Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Những điều các nhà khoa học đã lý giải và chưa lý giải được

Những câu chuyện kỳ bí chưa lời giải (Phần 1)

Các kim tự tháp vẫn luôn bí hiểm

Chuyện không thể ngờ là vào khoảng trên 33 thế kỷ trước, một đứa bé chỉ ngồi trên ngai vàng, cai trị được vài năm thì bệnh chết. Cậu bé con lên ngôi vua này, ngồi ngai vàng quá ngắn hạn, nên không tạo được lịch sử nào quan trọng cho Ai Cập được hết và cùng là lịch sử loài người luôn.

Mọi chuyện đó, chuyện vừa nói trên của ông vua con... tất cả thay đổi hết khi vào năm 1923. Năm 1923 Thế giới lấy làm kinh ngạc khi toán khảo cổ người Anh, đào xới từ ngôi mộ của Pharaoh (Vua) Tutankhamen, mà chúng ta gọi là King Tut. Rồi nhiều chuyện kỳ dị xảy ra. Những người đào mồ lần lần chết trong vài tháng sau, với nhiều chứng bệnh không hiểu nổi. Thân thể nóng cao độ, lảm nhảm và chết vài giờ sau đó. Y khoa bó tay... nên người ta mới có lời nói như sau: "Đó là lời nguyền của Pharaoh". Như cô thư ký ghi chép những tư trang của King Tut, cô có đứa con trai dễ thương đang học mẫu giáo trong trường thình lình té xuống chết trong lớp học, giữa sự kinh hoàng của cô giáo và bạn học. Tại bảo tàng viện Cairo, một người lao công ráng dời cái hòm đựng King Tut cho ngay ngắn mà chùi những vết ố gần đó thì sau ngày làm ông bị chiết xe buýt Cairo chạy ngang đụng ông chết, lúc ông băng ngang đường.

Sau đó độ hai năm, khảo cổ người Anh cũng đào được trong ngôi mộ Luxor tại Aicập. Một cái hòm rất đẹp, trong đó đựng xác một công chúa mà người ta đọc được tên là Amen-Ra (Princess of Amen-Ra). Nhưng lúc đó người ta chỉ chú trọng đến Vua Tut mà thôi, còn hòm nhỏ công chúa Amen-Ra thì người ta không để ý lắm. Tại Ai Cập có một người Anh làm Trưởng phòng bảo hiểm cho công ty Bảo hiểm Llyod Ltm, một người Anh làm Giám đốc Ngân Hàng London Banks Ltm, một người kia thì con quận công tại York Shire Anh quốc, còn người chót thì con của vua trường đua ngựa tại London. Có nghĩa là bốn người Anh này rất giàu. Họ nghe bảo tàng viện Ai Cập có bán đấu giá một số cổ vật, mà chánh phủ Ai Cập xem không quan trọng cho công chúng. Lúc đó tại Ai cập, người Anh đang kiểm soát, cầm quyền nước Aicập, y như tại Việt Nam người Pháp đang cai trị chúng ta vậy. Bốn người Anh trẻ này bỏ một số tiền mua được cái quan tài có được xác công chúa Amen-ra. Thì trong vòng hai tuần lễ tai nạn xảy ra lập tức. Người làm tại bảo hiểm Llyod Ltm bị một con rắn hổ cắn vào tay khi anh vào thăm sở thú Ai Cập. Không hiểu tại sao trong bụi rậm kế nơi ghế anh ngồi, một con rắn hổ thật to bò đến cắn một phát vào bàn tay. Anh chết sau đó vài phút. Nhân viên sở thú Ai Cập rất ngạc nhiên tại sao con rắn hổ từ trong chuồng nuôi rắn nơi xa mà bò ra được? Nó vượt qua nhiều phòng kính rồi leo ra vách tường cao? Không ai giải thích được chuyện con rắn hổ bò ra khỏi chuồng nuôi rắn cho dân chúng xem? Nhưng anh này chết vì rắn hổ là chuyện có thực.

Còn một người Anh kia thì ngân hàng anh đang làm bị phá sản vào vài tháng sau, vì hãng anh cho mượn tiền rất nhiều cho một hãng tàu buôn bán từ London sang Aicập. Hãng tàu này bị phá sản kéo theo ngân hàng của anh. Anh này tự vận vì nợ quá nhiều. Còn chủ trường đua ngựa thì trận hỏa hoạn lớn nhất thời đó, tiêu hủy toản bộ gia sản, chuồng ngựa quý của gia đình này đều ra tro. Nhưng người chót, họ biết câu chuyện nguyền rủa này bèn chở quan tài công chúa Pricess Amen-ra tặng bảo tàng viện Anh quốc (British Museum).

Và câu chuyện cũng theo sau đó. Chiếc xe chuyên chở quan tài công chúa từ nhà kho của người Anh, người mà cho bảo tàng viện Anh. Chiếc xe này có chở quan tài công chúa trên đó, thì một nhân viên trong hai nhân viên khiêng quan tài vấp bậc thềm, quan tài công chúa đập mạnh vào xương ống quyển nhân viên, làm gãy chân tên này tại chổ. Còn người khiêng kia, sau đó ba hôm người ta thấy chết tại góc đường thủ đô London, ngực bị đâm bởi một con dao. Cảnh sát London cho rằng anh bị ăn cướp chận đường và đâm chết khi anh không móc bóp đưa cho tên cướp. Còn nữa...

Người lính gác bảo tàng viện Anh quốc, đêm khuya nghe trên lầu có tiếng động khả nghi thì anh rọi đèn bước lên, anh vào căn phòng có chứa quan tài công chúa thì anh thấy cửa sổ mở ra, anh nghi kẻ gian mở cửa leo vào phòng. Anh thận trọng bước đến và rọi đèn ra ngoài khung cửa và anh té lọt ra ngoài khung cửa... té xuống đường nhựa từ trên lầu bảo tàng viện. Anh chết sau đó khi đến nhà thương. Anh lẩm bẩm: "người ta xô tôi, người ta xô tôi..." rồi anh chết trong nổi kinh hoàng đọng trên gương mặt.

Năm 1912 bảo tàng viện Anh quốc thấy quan tài nhỏ công chúa Amen-ra này không hấp dẫn du khách hay công chúng đến xem nên họ cất vào phòng sau. Rồi sau đó người ta rao bán quan tài này trên báo Telegraph-London hàng tháng trời. Không người nào mua quan tài này làm chi. Một quan tài, trong đó có xác ướp khô đét mà đầy lời nguyền. Trong khi đó báo chí Anh quốc đăng tải nhiều chuyện kinh sợ có liên quan đến quan tài King Tut nhiều hơn mọi chuyện khác. Nhiều nhà báo không việc gì làm, họ cố gắng nặn thêm nhiều tin ma quái... và không ăn nhập tình tiết liên quan đến King Tut.

Năm 1912 bảo tàng viện Anh bán quan tài Princess Amen-ra. Có người mua. Một người Mỹ, gia đình rất giàu chuyên về nghề đầu tư chứng khoán tại New York. Anh cho chở quan tài này xuyên Đại tây Dương (Alantic Ocean), dĩ nhiên bằng Tàu biển. Anh cùng đi chúng chuyến hàng đó với anh cùng 1500 người đó. Chuyến tàu đó mang tên là Titanic. Titanic không bao giờ tới New York mà giao quan tài Princess Amen-ra và người chủ qua tài cũng vậy. Tất cả chôn vùi dưới đáy đại dương sâu thẳm

hững câu chuyện kỳ bí chưa lời giải (Phần 2)

Titanic với quảng cáo rầm rộ

Năm 1912 Viện bảo tàng Anh bán quan tài Princess Amen-ra. Có người mua. Một người Mỹ, gia đình rất giàu chuyên về nghề đầu tư chứng khoán tại New York. Anh cho chở quan tài này xuyên Đại tây Dương (Alantic Ocean), dĩ nhiên bằng Tàu biển. Anh cùng đi chúng chuyến hàng đó với anh cùng 1500 người đó. Chuyến tàu đó mang tên là Titanic.

Titanic không bao giờ tới New York mà giao quan tài Princess Amen-ra và người chủ qua tài cũng vậy. Tất cả chôn vùi dưới đáy đại dương sâu thẳm.

Ngày 2 tháng 44 năm 1912, Tàu chạy thử tại Irish Sea. Thành công. Thuyền trưởng Smith là người đầy kinh nghiệm. Ông từng điều khiển tàu Olympic. Ông có bằng thuyền trưởng cao nhất: Extra Master’s Certificate. Mà lúc đó trên thế giới có 3 người đoạt được mà thôi. Do Hải quân Hoàng Gia chứng nhận.

Ngày 10 tháng 4 Titanic nhổ neo vào buổi trưa.

Tàu hướng về Canada (Greenland). Khi Titanic hướng về gần vùng băng giá thi Tàu nhận nhiều điện tín của các tàu nhỏ chạy trên con đường hải hành đó: “Coi chừng có nhiều băng tảng trôi khá nhiều”. Nhưng điện tín này không nhận được vì Titanic vừa bị hư máy telegraph ngày hôm trước, Kỹ sư điện đang cố gắng sửa chữa gần xong.

Thuyền trưởng cảm hấy hơi bất an trong lòng, vì nước biển có phần đổi màu, nhiệt độ nước biển hơi cao nên có thế có băng trượt... Ông ra lệnh đổi hướng về Corner (hướng mà các Tàu thường đi về New York), ông hướng sâu về Nam mà ông hy vọng sẽ không gặp băng tuyết icebergs đang trôi nổi khắp nơi. Chiều thì nhiệt độ nước biển hạ xuống lạnh hơn 10 độ. Ông ra lệnh tất cả thủy thủ phải ráng canh chừng băng trôi. Ông cho tàu chạy 22 knots/ giờ. Lý do là ông hy vọng bắt kịp thời gian mất vì Tàu phải xuôi về miền Nam.

Phòng Truyền Tin các kỹ sư điện cho biết máy điện tín sửa xong. Các kỹ sư hân hoan lui về phòng nghỉ, có người xuống Câu lạc bộ mà uống một chút rượu cho ấm lòng và ăn một chút gì.

Lúc 9:40 Tối, một điện tin từ Á¸ tàu Mesaba chạy nơi xa, đánh một điện tín cho Tàu Titanic là có một tảng băng rất lớn mà họ chưa từng thấy. Tảng băng này đang nằm trên con đường chờ tàu Titanic.

Bức điện tín được Titanic nhận. Philips người nhận điện tín, máy chạy từ máy điện tín sửa xong, nhưng người phụ tá công văn vừa xuống ca gác, mà người mới thay thì còn đang ăn cơm tối chưa lên kịp. Philips để bức điện tín trên khay sắt, xếp chung với một đống điện tín của khách hàng chờ gởi. Lý do máy điện tín bị hư cả một ngày, nên nhiều điện tín khẩn bị xếp đống. Philips hy vọng người phụ tá công văn ăn cơm tối xong thì sẽ trao điện tín riêng của Tàu Titanic cho thuyền trưởng trên phòng lái. Bức điện tín đó: “Tảng băng đang trên con đường Titanic đến, hãy đổi hướng gấp – Mesaba.”

Đến 11 giờ khuya, chiếc tàu mang tên Californian cách tàu Titanic trên con đường không xa lắm... Tàu Californian báo động cho Titanic đừng chạy vào hướng đó nữa vì có tảng băng vô cùng lớn cao hơn tàu California đang trôi về Titanic. Sa mù càng lúc càng nhiều trên mặt biển, lúc đó trên tàu Titanic, thuyền trưởng Smith đang cho máy vô tuyến hướng về mũi Cape Race... nên không bắt trúng tần số ngắn của Tàu Californian đang nói trên máy vô tuyến cho Titanic. Có nghĩa là lần báo động bằng lời nói của tàu Californian đang trên con đường hải hành chung với Titanic. Tàu Titanic hoàn toàn không để ý đến lời kêu gào của tàu nhỏ California.

Đến 11: 40 khuya thì toàn thể hành khách cùng thủy thủ đoàn Titanic kinh hoàng khi thấy một tảng băng vô cùng lớn mà đời họ chưa thấy, trôi lần lần đến Tàu. Thuyền trưởng Smith ra lệnh cho giảm tốc độ, tảng băng trôi chầm chầm ngang hông tàu, nếu có người cầm cần câu cá thì có thể vói đụng tảng băng. Thuyền trưởng Smith hy vọng hình dạng chiếc tàu Titanic thuôn thuôn luồn sẽ làm tảng băng lướt mà không đánh mạnh vào hông tàu. Tảng băng trôi rất chậm, mọi người lấy lại hơi thở vì tảng băng đang ở ngang hông không đâm thẳng vào hông tàu.

Bỗng một thủy thủ dưới hầm chạy lên: "Thuyền trưởng, một lổ thật lớn nước trào vào nơi để hàng hóa..." Thuyền trưởng Smith ra lệnh đóng mọi cửa thông đến kho để hàng hóa chận nước trào vào. Kho chứa hàng hóa này có chứa một quan tài của công chúa Amen-ra Aicập chờ đến New York. Nghĩa là từ nơi này một lổ hổng thật lớn thình lình tét ra đề nước bên ngoài trào vào.

Lỗ hổng thật lớn nơi kho chứa hàng hóa (kho hành lý) xé tét bằng 2 phòng ngủ không thể đóng cửa chận được. Thuyền trưởng Smith ra lệnh hạ thủy mọi tàu nhỏ gọi là: "life boat". Nhưng chỉ đủ chỗ cho phân nửa người trên Titanic mà thôi.

Đến 12:15 khuya. Điện tín từ Titanic đánh vang khắp trời: “CDQ” (Come Quickly, Distress – Tới gấp, tuyệt vọng). Đến 12:45 Tàu Titanic đánh một công điện chót S.O.S (Save our Soul – Hãy cứu lấy linh hồn).

Điều bí ẩn về giác quan

Hầu như ai trong số chúng ta cũng có một vài mức độ của khả năng ngoại cảm. Có người giống như chim thiên di, vì họ luôn biết hướng bắc nằm ở đâu, trong khi những người khác không cần phải đeo đồng hồ, vì họ biết lúc nào là mấy giờ. Khi bị ai đó nhìn lén, chúng ta đều có cảm giác “nhồn nhột”, khó chịu.

Nếu bạn nghĩ rằng con người có 5 giác quan thì vẫn chưa chính xác. Ngoài các giác quan thông thường như: thị giác, thính giác, xúc giác, khứu giác và vị giác, con người còn có thêm một giác quan nữa, được gọi là cảm giác vận động trong cơ thể – tức là chúng ta có thể nhận thức được mức độ căng cứng của các cơ, vị trí tương đối của các chi trong cơ thể chẳng hạn. Tuy nhiên, các nhà tâm lý học và khoa học còn đề cập về giác quan thứ bảy, chứ không phải là “giác quan thứ sáu” như chúng ta vẫn thường hay nói!

Giác quan thứ bảy là một tập hợp của các giác quan, gọi chung bằng cái tên “khả năng ngoại cảm”. Một trong những bằng chứng sống kỳ lạ nhất về ngoại cảm là cô Jane O'Neil ở Anh. Cô đã tận mắt chứng kiến một tai nạn giao thông nghiêm trọng. Cú sốc lớn đến nỗi cô phải nghỉ việc trong nhiều tuần. Sau biến cố này, cô phát một khả năng nhìn thấy bằng “con mắt thứ ba”.

Một ngày nọ, cô cùng với một người bạn đi nhà thờ Fotheringhay ở Northamptonshire. Jane nhìn ra phía sau bàn thờ và thấy có một bức tranh rất đẹp, trong khi cô bạn thì chẳng thấy gì cả. Sau đó, hai cô quay trở lại nhà thờ lần nữa để “làm cho ra ngô ra khoai”. Nhưng lần này thì Jane hết sức kinh ngạc khi trông thấy quang cảnh của một nhà thờ hoàn toàn khác lạ – nhỏ bé hơn nhà thờ hiện tại, nhưng bức tranh thì đã biến mất. Cô mô tả hình ảnh này với một chuyên gia am hiểu về lịch sử địa phương, thì được biết đấy chính là căn nhà thờ cổ có từ trước đó 400 năm, và được trùng tu vào năm 1553. Tuy nhiên, có nhà khoa học lý giải rằng Jane đã trải qua một biến động trong cuộc sống, nên cô đã có một số ảo giác. Và một trong các ảo giác đó vô tình trùng hợp với thực tế của lịch sử.

Cô Jane là một trong những trường hợp có khả năng nhìn về quá khứ của 4 thế kỷ trước. Còn về đa số chúng ta, thì hầu như ai cũng có một vài mức độ của khả năng ngoại cảm. Có người giống như chim thiên di, vì họ luôn biết hướng bắc nằm ở đâu, trong khi những người khác không cần phải đeo đồng hồ, vì họ biết lúc nào là mấy giờ. Khi bị ai đó nhìn lén, chúng ta đều có cảm giác “nhồn nhột”, khó chịu. Một số người có thể cảm nhận được sự hiện hữu của một vật thể lớn ở gần đấy. Và dù có bị bịt mắt, họ vẫn không dại gì bước đâm sầm vào một bức tường. Khá nhiều người trong chúng ta có khả năng phân tích cường độ và chất lượng âm thanh. Chỉ cần nghe qua một đoạn nhạc là có thể nói đích xác đó là những nốt gì. Danh sách về các giác quan còn có thể thêm vào rất nhiều.

Chuyển sang thế giới động vật, chúng ta đã khám phá ra vô số những giác quan mà con người không có. Dơi, cá heo và những con vật khác dùng sóng âm siêu âm là một ví dụ rõ ràng nhất. Nếu giải thích đó là sự mở rộng của khả năng thính giác thì quá đơn giản, đặc biệt là trong trường hợp của cá heo. Người ta vẫn chưa hiểu nhiều về một giác quan ở một số loài cá, giúp chúng có thể phát hiện ra một vật thể dựa vào những hoạt động điện tinh tế của vật thể này.

Nhiều cơ quan ở những con thú săn mồi ban đêm có thể “thấy”, sử dụng các tế bào nhạy cảm với nhiệt. Đây cũng là một danh sách có thể bổ sung thêm nhiều cùng với thời gian. Thậm chí đã có một số bằng chứng là cây cối cũng có giác quan, nhưng những giác quan đó là gì thì chúng ta vẫn chưa biết được đích xác. Nói tóm lại là không có câu trả lời chắc chắn nào cho câu hỏi thế giới sinh vật có bao nhiêu giác quan

Những câu chuyện tâm linh (phần 2)

Các nhà khảo cổ khai quật được quan tài của công chúa Amen-ra vào năm 1880, và từ đó rất nhiều tai nạn đã được ghi nhận.

Năm 1880 trong ngôi mộ Luxor tại Ai Cập người ta đào được chiếc hòm rất đẹp, trong đó đựng xác một công chúa tên là Amen-Ra. Bảo tàng Cairo đã đem quan tài công chúa Amen-ra bán đấu giá vì cho rằng nó không có giá trị.

Lúc đó Ai Cập là thuộc địa của Anh. Bốn người Anh trẻ trung, giàu có, đã bỏ một số tiền mua được chiếc quan tài có đựng xác công chúa Amen-ra. Hai tuần lễ tiếp theo họ liên tục gặp họa. Một người bị rắn hổ cắn vào tay khi anh vào thăm sở thú Ai Cập. Khi đó anh đang ngồi bên ghế để nghỉ ngơi, một con rắn hổ thật to bò đến cắn vào tay anh, anh chết sau đó vài phút. Nhân viên sở thú Ai Cập rất ngạc nhiên không hiểu vì sao con rắn hổ vốn bị nhốt kín lại có thể trốn ra và bò cả một đoạn dài như vậy mà không ai biết? Nó vượt qua nhiều phòng kính rồi leo ra vách tường cao? Không ai giải thích được chuyện đó, và họ rằng đó là lời nguyền.

Người Anh thứ hai gặp vận đen: ngân hàng anh đang làm bị phá sản vào vài tháng sau, vì hãng anh cho một hãng tàu buôn bán từ London sang Ai Cập mượn rất nhiều tiền. Hãng tàu này bị phá sản kéo theo ngân hàng của anh. Anh ta đã tự vẫn vì nợ quá nhiều. Người thứ ba thì bị một trận hỏa hoạn lớn nhất thời đó, tiêu hủy toàn bộ gia sản. 

Còn lại người cuối cùng, họ biết câu chuyện nguyền rủa này bèn đem quan tài công chúa Pricess Amen-ra tặng bảo tàng viện Anh quốc.

Trong lúc vận chuyển, một trong hai nhân viên khiêng quan tài vấp vào bậc thềm, quan tài công chúa đập mạnh vào xương ống quyển làm gãy chân anh này tại chỗ. Người khiêng quan tài còn lại, ba hôm sau người ta thấy bị đâm chết ở một góc phố tại London, có lẽ anh ta đã bị giết vì tên cướp đường.

Năm 1912 bảo tàng viện Anh bán quan tài của công chúa Amen-ra. Một người Mỹ giàu có trong ngành đầu tư chứng khoán tại New York đã quyết định mua chiếc quan tài. Ông cho chở quan tài này xuyên Đại tây Dương bằng tàu biển, chuyến tàu ông đi mang tên Titanic. Titanic đã không bao giờ tới New York, vào một đêm ngày 14 tháng 4 năm 1912, 1500 người bao gồm hành khách, thủy thủ của con tàu khổng lồ đã bị chôn vùi dưới đáy đại dương sâu thẳm cùng chiếc quan tài bí ẩn đến từ Ai Cập. Người ta nói rằng, chắc chắn đó là do lời nguyền của Amen-ra.

Những câu chuyện tâm linh (phần 3)

Một món đồ nổi danh bị cho là vật gieo tai hoạ: chiếc xe hơi hiệu Porsche của nam diễn viên điện ảnh quá cố James Dean.

Trong nhiều truyền thuyết về các đồ vật đem điềm gở cho chủ nhân, người ta vẫn nhắc đến chuyện những chiếc sọ do Robert Thurston Hopkins ghi lại. Vào thời nữ hoàng Victoria, tên sát nhân William Corder đã thủ tiêu người tình của mình tại Polsted (Anh) vào khoảng tháng 5-1827 và sau đó bị hành hình. 50 năm sau, những phần còn lại của cơ thể Corder đến tay bác sĩ Kilmer cất giữ. Con người gan dạ này luôn có quan điểm khoa học khi nhìn các hiện tượng kỳ bí.

Ông tách rời chiếc sọ của Corder ra, đánh bóng nó và trưng bày một cách tự hào trong phòng phẫu thuật của mình. Nhưng những chuyện lạ xảy ra sau đó làm ông "hồn bay phách lạc". 

Ðầu tiên, cả ông và người hầu gái đều như trông thấy một kẻ lạ mặt mặc quần áo của thời Victoria đứng gần phòng mổ. Riêng bác sĩ Kilmer còn nghe rõ hơi thở và tiếng lầm bầm. Cuối cùng, ông thức giấc lúc nửa đêm vì nghe thấy tiếng động lạ dưới lầu. Khi ông xuống nhà bước vào phòng mổ, một cơn gió lạnh mang cái mùi tanh tưởi thốc tới, và ông kinh hoàng nhận thấy tủ bày mẫu mở toang, cái hộp đựng sọ vỡ nát, còn chiếc sọ đã tự "bay" sang kệ tủ bên cạnh và hình như đang nhăn nhở cười.

Bác sĩ sục sạo kỹ càng nhưng không hề có dấu hiệu đột nhập từ bên ngoài. Sau đó, ông đã hoảng hốt đem những tàn tích của Corder đi chôn cất. Từ đó, những hiện tượng quậy phá kỳ lạ biến mất. Tất nhiên, đây cũng chỉ là truyền thuyết.

Ngay cả những vật đơn giản như quần áo cũng có thể gây ra sự khiếp sợ như chiếc áo của Nhà hát Công tước York. Năm 1948, nữ diễn viên hài kịch nổi tiếng Thora Hird mặc chiếc áo này trong một vở kịch ngắn. Sau một thời gian, cô nhận thấy chiếc áo ngày càng thít chặt lại. Người đóng thế vai cho Hird cũng trải qua điều lạ lùng này.

Cả hai bèn mời các diễn viên khác mặc thử và kết quả cũng tương tự: chiếc áo khoác từ từ siết lại, có lần để cả những dấu lằn đỏ trên cổ bà vợ ông giám đốc nhà hát. Rất tiếc không ai biết rõ lai lịch của chiếc áo này nên bí mật đó không được giải thích.

Một món đồ nổi danh khác cũng bị cho là vật gieo tai hoạ: chiếc xe hơi hiệu Porsche của nam diễn viên điện ảnh quá cố James Dean. Bất chấp những lời can ngăn của người bạn là diễn viên Alec Guiness, Dean vẫn quyết định lái chiếc xe mới của mình và bị tai nạn vào năm 1955. Nhà sưu tầm xe hơi George Borris đã mua lại chiếc xe Porsche này. 

Ngay trên đường chở đi, chiếc xe đã trượt khỏi xe tải kéo, lao xuống đường và làm gãy chân một thợ máy. Sau đó, chiếc xe thuộc về một tay đua xe hơi nghiệp dư và làm anh ta suýt mất mạng vì lạc tay lái trong một cuộc đua. Tiếp nữa, một tay đua khác thiệt mang vì vỏ xe của chiếc Porsche đột nhiên nổ trong khi xe đang lao đi với vận tốc cao.

Thân xe dúm dó ấy được chở đi dọc đường để cổ xúy cho an toàn giao thông tại California, thế mà nó cũng "cố trượt" xuống mặt đường, gây thương tích cho một thiếu niên và giết chết một cụ già. Rồi chiếc xe tải chở "chiếc xe đáng nguyền rủa ấy" bỗng hỏng phanh và đâm sầm vào một cửa hiệu. Cuối cùng, chiếc xe hơi của Dean vỡ tan thành 11 mảnh trước khi biến mất một cách đầy bí ẩn trên chuyến xe lửa quay về Los Angeles.

Các câu chuyện trên có thật là sự ứng nghiệm của một lời nguyền hay chỉ xuất phát từ nỗi sợ tiềm ẩn trong chủ nhân chúng? Câu hỏi vẫn còn bỏ ngỏ, duy có điều chắc chắn là món đồ càng hiếm và càng có giá trị, những câu chuyện thêu dệt quanh nó càng kỳ bí hơn.

Viên kim cương Hy Vọng đã tạo nên quanh mình cả một huyền thoại đầy màu sắc. Đầu tiên, tài sản và tính mạng của một vị chủ nhân tiêu tan. Sau đó, nó thuộc quyền sở hữu của Hoàng hậu Marie-Antoinette, và lịch sử đã ghi lại sự sụp đổ của ngai vàng nước Pháp cùng cái chết thảm thương của bà. 

Gần đây hơn, viên kim cương quý báu đó gieo rắc nhiều vụ tự sát, hãm hại, khánh tận... cho các vị chủ nhân của nó, thậm chí làm cho một vụ vua Hồi Giáo mất ngôi. Tuy nhiên, tại nơi trú ngụ hiện nay của nó - Viện Smithssonian ở Washington - những người đang cất giữ viên kim cương chưa phải lãnh nhận hậu quả ghê gớm nào. Lời nguyền đã hết linh nghiệm rồi chăng? Hay toàn bộ huyền thoại về nó chỉ là huyền thoại mà thôi?

Những câu chuyện tâm linh (phần 4)

Ở tuổi 30, hoàng hậu tuyệt sắc của nước Anh bị chặt đầu vì tội ngoại tình. Người ta cho rằng vì chết oan mà hồn ma của bà thường xuyên xuất hiện.

Cuộc đời của Anne Boleyn là một thiên tiểu thuyết bởi nhan sắc huyền thoại của bà cũng như cuộc đời khi ở đỉnh cao của danh vọng và tình yêu, lúc phải bước lên đoạn đầu đài.

Vì Anne, một hoàng hậu đã bị phế truất

Trước khi cưới Anne Boleyn, vua Henry 8 đã có vợ là hoàng hậu Catherine xứ Aragon. Nhà vua vốn là người tình của chị gái Anne là Mary Boleyn, nhưng khi gặp cô em có đôi mắt nhung đen láy và chiếc cổ thanh tú trắng ngần, ngài lập tức chết mê chết mệt. Henry đã đổ rất nhiều công sức để chinh phục trái tim người đẹp. Nhưng nếu như bất kỳ cô gái nào cũng thấy mình diễm phúc được làm tình nhân của đức vua thì Anne thông minh lại dứt khoát không chấp nhận điều đó. Nghĩa là muốn có Anne, nhà vua phải cưới nàng và phong nàng làm hoàng hậu.

Để cưới được Anne, nhà vua vận động cho cuộc ly hôn của mình với hoàng hậu Catherine xứ Aragon, lấy lý do bà không sinh được con trai kế vị, nhưng giáo hoàng kiên quyết từ chối. Henry bèn cách chức Hồng y nước Anh, bổ nhiệm Hồng y mới và người này đã hủy hôn thú cho nhà vua. Và khi bị Vatican rút phép thông công, Henry phản ứng lại bằng cách tuyên bố tách giáo hội Anh ra khỏi giáo hội công giáo La Mã, và đức vua sẽ là người đứng đầu Anh giáo.

Trở thành hoàng hậu năm 1533 nhờ tình yêu say đắm của Henry, Anne sống trong sự xa hoa cực điểm với 250 người hầu riêng và 60 viên chức phục vụ chuyện giao tế. Nàng vung tiền để đặt mua những món hàng đắt giá từ khắp nơi trên thế giới, từ giường tủ, kiệu hoa đến xiêm y, trang sức. Hoàng hậu xinh đẹp không ngờ hạnh phúc của mình cũng ngắn ngủi. Một hoàng hậu đã vì nàng bị mất ngôi, và đến lượt nàng cũng nhanh chóng từ bỏ phú quý và mất cả tính mạng.

Hoàng hậu không đầu

Tình yêu của Henry với Anne tuy vô cùng mãnh liệt nhưng chẳng mấy chốc đã lụi tàn. Có thể vì nàng không sinh được con trai, chỉ có một công chúa (sau này là nữ hoàng Elizabeth I), cũng có thể vì Henry là ông vua cả thèm chóng chán, đã phải lòng mỹ nhân khác. Chỉ biết rằng sau vài năm hương lửa, vị quân vương ấy bắt đầu tìm cớ để loại bỏ Anne và cưới tình nhân mới, người thứ ba trong số 6 người vợ của ông.

Các “thám tử” bắt đầu vào cuộc tìm chứng cứ kết tội hoàng hậu. Hàng loạt người đàn ông bị bắt, bị tra tấn bắt nhận tội thông dâm với hoàng hậu, bao gồm thầy giáo dạy nhạc của nàng, hai nhà

quý tộc, và đặc biệt là một người em ruột của chính Anne. Với những “chứng cứ” này, Anne bị bắt giam vào tháp London vì tội ngoại tình, mà một hoàng hậu ngoại tình cũng được coi là phản quốc. Một phiên tòa được mở ra, hoàng hậu bị khép tội chết. Án được thi hành vào ngày 19/5/1936, ba năm sau khi nàng trở thành quốc mẫu.

Người ta kể rằng, hoàng hậu nước Anh đã bình thản bước lên đoạn đầu đài, thậm chí còn nói với đao phủ: “Anh sẽ không gặp khó khăn đâu vì ta có cái cổ rất mảnh”. Và nàng nhắc đi nhắc lại: “Ta sẽ là một hoàng hậu không đầu”. Còn đức vua chồng nàng, người từng vì nàng mà bạc tình bạc nghĩa với vợ cũ, lại hồi hộp mong ngóng giây phút đầu Anne rơi xuống để được giải phóng khỏi hôn nhân với nàng, tự do cưới vợ mới. Thi hài Anne xấu số được táng sơ sài trong một chiếc hòm đựng cung tên.

Bóng ma nổi tiếng của nước Anh

Là xứ sở quanh năm sương mù bảng lảng, âm u, nước Anh nổi tiếng có nhiều hồn ma lẩn quất, trong đó hoàng hậu Anne là hồn ma được nhắc đến nhiều nhất. Những câu chuyện ly kỳ này bắt đầu xuất hiện ngay sau cái chết của bà và ngày một nhiều thêm trong suốt mấy trăm năm sau.

Một trong những địa điểm mà hồn ma hoàng hậu hay xuất hiện là lâu đài Blickling Hall, nơi bà sống thời thơ ấu. Theo các câu chuyện dân gian, cứ đến ngày 19/5, ngày Anne bị chặt đầu, là cố hoàng hậu lại xuất hiện trên một cỗ xe ma bốn ngựa kéo, phóng như bay trên đường trở về ngôi nhà tuổi thơ của bà. Bóng ma trắng toát, không đầu, còn người đánh xe chính là hồn ma của Thomas Boleyn, cha ruột Anne, người đã vì danh vọng mà ép hai con gái lao vào mối quan hệ tình ái với vua Henry và khi tình thế thay đổi, ông đã tham dự vào phiên tòa kết tội con gái. Vì món nợ oan cừu đó, ông phải làm người đánh xe chở Anne về nhà trong ngày giỗ của nàng suốt 1.000 năm.

Nhiều du khách cũng đồn rằng, hồn ma không đầu của Anne cũng lảng vảng trong lâu đài Blickling Hall, chiếc đầu nhỏ máu được gói trong vạt váy, đi vật vờ từ phòng này sang phòng khác, thậm chí đi xuyên tường ngay trước mặt người chứng kiến rồi lập tức biến mất. Một số người canh gác ở lâu đài cũng kể rằng họ hay nhìn thấy hoàng hậu đi cùng một đoàn tùy tùng trang nghiêm, và từ hoàng hậu cho đến những người đi theo, thậm chí cả ngựa, đều không đầu.

Giữa thế kỷ 19, một người lính ở vùng này phải ra tòa vì tội ngủ trong khi canh gác. Anh bào chữa rằng mình bị ngất xỉu do quá sợ khi nhìn thấy bóng ma của một phụ nữ không đầu, dường như là hoàng hậu Anne. Một số nhân chứng đứng gần anh thời điểm đó cũng khẳng định họ nhìn thấy điều tương tự. Và thế là anh lính được tha bổng.

Tháp London, tòa lâu đài 1.000 năm tuổi từng là nơi cầm tù, tra tấn và chém đầu nhiều ông hoàng bà chúa và các vị quý tộc, cũng được cho là nơi hồn ma Anne hay xuất hiện. Hiện cả tháp London và lâu đài Blickling Hall đều là những điểm tham quan hấp dẫn du khách. Ngôi nhà thơ ấu của hoàng hậu Anne còn được bầu là một trong những ngôi nhà bị ma ám nổi tiếng nhất nước Anh.

Những câu chuyện tâm linh (phần 6)

Christopher Columbus, nhà thám hiểm hàng hải nổi tiếng người Italia, từng ghi lại những dòng nhật ký rợn tóc gáy về cuộc hành trình của ông qua Tam giác quỷ vào năm 1492

Người ta đã viết và nói rất nhiều về Tam giác Bermuda (hay còn được gọi là "Tam giác quỷ") do vô số những điều kỳ lạ xuất hiện ở nơi này. Tam giác Bermuda đã trở thành một huyền thoại, khơi dậy cả sự tò mò và sợ hãi. Rất nhiều phim tài liệu nhằm điều tra về "Tam giác quỷ" lừng danh với vô số sự kiện, giả thuyết, sự bí ẩn và huyền thoại đã được thực hiện và công chiếu, nhưng không có bất kỳ lời giải thích nào được đông đảo chấp nhận.

Tam giác Bermuda là một khu vực tọa lạc ở phía tây bắc Đại Tây Dương, bao quanh bờ biển phía đông bang Florida (Mỹ) và Puerto Rico. Một phần của tam giác này còn kéo dài tới khu vực lân cận bang South Carolina (Mỹ). Sở dĩ vùng biển này có tên là Bermuda là do nó được đô đốc người Tây Ban Nha Huan Bermuda lần đầu tiên khám phá ra năm 1503.

Nhìn chung, Tam giác Bermuda là một khu vực đầy nắng, gió và không có các mùa phân chia rõ rệt. Đây là một trong hai địa điểm trên Trái đất mà la bàn sẽ không chỉ đúng về hướng bắc. Rất nhiều người còn nói, các quy luật vật lý cũng không còn đúng ở nơi này.

Những bí ẩn và huyền thoại

Tam giác Bermuda được gắn với biệt danh "Tam giác quỷ" trước hết vì các vụ mất tích kỳ bí xảy ra tại đây. Thống kê cho thấy, hơn 100 máy bay và các tàu thuyền đã bị "nuốt chửng" một cách bí ẩn trong khu vực, trong đó phải kế đến một số tàu thủy khổng lồ như tàu vận tải USS Cyclops của Mỹ (mất tích không để lại dấu vết cùng 306 thành viên thủy thủ đoàn và hành khách vào năm 1918) hay tàu chở nhiên liệu SS Marine Sulphur Queen (biến mất bí ẩn cùng 39 thành viên thủy thủ đoàn và 15.000 tấn lưu huỳnh lỏng năm 1963)

Christopher Columbus, nhà thám hiểm hàng hải nổi tiếng người Italia, từng ghi lại những dòng nhật ký rợn tóc gáy về cuộc hành trình của ông qua Tam giác quỷ vào năm 1492. Columbus đã đề cập đến sự lệch hướng từ dị thường của các công cụ điều hướng hay những ánh đèn chiếu sáng lạ lùng ở đường chân trời. Trong cuốn sổ ghi chép, ông cũng mô tả "một ngọn lửa khổng lồ" lao từ trên cao xuống biển.

Một sự cố lạ thường khác cũng xảy ra tại "Tam giác quỷ" vào năm 1872. Sử sách còn ghi lại rằng, tàu Mary Celeste rời Genoa vào ngày 7/11/1872. Đến ngày 4/12/1872, các thủy thủ trên tàu Gratia Dei nhìn thấy tàu Mary Celeste đang trôi nổi một cách ngẫu nhiên trên biển. Khi đến gần Mary Celeste, họ phát hiện con tàu này hoàn toàn trống trơn, không một bóng người. Ngay cả các xuồng cứu hộ cũng không được tìm thấy dù con tàu "ma" nhìn chung vẫn trong tình trạng rất tốt.

Tuy nhiên, đứng đầu danh sách các biến cố kỳ dị xảy ra ở Tam giác Bermuda, gây náo động dư luận nhiều nhất và bắt đầu hình thành huyền thoại về "Tam giác quỷ" là số phận của "Chuyến bay 19". Theo ghi chép, ngày 5/12/1945, một đội gồm 5 phi cơ ném ngư lôi Avenger của Hải quân Mỹ đã mất tích trong khi bay huấn luyện trên Đại Tây Dương. Trước khi biến mất, Trung úy Charles Taylor - chỉ huy Chuyến bay 19 đã gửi các thông điệp radio về căn cứ chỉ huy ở Florida (Mỹ), báo cáo về những ảnh hưởng thị giác bất thường như bị lạc, sự xuất hiện của "nước trắng", đại dương "nhìn không giống mọi khi" và la bàn xoay không kiểm soát.

Một thủy phi cơ ném bom Martin Mariner thuộc đội tìm kiếm cử đến sau đó cũng phát nổ chỉ 23 phút sau khi cất cánh, đưa tổng số người được coi là tử vong trong sự cố lên con số 33, bao gồm tất cả 14 thành viên đội bay thuộc Chuyến bay 19 và 13 thành viên đội bay đến cứu hộ.

Cuộc điều tra của Hải quân Mỹ về sau kết luận, các phi cơ trong Chuyến bay 19 đã bị mất phương hướng và rơi xuống biển sau khi máy bay hết nhiên liệu, nhưng nhiều người vẫn tỏ ra hoài nghi về điều này. Một trong những căn cứ củng cố suy đoán của họ là, máy bay ném ngư lôi Avenger được chế tạo để nổi được lâu trên mặt nước nên chúng có thể được tìm thấy vào ngày hôm sau vì biển lặng và trời quang. Tuy nhiên, trong thực tế, nhà chức trách đã không bao giờ tìm thấy chúng.

Những lời đồn đoán về Tam giác quỷ cũng từ những vụ mất tích bí ẩn này mà ra. Theo truyền thuyết, có người cho rằng đây là khu vực bị yểm bùa của những thổ dân châu Mỹ nhằm tránh sự xâm chiếm của người ngoài. Có người lại cho rằng đây là một trận đồ bát quái chưa được phá bỏ. Các nhà khoa học đã vào cuộc và đưa ra những lý giải về những hiện tượng xung quanh tam giác quỷ này, nhưng cho đến nay vẫn cho có giả thuyết nào thuyết phục được hoàn toàn, và tam giác quỷ vẫn là điều huyền bí.

Những câu chuyện tâm linh (phần 7)

Có những truyền thuyết thật đáng sợ về nơi đó mà cho đến tận bây giờ người ta vẫn còn lưu truyền...

1. Đường hầm Gào Thét (Screaming), Canada

Truyền thuyết địa phương kể lại rằng, có một cô gái trẻ bị chết bên những bức tường của đường hầm sau khi thoát ra khỏi trang trại đang bị cháy. Tuy nhiên, cũng có rất nhiều dị bản của truyền thuyết về đường hầm này. Có người kể rằng, cô gái bị chính người cha của mình thiêu sống trên ngọn lửa vì lý do không giành được quyền nuôi dưỡng cô sau khi ly hôn.

Một câu chuyện khác cho rằng, cô gái trẻ đã bị hãm hiếp cho đến chết, sau đó, hung thủ đã đốt xác cô để thủ tiêu chứng cứ... Và còn rất nhiều những câu chuyện xung quanh truyền thuyết về đường hầm này, tuy nhiên, tất cả đều có một điểm chung đó là về tiếng hét của cô gái trước khi chết, đó được cho là nguồn gốc của tên đường hầm... (Sreaming có nghĩa là gào thét).

2. Cây cầu Bessie Little, Mỹ

Người ta nói rằng, hình ảnh của cô gái đã bị sát hại Bessie Little thường xuyên trở lại cây cầu này. Cô gái này đã bị giết vào ngày 27/8/1896 bởi chính bạn trai của mình là Albert J.Frantz.

Bessie đang mang thai, tuy nhiên, Albert không muốn kết hôn với cô và anh ta đã dùng súng bắn vào đầu Bessie trên cây cầu này. Sau đó, người đàn ông này còn bố trí dàn cảnh như một vụ tự tử. Tuy nhiên, với hai viên đạn ở đầu thì cảnh sát đã xác định Bessie không thể tự tử được và họ cũng đã tìm ra tên sát nhân độc ác.

Ngày 19/11/1897, Albert J.Frantz đã bị tử hình bằng chiếc ghế điện tại một trại giam ở Ohio, Mỹ. Cây cầu đã được đổi thành tên cô gái và người ta nói rằng, những hình ảnh của cô vẫn còn đâu đó quanh đây.

3. Trường đại học Ohio, Mỹ

Tại đây có rất nhiều câu chuyện đáng sợ... Ngôi trường này nổi tiếng vì một cô gái đã tự tử sau khi dùng máu viết những điều kinh dị lên tường. Ngôi trường này có 5 nghĩa trang xung quanh tạo thành hình ngôi sao 5 cánh. Ở đây cũng có ngôi nhà của những cầu thủ bóng rổ, họ đã chết sau khi gặp một tai nạn khủng khiếp, đâu đó người ta vẫn nghe thấy tiếng bóng đập xuống đất... 

4. Đường Kelly, Mỹ

Một khu vực của con đường dài một dặm Kelly tại Mỹ từ lâu được cho là có rất nhiều điều khác thường và kỳ lạ. Người ta nói rằng, khi các con vật, thậm chí con người đi vào con đường này đột nhiên sẽ trở nên bạo lực khác thường. Con đường nhỏ này bao quanh bởi bóng tối, sương mù dày và những lùm cây ghê rợn.

Ở đây còn thường phát ra những tiếng động đáng sợ mà không thể biết giải thích đó là tiếng động gì... Có người cho rằng, đã có một lời nguyền nào đó tại con đường này.

5. Nhà tù Alcatraz, Mỹ

Nhà tù này năm trên hòn đảo Alcatraz, San Francisco, nước Mỹ. Nơi đây đã chứng kiến rất nhiều vụ tai nạn, giết người và tự tử. Với lịch sử đen tối đó thì không khó hiểu khi ở đây có rất nhiều điều đáng sợ... Những câu chuyện kinh dị ở đây thậm chí có thể viết thành sách. Câu chuyện đáng sợ nhất đã được các du khách, cựu cai ngục, cựu tù nhân kể lại.

Đó là tại đảo Alcatraz trước đây có một ngọn hải đăng được xây dựng vào năm 1854 và trong trận động đất lớn ở San Francisco năm 1906, nó đã bị phá huỷ hoàn toàn. Tuy nhiên, thi thoảng vẫn có người thấy nó đột nhiên xuất hiện lại kèm theo một tiếng huýt sáo và một ánh đèn chớp sáng màu xanh, làm công việc quen thuộc của nó đã từng làm trước khi bị đổ... Sau đó, ngọn hải đăng lại biến mất...

6. Lâu đài Edinburgh, Scotland

Lâu đài tráng lệ này có từ thời trung cổ, nằm trên một núi đá hiểm trở, tất cả tạo ra một khung cảnh tuyệt vời cho lâu đài. Nhưng khác với vẻ ngoài của nó, những gì bên trong thì vô cùng đáng sợ, các căn phòng trống rỗng, lối đi chật hẹp, đặc biệt nhiều người nói rằng, lâu đài này thường xuyên có những tiếng vọng của người chết từ khu phòng giam tù nhân của lâu đài...

Xung quanh lâu đài này cũng có rất nhiều câu chuyện kinh dị như các hầm mộ được sử dụng để chôn những người bị dịch hạch, những con chó quái dị, một tay trống không đầu, các tù nhân chết trong chiến tranh...

Những câu chuyện tâm linh (phần 8)

Đối với mọi người, thường thì tấm vải liệm là một vật ghê gớm chẳng ai dám mang về nhà, nhưng đối với các môn đệ và tín đồ sùng kính Chúa Kitô thì nó lại là một thánh tích thiêng liêng vô giá.

Tấm vải liệm thành Turin 

Khăn liệm thành Turin theo lưu truyền là tấm khăn liệm xác Chúa Jesus, sau bao biến cố và lưu lạc, cuối cùng được cất giữ tại Turin, Italia.

Đối với mọi người, thường thì tấm vải liệm là một vật ghê gớm chẳng ai dám mang về nhà, nhưng đối với các môn đệ và tín đồ sùng kính Chúa Kitô thì nó lại là một thánh tích thiêng liêng vô giá. Và quả thật, tấm vải niệm xác của Chúa Jesus cho đến nay vẫn là một di vật độc nhất vô nhị có in hình khuôn mặt và thân thể Ngài.

Vải niệm Turin, dài chừng 4m, rộng 1m, nhuốm máu và hằn lên hình khuôn mặt, tay và thân thể mờ nhạt của một nam giới bị tra tấn. Nhiều tín đồ Cơ đốc giáo tin rằng đó là tấm vải niệm của Jesus.

Tấm vải liệm này đã thu hút trí tưởng tượng của nhiều người trong hơn 500 năm qua. Theo tiết lộ của một thầy tu hồi năm ngoái thì trùm Phát xít Adolf Hitler từng bị nó ám ảnh và muốn đánh cắp nó để sử dụng trong một màn yêu thuật. Năm ngoái, Giáo hoàng Benedict đã quỳ trước tấm vải lanh này nhiều phút sau khi nó được trưng bày lần thứ 5 trong vòng 100 năm qua. 

Nhiều thế kỷ qua người ta vẫn không ngừng tranh cãi hình ảnh trên tấm vải là của Chúa Jesus hay chỉ là một tác phẩm giả mạo được làm vào thời trung cổ, nhưng có điều là các chuyên gia vẫn chưa thể giải thích được hình ảnh đó được làm như thế nào. Năm 1988, tấm vải liệm này đã được xét nghiệm bằng carbon và kết quả cho thấy nó được làm vào khoảng năm 1260 và 1390. Kể từ đó đến nay các công nghệ xác định niên đại đã tiến bộ hơn và đã có nhiều lời đề nghị cho xét nghiệm tấm vải liệm song luôn bị Vatican từ chối.

Con tàu màu xanh Mary Celeste

Con tàu màu xanh Mary được hạ thuỷ ở Nova Scotia vào năm 1860. Cái tên ban đầu của con tàu là “Amazon”. Tàu có tải trọng là 280 tấn. 10 năm sau đó, tàu liên tục gặp những tai nạn trên biển và đã sang tay nhiều đời chủ. Thậm chí, ngay cả khi con tàu cập cảng New York khi chỉ còn là một đống sắt thì cũng đã có người bỏ ra cả 3000 USD để mua nó trong một đợt bán đấu giá. Sau một số lần sửa chữa, còn tàu được mang một cái tên mới là “Mary Celeste” có nghĩa là con tàu màu xanh.

Ngày 7/11/1872, con tàu “Mary Celeste” đang lênh đênh theo hành trình của mình thì thuyền trưởng Briggs, vợ ông, con gái của họ, 8 thành viên trên tàu cùng toàn bộ đã biến mất dù đồ đạc, hành lý của họ vẫn nguyên vẹn. 

Vào đầu năm 1873, có hai  chiếc xuồng cứu sinh cập bờ biển Tây Ban Nha, một chiếc xuồng có một xác chết và một lá cờ Mỹ, chiếc xuồng còn lại có đến 05 thi thể. Người ta đồn rằng các xác chết đó là các thành viên trên tàu “Mary Celeste”. Tuy nhiên, cũng không ai có thể nhận dạng được các tử thi đó.

Con tàu Carroll A. Deering

Trường hợp của con tàu Carroll A. Deering cũng kỳ lạ như chiếc Mary Celeste và nó cũng nằm trong số những bí ẩn chưa từng được giải mã trong ngành hàng hải thế giới.

Thuyền buồm Carroll A. Deering được đóng ở Bathe, Maine, năm 1919 bởi Công ty G.G. Deering. Tàu được tìm thấy trong tình trạng mắc cạn ở Cape Hatteras, Bắc Calorina, năm 1921. Thủy thủ đoàn mất tích một cách bí ẩn.

Tàu Deering là một trong những bí ẩn hàng hải tốn nhiều giấy mực nhất trong lịch sử, với nhiều giả thuyết rằng tàu là nạn nhân của Tam giác Quỷ (vùng biển nằm phía tây Đại Tây Dương) mặc dầu các bằng chứng cho thấy nó có thể bị cướp. 

Con thuyền đóng băng Baychimo

Vào ngày 1/10/1931, Baychimo chở lông thú bị kẹt trong đám băng nổi. Thủy thủ đoàn đã rời con tàu, vượt qua gần 1km băng tới thị trấn Barrow để trú trong 2 ngày. Tuy nhiên, khi đoàn thủ thủy trở lại, con tàu đã thoát khỏi đám băng.

Vào ngày 8/10 cùng năm, tàu lại bị mắc kẹt lần nữa. Đến ngày 15/10, hãng Hudson’s Bay đã cử máy bay tới giải cứu thủy thủ đoàn. Họ quyết định con tàu khó mà trụ nổi qua mùa đông nên chuyển hết số lông thú lên máy bay rồi trở về, bỏ lại Baychino. Thế nhưng, Baychino không chìm và trong nhiều thập niên sau đó, không ít người đã nhìn thấy con tàu. Và lần cuối Baychimo được nhìn thấy là bởi một nhóm người Ét-ki-mô năm 1969, 38 năm sau khi tàu bị bỏ rơi. Tàu kẹt giữa đám băng nổi trên Biển Beaufort giữa Point Barrow và Icy Cape, ngoài khơi phía tây bắc bờ biển Alaska.

Những câu chuyện tâm linh (phần 9)

Ở Hà Giang, dòng sông Ma mang cả hai nghĩa: Tên địa danh và sự ẩn chứa những bí mật của lời nguyền...

Truyền thuyết Tam Tiên

Sông Ma đoạn dài và kinh hoàng nhất chảy qua xã Tùng Bá (Vị Xuyên). Tuy đây là xã miền núi chưa thuộc chốn "thâm sơn cùng cốc" của tỉnh Hà Giang nhưng không khí lúc nào cũng u tịch, lạnh lẽo. Càng vào sâu trong rừng núi đá, cảm giác rờn rợn như nhân lên bội phần, nhất là khi thấp thoáng thấy dòng thác Tam Tiên chảy từ ngọn núi cao vài ngàn mét như một sợi chỉ bạc cắt đôi rừng xanh âm u.

Theo ông Vương Đức Trung - Chủ tịch Hội Người cao tuổi xã Tùng Bá - thì sông Ma bắt nguồn từ núi Putakha (trung tâm của 3 huyện Vị Xuyên - Yên Minh - Bắc Mê) với địa thvô cùng hiểm trở. Nơi cao nhất của đỉnh núi lên tới 2.535m so với mực nước biển nên lúc nào cũng mù mịt sương khói, ai đã vào thì khó tìm đường ra.

Theo truyền thuyết, đó là nơi ở của 3 vị tiên giáng trần vì thế tên núi trong dân gian gọi là Ba Tiên. Trên ngọn núi ấy, có rất nhiều cây cổ thụ có thế dáng đẹp như cam, quýt và khu giếng cổ có dòng nước trong vắt. Từ eo của núi Ba Tiên này là nơi phác nguyên ra dòng sông Ma huyền bí. Nhiều cao niên ở huyện Vị Xuyên cho rằng, dòng sông Ma là nguồn chảy của âm hộ ba nàng tiên trên núi.

Chính ông Trung và người anh của mình là Vương Quý Phát từng có lần đi buôn trâu bò và trên đường về vượt núi Ba Tiên. Nhưng có điều lạ lùng, trên núi ấy giống như truyền thuyết kể lại, có nhiều cam, quýt và các loại cây cổ thụ hàng nghìn năm tuổi. Các cây ấy bị rêu mọc xung quanh rất kỳ thú nên người dân cho rằng, đó là "mạy tiến khuôn" - tức là "người mọc râu".

Lời nguyền...

Theo lịch sử xã Tùng Bá, sông Ma đã được đặt tên từ thời Pháp thuộc. Từ đó đến nay, hầu như năm nào cũng có người chết trôi trên dòng sông này. Các cụ cao niên cho rằng, từ thời Pháp đặt tên cho dòng sông đã có một lời nguyền vô cùng kỳ bí mà không ai giải mã được.

Chuyện kể rằng, vào những năm 1900 trên vùng eo núi - nơi phác nguyên của dòng sông Ma có một người đàn ông Pháp đem lòng yêu cô gái Việt xinh đẹp sống trên đỉnh Tam Tiên. Vì quá si tình cô gái đẹp mà không được đáp lại tình cảm nên chàng trai Pháp đã gieo mình xuống dưới dòng sông cùng một lời nguyền. Ở Hà Giang, hầu như không ai còn nhớ lời nguyền ấy thực hư nguyên văn thế nào.

Theo khẳng định của nhiều cao niên ở Vị Xuyên, năm nào trên dòng sông cũng có người chết. "Mới đây nhất là một công nhân của mỏ Hoàng Bách cũng chết trôi sông..." - Ông Trung khẳng định.

Ông Đán Văn Viết - Trưởng công an xã Tùng Bá - cũng khẳng định thông tin này. Ông Viết còn cho biết thêm, có năm dòng sông có vài người chết trôi mà không biết họ từ đâu đến. Họ trôi đến cuối dòng thì theo nước cuốn xuống sông Lô rộng lớn.

Theo lời kể của nhiều gia đình ở cạnh dòng sông Ma, thỉnh thoảng trong đêm khuya họ vẫn nghe thấy những âm thanh lạ mà không biết từ đâu phát ra. Có lẽ vì thế mà hầu như các ông bố bà mẹ nơi đây đều cấm con em mình ra tắm sông Ma vì sợ chuyện chẳng lành. “Mà nói thực, dù họ không cấm thì cũng chẳng ai dám ra sông tắm”, ông Viết cho hay.

Dòng sông tiền bạc

Không chỉ là dòng sông mang nỗi khiếp đảm cho nhiều người, sông Ma còn được gọi là sông Tác Ngần (tức là tiền bạc). Theo ông Vương Đức Trung, sông Ma còn một nhánh nữa là Tác Vàng (nhánh vàng). Dòng sông trước đây đã bị khai thác kiệt quệ. Thời phong kiến rồi đến thời Pháp thuộc, nhiều kẻ "săn vàng" cũng đến lục tung dòng sông để tìm kiếm những thỏi bạc, thỏi vàng từ dưới đáy.

Ông Đán Văn Viết cho biết thêm, hiện nay thì không còn ai khai thác vàng trên sông nữa, chỉ thi thoảng có đội săn cá "hành quân" với đủ loại máy móc vì sông Ma có nhiều cá chày to như thân cây chuối nhưng khó bắt vì chúng rất khôn.

Người dân xã Tùng Bá và các địa phương ven dòng sông Ma vẫn dùng nước ở đây để tưới tiêu, giặt rũ quần áo nhưng đặc biệt họ không bao giờ ăn nước của dòng sông này. Vì theo ông Trung, thỉnh thoảng người dân lại thấy những xác người trôi nổi trên sông và sự ám ảnh bởi dòng sông Ma kỳ bí cứ thế ẩn vào tâm trí họ.

Bí ẩn hiện tượng luân hồi

21.05.2012 15:24

Trong cuộc sống có những sự trùng hợp ngẫu nhiên khó tin và không thể giải thích, ngay cả với biện pháp khoa học hiện đại nhất.

Đôi khi sự tưởng tượng không chỉ dừng lại ở trong gia đình hay dòng họ, chúng xuất hiện ở những người hoàn toàn xa lạ không có chút liên hệ nào, thậm chí vượt thời gian, không gian. 

Dưới đây là một vài hiện tượng trùng hợp bí ẩn được tổng kết lại.

Nhà vua Umberto I của nước Ý và người chủ quan rượu ở Monza

Họ thật sự có những trùng lặp vô cùng kỳ diệu tuy hai người xuất thân khác nhau, một là vua một là tầng lớp dân đen trong xã hội thời đó. Chính nhà vua cũng vô cùng kinh ngạc khi có người giống mình đến như vậy.

- Cả hai sinh cùng ngày, cùng tháng, cùng năm 14.3.1844.

- Cả hai cùng lấy vợ có tên là Margherita và cùng tổ chức ngày cưới vào ngày 22.4.1966.

- Con trai đầu lòng đều đặt tên là Vittoria.

- Nhà vua đăng quang đúng vào ngày ông chủ quan khai trương cửa hàng.

- Năm 1866, cả hai đều được nhận huy chương. Với ông chủ quán là do thời gian phục vụ trong quân đội, còn nhà vua nhận huy chương cũng trong lúc là quân nhân.

- Hai người có tên giống nhau, khuôn mặt, dáng người, giọng nói không khác biệt.

- Năm 1870, cả hai đều được thăng chức trong quân đội. Ông chủ quán lên chức trung sỹ còn vua được thăng chức tổng tư lệnh.

Một điều kỳ lạ nữa, càng làm cho câu chuyện trung hợp này trở nên ly kỳ. Sau khi biết những mốc thời gian quan trọng trong đời của mình và ông chủ quán quá giống nhau, nhà vua đã quyết định triệu tập ông chủ quán Umberto vào cung để phong tước hiệp sĩ và cùng nhau truyện trò.

Trên đường vào cung, ông chủ quán bị một kẻ sát nhân lạ mặt không biết ở đâu tới bắn ba phát đạn trúng ngực và ông chết ngay tại chỗ. Nhà vua nhận được hung tin vội vàng đến bên thi thể để thăm viếng, thì ngay lập tức người cũng bị một tên sát nhân điên loạn khác bắn ba phát đạn vào ngực và qua đời. Câu chuyện này đến giờ vẫn là bí ẩn không lời giải.

Tổng thống Mỹ John Kennedy và Abraham Lincoln

Hai vị tổng thổng nổi tiếng của Mỹ này có tên đếm được 7 chữ cái giống nhau. Và ngoài ra họ có những điểm tương đồng khó lý giải.

- Năm Abraham Lincoln trúng tranh cử tổng thống là 1860, John Kennedy là năm 1960, đúng 100 năm.

- Khi chạy đua vào Nhà Trắng, Lincoln chiến thắng đối thủ Stephen Douglas sinh năm 1813. Còn đối thủ của Kenedy là Richard Nixon sinh năm 1913.

- Phu nhân của hai người đều bị sảy thai trong thời gian sống trong Nhà Trắng.

- Cả hai đều bị ám sát vào ngày thứ 6 và điều bị bắn vào đầu.

- Viên thư ký của Kennedy tên là Lincoln, còn viên thư ký của Lincoln tên là Kennedy.

- Cả hai đều có phó tổng thống dưới quyền mang họ Johnson. Họ cũng chính là người kế nhiệm sau khi hai vị tổng thống qua đời: Người kế nhiệm Lincoln sinh năm 1808, người kế nhiệm Kennedy sinh năm 1908.

- Kẻ ám sát Lincoln sinh năm 1839, tên là John Wilkess Booth, kẻ ám sát Kennedy sinh năm 1939, tên là Lee Harvey Osward, tên của hai kẻ này đều có 16 chữ.

- Lincoln bị bắn trước cửa nhà hát “Ford”. Kennedy bị bắn trong chiếc xe tên “Lincoln” và do hãng Ford sản xuất

Theo các nhà khoa học, có thể sự trùng lặp bí ẩn này liên quan đến hiện tượng luân hồi. Đôi khi những người chết họ không quên hình ảnh của mình, tình cảm của mình và khi đầu thai lại họ lại mong gặp chính bản thân họ ở kiếp trước.

Khi họ chết đi, vì thấy chưa hoàn thành bổn phận, họ mong muốn đầu thai để làm cho xong. Dù sao đây vẫn chỉ là phỏng đoán, và chúng ta vẫn tiếp tục chờ những minh chứng xác thực từ các nhà khoa học.

Sự thật về nỗi ám ảnh 'quỷ nhập tràng'

Trước đây hiện tượng người chết sống lại và đuổi theo người sống được giải thích là do quỷ nhập vào xác người, nhưng ngày nay đã có những lời giải thích mang tính khoa học và hợp lý hơn rất nhiều.

Khi trong nhà có một người chết, người ta thường có tục lễ kiêng cữ để phòng hiện tượng quỷ nhập tràng. Hiện tượng này rất hiếm gặp, nhưng lại có thật chứ không phải lời đồn đại. 

Chuyện về quỷ nhập tràng

Có rất nhiều câu chuyện ly kỳ về chuyện người chết sống lại, một trong những chuyện đó được kể lại như sau:

Có bảy người đàn ông làm nghề lái buôn, cùng một chuyến đi lấy hàng trên mạn ngược. Vì lỡ độ đường, họ phải ngủ lại nhà của một người Kinh đã sống ở vùng đó một thời gian. Khi vào ngủ nhờ, những người lái buôn được chủ nhà cho biết rằng trong nhà họ chỉ có hai vợ chồng, người vợ bị cảm nặng nằm trong buồng, còn bản thân người chủ nhà phải đi lấy thuốc cho vợ, sáng hôm sau mới quay lại. 

Dù biết có khách, nhưng không còn cách nào khác, chủ nhà vẫn phải đi và nhờ khách trông giúp nhà cửa cùng vợ mình.

Khi chủ nhà ra đi, trời cũng vừa sập tối, bảy người lái buôn cơm nước no nê, sau đó quây lại với nhau để ngủ. Vào khoảng gần sáng, người nằm ngoài cùng bỗng cựa mình thức giấc vì một luồng gió lạnh luồn vào nhà. Ông nhìn quanh thì thấy buồng trong nơi vợ chủ nhà nằm đang mở, ngọn đèn dầu đang nhỏ như hột đậu xanh bỗng phụt sáng to lên rồi nhỏ lại dần.

Ngay lúc đó, người lái buôn nghe thấy tiếng thở như rít điếu cày vang lên, lúc đầu đều đều về sau càng mạnh hơn, rồi bất ngờ người đàn bà trong buồng lao ra ngoài.

Bà ta đến gần người lái buôn thứ nhất, nhấc bổng ông ta như nhấc một miếng gỗ vụn, ghé miệng vào mũi người đàn ông hít một hơi dài, sau đó bà ta quay vào trong buồng. Việc này lặp đi lặp lại cho tới khi bà ta hít hơi của người đàn ông thứ sáu. Cuối cùng cũng đến lượt người đàn ông thứ bảy - người đã chứng kiến từ đầu tới cuối hành động của bà vợ ông chủ nhà.

Lúc này ông đã rất sợ hãi, ông cuống cuồng bỏ chạy và va vào các bạn đang nằm, họ lạnh ngắt - hóa ra họ đã chết cả rồi. Người đàn ông bỏ chạy, vợ người chủ nhà đuổi theo, ông chạy càng nhanh bà ta đuổi càng nhanh, anh chạy chậm bà ta chạy cũng chậm.

Trời dần hửng sáng, người đàn bà kỳ quái kia vẫn kiên trì đuổi theo mà không chịu buông tha người lái buôn. Bỗng trước mặt ông xuất hiện một cây gạo, ông liền nghĩ ngay rằng mình phải leo lên đó để trốn.

Chưa kịp thực hiện ý định, bỗng người đàn ông nghe tiếng phập phập thật lớn, thân cây rung chuyển, ông hoảng hốt vấp ngã và bất tỉnh. Khi trời sáng hẳn, người qua đường nhìn thấy một cảnh tượng hãi hùng, dưới gốc cây gạo có một người đàn ông nằm thoi thóp sắp chết và xác một người đàn bà mà tay phải của bà ta xỉa ngập vào thân cây đến gần khuỷu.

Sau khi cứu chữa và nghe người lái buôn kể lại chuyện, mọi người nói với ông rằng ông đã gặp phải quỷ nhập tràng. Căn nhà mà bảy người lái buôn ở nhờ vốn quàn xác chết của vợ người chủ nhà, bà ta bị quỷ nhập nên tỉnh dậy hút hết linh hồn sau người kia, người thứ bảy may mắn mới thoát chết.

Ở nước ngoài, rất nhiều trường hợp có thật được ghi chép rằng sau khi chết họ đã tỉnh lại như ông Beda Doxtotrennui, một tu sĩ người Anh, sau khi chết đã được cho vào quan tài vào lúc nửa đêm, sáng sớm ông đội nắp quan tài nhổm dậy.

Sự thật về quỷ nhập tràng

Thực tế khi điều tra, rất nhiều bác sĩ đã cho rằng nhưng trường hợp như ông Beda Doxtotrennui có thể là do chẩn đoán nhầm, và ở thế kỷ 19 cứ 200 người được đem chôn thì có một người bị chôn sống do hiện tượng này.

Quỷ nhập tràng là tên ma mị, tâm linh nhưng hiện tượng đó lại hoàn toàn có thật. Có những xác chết thực sự đã bật dậy, ôm cổ người sống, đuổi theo người sống.

Khoa học đã đưa ra lý giải cho hiện tượng này rất logic, hợp lý. Họ chia cái chết làm hai thời kỳ: chết lâm sàng và chết sinh vật.

Khi chết lâm sàng, phổi và tim người bệnh đều đã chết nhưng não vẫn chưa chết, họ vẫn có thể phục hồi được nhờ các phương pháp hồi sinh cấp cứu hiện đại. Chỉ khi não chết, bênh nhân chuyển sang trạng thái chết sinh vật mới không thể cứu chữa. Như vậy hiện tượng người chết sống lại là do họ chỉ chết lâm sàng.

Còn hiện tượng những người đã chết sinh vật vẫn bật dậy, đi lại được là do bị cuốn hút bởi ngoại lực có cảm ứng điện trường. Sau khi chết, điện tích âm tích tụ trong thi thể người mới chết còn chưa kịp thoát hết, nếu gặp nguồn điện tích dương mạnh, họ sẽ bị cuốn hút. Người sống có điện tích dương mạnh, vì thế xác chết bị hút theo chứ không phải là đuổi theo.

Khi xảy ra hiện tượng này, chỉ một lúc khi điện tích không còn, xác chết sẽ ngã xuống.

Những đồ vật bị nguyền rủa

Một bộ kimono được nhiều người xem là mang lại điềm xui xẻo khi ba chủ nhân của nó, là ba thiếu nữ Nhật Bản, đều lần lượt qua đời trước khi có cơ hội mặc nó. Một thầy tu thấy nó quá "chết chóc" nên quyết định mang nó đi đốt vào tháng 2 năm 1657.

Khi bộ kimono đang bốc cháy, một trận gió lớn xuất hiện, thổi ngọn lửa vượt khỏi tầm kiểm soát của mọi người. Hậu quả là ngọn lửa từ bộ kimono này đã thiêu cháy 3/4 thành phố Tokyo, san bằng 300 đền đài, 500 cung điện, 9.000 cửa hàng, 61 cây cầu và thiêu chết 100.000 người.

Một chiếc đồng hồ thuộc sở hữu của vua Louis XIV (Pháp) đã ngừng chạy chính xác vào đúng lúc vị vua này băng hà: 7h45, ngày 1/9/1715 và kể từ đó nó không bao giờ chạy lại nữa.

Trong cuộc tấn công ngày 25/1/1787 vào kho vũ khí liên bang ở Springfield trong cuộc nổi loạn của tướng Shay, chàng lính Jabez Spicer, ở Leyden, Massachusetts (Mỹ) đã bị giết chết bằng hai viên đạn của kẻ thù. Nhưng điểm đặc biệt là vào lúc đó, Jabez Spicer đang khoác trên người chiếc áo của ông anh ruột Daniel đã mặc. Daniel đã bị bắn chết bởi hai viên đạn vào ngày 5/3/1784. Hai viên đạn giết chết Jabez Spicer đi chính xác vào các lỗ trên chiếc áo khoác do lần trúng đạn trước (của người anh Daniel) tạo nên. Chính xác từng viên một mặc dù ông anh Daniel đã bị bắn chết trước đó 3 năm.

Camille Flammarion, nhà thiên văn học nổi tiếng của Pháp ở thế kỷ 19, là một người nghiên cứu về những chuyện huyền thoại, đặc biệt là những chuy

ện ma quái liên quan đến cuộc sống sau cái chết. Trong quyển The Unknown, xuất bản năm 1900, ông kể lại một câu chuyện cũng khá ly kỳ.

Khi ông viết một chương về "gió" trong tác phẩm L'Atmosphère (Bầu khí quyển), một ngọn gió đã thổi tung cửa sổ nhà ông và nhấc bổng những trang giấy ông vừa viết xong và mang chúng đi mất.

Một vài ngày sau đó, ông ngạc nhiên khi nhận được bản in thử từ nhà xuất bản (những trang bản thảo bị gió cuốn đi). Thì ra ngọn gió đã cuốn những trang bản thảo này ra ngay con đường mà một nhân viên của nhà xuất bản đi ngang qua, người mà thường đến nhận bản thảo của

Flammarion mang đến nhà xuất bản. Người này chỉ việc nhặt những trang giấy và mang chúng đến nhà xuất bản như thường lệ.

Năm 1883, Henry Zieglan ở vùng Honey Grove, Texas (Mỹ) đã phản bội người yêu đến nỗi cô ta phải tự tử. Anh của cô gái này quyết định trả thù bằng cách xách súng bắn Ziegland, nhưng viên đạn chỉ sướt qua mặt của Ziegland và văng vào một thân cây gần đó.

Người anh cô gái nghĩ rằng mình đã trả thù được cho em nên sau đó cũng tự sát. Năm 1913, Ziegland quyết định đốn ngã cây có viên đạn trong đó. Vì gặp khó khăn trong việc đốn cây nên Ziegland quyết định dùng đến chất nổ và vụ nổ này đã đưa viên đạn ngày xưa bay thẳng vào đầu Ziegland giết chết anh ta ngay lập tức.

Những tiên đoán huyền thoại của nữ tiên tri Maria Lenorman (1)

Ai nhìn thấy trước cái chết thảm khốc của 2 thủ lĩnh Marat và Robespiere thời hậu quân chủ Pháp? Ai tiên đoán được Hoàng đế Napoleon sẽ lên ngôi? Ai thì thào vào tai 2 viên sĩ quan Ryleev và Muraviev-Apostol rằng họ sẽ sớm bị Sa hoàng treo cổ? Chỉ có một người duy nhất: nữ tiên tri huyền bí Maria Lenorman.

  ... Ngày mùng 5 tháng 3 năm 1772, thị trấn nhỏ Alanson ngoại ô Paris đón nhận một bé gái chào đời. Ngay lúc lôi đứa bé đỏ hỏn ra khỏi bụng mẹ, bà đỡ không giấu nổi tiếng thét hoảng sợ và làm dấu thánh: thật kỳ lạ, bé sơ sinh đã có tóc dài đen nhánh và miệng thì mọc đầy răng.  Cha đứa bé, một thương nhân buôn vải sợi giàu có hiếm muộn, đã chẳng vì những dị tật bất thường mà ruồng rẫy đứa con gái nhỏ. Tuy nhiên dư luận đàm tiếu quá nặng nề khiến bé Maria Adelaida Lenorman buộc phải chia tay gia đình, bước chân vào tu viện Thiên chúa giáo dòng thánh Benedictine. Tại đây, bé được các xơ nữ đích tay nuôi nấng. Maria sớm bộc lộ tài năng tiên tri từ khi còn rất sớm. 6 tuổi, bất chợt một lần bé vu vơ đoán định: chẳng bao lâu mẹ trưởng tu viện sẽ bỏ vị trí ra đi. Người ta gặng hỏi Maria danh tính kẻ tiếm quyền, và nhận được câu trấn an khá... sốc: xơ trưởng không bị lật đổ, bà chỉ bỏ nghiệp để đi lấy chồng - một người đàn ông rất giàu có mà thôi. Một tháng sau sự việc diễn ra y chang những lời tiên đoán. Vậy là người ta bắt đầu chú ý tới Maria, vừa kính trọng, nể phục, lại vừa thấy sợ khả năng bất thường của cô nhóc con. Tin về “nữ tiên tri nhỏ” nhanh chóng lan rộng, những nhân vật nổi tiếng thường xuyên thăm viếng tu viện hơn để được Maria “gieo quẻ”. Càng lớn, Maria Lenorman càng trở nên xấu xí: cặp mắt lồi, hai vai lệch, đôi chân vòng kiềng khẳng khiu. Như thể số phận sắp đặt Maria phải trở thành tu sĩ, bởi sẽ chẳng có ai chịu lấy một cô gái diện mạo hẩm hiu nhường này.  Tuy nhiên sau khi cha chết, không còn ai gửi tiền nuôi dưỡng đến tu viện, Maria lưu lạc tới Paris mưu sống. Tại đây, cô mở một phòng tiên tri chuyên gieo quẻ bói toán thông qua các lá bài, chiêm tinh, đồ vật, hương hoa... Danh tiếng nữ tiên tri ngày càng nổi và ngày càng thu hút nhiều nhân vật quyền lực ghé thăm. Năm 1793, căn phòng nhỏ của bà bói Maria bất ngờ đón tiếp sự hiện diện của Robespier, Marat và Sen-Jyust - 3 nhà lãnh đạo nổi tiếng của chính quyền Pháp thời hậu quân chủ. Maria nói rằng cả 3 ông sẽ có những cái chết vô cùng thảm khốc. Marat là người phản đối đầu tiên, và ngay lập tức nữ tiên tri chồm tới bên ông thì thào ra lệnh: “Nhìn vào mắt tôi đi”. Thoáng trong một giây, Marat bật ngửa ra sau thét lên kinh hãi: “Trong cặp mắt xấu xí của mụ, tôi là người đầu tiên trong 3 chúng ta sẽ phải chứng kiến biển máu”. Bước chân ra khỏi túp lều, những người đàn ông run lẩy bẩy còn nghe lời phán nhừa nhựa cuối cùng: “Chặt đầu xong chả anh nào còn được bảnh bao như hôm nay đâu”. Sau này, Marat bị Sharlotte Conde bắn trọng thương cho đến chết, còn hai người bạn đồng hành của ông một năm sau bị chặt đầu. Vào một ngày định mệnh có hai phu nhân quyền quý ghé thăm túp lều tiên tri. Một người tên Tereza Taliyan muốn biết liệu sau này có cưới được tấm chồng giàu có hay không. Ngoài sự mong đợi, bà bói chột nói rằng sau này cô sẽ làm mệnh phụ phu nhân và có tình yêu mãnh liệt. “Bà này đang phỉnh mình đây. Chắc bà ta nghĩ rằng tôi thèm lấy chồng quá” - Taliyan tỏ ra bực tức. Vậy là cô bạn Josephina toan bước ra về vì cho rằng bói toán đúng là trò lừa đảo. “Khoan đi đã, thưa bà! Chẳng bao lâu nữa, nước Pháp sẽ nằm trong tay bà cho xem”. Câu nói ngay lập tức khiến Josephina khựng lại và nóng lòng muốn nghe hết lời tiên đoán. Những lá bài của bà bói nói rằng: Josephina - góa phụ đã có hai mặt con - chẳng lâu nữa sẽ gặp người đàn ông yêu cô say đắm. Người đó sẽ mang địa vị, danh tiếng đến cho cô, nhưng rốt cuộc cũng chính là người phản bội lại cô.  Josephina tỏ ra nghi ngờ lời tiên đoán thì thào như vọng lên từ cõi chết. Nữ tiên tri bèn giằng lấy tay cô, chích vào ngón tay một cây kim bằng vàng. “Ta sẽ cho cô thấy, và cô hứa phải bảo vệ ta khi cô lên nắm quyền”.  Một giọt máu từ đầu ngón tay nhỏ xuống bát nước, ngay lập tức ngoằn nghèo vẽ lên những hình thù kỳ lạ: đầu tiên là hình bông hoa violet và tulip (hai loài hoa Josephina yêu thích nhất), sau đó là cành tử đinh hương và vương miện. “Cô sẽ là hoàng hậu!”. Hai phụ nữ rời túp lều trong trạng thái như mê ngủ. Bước tới cửa, Josephina bất chợt liếc thấy một anh chàng ăn mặc bảnh bao ngồi khuất trong góc phòng. “Mình sẽ trở thành hoàng hậu ư?” Cô nàng cười mỉm. “Thật đáng thương cho kẻ ngu ngốc nào lui tới chốn này”. 

Chắc hẳn lúc ấy Josephina không thể ngờ rằng, chàng trai trẻ ngồi góc phòng kia chính là người sau này trở thành Hoàng đế lừng lẫy của nước Pháp, là người đàn ông dành cho cô tình yêu cuồng nhiệt, người mang địa vị, danh tiếng cho cô và rốt cuộc cũng chính là người phản bội lại cô - Napoleon Bonaparte.

Những tiên đoán huyền thoại của nữ tiên tri Maria Lenorman (2)

Khi ấy Josephina không thể ngờ rằng, chàng trai trẻ ở góc phòng kia chính là người sau này trở thành Hoàng đế lừng lẫy nước Pháp, là người đàn ông dành cho cô tình yêu cuồng nhiệt, người mang địa vị cho cô và rốt cuộc cũng chính là người phản bội cô - Napoleon Bonaparte. Vậy là, lời tiên tri của bà bói chột đã ứng nghiệm.

“Ngài đây rồi, đức vua của tôi” - nữ tiên tri Maria Lenorman thảng thốt kêu lên khi chàng sĩ quan pháo binh bước ra trước mặt.

“Ngài sắp kết hôn đấy, chắng mấy nữa mà ngài sẽ gặp phu nhân tương lai. Ngài sẽ có 6 tước vị rất cao và trở thành Hoàng đế. Ngài sẽ nổi tiếng, sẽ có cuộc sống xa hoa nhung lụa. Nhưng đến 40 tuổi, ngài sẽ quên người vợ mà chúa trời trao tặng cho ngài. Đó cũng là lúc bắt đầu bi kịch số phận: ngài sẽ bị đày ải cho đến chết, tất cả bạn bè, người thân của ngài sẽ rời bỏ ngài ra đi”. “Quỷ tha ma bắt” - chàng trai trẻ Napoleon Bounaparte không giấu nổi cơn giận. “Làm sao mình lại đi tin bọn tiên tri khoác lác đó chứ!”. Tuy vậy cả đêm đó Bounaparte cứ nhớ mãi tới người phụ nữ đã gặp ở nhà bà bói lúc ban ngày. Quả thật về sau, định mệnh đã gắn kết số phận hai con người đó lại. Napoleon lên ngôi Hoàng đế, cưới quả phụ Josephina và đưa nàng lên làm Đệ nhất phu nhân. Để rõ hơn lời tiên đoán của Maria ứng nghiệm đến độ nào, chúng ta hãy tìm hiểu đôi chút về cuộc đời của Hoàng đế Napoleon. 29 tuổi, Napoleon lần đầu tiên trúng tiếng sét ái tình với Yuzheni Clari - cô em gái xinh đẹp của người chị dâu cả. Buồn thay, lời cầu hôn của Napoleon đã bị Clari từ chối. Thất bại đầu đời khiến chàng sĩ quan pháo binh ghi tâm khắc cốt: sau này sẽ chỉ chọn vợ nhiều tuổi hơn mình. Thế nhưng rất lâu sau đó, chẳng mệnh phụ nào chịu để mắt tới gã trai tân kén vợ. Napoleon có nguy cơ “ế” suốt đời nếu không có sự mai mối của tay địa chủ Paul Barras - người muốn “cắt đứt” với cô tình nhân đào mỏ Josephina Bogarne đã sắp xếp cho hai người gặp nhau. Cặp đôi này nhanh chóng làm đám cưới ngoài sức tưởng tượng của nhiều người, bởi Josephina già hơn Napoleon những 6 tuổi, lại là quả phụ đã 2 mặt con.  Những năm đầu mới cưới, Napoleon tỏ ra đặc biệt hạnh phúc với cô vợ xinh đẹp Josephina. Hai năm 1796-1797 đi đánh trận xa, chàng gửi về cho nàng từ chiến trường Italy không đếm xuể những bức thư tình nồng cháy. Chàng bỏ qua mọi lời đàm tiếu về chuyện vợ mình tằng tịu, cũng không than phiền một lời về tính nông cạn và đam mê vật chất của nàng.  Mãi sau này khi dẫn quân đi viễn chinh ở Ai Cập, Hoàng đế Napoleon mới thực sự thừa nhận thói trăng hoa bội tình của cô vợ yêu. Để trả thù, ông bắt đầu lao vào những cuộc phiêu lưu tình ái. Năm 1809, cuộc hôn nhân của họ đến hồi tan vỡ, Napoleon dù rất đau khổ nhưng rốt cuộc vẫn phải ly dị Josephina. Ông hoàng ban cho nàng một cung điện lộng lẫy ở Malmezon. Và rất lâu sau này, ngài vẫn bí mật gửi cho vợ cũ những bức thư tình cháy bỏng không kém thủa yêu ban đầu. 5 năm sau ngày quân đội Nga tiến vào Paris, nữ tiên tri Maria Lenorman lại một lần nữa nói trước diễn biến của lịch sử. Nhiều sĩ quan Nga nghe tiếng về bà bói có năng lực diệu kỳ, tuy nhiên không phải ai cũng đủ can đảm tìm đến nhờ bà tiên đoán số mệnh. Mikhail Lunin, Kondrati Ryleev và Sergei Muraviev-Apostol là 3 trong số ít người gạt bỏ mọi e ngại để viếng thăm túp lều tiên tri. Thăng tiến nhanh chóng,  sự nghiệp thành công và cái chết bi thảm là những lời Maria dành tặng cho 3 viên sĩ quan trẻ. 

“Anh sẽ bị treo cổ” - bà ngước nhìn Muraviev-Apostol bằng ánh mắt sầu thảm.

 “Có lẽ bà nhầm tôi với gã người Anh nào chăng, thưa bà?” - Apostol tự tin mỉm cười. “Nhưng tôi là người Nga, và nước tôi đã bỏ án tử hình đi rồi”. Quả thực lúc đó, ai cũng đinh ninh viên sĩ quan tài giỏi có dòng dõi quý tộc Nga chẳng thể bao giờ lãnh án treo cổ. Mãi đến sau này, khi mặc quần áo tử tù đứng dưới giá treo cổ cùng các đồng phạm khác trong âm mưu đảo chính bất thành, Muraviev-Apostol mới thấm thía hết lời tiên tri linh nghiệm năm xưa.  Maria Lenorman cũng hiểu rằng những nhân vật quyền thế không thể bảo vệ nổi mạng sống của bà. Bà tiên đoán cho chính số phận của mình: sẽ sống sót khỏi lửa thiêu, nước ngập nhưng lại chết trong tay một người đàn ông xa lạ. Mấy năm sau, Maria sém chết cháy khi phòng tiên tri của bà bị lửa thiêu rụi. Tiếp đó, con thuyền đưa bà qua sông Sena bị lật giữa dòng. Nhà tiên tri vẫn thoát chết một cách kỳ diệu: chiếc áo mắc vào sống neo giúp bà lơ lửng giữa sông nước mênh mông. Vài giờ sau đó, người phụ nữ gần như tắt thở với cơn ngạt nước được công nhân bến phà kịp thời cứu sống. Bà chết năm 1843, bị một gã đàn ông không quen biết bóp cổ trong một cuộc bạo loạn. Suốt cả cuộc đời, Maria đã viết rất nhiều nhật ký, trong đó ghi lại chi tiết về từng vị khách hàng quyền lực và tiên đoán số phận họ trong tương lai. Sau này những cuốn nhật ký trở thành tư liệu viết sử vô cùng quý giá. Hải Minh

"Lỗ hổng thời gian" và những vụ mất tích bí ẩn

Giới học giả chuyên nghiên cứu bí ẩn siêu nhiên ở châu Âu và Mỹ gần đây xôn xao về một số vụ mất tích - tái hiện một cách thần bí. Nhiều người cho rằng hiện tượng có liên quan đến “lỗ hổng thời gian”.

Ngày 14/4/1912, con tàu thủy siêu cấp Titanic trong chuyến đi đầu tiên đã gặp nạn do va phải băng, khiến 1.500 người mất tích. Vậy mà vào giữa năm 1990 và 1991, tại khu vực gần núi băng Bắc Đại Tây Dương, người ta đã phát hiện và cứu sống hai nhân vật đã biến mất cùng con tàu Titanic gần 80 năm về trước.

Ngày 24/9/1990, con tàu Foshogen đang đi trên vùng biển Bắc Đại Tây Dương. Thuyền trưởng Karl đột nhiên phát hiện một bóng người từ vách núi. Qua kính viễn vọng, ông nhìn rõ một phụ nữ đang dùng tay ra hiệu cấp cứu. Người phụ nữ này mặc trang phục quý tộc Anh thời kỳ đầu thế kỷ 20, toàn thân ướt sũng và rét run cầm cập.

Khi được cứu lên tàu, trả lời câu hỏi của thủy thủ, cô nói: “Tôi tên là Wenni Kate, 29 tuổi, một hành khách trên con tàu Titanic. Khi tàu đắm, một con sóng lớn đánh giạt tôi lên núi băng này, thật may mắn là các ngài đã kịp cứu giúp”. Nghe câu trả lời đó, mọi người đều cảm thấy hết sức kỳ lạ và họ nghĩ rằng có lẽ do sốt cao, cô gái này đã nói nhảm. Kate được đưa đến bệnh viện để kiểm tra. Sức khỏe của cô không có gì đáng ngại ngoài việc cô quá sợ hãi do bị lạc nhiều ngày, thần kinh cũng không có dấu hiệu rối loạn. Các xét nghiệm về máu, tóc, cho thấy cô khoảng chừng 30 tuổi.

Vậy là nảy sinh một vấn đề khó tin đến kinh người: Chẳng lẽ từ năm 1912 đến nay, trải qua gần 80 năm mà Kate không hề già đi chút nào? Thẩm tra, đối chiếu với bản danh sách hành khách trên tàu Titanic, người ta nhận thấy mọi nội dung đều trùng khớp với những gì Kate nói. Trong khi mọi người đang tranh luận thì sự việc thứ hai xảy ra.

Ngày 9/8/1991, một tổ khảo sát khoa học hải dương trong khi khảo sát tại khu vực phía Tây Nam cách núi băng Bắc Đại Tây Dương chừng 387 km, đã phát hiện và cứu sống một người đàn ông 60 tuổi. Ông ta mặc bộ quần áo màu trắng, khá gọn gàng, rít sâu điếu thuốc. Không ai có thể nghĩ rằng đó chính là thuyền trưởng danh tiếng Smith của con tàu Titanic.

Nhà hải dương học nổi tiếng, tiến sĩ Marwen Iderlan, sau khi cứu được Smith đã phát biểu trước báo chí rằng không thể có sự việc nào đáng kinh ngạc hơn. Người đàn ông này không thể là tên lừa đảo, ông ta đích thực là thuyền trưởng của con tàu Titanic, người cuối cùng chìm xuống biển cùng với con tàu . Khó tin hơn nữa là Smith đến nay đã 140 tuổi nhưng trên thực tế mới chỉ là một ông già 60 tuổi. Khi được cứu, ông một mực khẳng định rằng hôm đó là ngày 15/9/1912.

Sau khi được cứu, ông được đưa đến Viện tâm thần Oslo (Nauy) để chữa trị. Nhà tâm lý học Jale Halant đã tiến hành hàng loạt thử nghiệm và kết quả là Smith hoàn toàn bình thường. Ngày 18/9/1991, trong một đoạn tin vắn, Halant khẳng định, người được cứu đích xác là thuyền trưởng Smith vì ngay việc đối chiếu vân tay cũng đã cho thấy điều đó.

Sự việc cần được giải thích rõ ràng. Một số cơ quan hải dương Âu - Mỹ cho rằng thuyền trưởng Smith và hành khách Kate đã bị rơi vào “hiện tượng mất tích - tái hiện xuyên thời gian”.

800 lính Anh mất tích trong mây

Trong Đại chiến Thế giới lần thứ nhất, vào ngày 21/8/1915, hơn 800 lính thuộc Trung đoàn Norfolk 5 của quân đội Anh được lệnh cơ động lên một ngọn núi cao thuộc vùng Dardanelles, Thổ Nhĩ Kỳ. Theo lời kể của các nhân chứng, có một đám mây lớn bay sà xuống và bao phủ lên đoàn quân, lúc đó đang tiến vào thung lũng. Đội quân càng lên cao thì càng chìm dần vào trong khối mây mờ.

Khi người cuối cùng khuất hẳn, cả khối mây đã bốc lên cao và biến mất, người ta không thấy bất kỳ người lính nào bước ra khỏi đám mây đã bay đi đó. Từng ngọn cây, bụi rậm trên đỉnh núi đều có thể nhìn rõ, nhưng một đội quân hơn 800 người đã mất tích hoàn toàn. Khi đó, 22 người lính của New Zealand cũng đang tập cùng trận địa với đội quân này, trên một ngọn đồi nhỏ khác cách đó khoảng 600 m. Họ đã tận mắt chứng kiến cảnh tượng bí hiểm trên.

Có giả thuyết cho rằng toàn bộ đội quân đã bị lực lượng đặc nhiệm của Thổ Nhĩ Kỳ bắt làm tù binh. Tuy nhiên, sau chiến tranh, phía Thổ Nhĩ Kỳ kiên quyết khẳng định rằng họ chưa từng nhìn thấy đội quân này. 800 người lính đã bị mất tích không nằm trong danh sách những lính Anh bị tử trận, đồng thời cũng không có trong danh sách tù binh chiến tranh được Thổ Nhĩ Kỳ trao trả sau khi chiến tranh kết thúc.

Ở Trung Quốc, năm 1945, một đoàn tàu chở hàng trăm khách từ Quảng Đông đi Thượng Hải đã biến mất khỏi hành trình khi gần đến ga cuối, không để lại bất kỳ một dấu tích nhỏ nào.

Quan điểm của các học giả

Một số người cho rằng lỗ hổng thời gian thực chất là thế giới phản vật chất đang tồn tại trong vũ trụ. Họ dựa vào công thức tổng năng lượng vật chất của Einstein, theo đó tổng năng lượng vật chất có hai giá trị là chính và phụ. Vậy khi giá trị phụ xuất hiện, chúng ta cần phải làm thế nào? Nhận thức nó ra sao? Một số học giả liền đưa nó vào mối liên hệ với thế giới phản vật chất. Hiện nay, chúng ta mới hiểu biết chưa đầy một nửa vũ trụ chúng ta đang sống, là phạm vi thế giới vật chất, còn nửa kia là một hệ thống tạo thành từ phản vật chất.

Hai bộ phận này tiếp cận với nhau dưới tác động qua lại của lực hấp dẫn. Khi tiếp cận đến một mức độ nhất định, tác dụng “đổ vỡ” do thế giới vật chất và phản vật chất sinh ra sẽ tạo ra một nguồn năng lượng vô cùng lớn, tạo thành một áp lực tách đôi hai hệ thống. Theo đó, có thể thấy rằng mất tích chính là hiện tượng phát sinh khi hai hệ thống vật chất và phản vật chất tiếp cận ở mức độ cao nhất, sinh ra năng lượng tạo nên áp lực phân tách. Khi hiện tượng “đổ vỡ” kết thúc, trường lực hấp dẫn trở lại trạng thái ban đầu, hiện tượng tái hiện xảy ra.

Trong cuộc tranh cãi giữa các nhà khoa học, nhiều giả thuyết khác cũng được đưa ra. Một trong số đó là thuyết “thời gian đứng lại”. Thế giới vật chất sau khi tiến vào lỗ hổng thời gian đồng nghĩa với việc mất tích, và từ đó đi ra cũng có nghĩa là được tái hiện. Như vậy, lỗ hổng thời gian và trái đất không cùng một hệ thống, và thời gian trong “lỗ hổng” là tương đối tĩnh. Do đó dù có mất tích 3-5 năm hay vài chục năm đi nữa, người ta sẽ không có gì thay đổi so với lúc ban đầu.

Giả thuyết thứ hai được đưa ra là thuyết “thời gian ngược”, cho rằng thời gian trong lỗ hổng thời gian là quay ngược so với bình thường. Người mất tích sau khi rơi vào đó có khả năng sẽ quay ngược về quá khứ. Tuy nhiên, khi thời gian quay ngược một lần nữa, người này lại được đưa trở về thời điểm họ bị mất tích, kết quả là xảy ra hiện tượng tái hiện thần bí.

Trong thuyết thứ ba “đóng cửa thời gian”, lỗ hổng thời gian là hiện tượng tồn tại khách quan trong thế giới vật chất, không nhìn thấy và cũng không thể sờ thấy. Đối với thế giới vật chất mà con người đang tồn tại, nó vừa đóng lại vừa mở. Thỉnh thoảng khi nó mở ra một lần, sẽ có hiện tượng mất tích; mở thêm một lần nữa, người mất tích tái hiện.

Trước mắt, quanh vấn đề “lỗ hổng thời gian” vẫn còn nhiều ý kiến khác nhau. Chưa một học thuyết nào đủ sức thuyết phục vì chưa đưa ra được những chứng cứ xác thực. Hiện tượng “mất tích - tái hiện” vẫn còn là bí ẩn đang chờ con người khám phá...

Bí ẩn về một phụ nữ không thể quên ký ức

Một ngày 6 năm về trước, James McGaugh bất ngờ nhận được thư từ một phụ nữ xa lạ có biệt danh AJ. Câu chuyện của bà về trí nhớ siêu việt, khả năng hồi tưởng quá khứ chính xác đến lạ lùng ngay lập tức kích thích trí tò mò của nhà nghiên cứu thần kinh học lỗi lạc.

  Chỉ cần cho bà một ngày tháng cụ thể thì dù có cách hiện tại đến cả chục năm đi chăng nữa, bà vẫn có thể gọi ra chính xác hôm đó là thứ mấy trong tuần, bà đã trải qua những vụ việc gì và thế giới đã có những tin gì chấn động. Với thâm niên mấy chục năm hoạt động trong lĩnh vực khoa học, McGaugh không thể không đặt dấu hỏi nghi ngờ. Ngay sau đó, ông cùng 2 cộng sự khác ở trường ĐH California ở Irvine (Mỹ) - giáo sư tâm thần học Elizabeth Parker và giáo sư khoa bệnh học thần kinh Larry Cahill - thành lập nhóm nghiên cứu tìm hiểu cặn kẽ về cuộc đời của AJ. Họ đã tiến hành vô số những cuộc phỏng vấn và kiểm tra tâm lý, nhưng ròng rã 6 năm trời, cánh cửa bí mật về người phụ nữ có trí nhớ siêu việt vẫn không hề suy chuyển. Với thâm niên hàng chục năm nghiên cứu về ảnh hưởng của cảm xúc đối với năng lực trí nhớ, ngay từ lúc ban đầu, ông đã nghĩ đến khả năng não bộ của AJ bị cảm xúc chi phối quá nặng nề, do đó mà không quên được các sự kiện đã trải qua. 

Tuy nhiên giả thiết đó nhanh chóng bị bác bỏ, bởi lẽ người phụ nữ “không biết quên” còn gọi ra được từng chi tiết vụn vặt nhất, bâng quơ nhất mà người thường dễ bỏ qua. Hỏi, có những sự kiện gì đã xảy ra vào ngày 16/8/1977, bà trả lời không chút do dự: đó là ngày ca sĩ Elvis Presley qua đời.

Vậy những ngày không hề có sự kiện gì đặc biệt thì sao? Bà vẫn nhớ như in, rằng ngày 6/6/1978 bang California thông qua luật thuế, rồi đến ngày 25/5 năm sau thì một vụ tai nạn máy bay nho nhỏ xảy ra trên bầu trời Chicago... Rất nhiều vụ việc trong số đó chẳng mảy may liên quan đến đời sống riêng tư của bà. Hành trình khám phá của McGaugh tưởng chừng đi vào bế tắc thì đột nhiên, bước ngoặt lớn bất thần xuất hiện: vào một ngày, ông bất chợt quay sang hỏi AJ “Bà có nhớ Bing Crosby là ai không?” “Quả thực khi ấy tôi chắc mẩm mình đã làm khó AJ, bởi người phụ nữ chưa đến tuổi 40, làm sao nhớ biết đến cái thời của ca sĩ dòng nhạc trữ tình những năm đầu thế kỷ”. Ấy thế mà AJ nhớ. “Chị có biết ông ấy chết ở đâu không?” - “Trên một sân golf ở Tây Ban Nha”. AJ cũng không quên kể vanh vách ngày tháng ông ca sĩ đột tử, thậm chí còn nhớ đó là thứ mấy trong tuần. Mức độ thâm cùng trong trí nhớ siêu việt của AJ chợt khiến McGaugh nảy ra giả thiết: phải chăng, người phụ nữ này mang biệt tài “phân loại hồi ức”? Với nhiều người, việc nhớ lại các sự kiện đã qua sẽ trở nên dễ dàng hơn nhiều nếu chúng được phân loại thành các chủ đề và sắp xếp và các tầng lớp có chung điểm tương đồng. Những người dẫn chương trình trên truyền hình thường áp dụng cách này để phát huy tối đa khả năng nhớ sự kiện. Quả thực, cuộc sống của AJ cực kỳ chỉn chu, nề nếp và gọn gàng. “Từ khi còn nhỏ, cô ấy đã biết sắp đặt mọi đồ đạc trong phòng vào từng vị trí riêng ngay ngắn, không bao giờ di chuyển chúng lung tung và đặc biệt ghét người khác làm lộn xộn” - McGaugh cho biết. “Với các sự kiện cũng vậy, AJ phân loại chúng tỉ mẩn theo ngày tháng. Tuy nhiên điều này vẫn chưa thể giải thích hết vì sao trí nhớ của cô đạt tới trình độ phi thường đến vậy”. Trường hợp của AJ cũng không hề giống với một số nhân vật đặc biệt có trí nhớ đáng nể trong một lĩnh vực nhất định nào đó, ví dụ như âm nhạc, nghệ thuật...  “Những người này có thể nhớ từng chi tiết cụ thể, tỉ mỉ trong khuôn khổ chủ đề họ quan tâm, tuy nhiên phạm vi đó thường khá hạn hẹp” - McGaugh kể về một “hiện tượng” đã từng làm rùm beng giới nghệ sĩ bằng khả năng ghi nhớ bản nhạc gần như ngay lập tức, nhưng lại không thể tự đi xe buýt 1 mình vì chẳng bao giờ nhớ nổi mình đang đứng ở đâu. AJ thì ngược lại. “Người phụ nữ ấy sở hữu một trí nhớ hoàn hảo đến bất thường”. Hiện nhóm nghiên cứu Irvine đang chuẩn bị chuyển hướng điều tra sang cách tiếp cận khác. Rất có khả năng bộ não của AJ không hoạt động theo cơ chế thông thường - McGaugh hy vọng điều này có thể phản ánh qua các hình chụp từ cộng hưởng. Những cuộc thử nghiệm mới sẽ chính thức tiến hành vào nửa năm sau. Và nếu theo như lời của McGaugh: “Chúng tôi quyết tâm làm lại từ đầu”, thì có lẽ lâu lắm bí ẩn về trí nhớ không tì vết mới có lời giải đáp. 

Giải đáp lời nguyền Pharaoh

A- A A+

Giới khảo cổ học hàng đầu thế giới khẳng định “Lời nguyền Pharaoh” chỉ là chuyện bịa đặt tầm phào, tuy nhiên những sự việc bất thường liên tiếp ập tới trong quá trình khám nghiệm xác ướp vua Tut hồi cuối tháng 11 vừa qua khiến không ít người... dựng tóc gáy.

  Trên đường tới lăng mộ, chiếc xe chở đoàn nghiên cứu sém chút nữa thì đâm phải một em bé tha thẩn trên đường. Cũng không có gì đáng ngạc nhiên cho lắm. Rồi bất thần cơn bão dữ dội ập đến. Thời tiết đôi khi hay dở chứng - mọi người bảo nhau.  Nhưng cho đến khi chiếc máy CT - thường ngày vốn chạy ngon lành là thế - bỗng đâm ra trục trặc, rồi một vị trong đoàn không hiểu sao lên cơn ho không ngớt đến mức phải cáo lui ra ngoài, thì người ta không còn lạc quan được nữa. Công việc lẳng lặng tiến hành trong sự nghi ngại đáng sợ. Tiến sĩ Ashraf Selim - bác sĩ chuyên ngành X-quang thuộc ĐH Cairo nhớ lại: “Cảm giác của tôi lúc đó vừa thấy lạnh sống lưng, lại thấy hơi tò mò thú vị”. Lên ngôi năm 1332 trước Công nguyên lúc vừa tròn 9 tuổi, vua Tutankhamun được ghi nhận là vị Hoàng đế trẻ tuổi nhất trong lịch sử Ai Cập cổ đại. Triều đại vua Tut được coi là thời kỳ hoàng kim rực rỡ nhất trong mọi triều đại Pharaoh. Ai Cập chưa bao giờ hùng mạnh đến thế. 

Trải qua qua mấy nghìn năm, trong khi các ngôi mộ Hoàng gia đều đã bị đào bới gần hết thì lăng tẩm của vua Tut vẫn nghiêm trang trong bí mật im lìm. Mãi đến năm 1922, những phần đầu tiên của lăng tẩm mới hé mở dưới bàn tay khai quật miệt mài của nhà khảo cổ học người Anh Howard Carter.

Ngoài sức tưởng tượng, tháp tùng vị vua trẻ tuổi là hơn 5.000 tác phẩm thủ công thời cổ đại, chưa kể cơ man nào là đồ trang sức, tượng, bùa chú, đồ đạc và thậm chí cả một quan tài tạc bằng vàng ròng.  

 Quá đỗi vui mừng, người ta chẳng kịp nhận ra lời đe dọa ngắn ngủi khắc trên lăng mộ: “Kẻ nào phá vỡ giấc ngủ bình yên của Nhà Vua, kẻ đó sẽ phải chết”.  6 tháng sau ngày phát hiện ra lăng mộ, Carnarvon - nhà tài phiệt “bao” toàn bộ chuyến thám hiểm của Carter - đột ngột từ trần. Tiếp đó là hàng loạt cái chết bí hiểm của những người xa gần liên quan, và báo chí lại được phan rầm rộ bàn tán về lời nguyền. Sự thực thì Carnarvon chết do bị... muỗi độc cắn. Nhiễm trùng máu và bệnh viêm phổi khiến sức khỏe ông suy sụp hoàn toàn, và cuối cùng thì bỏ mạng. Theo các nhà nghiên cứu, hầu hết những người được cho “nạn nhân của lời nguyền” đều đã sống đến tuổi thọ trung bình của thời kỳ đó, không có ai bị coi là “xấu số” hay “chết yểu”. Bản thân “kẻ đầu trò” Carter cũng sống thêm được 17 năm sau phát kiến vĩ đại và từ trần ở tuổi 65. Bằng thiết bị chụp X-quang khá đơn giản, những lần nghiên cứu được tiến hành trước đây chỉ ra trên xương sọ vua Tut có nhiều mảnh rạn vỡ. Từ đó người ta đi đến kết luận: vị Hoàng đế trẻ có thể đã chết là do một cú đập vào đầu. Tuy nhiên kết quả xét nghiệm gần đây nhất bằng máy chụp CT không ủng hộ giả thiết ám sát. Họ cho rằng, những người thợ ướp xác trong lúc khoan hộp sọ nhà vua đã bất cẩn làm vương vãi những miếng vỡ gây hiểu nhầm. Tuy nhiên, phim chụp CT lại tiết lộ một phát hiện cực mới: đó là vết rạn xương đùi trái vua Tut, nằm ngay phía trên đầu gối. Một số nhà khoa học cho rằng chính vết thương này đã gây ra hiện tượng nhiễm trùng máu và dẫn đến tử vong, một số khác lại thẳng thừng bác bỏ: vết nứt là do đội quân bất cẩn của Carter vô ý gây ra. 

“Chúng tôi vẫn chưa thể xác định nguyên nhân thực sự dẫn đến cái chết của vua Tut. Vẫn còn rất nhiều việc phải làm” - James Phillips, quản lý lăng mộ vua Tut cho biết. Những cuộc nghiên cứu trước đây là làm xác ướp Vị hoàng đế kiêu hùng trở thành hoang tàn thảm hại: đầu bị cắt lìa khỏi cổ, thân thể bị xẻ làm hai, vai, cùi chỏ, cổ tay và các khớp nối khác đều bị tháo rời. Do đó lần này, các nhà khoa học đã bị cấm động chạm tới thi thể vua Tut. Theo phỏng đoán, vua Tut trước khi chết cao khoảng 1m60 và vừa tròn 18 tuổi. 

 

Lại một trường hợp đầu thai ở Anh

rất thích vẽ tranh. Tuy nhiên, những bức tranh về tổ ấm thân yêu của em làm mẹ Norma không khỏi dựng tóc gáy: một ngôi nhà màu trắng bên bờ biển Barra - khác xa căn hộ chung cư trong thành phố Glasgow nơi họ đang sinh sống.

  Cameron cũng luôn miệng kể về người thân “cũ” của em: có cha, mẹ, các anh trai và chị gái - cả một gia đình lớn lúc nào cũng nhộn nhịp tiếng nói cười, chứ không hiu quạnh như cuộc sống hiện tại với mẹ Norma và anh trai Martin. “Kể từ lúc bắt đầu biết nói, Cameron đã cố gắng kể cho tôi nghe hẳn một câu chuyện về “quá khứ” trên đảo Barra” - cô Norma, 42 tuổi nhớ lại. “Bé phụng phịu rằng nhà bé hồi xưa có những 3 cái toilet, trong khi căn hộ Glasgow hiện giờ chỉ có mỗi cái con con. Bé kể vanh vách mọi chi tiết về các thành viên gia đình: bố Shane Robertson đã bỏ mạng vì “không quan sát cẩn thận 2 bên” - tôi đoán ông ấy chết vì tai nạn ôtô, mặc dù Cameron không bao giờ nói thế; còn mẹ bé có mái tóc màu hạt dẻ dài ngang hông, rất hay nhoẻn miệng cười...” “Lần nào nhớ lại thằng bé cũng khóc đỏ hai mắt, rồi nằng nặc đòi tôi đưa trở về Đảo Barra để cho bố mẹ biết bé còn sống khỏe mạnh như thế nào”. “Ban đầu người trong nhà ai cũng nghi Cameron bịa chuyện, họ còn khen thằng bé có trí tưởng tượng phong phú bất ngờ. Tuy nhiên sự việc trở nên nghiêm trọng khi càng lớn bé càng tỏ ra ủ rũ và sầu thảm, chẳng thể làm cách nào giúp an ủi nguôi ngoai. Các cô giáo trường mầm non cũng tỏ ra ái ngại khi nhìn chú bé con lúc nào cũng lưng tròng nước mắt. Ngay cả lúc chơi đùa, bé cũng nhớ hồi trước đã cút bắt với các chị gái trên bãi đã ven biển ra sao...” Gia đình Macaulay không dư dả tài chính cho lắm, bởi một mình mẹ Norma phải làm việc để nuôi nấng hai anh em Martin và Cameron. Do đó mãi đến tháng Hai đầu năm 2006, ước nguyện về Đảo Barra của cậu bé “có-kiếp-trước” mới thành hiện thực nhờ sự tài trợ của một kênh truyền hình. “Đi cùng chúng tôi có Tiến sĩ Jim Tucker đến từ Virginia. Được biết ông đã nghiên cứu khá nhiều trường hợp “tái sinh” ở trẻ nhỏ như kiểu Cameron. Đặt chân lên vịnh *****leshell, việc đầu tiên 3 mẹ con cùng làm là tức tốc dò hỏi tung tích Robertson và “ngôi nhà trắng bên bờ biển” “Chúng tôi lái thẳng xe về phía biển và ngay lập tức Cameron nhảy chồm lên khi phát hiện ra căn nhà. Theo thông tin từ cơ quan quản lý địa phương, chủ nhà trước đây đúng là mang họ Robertson, tuy nhiên sau khi ông này chết thì mọi người trong gia đình cũng bỏ đi cả”. Quả thật, ngôi nhà có 3 toilet, cửa sổ phòng ngủ nhìn ra đường cất cánh sân bay, và sau vườn thì có 1 cánh cửa bí mật gần như không ai biết - đó là những điều trước đây Cameron luôn hào hứng kể cho tôi. Duy chỉ có điều, mọi tung tích về gia đình người chủ cũ dường như đã bị xóa sạch. Trở về Glasgow, Cameron đã lấy lại bình tĩnh hơn. Bé không kể về Barra nhiều như trước nữa, và dường như cũng an tâm hơn vì không ai còn nghi ngờ bé bịa chuyện. “Cameron chưa bao giờ kể chuyện vì sao bé đã rời bỏ “kiếp trước”. Nhưng có 1 lần tôi nghe bé nói chuyện với đứa bạn “đừng sợ chết, bởi chết xong thì vẫn có cơ hội qua về”. “Khi tôi hỏi: Con đã đến với mẹ như thế nào, Cameron đã trả lời không chút ngần ngại: Con thấy mình rơi tõm vào trong bụng mẹ thôi. Vậy kiếp trước con tên là gì? Cameron mẹ ạ. Con vẫn là Cameron”.

Chiếc đồng hồ Ngày tận thế

Mô hình chiếc đồng hồ báo Ngày tận thế. Ảnh: armageddononline.net

Từ năm 1947 đến nay, kim phút trên chiếc đồng hồ ẩn dụ báo Ngày tận thế lúc 12 giờ khuy của các nhà khoa học Mỹ đã qua 18 lần điều chỉnh. Gần đây nhất, vào ngày 18/1/2007, nó đã được nhích thêm 2 vạch và chỉ còn 5 vạch nữa là đến giờ định mệnh.

Sinh tử là lẽ trời, trái đất không thể là một ngoại lệ. Rồi nó sẽ lụi tàn, chỉ có điều sau hàng tỷ năm nữa, khi mặt trời ngày càng già nua. Mà lúc đó có lẽ con người sẽ chế tác ra những mặt trời khác. Cho nên cái "Ngày tận thế" vẫn mãi là chuyện hoang đường, trừ phi con người quá khôn ngoan mà trở nên điên loạn và tự huỷ diệt mình. Tiếc thay, nguy cơ này lại có thật.

Đồ thị thể hiện dao động của kim phút so với mốc Ngày tận thế, tuỳ vào nguy cơ sử dụng vũ khí hạt nhân trên thế giới. Ảnh: ex-parrot.com.

Năm 1947, những đỉnh cao trí tuệ ở Mỹ, trong số này có nhiều người từng thai nghén ra hai quả bom hạt nhân đầu tiên như Einstein, Oppenheimer, Bethe, Szilard... đã chế tác ra chiếc đồng hồ ẩn dụ báo trước Ngày tận thế đó. Chiếc kim phút càng gần vạch 12 giờ, mối hiểm hoạ càng lớn. Từ chỗ cách 7 vạch lần đầu tiên vào năm 1947, thỉnh thoảng nó lại được điều chỉnh, lúc tới lúc lui. Lúc gần nhất chỉ còn cách 2-3 vạch vào năm 1945-1953 khi Liên Xô cho thử quả bom nguyên tử và khinh khí đầu tiên, khởi đầu cuộc chạy đua vũ trang hạt nhân giữa Liên Xô và Mỹ. Hàng nghìn đầu đạn hạt nhân nằm trên bệ phóng sẵn sàng chờ lệnh ấn nút. Hàng vạn quả khác chất đầy kho. Gần 500 quả đủ kích cỡ được cho thử nghiệm, gieo rắc chất phóng xạ toàn cầu. Thấm mệt, cả hai phải hoà hoãn. Hiệp định ngừng thử vũ khí hạt nhân trong khí quyển được ký kết năm 1963 đã kéo chiếc kim phút ra xa đến 12 vạch.

Nhưng phải đến 30 năm sau, các nhà khoa học mới thở phào khi chiến tranh lạnh kết thúc vào năm 1991. Kim phút được kéo ra xa nhất, đến 17 vạch. Nhưng trái với mong đợi, thế giới vẫn tiếp tục bất ổn, kim phút lại nhích dần lên, và sau 4 lần điều chỉnh, đến ngày 18/1/2007 mới đây nó chỉ còn cách 5 vạch nữa là đến số 12 định mệnh.

Chiếc đồng hồ báo Ngày tận thế là chế tác của những người thích đùa? Không! Phải có trí tuệ siêu việt mới đùa hay như thế. Vào những năm 70 của thế kỷ trước, khi cuộc đối đầu giữa hai siêu cường lên đến cực điểm, trái đất từng tàng trữ 40.000 đầu đạn hạt nhân với sức công phá tổng cộng trên 13 tỷ tấn TNT, ngót một triệu lần mạnh hơn quả bom rơi xuống Hiroshima (15.000 tấn TNT). Quả thật lúc này trên thế giới có không ít người thích đùa. Đó là các chiến lược gia vẽ ra những kịch bản sử dụng kho vũ khí này. Sản phẩm của họ chất đầy các tủ hồ sơ tuyệt mật của hai bên. Họ không thèm đếm xỉa đến hậu quả của các kịch bản đó đối với số phận của loài người.

Ít ai nghĩ đến điều gì sẽ xảy ra khi chỉ cần 5 trong số 13 tỷ tấn TNT được hai bên nhấn nút nhằm vào 1000 thành phố trong dải vĩ độ 30-60 ở bắc bán cầu. Chưa kể đổ nát, chết chóc và bụi phóng xạ khủng khiếp, người và sinh vật có cơ may sống sót sau thảm họa đó sẽ chết dần trong "Mùa đông hạt nhân" do 200 triệu tấn khói đen bao phủ bầu trời khiến cho nhiệt độ khí quyển giảm đi từ 10 đến 20 độ C và 50% tầng ozone bị thủng. Chảy mãi theo dòng xiết Tây - Đông, chất phóng xạ và khói đen được tung lên tầng bình lưu sẽ kéo dài mùa đông hạt nhân trong nhiều năm liền.

Tất nhiên, hai vị tổng thống Nga và Mỹ chưa muốn thấy Ngày tận thế bằng cách nhấn nút các dàn phóng. Nhưng hiểm hoạ về một cuộc chiến tranh hạt nhân leo thang ở quy mô vùng dường như không nhỏ. Chỉ cần 50 quả bom loại Hiroshima nổ tung trong một cuộc chiến vùng Vịnh sẽ giết chết từ 3 đến 5 triệu người và để lại mùa đông trên một vùng rộng lớn ở hai lục địa Âu - Á. Nhớ lại, trong cuộc chiến vùng Vịnh năm 1991, 526 giếng dầu ở Kuwait bị cháy trong nhiều ngày liền tung lên trời một lượng khói đen làm cho nhiệt độ ban ngày trong phạm vi 200 km giảm đi 10 độ C. Mà lúc đó chưa ai dùng đến vũ khí hạt nhân.

Bí ẩn trí nhớ về kiếp trước

.

Một cô bé người Anh đã làm mọi người kinh ngạc vì bắt đầu nói bằng thứ ngôn ngữ khác lạ vào một buổi sáng sau khi thức giấc. Cô không còn hiểu được tiếng Anh, không nhận ra cha mẹ và luôn tỏ ra sợ sệt...

Các chuyên gia vào cuộc và xác định, cô bé hoàn toàn khỏe mạnh và thứ ngôn ngữ lạ mà cô sử dụng chính là tiếng Tây Ban Nha chuẩn. Bằng thứ tiếng này, cô cũng khẳng định mình là người Tây Ban Nha, rằng tại thành phố Toledo, trong một ngôi nhà trên đường phố, người hàng xóm vì ghen tị đã dùng dao đâm cô.

Cảnh sát Tây Ban Nha đã kiểm tra lại câu chuyện này; tất cả đều trùng hợp. Đúng là có một cô gái 22 tuổi từng sống ở Toledo, chính trong ngôi nhà và đường phố mà cô bé ở Anh đã nói đến. Một hôm, người ta tìm thấy cô bị giết chết. Cha mẹ cô đã già và tới nay vẫn còn than khóc vì thương nhớ con. Khi hỏi đến người hàng xóm nay cũng đã già, người này thú nhận tội ác của mình.

Báo chí thế giới đăng tải câu chuyện trên khiến nhiều người kinh ngạc. Nhưng các nhà khoa học thì không ngạc nhiên vì đối với họ, hiện tượng đó không phải là mới.

Vào những năm 1970, Elena Markard - cô gái Đức 20 tuổi ở Tây Berlin - bị thương nặng. Khi tỉnh lại, cô bắt đầu nói tiếng Italy rất chuẩn - thứ tiếng mà trước đó một chữ cắn đôi cô cũng không hề biết. Cô khẳng định tên mình là Rozetta Liani, sinh ở Italy năm 1887 và đã... chết ở đó năm 1917. Khi được đưa tới địa chỉ "quê cũ" tại Italy, Elena gặp một bà già, vốn là con gái của người phụ nữ có tên Rozetta đã quá cố. Không do dự, cô gái 20 tuổi Elena chỉ vào bà già và nói: “Đây là con gái tôi - Fransa”.

Tạp chí Tiếng vọng hành tinh của Nga cũng đã có lần kể về cậu bé Titu người Ấn Độ: Cậu bỗng nhiên nói rằng tên mình là Sures Varma, chủ một cửa hiệu ở Agra, có vợ là Uma và hai đứa con. Cha mẹ cậu hoảng sợ liền đi Agra tìm hiểu và được biết: Đúng là có một thương gia tên Varma từng sống ở đó và đã chết vì bị bắn vào đầu. Khi gặp góa phụ và hai đứa con, Titu nhận ra cả ba người. Một điều thú vị là trên đầu Titu có dấu vết bẩm sinh đúng vào chỗ vết thương của ông Varma trước đây.

Trong lịch sử từng có hàng nghìn trường hợp quay trở về cuộc sống dĩ vãng. Một lý thuyết được gọi là “trí nhớ gene” đã được đề xướng để giải thích các hiện tượng này. Theo nhà nghiên cứu Hidtoring Tan, trí nhớ gene là trí nhớ đã được di truyền từ các thế hệ trước. Ngay từ khi con người mới sinh ra, trong bộ não đã tồn tại vùng lưu giữ ký ức của mọi việc từng xảy ra từ đời bố mẹ, ông bà, cụ kỵ... Trí nhớ gene được lưu trong những phân tử protein của tế bào não. Khi có một năng lực nào đó làm khởi động các phân tử ấy thì ký ức về đời trước sẽ được phục hồi, con người bỗng nhiên nhớ lại những gì từng xảy ra với tổ tiên xa xôi, y như là đã xảy ra với chính mình.

Các nhà nghiên cứu sinh linh lại cho rằng hiện tượng này là do “phách” của một người đã chết nào đó nhập vào một người sống. Phách là cái nằm bên trong thể xác, thể xác có thể chết đi nhưng phách thì không bao giờ bị tiêu tan, nó tồn tại mãi từ kiếp này sang kiếp khác theo vòng luân hồi. Nếu người đang sống mà yếu về năng lực tinh thần và thể xác thì sẽ bị phách mới nhập khống chế, điều trước tiên là kích động việc nhớ lại cuộc đời của người đã chết. Lý thuyết này được khá nhiều người ủng hộ vì trong một số trường hợp, người quay trở về kiếp trước được xác định là hoàn toàn không có quan hệ họ hàng gì với người mà họ đã hóa thân.

Ai là người sở hữu trí nhớ gene?

Liệu có phải ngay từ khi sinh ra, mỗi người đều tích trữ trong bộ não mình dữ liệu về những đời trước? Các nhà khoa học nhận thấy rằng cả cuộc đời một con người, dù có sống đến 100 tuổi thì cũng mới chỉ tiêu thụ có 1/10 năng lực của bộ não. Có thể 9 phần còn lại đã tích chứa những ký ức, hình ảnh, sự kiện của nhiều đời nhiều kiếp khác nữa mà trí nhớ gene là cái khóa cần được mở mới biết được.

Theo ông Edgar Cayce, người được coi là có khả năng khơi dậy những hình ảnh trong tiền kiếp của người khác: Đôi khi những hình ảnh trong trí nhớ gene được hiện ra qua những tác nhân như giấc mộng khi đang ngủ, một hình ảnh nào đó khi đang thức, hay mạnh mẽ hơn và rõ ràng hơn khi được kích động bằng phương pháp thôi miên.

Các nhà khoa học thuộc Đại học Delhi (Ấn Độ) và Đại học Virginia (Mỹ) đã đưa ra một thống kê cho thấy, trẻ nhỏ có khả năng phát lộ trí nhớ gene mạnh hơn người lớn. Chúng thường sống lại “quá khứ xa xăm” của mình mà ngay bản thân và bố mẹ không hề biết. Chẳng hạn, nhiều đứa trẻ có những thái độ, cử chỉ, lời nói hay sự lo lắng rất đặc biệt, sự kiện này được xác định là có liên quan đến một người ở tiền kiếp. Nếu người ấy đã chết vì tai nạn sông nước hay những gì liên quan đến nước thì đứa trẻ này rất sợ nước. Nếu người ấy bị bắn chết thì đứa trẻ rất sợ tiếng nổ, hay trông thấy súng là hoảng sợ...

Theo sự phân tích tỉ mỉ của bác sĩ Stevenson trong nhóm nghiên cứu, có nhiều bé gái nhớ lại tiền kiếp của mình là trai và ngược lại, nhiều bé trai nhớ lại tiền kiếp của mình là gái. Chính vì thế mà chúng có sở thích ăn mặc cũng như cử chỉ, dáng điệu phù hợp với giới tính của mình trước đó, tuy ngược hẳn với giới tính hiện tại.

Theo nhà siêu tâm lý Banglopp, những người bị chết bất đắc kỳ tử thường nhớ rõ về thời gian và những gì đã xảy ra ở kiếp trước khi họ bước vào một cuộc đời mới. Có lẽ cái chết bất ngờ của tiền kiếp, chết không theo đúng quy luật của tự nhiên (sinh, lão, bệnh, tử) đã khiến linh hồn thoát khỏi thể xác một cách bất ngờ, khi vào thân xác mới vẫn giữ được sự liên quan mật thiết với những gì của thời quá vãng.

Còn một hiện tượng khác ít gây chú ý cho công chúng nhưng lại khiến các nhà nghiên cứu quan tâm, đó là thần đồng. Nó củng cố giả thuyết về “cuộc sống kiếp trước”. Có những thi sĩ, nhạc sĩ mới 10 tuổi, những sinh viên ở tuổi thiếu niên... Làm sao họ có ngay được nguồn vốn kiến thức và trí tuệ phức tạp đến như vậy? Câu trả lời của một số nhà khoa học là: Phần “phách” của nhiều thần đồng từng là của các nhạc sĩ, thi sĩ... Vào một thể xác mới, phần “phách” ấy nhớ lại niềm say mê cũ và làm cho thể xác mới có được những kỹ năng, kiến thức đã tích lũy từ kiếp trước.

Cho đến nay, các hiện tượng trên vẫn đang là câu hỏi lớn đối với giới khoa học. Sự nhớ lại kia là trí nhớ gene hay là sự “chuyển chỗ” của phách? Có giả thiết cho rằng, ký ức kiếp trước là một tập hợp thông tin được lưu giữ theo cách nào đó trong vũ trụ mà chỉ một số người có khả năng thu nhận.

Thuyền 'ma' xuất hiện

Một du thuyền "ma" vừa được tìm thấy ngoài khơi bờ biển North Queensland, Australia. Trên du thuyền này, động cơ vẫn còn hoạt động nhưng không có bất kỳ dấu hiệu nào của con người.

Một chiến dịch cứu nạn trên biển và trên không đã được phát động nhằm tìm kiếm những người đi trên du thuyền, được cho là đã khởi hành từ bãi biển Airlie đến Townsville vào ngày 15/4.

Chiếc du thuyền gỗ dài 12 m này được một trực thăng phát hiện ngày 18/4, tuy nhiên một nhóm cứu hộ chỉ tiếp cận được với nó vào ngày 20/4, và xác nhận không có người trên thuyền. Nhóm cứu hộ nói họ rất khó hiểu về sự mất tích bí ẩn này.

“Động cơ du thuyền vẫn đang chạy, các máy tính cũng đang mở, một máy tính xách tay đặt trên bàn cũng đang chạy, radio đang phát tin tức… còn có cả thức ăn và dụng cụ ăn trên bàn. Thật kỳ lạ”, Jon Hall, phát ngôn viên cơ quan giám sát tình trạng khẩn cấp Queensland nói.

Tất cả buồm trên thuyền được giương lên, mặc dù có một mảnh bị rách tả tơi, và các áo cứu hộ vẫn nằm trên thuyền. Ông Hall cho biết các nhân viên cứu hộ đã tìm thấy thiết bị định vị toàn cầu (GPS) của chiếc thuyền, có thể cung cấp cho họ thêm nhiều manh mối về vị trí của những người đi trên thuyền.

Cảnh sát trưởng Roy Wall cho biết không có dấu hiệu cho thấy du thuyền này đã gặp giông bão.

Ánh sáng “ma” bí ẩn ở tòa án Mexico

Từ cảnh sát, luật sư, thẩm phán cho đến toàn thể nhân viên thuộc Tòa án tối cao hạt Santa Fe (Mexico) đều không làm sao giải thích: đốm sáng lập lòe xuất hiện sau phòng xử án hôm thứ Sáu tuần trước là “cái giống gì”. Dân tình đồn đại, đó là bóng ma của một thanh niên 20 năm trước bị bắn chết ngay chính nơi này.

Những hình ảnh do camera trinh thám ghi lại cho thấy, đốm sáng lạ bắt đầu xuất hiện vào lúc 7 giờ 21 phút sáng ngày 15/6 phía cửa sau Phòng xét xử, lối hướng ra đường Catron vốn chỉ dành riêng cho nhân viên thi hành án sử dụng.

Đốm sáng nhảy nhót di chuyển dần về phía Tây, lướt sát rạt qua thanh chắn bùn của một chiếc xe cảnh sát đậu gần đó, chạy dọc theo con đường rải sỏi và rồi biến mất khỏi khung hình máy quay khi kim đồng hồ chỉ 7 giờ 27 phút.

Những người xem đoạn băng đều công nhận rằng, trông đốm sáng giống hệt một con bọ có càng bò lổn nhổn, tuy nhiên theo khẳng định của trung sĩ Vanessa Pacheco thuộc đội cảnh sát điều tra hạt Santa Fe, trước đây cô và đồng nghiệp từng nhiều lần thấy bọ chui vào máy quay nhưng hình ảnh hiện lên không hề giống những gì họ đang chứng kiến.

Chi tiết kỳ lạ nhất trong đoạn băng có lẽ là sự xuất hiện của những cái bóng sẫm màu - chúng có hình dáng như chuyển động của một quái vật vô hình đã từng thấy trong bộ phim kinh dị Predator của diễn viên Arnold Schwarzenegger năm 1987.

Nhân viên làm việc trong tòa án hiện vẫn đang tranh cãi kịch liệt: liệu đây là ma quỷ hiện hình hay chỉ đơn thuần là một hiện tượng phản chiếu? Nhưng nếu là phản ảnh thì lại “tréo nghoeo” với góc chiếu của ánh sáng mặt trời vào thời điểm đó. Với lại, tán cây lớn trong sân vốn đã làm râm mát toàn bộ khoảng không trước cửa.

Ngay cả thẩm phán Michael Vigil cũng thừa nhận, lúc đầu ông nghĩ đó chỉ là ánh đèn phản chiếu của  một chiếc xe đi ngang qua, tuy nhiên nếu là ánh đèn thì tại sao không đi thành đường thẳng mà cứ ngoằn nghòe nhảy nhót? “Thật quá ư kỳ lạ” - vị thẩm phán đáng kính thiếu điều vò đầu bứt tai.

  

Về phía Phó thanh tra Anthony Maes, anh này không chút lưỡng lự khi cho rằng, đó có thể là hồn ma của tên sát nhân Andy Lopez, vào tháng 2/1985 đã dùng súng ngắn áp giải 9 con tin đưa đến cửa sau Phòng xét xử hòng uy hiếp cảnh sát, sau đó đã bị viên cảnh sát trưởng bắn chết khi vừa thò đầu ra khỏi cửa.

Trong khi đó nữ luật sư Joanna Salazar lại khẳng định, đốm sáng bí hiểm này là linh hồn của một bé gái bị chết oan. “Cô bé không biết đi đâu về đâu. Có người cứ ngăn cản cô ấy”.

Candy Sisneros, một nhân viên làm việc trong tòa án tối cao, lại có cách suy luận khác: rất có thể đây là một hồn ma bị đánh thức bởi công trình xây dựng ồn ào từ phía bên kia con đường. Chồng cô, vốn là phó cảnh sát trưởng ngày trước hay trực đêm ở khu này, thường xuyên nghe thấy tiếng bước chân, tiếng đóng mở cửa sầm sập, tiếng cầu thang máy lên xuống rin rít trong khi cả tòa nhà không có một bóng người.

Nhân viên bảo vệ Jude Torres 29 tuổi cũng cho hay, trong các ca trực đêm anh thường nghe tiếng nước chảy róc rách, những tiếng động kỳ lạ phát ra từ một bên của tòa nhà, bên mà camera chộp được ánh sáng bí ẩn.

Sau hơn một tuần, sự kiện “Ma xuất hiện tại Tòa án tối cao hạt Santa Fe” đã kịp làm rùm beng mọi phương tiện thông tin đại chúng ở Mexico. Tuy nhiên đến nay vẫn chưa có một lời giải thích xác đáng.

 “Lật tẩy” con ma ở tòa án Mexico

Chưa đầy một tuần đăng tải trên mạng You Tube, đoạn băng “bóng ma bí ẩn” ở tòa án Tòa án tối cao hạt Santa Fe (Mexico) đã thu hút trên 750.000 người truy cập. Câu chuyện tỉnh lẻ bỗng chốc trở thành sự kiện cả thế giới quan tâm, những tay “săn ma” bắt đầu vào cuộc, và rồi chân tướng sự việc được phơi bày...

Ánh sáng “ma” bí ẩn ở tòa án Mexico

Xin dẫn lại lời kể của một nhà khoa học chuyên khám phá các hiện tượng dị thường. Việc “lật tẩy” con ma ở Tòa án Mexico chỉ là một trong rất nhiều những chiến tích của ông trong sự nghiệp nghiên cứu những hiện tượng bí ẩn liên quan đến ma quỷ, tâm linh, quái thú, UFO... và nhiều vấn đề “không thể giải thích” khác.

“Trước khi vào cuộc, tôi xem xét tất cả các giả thuyết mà nhân chứng đưa ra. Là linh hồn của một người đàn ông bị giết? Là ánh đèn của một chiếc xe tình cờ đi ngang qua? Hay do một con côn trùng bò loăng quăng trước ống kính? Hoặc đơn giản chỉ là trò đùa quái quỷ của một kẻ thích tạo xcăng-đan?...

Sau ngày điều tra đầu tiên tôi loại bỏ gần hết các giả thuyết. Khó có thể coi đó là trò chơi khăm, vì chỉ có thằng ngu mới mất công đùa kiểu mập mờ như thế. Mà chắc chẳn cũng không phải do máy quay bị trục trặc.

Trước đây tôi đã xem hàng tá đoạn băng “ma” tương tự thế này. Nguyên nhân gây hiểu lầm thường là do “nhìn gà hóa cuốc”, do có người “dựng cảnh” hoặc biên tập, chỉnh sửa đoạn phim, hoặc cũng đôi khi do sự xuất hiện tình cờ của côn trùng hay bụi bẩn... Tuy nhiên trong trường hợp này, điều gây khó khăn nhất là việc đoạn băng không tập trung vào một điểm nào cả, do đó khó có thể xác định cái “ánh sáng ma” kia cách máy quay một khoảng bao xa. Liệu nó là 1 vật bé xíu nằm ngay trên ống kính, hay là 1 thứ lớn đùng nằm cách xa?

Theo suy luận logic, nếu khối sáng lập lòe ấy có kích thước lớn thì người đi lại hoặc người sống trong khu nhà bên kia đường chắc hẳn đã nhận ra. Nhưng nếu là một vật nhỏ, lại nằm sát rạt camera thì nó có thể là thứ quái quỷ gì?

Để trả lời câu hỏi, tôi tiến hành thử nghiệm hai khả năng dễ xảy ra nhất: một với hạt cây dương và một với côn trùng.

Đầu tiên, tôi rắc vương vãi những miếng bông của hạt cây dương xung quanh chỗ đặt camera, để xem chúng có lọt vào bên trong ống kính và tạo hình “con ma” hay không. Sau đó xem lại đoạn băng cùng với ngài phó thanh tra Tòa án và bảo vệ, chúng tôi nhận thấy cũng có một khối tròn xôm xốp trên màn hình, nhưng nó không phát sáng và di chuyển lanh lẹ như đoạn băng ma trước đó. Khả năng này loại bỏ.

7 giờ sáng ngày hôm sau, tôi trở lại phòng bảo vệ để tiến hành thực hiện thí nghiệm thứ hai. Lần này, tôi thả bọ rùa và một số con côn trùng khác lên phía trên máy quay, đợi chúng bò loăng quăng một lúc rồi trở về phòng hồi hộp chờ kết quả.

Mấy con bọ rùa lúc này đã bò lổm ngổm vào ống kính, tạo ra những khối hình lớn và đen thẫm. Giả thuyết cuối cùng về bọ rùa bị loại bỏ, vậy chẳng lẽ có ma thật sao?

Chúng tôi chưa kịp hoang mang thì đột nhiên, vào lúc kim đồng hồ chỉ sang 7 giờ 26 phút sáng, “bóng ma” bắt đầu hiện hình. hồi hộp chờ kết quả.

rùng khác lên gngoài bươn chải rồi lại phạm tội nữan nh

Tôi chộp lấy máy quay và phóng to hình ảnh lên hết cỡ. Mọi người xúm lại quan sát rồi cùng nói như đinh đóng cột: đó đích thị là con ma xuất hiện sáng hôm 15/6, nó xuất hiện trở lại với hình dáng, kích thước, màu sắc và chuyển động không thay đổi chút nào.

Vậy là rõ: “con ma” ở tòa án hạt Santa Fe, “ngôi sao” làm mưa làm gió trên trang web You Tube mấy tuần qua thực chất chỉ là một con côn trùng bé xíu. Vì nằm sát rạt ngay ống kính mà hình ảnh của nó trở thành nhạt nhòa hư ảo, dáng chuyển động cũng “bồng bềnh” như đang trôi nổi hơn. Thêm nữa, ánh nắng của buổi sớm chiếu từ góc độ thấp là nguyên nhân biến nó thành khối cầu lập lòe “bí hiểm”.

Bài học rút ra ở đây là: dù sự việc có bí ẩn và dị thường đến đâu thì vẫn có một cách lý giải khoa học, miễn là bạn chịu khó đào sâu suy nghĩ. Nói cách khác, gọi một điều gì đó là “không thể giải thích” chỉ là cách để những gã lười bao biện cho việc bỏ cuộc dễ dãi mà thôi!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com

Tags: