Cuộc Gặp Gỡ Định Mệnh
Lingling Kwong là người thừa kế duy nhất của gia tộc Kwong – một đế chế lớn mạnh trong lĩnh vực du lịch và khách sạn ở Thái Lan. Cô lớn lên trong nhung lụa, nhưng cũng mang trên vai một trọng trách lớn lao. Từ nhỏ, Lingling đã được nuôi dưỡng để kế thừa đế chế gia tộc, chịu trách nhiệm gánh vác mọi kỳ vọng từ cha mẹ và cả dòng họ. Tuy nhiên, một phần của cuộc đời cô luôn mang theo một bí mật mà cô chưa bao giờ hoàn toàn hiểu rõ.
Khi còn rất nhỏ, Lingling đã được gia đình sắp đặt một cuộc hôn nhân với đứa con lớn của gia tộc Sethratanapong – một gia tộc danh giá và quyền lực không kém gia tộc Kwong. Hôn ước này không chỉ là sự kết hợp giữa hai gia đình mà còn là một liên minh chiến lược, củng cố sức mạnh và địa vị của cả hai bên. Nhưng rồi, một biến cố lớn đã xảy ra, khi đứa con được hứa hôn của gia tộc Sethratanapong đột ngột mất tích. Đó là một nỗi đau lớn cho gia đình, và cũng để lại một khoảng trống trong trái tim của cả hai gia tộc.
Dù đã cố gắng tìm kiếm suốt nhiều năm, tung tích của đứa trẻ vẫn là một bí ẩn chưa có lời giải. Sự mất mát này đã tạo ra một vết thương sâu trong lòng gia tộc Sethratanapong, và từ đó, gia tộc này dần xa cách với nhà Kwong. Mối quan hệ hợp tác giữa hai gia tộc trở nên lạnh nhạt, và hôn ước cũng bị lãng quên trong im lặng.
Nhiều năm sau, Lingling đã trưởng thành, trở thành một cô gái xinh đẹp, độc lập và mạnh mẽ. Cô luôn tuân theo những nguyên tắc và trách nhiệm mà gia đình đặt lên vai. Tuy nhiên, trái tim Lingling luôn cảm thấy thiếu vắng một điều gì đó, như thể cô đang sống trong một thế giới mà mọi thứ đều đã được sắp đặt, nhưng lại thiếu đi sự tự do mà cô luôn khao khát.
Trời Bangkok đổ cơn mưa bất chợt vào cuối buổi chiều, những hạt mưa rả rích phủ lên con phố đông đúc một màn trắng mờ ảo. Lingling Kwong, người thừa kế duy nhất của gia tộc Kwong – đế chế lớn mạnh trong ngành du lịch và khách sạn, đứng lặng yên dưới mái hiên một quán cà phê nhỏ, nhìn dòng người hối hả chạy trú mưa. Cô vốn đã quen với những khoảnh khắc đơn độc như thế này – yên tĩnh, trầm mặc, tách biệt khỏi nhịp sống nhộn nhịp và những kỳ vọng lớn lao của gia đình.
Bỗng, ánh mắt cô dừng lại ở một bóng dáng nhỏ nhắn đang đứng không xa, cố gắng che mưa bằng một cuốn sách mỏng. Đó là một cô gái trẻ với dáng vẻ lúng túng, đôi mắt tròn to đầy vẻ ngại ngùng nhưng không che giấu được sự hồn nhiên. Dáng vẻ của cô gái làm Lingling bất giác mỉm cười, lòng cô dâng lên một cảm giác ấm áp và gần gũi đến lạ.
Không nghĩ ngợi nhiều, Lingling bước đến gần, giơ chiếc ô của mình lên che cho cô gái. "Em ổn chứ?" Lingling hỏi, giọng nói dịu dàng.
Cô gái ngước lên nhìn, ánh mắt có chút ngạc nhiên nhưng nhanh chóng chuyển thành vẻ cảm kích. "Dạ, cảm ơn chị... Em không mang ô theo nên..."
Cơn mưa không ngớt hạt, từng giọt rơi tí tách trên mái hiên, làm mờ cả con phố Bangkok tấp nập. Lingling và Orm, hai người xa lạ tình cờ gặp nhau dưới cơn mưa, lặng lẽ đứng cạnh nhau dưới một chiếc ô nhỏ. Nhưng ngay cả chiếc ô ấy cũng không đủ lớn để tránh những giọt mưa thấm vào đôi vai nhỏ của Orm, khiến cô gái khẽ run lên vì lạnh.
Lingling khẽ nghiêng đầu, mỉm cười, gợi ý: "Hay chúng ta vào quán cà phê gần đây đợi mưa tạnh nhé?"
Orm ngập ngừng một chút nhưng rồi cũng gật đầu, đôi mắt thoáng nét ngại ngùng. "Dạ, nếu không phiền chị."
Họ bước vào một quán cà phê nhỏ ấm cúng ven đường. Không gian bên trong mang lại cảm giác thoải mái, với mùi hương cà phê nhẹ nhàng và ánh đèn vàng dịu mắt. Hai người chọn một chiếc bàn gần cửa sổ, từ đây có thể nhìn ra ngoài và ngắm cơn mưa rơi trên phố.
Sau khi gọi đồ uống, Lingling khẽ mỉm cười, chủ động bắt chuyện để phá vỡ sự ngại ngùng trong không gian tĩnh lặng giữa họ. "Chị là Lingling."
"Em là Orm," cô gái khẽ đáp, đôi mắt tràn đầy sự trong sáng khi nhìn lên. "Cảm ơn chị vì đã đưa em vào đây. Em sẽ nhớ mãi buổi gặp gỡ tình cờ này."
Lingling mỉm cười, cảm thấy lòng mình ấm áp khi nghe câu nói chân thành từ Orm. Hai người bắt đầu trò chuyện về những chủ đề nhỏ nhặt, từ cơn mưa cho đến những sở thích thường ngày. Lingling nhận ra rằng Orm có một tâm hồn giản dị, chân thành và cởi mở, điều mà cô hiếm khi tìm thấy ở những người xung quanh mình.
Trong lúc trò chuyện, Lingling bất giác tò mò hỏi: "Em ở đây với gia đình sao? Chị ít thấy em lui tới khu vực này."
Orm thoáng ngập ngừng, rồi khẽ lắc đầu. "Em không có gia đình. Em là cô nhi... Em không nhớ gì về ba mẹ ruột của mình cả."
Câu nói ấy khiến Lingling sững người. Nhìn vào đôi mắt đen tròn của Orm, cô nhận thấy một nỗi buồn mơ hồ, một sự trống trải mà Orm cố gắng che giấu bằng nụ cười ngây thơ. Lingling cảm thấy như có điều gì đó nặng nề trong lòng, một sự xót xa và đồng cảm mãnh liệt dâng lên. Cô đã quen với sự đầy đủ, với tình yêu thương và che chở từ gia đình, và giờ đây, khi nghe Orm chia sẻ về tuổi thơ mồ côi, Lingling cảm nhận được nỗi đau mà em đã phải trải qua.
"Chị xin lỗi... vì đã hỏi chuyện riêng tư của em," Lingling nhẹ nhàng nói, đôi mắt ánh lên sự cảm thông.
Orm lắc đầu, cố mỉm cười. "Không sao đâu, P'Lingling. Em quen rồi."
Lingling lặng yên lắng nghe, lòng cô chợt cảm thấy xúc động mạnh. Cô nhận thấy Orm, dù lớn lên thiếu vắng tình thương của ba mẹ ruột, vẫn giữ được sự hồn nhiên và lạc quan. Điều đó làm Lingling cảm thấy bị cuốn hút, một sự rung động mà cô chưa từng cảm nhận với ai khác.
"Em là một người rất đặc biệt, Orm. Sự mạnh mẽ của em thật sự đáng ngưỡng mộ," Lingling nói, giọng đầy chân thành. Cô không biết tại sao mình lại cảm thấy cần phải nói những lời này, nhưng cô muốn Orm biết rằng sự hiện diện của em đã làm cô cảm thấy ấm áp và gần gũi hơn bao giờ hết.
Orm ngạc nhiên trước lời khen của Lingling, đôi má ửng đỏ vì ngại ngùng. "Em... em không nghĩ mình đặc biệt đến thế. Chỉ là em luôn trân trọng những gì mình có."
Ánh mắt trong trẻo của Orm, nụ cười ngại ngùng của em và sự chân thành trong từng câu nói khiến trái tim Lingling rung động. Cô không ngờ rằng một cuộc gặp gỡ tình cờ lại khiến cô cảm thấy gần gũi với Orm đến vậy. Lingling chưa từng gặp ai như Orm – một người vừa mạnh mẽ vừa ngây thơ, vừa giản dị nhưng lại đầy nghị lực.
Họ tiếp tục trò chuyện, từng câu nói nối tiếp nhau một cách tự nhiên. Lingling kể về công việc và cuộc sống bận rộn của mình, nhưng tránh nhắc quá nhiều về gia tộc Kwong. Cô không muốn làm Orm thấy khoảng cách giữa họ quá lớn. Trong lòng Lingling dần xuất hiện một mong muốn bảo vệ Orm, mong muốn ở bên cạnh và mang lại cho em những điều tốt đẹp nhất.
Ngoài trời, cơn mưa vẫn chưa dứt hạt, nhưng bên trong quán cà phê, Lingling và Orm ngồi bên nhau, chia sẻ từng câu chuyện đời thường. Từng khoảnh khắc như thể đã kéo hai tâm hồn lại gần hơn, mang đến cho Lingling một cảm giác lạ lùng nhưng ngọt ngào. Cô biết rằng, mình đã rung động trước Orm – một người xa lạ nhưng dường như đã trở nên thân quen trong khoảnh khắc ngắn ngủi này.
Mưa đã dừng hẳn, cũng là lúc trời cũng đã tối hơn. Lingling và Orm bước ra khỏi quán cà phê, một không gian ấm cúng và yên bình vừa lưu giữ những câu chuyện nhỏ giữa họ. Cả hai cùng bước xuống bậc thềm, ánh mắt lặng lẽ dõi theo con đường ướt đẫm nước mưa và lấp lánh ánh đèn.
"Cảm ơn em vì buổi tối hôm nay," Lingling khẽ nói, ánh mắt dịu dàng khi nhìn Orm. Cô cảm thấy có gì đó luyến tiếc khi phải rời xa em, dù chỉ là trong khoảnh khắc ngắn ngủi.
Orm mỉm cười, đôi mắt trong trẻo ánh lên sự chân thành. "Em cũng rất vui. Chị là một người tuyệt vời, P'Lingling."
Lingling đang định nói thêm điều gì đó thì một chiếc Rolls-Royce đen sang trọng từ từ tiến lại gần, đỗ ngay trước mặt họ. Từ trong xe, người tài xế nhanh chóng bước xuống, cúi đầu kính cẩn với Lingling và mở cửa xe.
"Kwong Tổng, xe đã sẵn sàng," người tài xế nói với giọng điệu tôn trọng.
Orm đứng cạnh Lingling, khẽ giật mình khi nhìn thấy chiếc xe sang trọng và phong thái của người tài xế. Ánh mắt em thoáng ngạc nhiên khi thấy Lingling là chủ nhân của chiếc xe này, và em bắt đầu nhận ra rằng cuộc sống của chị khác xa với mình – một sự khác biệt mà em chưa từng nghĩ đến trong suốt buổi trò chuyện vừa qua.
Lingling nhận thấy ánh mắt ngạc nhiên của Orm, lòng cô thoáng chút bối rối. Cô biết rằng sự xa hoa này có thể tạo ra một khoảng cách vô hình giữa họ, một khoảng cách mà cô chưa bao giờ muốn Orm cảm nhận được. Lingling khẽ mỉm cười, cố gắng giữ mọi thứ bình thường nhất có thể.
"Vậy... hẹn gặp em lần sau nhé," Lingling nói, giọng nhẹ nhàng, như muốn làm giảm đi sự khác biệt giữa hai người.
Orm khẽ gật đầu, cố gắng mỉm cười nhưng trong lòng có chút bất an. Em cảm thấy như mình đang đứng trước một thế giới hoàn toàn xa lạ, một thế giới mà em không thuộc về. Nhìn Lingling bước lên chiếc xe sang trọng, Orm không thể không cảm thấy một khoảng cách vô hình dần hình thành giữa họ.
Khi chiếc Rolls-Royce lướt đi, Orm vẫn đứng lặng yên, nhìn theo bóng xe khuất dần trong ánh đèn đường mờ ảo. Em chợt nhận ra rằng, từ đầu đến cuối, Lingling chưa từng nhắc đến gia đình hay bất kỳ điều gì về cuộc sống riêng của chị, như thể Lingling đang giấu đi một phần con người thật của mình. Orm cảm thấy một sự xa cách, một khoảng cách mà dù cố gắng đến đâu em cũng không thể chạm tới.
Orm lặng lẽ quay bước, từng bước chân chậm rãi trên con đường vắng vẻ. Những vũng nước còn sót lại trên mặt đường lấp lánh dưới ánh đèn đường. Mỗi bước chân của em nhẹ nhàng nhưng đầy nặng nề, như mang theo cả nỗi lòng không nói thành lời. Đối với Orm, buổi gặp gỡ với Lingling là một trải nghiệm đẹp đẽ và đáng nhớ, nhưng đồng thời cũng nhắc nhở em về sự khác biệt giữa hai thế giới.
Em về đến căn nhà thuê nhỏ, nơi em sống một mình, không gia đình và người thân bạn bè càng không. Căn phòng bé nhỏ và đơn giản với những vật dụng thiết yếu là tất cả những gì em có. Orm ngồi xuống giường, nhìn ra ngoài cửa sổ, lòng dâng lên một nỗi buồn không rõ nguồn gốc. Em tự hỏi liệu mối quan hệ với Lingling có thể vượt qua những rào cản vô hình mà em đang cảm nhận hay không.
Mặc dù khoảng cách giai cấp là rõ ràng, nhưng Orm không thể phủ nhận rằng trái tim mình đã có những rung động đầu tiên với Lingling – một sự rung động nhẹ nhàng nhưng sâu sắc, như cơn mưa chiều nay làm dịu mát tâm hồn em.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com