Chương 18b: Bản nhạc và cuộc chiến
(b)
Luồng ánh sáng nhạt nhòa thu hút ánh nhìn của Hakuba, anh chàng tỏ rõ sự bực mình và tự bỏ đi để tìm xem những con đường hầm này dẫn đến đâu, trong khi mấy cô gái ở lại để chăm sóc cho Heden, còn ngài Robert đi tìm lối thoát lên trên. Shinichi và Hatori quyết định đi tìm Hakuba theo hướng anh chàng đã đi.
Lúc này Hakuba đang ở dưới một quảng trường, hoặc có lẽ cậu nghĩ vậy. "Không ngờ dưới này lại có một nơi rộng như vậy", cậu thầm nhủ. Phía lên, một ánh sáng le lói nhè nhẹ như ánh đèn chập chờn của ai đó tinh nghịch nhấp nháy đang thu hút sự chú ý của cậu. Cậu bèn lục túi của mình lấy ra một chiếc ống nhòm.
..............
Tanktank lò dò đi theo con đường mà nó nghĩ là đang dẫn đến cái nơi có thứ âm thanh kỳ lạ đang phát ra theo một nhịp nào đó. Nó đã từng được nghe rất nhiều loại âm thanh có nhịp điệu như vậy khi Shinichi nghỉ tại nhà, nhưng với nó, thứ âm thanh này có gì đó khác hẳn, nó như thôi thúc, lôi cuốn và làm cho nó cảm thấy êm dịu, thoải mái. Nó rất muốn được nằm yên và lim dim đôi mắt để thưởng thức, nhưng "nhiệm vụ" bảo vệ người bạn thân thiết khiến cho nó không thể nằm yên một chỗ.
Tanktank dừng lại ở một ngách rẽ sau những bức tường rộng lớn, nó thoang thoảng thấy mùi của Hakuba đi về phía bên kia, kèm theo đó là mùi của Shinichi và Hatori đi về phía bên này. Bản năng của nó còn nhận ra một mùi, rất nhẹ, nhưng rõ ràng là có mùi của một thứ gì đó khác đang ở đây, trên con đường này. Nó cảm thấy có gì đó sắp xảy ra ở phía trước. Căng tai ra nghe ngóng, nó nghe thấy tiếng reo của Hakuba vọng lại khá xa, còn tiếng của Shinichi và Hatori đang nói chuyện bên này, Tanktank băn khoăn không biết nên đi vào theo lối nào, một nửa nó muốn đi theo Shinichi, nửa kia nó băn khoăn không biết cái gì đang đợi Hakuba ở phía trước. Cuối cùng nó quyết định chạy sang bên phải, theo con đường mà Hakuba đã đi qua.
Chú chó băng mình qua những nền gạch bụi bặm, vừa đi vừa đánh hơi và nghe ngóng, có lẽ nó hy vọng rằng Hatori và Shinichi sẽ nhận ra và quay lại con đường này sớm thôi. Quả thật đúng là như thế, hai anh chàng đi được một lúc mới phát hiện ra họ đã để tanktank lại phía sau một cách "cố ý", và đang cảm thấy cái sự thấm thía của nó khi mà càng đi càng mất dấu. Cái ánh sáng từ cây đèn nhỏ lấp lóe màu vàng của Shinichi cũng không đủ soi rõ sâu vào bên trong, cùng lúc hai anh chàng nhận thấy dấu vết bụi dày của thời gian chưa từng bị đột nhập của hành lang này, điều đó có nghĩa là hai anh chàng đã nhầm đường.
- Vậy mà có ai đó tự tin khi nói rằng tai của mình rất tốt. Shinichi lẩm bẩm trêu chọc anh chàng Hatori đang tự trách vì sự lầm lẫn tai hại mà vô ý không nhìn tới các dấu vết dưới chân.
- Hừm hừm. Hatori quắc mắt. Vậy cứ đi tiếp thôi. Lúc này anh chàng đã trở nên cố chấp.
- Cậu không lo cho Hakuba sao?
- Hắn không dễ chết như vậy đâu, tên đó sống dai lắm. Với lại tớ nghĩ rằng có điều gì đó đang đợt chúng ta nếu chúng ta đi tiếp theo con đường này.
- Vậy sao? Vậy người dẫn đường bây giờ có nhầm lẫn nữa không nhỉ?
- Xì, nếu cậu muốn quay lại thì cứ việc, một nhà thám hiểm như tớ không thể bỏ qua cơ hội hiếm hoi như thế này. Nơi này đã bao lâu không có dấu chân người và chưa ai giải được bí ẩn của nó. Sao chứ?
- Cứ coi như là cậu đúng. Shinichi liếc mắt.
Hai người tiếp tục tiến đến một lối rẽ chia hai ngách khác nhau.
- Trái hay phải đây, Shinichi hỏi?
- Phải, nếu đúng như những gì tớ nhớ được thì chúng ta sẽ sớm có bản đồ thôi. Hatori chỉ chỉ vào đầu mình.
Tuy nhiên, Shinihci lấy trong chiếc túi đeo bên mình ra một viên phấn óng ánh kim tuyến lấp lánh và đánh dấu một mũi tên lên bức tường.
- Tôi không dám tin lắm vào cái bản đồ trong đầu cậu, nhưng ít ra ta cũng kiểm tra được nó có đúng hay không? Há?
Hatori quay đi, cảm thấy có chút tự ái. Cậu lầm bầm rủa Shinichi.
- Này tớ nghe được đấy.
- Mặc kệ cậu á.
Cùng lúc này, Tanktank đang đứng bên dưới chân một bức tường. Nó rên ư ử trong cổ họng và mong muốn được nhìn thấy cái gì đó, hay ai đó để giúp nó. Rất rõ ràng là nó biết Hakuba đã ở đây, hay ít nhất là như thế, mùi của cậu ta còn ấm và khá rõ. Nhưng nó không hiểu vì sao cậu ta có thể đi qua cánh cửa kín mít này. Nó đã chạy qua mấy ngã rẽ và đến dưới một cái vòm rộng và thông lên trên, và cái mùi nhè nhẹ là lạ mà nó cảm thấy đang ở quanh quẩn nó, trong đó có cả mùi của Hakuba. Nó lần theo và ở cuối con đường cụt này, cảm thấy tốt nhất là nên gọi Shinichi quay lại nó bèn "đánh dấu" bên dưới bức tường. Lần theo con đường ngược trở lại, nó bất ngờ nghe thấy tiếng của hai người phía bên kia bức tường hành lang. Chưa biết làm sao thì Tanktank nghe tiếng còi siêu âm của Shinichi gọi. Nó bèn mở hết tốc độ tối đa chạy trở lại cái ngách trước đó và chạy lại chỗ họ.
Shinichi và cả Hattori đang lơ lửng trong một cái hố, ít nhất thì Tanktank nghĩ vậy. Và nó không còn cách nào khác là phải sủa lên cho Shinichi nhận ra, nó hơi mừng hụt vì nghĩ rằng sẽ được Shinichi vuốt ve như mỗi lần gọi nó.
- Tanktank. Shinichi gọi với lên sau khi nghe tiếng sủa. Tanktank cứu bọn tao được không? Cẩn thận rơi xuống dưới.
- ...
Tanktank không biết làm gì, trong khi hai bờ hố, những bức tường bắt đầu chuyển động.
- Tanktank, gặm lấy đầu dây. Hattori cố gắng tung lên đầu của sợi dây mà anh chàng để trong chiếc túi đeo bên người.
Chỉ với một phát tợp nhẹ nhàng, Tanktank đã túm được một đầu sợi dây. Nó gầm gừ ghì chắc.
- Lên trước đi. Tiếng của Shinichi giục, Tanktank có thể kéo được một người thôi.
- Cậu lên trước đi, tớ có thể ép lên với con dao đang găm của cậu.
- Đừng nghĩ đến chuyện nhổ nó ra, đồ ngốc, hai bên đang khép lại đó. Hơn nữa cậu có thể leo nhanh hơn tôi.
- ... Được rồi, giữ chặt đấy. Hattori nói rồi túm lấy sợi dây, cậu hét to.
- Tanktank, giữ chặt nhé chó ngoan.
...
- Nhanh đi Shinichi, Hattori giúc, cậu lo lắng khi thấy hai bên hố cách nhau chỉ còn một mét mà Shinichi thì còn vài mét nữa mới lên đến nơi. Cậu và Tanktank cố sức kéo nhanh hơn trước khi anh chàng bị kẹt ở giữa. "Phù ...", hai người ngồi thở hổn hển sau cuộc đua với thời gian, rồi nhìn Tanktank cùng cười, Shinichi và Hattori thi nhau ôm lấy và xoa bộ lông mềm mượt của nó. May là Shinichi cầm theo cái còi gọi Tanktank, nếu không hai anh chàng chắc không thể leo lên kịp thời gian khi cái hố dần khép lại. Cái bẫy mà hai người vừa mắc phải nay lại được giăng ra như cũ.
Cùng lúc đó, Tanktank cắn nhẹ vào chân Shinichi và tỏ ý muốn cậu đi theo nó.
Giống như những người bạn đã hiểu tính nết của nhau, Shinichi chạy theo Tanktank quay trở lại, Hattori, cũng chưa hiểu đã xảy ra chuyện gì nhưng cũng lập tức theo sau.
.........
Cùng lúc đó ở phía bên ngoài, Ran và Kazuha bắt buộc phải dùng một sợi dây xích trói chặt Heden lại sau ngăn cho cậu không vùng vẫy và chạy trốn sau khi tỉnh dậy. Helen đau khổ nhìn cậu em trai, mà hiện tại không còn nhớ gì ngoài bản năng tồn tại và tàn phá của mình. Để mặc cho hai cô gái đang băng lại vết thương cho cô.
Ngài Robert sau khi quay trở lại chỗ bọn họ tỏ ra khá trầm ngâm.
- Bác đang nghĩ điều gì vậy ạ? Kazuha tò mò.
- À, chuyện này ... ta có nhớ hình như Titapha có nói về con quái vật đang canh giữ bản nhạc ...
- Êh, quái vật đang canh giữ bản nhạc? Ran và Kazuha tròn mắt nhìn nhau đầy lo lắng.
- Chuyện đó, ta cũng không biết trực tiếp, khi đó là một mình Titapha đã vào đây, tất nhiên là bà ấy không biết đến địa đạo này, nhưng ... ầy dà, thời gian cũng đã đủ lâu để ta quên mất rồi.
- Bác đùa à? Bác vừa nói đến một con quái vật đang ngủ sâu dưới lớp gạch này hàng ngàn năm đấy.
- Được rồi, đươc rồi, hai đứa, ta nghĩ ta sẽ đi tìm mấy thằng nhóc, mấy đứa nên tự bảo vệ mình thì tốt hơn. Và Ran, cháu nên cho cậu ta uống một liều thuốc an thần, ở trong túi đó. Robert chỉ sang Heden.
Ông định rời đi sau khi thấy phản ứng hơi gay gắt của cô nàng Kazuha.
- Ngài Robert? Helen cất tiếng.
- Hửm?
- Em trai cháu, có thể cứu được chứ ạ?
- Ta không biết, nhưng tại sao chúng ta không đưa em cháu về làng trước, biết đâu được lại có ai đó biết gì về điều đó.
- Vâng, cháu cũng nghĩ vậy. Helen nói buồn, nhìn cậu em đang chìm sâu và giấc ngủ.
oke1
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com