Ngoại truyện 1: Đêm đầu tiên ở ngoài
Tik tik tik tik tik tik ....(tiếng côn trùng kêu).
Mái tóc dài và còn chút ẩm khiến cho cô không muốn búi cao lên, dựa thanh kiếm và thân cây gỗ gần bếp lửa, cô đứng dậy và nhìn lên bầu trời.
Thanh bình, yên ả và hơi lạnh.
Đó là cảm giác đầu tiên khi Ran nhìn lên bầu trời. Ánh lửa bập bùng ấm áp và vũ điệu của những con côn trùng réo rắt thật vui tai, cô ngước nhìn ánh trăng tròn vành vạnh trên bầu trời, cô chưa bao giờ thấy một ánh trăng đẹp mê ly đến vậy.
Trước đây, cô sợ buổi đêm, tĩnh lặng và đen đặc, thi thoảng có những tiếng gầm gừ và tiếng tru đau đớn, không giống như thế này, mặc dù râm ran khắp rừng là tiếng những con côn trùng, con chim cú mèo, hay tiếng những con bọ bò loạt xoạt, nhưng cô vẫn cảm thấy yên bình kỳ lạ. Nhớ lại những ngày tháng đáng sợ vừa qua, cô thấy mình thật may mắn, dù vẫn cảm thấy kỳ lạ là tại sao cô có thể hạ con quáii vật Culustom một cách dễ dàng như vậy. Ran đứng dựa vào một gốc cây và nhìn lên khoảng trống trên trời, ngắm nhìn mặt trăng với những vết thâm ngồ ngộ.
- Ran, cầm lấy này.
- Ah, thơm quá, cảm ơn cậu.
Shinichi đang trong trạng thái bình thường, có nghĩa là đã quá nửa đêm, và Tanktank thì săn được một con thỏ, lần đầu tiên cô được ăn thịt thỏ, những thức ăn cho nô lệ không bao giờ có thịt, họa hoằn chỉ là một vài con côn trùng hay con rắn đi lạc. Vì thế, Shinichi đã quyết định cậu sẽ trổ tài cho cô thấy khả năng nướng thịt của cậu, Tanktank không chỉ là bạn, nó còn là một con chó săn mồi cho Shinichi, cung cấp cho cậu các bữa ăn cần thiết, mặc dù đôi khi cậu thường chọn món cỏ cho riêng mình.
“Thật khó mà tưởng tượng được những gì cậu ấy đã trải qua, cậu ấy thật sự kiên cường, vậy mà mình ... lại sợ hãi khi bước ra thế giới bên ngoài”.
Đúng là cô có một chút sợ hãi, vì cô không biết bây giờ mình sẽ đi về đâu, nhưng Shinichi đã hứa với cô rằng, cậu sẽ tìm lại gia đình cho cô, và nếu trong trường hợp không tìm lại được hay cô không còn gia đình, họ sẵn sàng mời cô đến những vùng đất mới, những vùng đất mang theo những lời đồn đại hay phiêu lưu trong những vụ án ly kỳ, rằng con người không phải chỉ có người xấu.
Cô mỉm cười khi nghĩ đến điều đó, và cắn một miếng thịt trên chiếc đùi nướng thơm nức.
- Cậu thấy sao?
Shinichi nhìn cô với ánh mắt long lanh như một sự kỳ vọng vào điều gì đó.
- Woa, .. thực sự rất ngon, Shinichi, cậu đã làm thế nào vậy?
- Ha ha ha. Anh chàng tự thỏa mãn với tràng cười hả hê. Tất cả là nhờ nó đấy, đây nè, một loại cỏ thơm mình tìm được trong rừng, nướng thịt với chúng sẽ tạo nên một mùi vị rất tuyệt vời.
- Uhm ... (Không nói được vì đang bận).
Hai người vừa ăn vừa trò chuyện cho đến khi bếp lửa tàn.
- Shinichi này, tớ ... xin lỗi.
- Vì điều gì chứ? Shinichi thả cây củi vào bếp lửa khiến nó nổ tách một cái.
- Vì tớ đã .. ah, cậu biết đấy, nếu như Titamot ...
- Nó đâu phải là lỗi của cậu chứ, cậu đã suýt mất mạng và, uhm, .. đối với tớ, .. ah tớ ... cậu ... ah ... (Shinichi lúng túng trước cái nhìn soi mói của cô gái trước mặt) ... À, tớ cũng đã quen với cuộc sống này và Titamot cũng là một đại pháp sư, tớ nghĩ việc giết được bà ta quả thật quá sức đối với tớ, .. và cả cậu cũng vậy mà ... “Ý mình là tính mạng của cô ấy mới là quan trọng”. Shinichi lảng tránh cái nhìn của Ran, bất chợt gặp ánh mắt khó hiểu và một chút “nhìn đểu” của Tanktank.
- Ngày mai chúng ta sẽ đi đến thị trấn Shamoraki, một thị trấn nhỏ thôi, nhưng cũng sẽ mất một ngày đường, mình sẽ chỉ cho cậu thấy thế giới này rất đẹp và rộng lớn.
- Một ... một thị trấn ư?
- Ừ, và chúng ta sẽ băng qua một thảo nguyên trước khi đến đó, cậu biết không thảo nguyên cỏ xanh thẫm và những núi đá phẳng lì, đứng từ trên đó, nghe gió thổi và cậu sẽ thấy ánh mặt trời tỏa sáng lúc hoàng hôn tuyệt đẹp, và con người thật nhỏ bé. Nhà giả kim thuật thường nói: “Hiểu biết của con người là vô hạn, và những gì chúng ta biết thật chẳng đáng vào đâu”, và tớ thường nghe những câu chuyện mà ngài ấy kể, về những chuyến đi và những cuộc chạm chán nguy hiểm thường ngày.
- Nguy hiểm?
- Ah, vì đó là ngài ấy thường đi đến những vùng đất mà chưa ai đặt chân tới, hay rất hiếm người đi vào, nguyên thủy và hoang sơ, cậu biết không, có lần ông ấy đã dẫn tớ tới vùng đất của những tộc người lai quỷ, hay tộc Orc, họ rất hiền lành đối với ông ấy và không hề hiếu chiến như trong những cuốn sách mô tả, cũng có lần mình đã gặp một vị tiên Efl, họ bắn cung cực giỏi và có những phép thuật trị thương điêu luyện, họ cho phép nhà giả kim nghiên cứu những thứ bột thuốc tiên chữa bệnh và ông ấy đã làm cho họ một loại bột thuốc mới có tác dụng cầm máu tốt hơn cả những loại mà họ đang dùng. Điều đó thật tuyệt, cậu biết không, ở vùng đất phía Nam vương quốc Yeran, có một tộc người có thể biến mình thành quỷ, nhưng họ hoàn toàn không phải quỷ đâu, họ sử dụng sức mạnh đó để chiến đấu với quỷ, một mình họ thống trị một miền đất rộng lớn toàn quái vật. Và mình nghe nói những con quái vật ở đó thật sự dũng mãnh. Có lần nhà giả kim đã được họ tặng một cái sừng con quái vật, và ông ấy đã phải thuê một chiếc xe đủ lớn để chở nó về, nó chiếm gọn một gian của căn nhà mà chúng tớ ở. ...
Ran lắng nghe Shinichi kể một cách chăm chú, và tưởng tượng là chính mình đang chứng kiến câu chuyện cùng cậu ấy ... Những ngôi sao lấp lánh cho một đêm thật sự bình yên.
- Ran này.
- Uhm?
- mình biết có một người có họ Mori giống cậu, và ông ấy cũng có một người con gái mất tích khi còn nhỏ, và ... mình không biết là đó có phải là người mà cậu tìm kiếm không? Giọng Shinichi bất chợt trùng xuống, trong thoáng chốc Ran nghĩ cậu ấy buồn.
- Vậy sao cậu lại là Shinichi Kudo?
- Hả?
- Ý mình là họ của cậu.
- Ah, tớ vẫn chưa nói cho cậu biết nhỉ, nhà giả kim thuật đã nuôi tớ tên là Agasa, ông ấy có cái bụng to và một cái đầu hói, hmm (cười tươi), đôi khi mình cũng không hiểu làm thế nào mà ông ấy có thể đi khắp nơi với cái dáng vẻ như vậy. Có một lần, có một người lạ đến nhà, vào lúc nửa đêm, và tớ cảm thấy người đó có gì đó rất cao sang quyền quý, nhà giả kim và ngài ấy đã nói chuyện gì đó, nhưng tớ không được nghe trộm, và sau đó ngài Agasa nói tớ sẽ mang họ Kudo. Thật lạ kỳ, tớ không biết quý ngài Kudo đó là ai và bây giờ ở đâu, nhưng ông Agasa cũng chỉ nói rằng ngài ấy cảm thấy quý mến tớ và muốn nhận tớ làm con nuôi. Thật buồn cười nhỉ, một người như tớ ... (trầm buồn)
Bất ngờ Ran gục xuống và ngả đầu lên vai cậu một cách vô tình, cô đã ngủ từ lúc nào. Shinichi mỉm cười nhẹ nhàng, cậu nhìn lên bầu trời cao, ánh trăng đã chếch về một bên nhường lại vẻ đẹp cho những vì sao lấp lánh. Shinichi bèn đỡ Ran nằm xuống tán lá đã chuấn bị trước đó, cậu ngồi dựa phía trên đầu cô, và đưa tay xoa đầu Tanktank một cách nhẹ nhàng.
Màn đêm tĩnh mịch vẫn cứ hát khúc giao hưởng riêng của nó.
.....
Thảo nguyên, con đường phía trước tràn ngập hoa cỏ và nắng.
Ran cười ngất khi Tanktank đang chạy bất ngờ sa vào đám cỏ mịn màng lăn đi lăn lại tỏ vẻ khoái chí, mặc cậu chủ của nó lộn vài vòng trên không trung. Cô hét to và chạy trên đồng cỏ với đôi tay trải rộng, Tanktank bắt đầu vào hùa với cô và họ bắt đầu nô đùa, ... những tiếng cười vô tư, những câu chuyện không ăn khớp. Khi thì là một con thằn lằn cỏ màu xanh ngụy trang trong đám cỏ, khi thì là một cây hoa dại mọc lấm tấm mong manh, và cơn gió mát rượt trên thảo nguyên ... tất cả như một thế giới hoàn toàn khác nơi Ran đã sống. Một cảm giác tự do xâm chiếm tâm hồn làm cô ngây ngất.
Họ cứ thế đi về phía trước, bỏ lại một vùng đất ảm đạm và đầy đau thương.
.........................
/*
Nếu có đôi lúc bạn thắc mắc về những tình tiết như đội quân hoàng gia, hay thập đại pháp sư, hay vì sao Ran không hỏi Shinichi về người mà cậu ấy muốn báo tin v..v...
Thì hãy cứ bình tĩnh theo dõi tiếp câu chuyện của chúng ta, bởi vì không phải là Ran không hỏi, mà là tác giả không viết ra ở đây .....
Và có những thứ phải bí mật mới đem lại hồi hộp.
*/
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com