Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Kornnaphat Sethratanapong


Buổi chiều muộn, khi bóng tối dần buông xuống, Orm lặng lẽ bước trên con đường quen thuộc trở về căn nhà nhỏ của mình. Ánh đèn đường lấp lánh chiếu sáng từng góc phố, nhưng hôm nay con đường ấy lại tràn đầy vẻ u ám lạ thường. Trước cửa nhà cô, một nhóm người đang đứng đợi, ánh mắt lạnh lùng và nghiêm nghị. Orm thoáng dừng lại, trong lòng dâng lên cảm giác bất an.

Trong nhóm người ấy, một người đàn ông trung niên đứng ở vị trí trang trọng nhất, gương mặt sắc sảo và ánh mắt tinh ranh. Ông ta mặc một bộ vest đắt tiền, phong thái đĩnh đạc, như thể muốn tạo ấn tượng tốt với bất kỳ ai nhìn thấy. Nhưng ánh mắt ông ta không mang sự thân thiện; thay vào đó là sự lạnh lẽo và xa cách.

Orm khẽ bước lại gần, bối rối nhìn người đàn ông trước mặt. "Ông là ai? Tại sao lại đứng trước nhà tôi?"

Người đàn ông nở một nụ cười nhạt, nhưng ánh mắt không giấu nổi sự tính toán. "Ta là Chet Attachitsataporn. Con là Kornnaphat Sethratanapong – con gái ruột của ta."

Câu nói ấy như một cú sốc, khiến Orm sững người. Cô nhìn ông ta chằm chằm, không tin vào những gì mình vừa nghe. Cả đời, Orm luôn nghĩ rằng mình là cô nhi, không có cha mẹ ruột, sống một cuộc sống bình lặng, không liên quan đến những gia tộc danh giá hay tài sản kếch xù.

"Không... không thể nào..." Orm lắc đầu, giọng nói đầy sự bối rối và nghi ngờ. "Tôi là con gái của ông sao? Vậy tại sao bây giờ ông mới tìm đến tôi?"

Ông Chet khẽ cười, nhưng nụ cười ấy trông đầy sự giả tạo và kiêu ngạo. "Ta hiểu con có thể bàng hoàng, nhưng đó là sự thật. Con là con gái của gia tộc Sethratanapong, và theo di chúc của mẹ con, toàn bộ gia sản của bà sẽ thuộc về con."

Orm nhìn ông ta, đôi mắt mở to vì kinh ngạc. Cô cảm thấy có điều gì đó không ổn trong ánh mắt và giọng nói của người đàn ông này. Dù ông ta tự xưng là cha cô, nhưng không hề có một chút ấm áp hay tình cảm nào trong cách ông ta nói. Thay vào đó là sự lạnh lẽo, toan tính, và một vẻ ngoài lịch lãm nhưng đầy giả dối.

"Vậy... ông tìm tôi vì gia sản của mẹ tôi sao?" Orm thốt lên, giọng nói run rẩy nhưng chứa đầy sự oán trách.

Ông Chet thoáng nhíu mày, nhưng nhanh chóng che giấu đi vẻ khó chịu, cố gắng giữ giọng điệu nhẹ nhàng. "Con nói quá rồi, ta chỉ muốn đưa con trở về với gia đình, để con có thể sống một cuộc sống xứng đáng với vị thế của mình. Con là một Sethratanapong, không phải một người bình thường. Con cần về để đảm nhận trách nhiệm của mình và để lại cuộc sống tầm thường này."

Orm không thể giấu nổi vẻ hoang mang và tổn thương trong đôi mắt. Cô cảm thấy như mình đang đối diện với một người xa lạ, một kẻ không hề có chút liên hệ nào với cô, nhưng lại cố gắng sử dụng danh nghĩa "cha ruột" để ép buộc cô quay về. Cô không hiểu tại sao ông ta lại xuất hiện sau ngần ấy năm, và lý do duy nhất cô có thể nghĩ đến chính là số tài sản khổng lồ mà mẹ cô để lại.

"Vậy tại sao ông không tìm tôi sớm hơn? Nếu ông thật sự là cha tôi, tại sao bây giờ ông mới xuất hiện?" Orm hỏi, giọng nói trở nên cứng rắn, ánh mắt đầy sự nghi ngờ.

Ông Chet thoáng mất kiên nhẫn, nhưng vẫn cố giữ vẻ điềm tĩnh. "Con nghĩ ta chưa từng tìm con sao? Chúng ta đã cố gắng suốt bao năm để tìm tung tích của con, nhưng không có kết quả. Đến khi có thông tin về con, ta đã lập tức đến đây để đón con về."

Nhưng dù ông có nói thế nào, Orm vẫn không cảm thấy thuyết phục. Trong lòng cô dâng lên một cảm giác bất an và lạnh lẽo. Người đàn ông này không hề mang đến cảm giác gia đình, không có sự an toàn hay tình thương mà cô từng khao khát. Ông ta đến chỉ vì tài sản, vì lợi ích của bản thân – đó là tất cả những gì cô có thể cảm nhận từ ánh mắt và lời nói của ông.

"Xin lỗi, nhưng tôi không nghĩ mình sẵn sàng quay về gia đình mà tôi chưa từng biết đến," Orm nói, ánh mắt lạnh lùng, không giấu nổi vẻ cương quyết. "Nếu ông đến chỉ vì gia sản, thì tôi cũng không có gì để nói thêm."

Sắc mặt ông Chet thoáng thay đổi, ánh mắt ông trở nên sắc bén và lạnh lẽo hơn. Tuy nhiên, ông ta vẫn cố gắng giữ giọng điệu nhã nhặn. "Con nghĩ như vậy là sai lầm. Con không thể trốn tránh thân phận của mình mãi được. Dù con có muốn hay không, con vẫn là một phần của gia tộc Sethratanapong, và con sẽ phải về nhà cùng ta."

Orm cảm thấy một nỗi sợ và oán hận dâng lên trong lòng. Người đàn ông này, kẻ tự xưng là cha cô, đang muốn kiểm soát cô, buộc cô phải tuân theo những gì ông ta mong muốn. Nhưng cô không phải là một món đồ, không phải là công cụ để ông ta sử dụng nhằm đạt được tham vọng của mình.

"Ông không có quyền ép buộc tôi," Orm nói, giọng cô run lên vì tức giận. "Nếu ông thực sự là cha tôi, hãy cho tôi tự quyết định. Tôi không thể ngay lập tức quay về một gia đình mà tôi chưa từng biết đến, và tôi không thể tin tưởng ông, khi tất cả những gì ông quan tâm chỉ là gia sản."

Ông Chet đứng lặng một lúc, ánh mắt đầy vẻ giận dữ nhưng không thể làm gì hơn. Orm nhìn ông lần cuối, rồi bước vào nhà, khép lại cánh cửa, chặn đứng mọi lời nói giả dối của ông ta.

Sáng hôm sau, khi Orm vừa bước ra khỏi nhà, cô lại thấy ông Chet đứng đợi sẵn trước cửa. Ông không đến cùng một nhóm người như hôm qua, chỉ đứng một mình, đôi mắt ẩn chứa sự dịu dàng lạ thường, như thể đêm qua ông đã suy nghĩ rất nhiều. Orm thoáng dừng lại, bối rối không biết phải đối diện với ông như thế nào. Dù cảm giác bất an vẫn còn, cô không thể không cảm thấy tò mò về người đàn ông này và những lời ông nói.

Ông Chet mỉm cười, nụ cười trông hiền từ và đầy tình cảm. "Con gái, hôm qua ta có thể đã quá vội vã, khiến con sợ hãi và không biết nên tin tưởng thế nào. Ta đến đây để bù đắp cho những năm tháng đã mất, ta chỉ mong con hiểu lòng ta."

Lời nói của ông nghe chân thành, dịu dàng, khác xa với vẻ nghiêm nghị và xa cách hôm trước. Orm thoáng mềm lòng, nhưng vẫn giữ vẻ phòng bị. "Vậy... tại sao ông muốn đưa tôi về ngay lập tức? Ông nói tôi là con gái của mình, nhưng tôi vẫn chưa cảm nhận được điều đó."

Ông Chet khẽ thở dài, đôi mắt ông ánh lên nỗi buồn. Từ trong túi áo khoác, ông lấy ra một tấm hình đã cũ, đưa cho Orm. "Con có lẽ không nhớ, nhưng đây là con khi còn nhỏ. Mẹ con và ta đã từng có khoảng thời gian hạnh phúc khi có con bên cạnh. Con là tất cả của mẹ con, và là niềm tự hào lớn nhất của gia đình."

Orm cầm lấy tấm hình, đôi mắt cô dần đỏ hoe khi nhìn vào hình ảnh đứa bé trong tấm ảnh – một bé gái với đôi mắt trong veo và nụ cười rạng rỡ. Đó là một hình ảnh đẹp đẽ và bình yên, và Orm thấy mình như nhìn thấy một phần ký ức đã bị lãng quên. Cô chưa bao giờ nghĩ rằng mình từng có một gia đình như vậy, từng được yêu thương và che chở.

"Con có biết không, mẹ con đã dành cả cuộc đời để tìm kiếm con," ông Chet tiếp tục, giọng nói ngập tràn nỗi đau. "Nhưng không may bà ấy đã qua đời trước khi kịp gặp lại con. Trong di chúc, bà ấy để lại tất cả cho con, mong con có thể sống một cuộc đời hạnh phúc và đầy đủ. Ta không thể thay mẹ con, nhưng ta muốn bù đắp cho con phần nào."

Những lời của ông làm trái tim Orm tan chảy. Cô đã luôn sống một mình, không có ai để dựa vào hay yêu thương thực sự. Giờ đây, khi nghe những lời này, cô bắt đầu thấy rằng mình có một gia đình, có một người cha, dù đã mất mẹ nhưng vẫn còn ai đó để có thể dựa vào. Cô cảm nhận được nỗi đau trong lời nói của ông, một nỗi đau về sự chia ly mà bản thân cô cũng chưa từng trải qua.

"Con đã thiếu tình thương quá lâu rồi, con gái," ông Chet khẽ nói, ánh mắt tràn đầy sự ấm áp. "Hãy để ta được chăm sóc con, để ta có cơ hội làm cha của con."

Orm cúi đầu, giọng cô khẽ run lên. "Ông thật sự nghĩ rằng tôi có thể quay về... và làm một phần của gia đình sao?"

Ông Chet nhẹ nhàng đặt tay lên vai cô, giọng nói ấm áp: "Đúng vậy, Kornnaphat. Con là một phần không thể thay thế của gia tộc Sethratanapong. Con là con gái duy nhất của ta. Gia đình chúng ta không bao giờ trọn vẹn khi thiếu con. Hãy để ta đưa con về, để con có thể sống đúng với thân phận của mình, được yêu thương và chăm sóc."

Orm lặng lẽ nhìn ông, trong lòng dần cảm thấy tin tưởng hơn. Dù có điều gì đó trong lòng vẫn chưa hoàn toàn buông bỏ sự nghi ngờ, nhưng tình thương mà ông thể hiện đã khiến Orm yếu lòng. Từ nhỏ, cô luôn thiếu vắng tình cảm gia đình, luôn ao ước có một nơi để thuộc về. Và giờ đây, một cơ hội như thế đang hiện ra trước mắt, một người cha sẵn sàng yêu thương và bù đắp cho những năm tháng đã mất của cô.

Cuối cùng, Orm gật đầu nhẹ, như để khẳng định với chính mình. "Được rồi... con sẽ theo ông về."

Nụ cười của ông Chet trở nên rạng rỡ, nhưng thoáng qua đó là một ánh mắt đầy toan tính mà Orm không nhận ra.

Orm lặng lẽ bước vào dinh thự của gia tộc Sethratanapong, ngập tràn cảm giác xa lạ và choáng ngợp. Căn dinh thự rộng lớn, xa hoa, là nơi mà cô chưa bao giờ tưởng tượng mình sẽ thuộc về. Từng ngóc ngách của nơi này toát lên vẻ quyền quý, như nhắc nhở Orm rằng cô vừa bước vào một thế giới hoàn toàn khác, một thế giới của quyền lực, danh vọng và sự ràng buộc.

Cô theo chân ông Chet vào phòng khách rộng lớn. Ông mời cô ngồi, giọng điệu của ông nhẹ nhàng nhưng cũng không kém phần nghiêm trang. Orm cảm thấy bối rối trước người đàn ông tự xưng là cha ruột của mình, lòng cô tràn ngập những câu hỏi chưa có lời giải đáp.

"Kornnaphat," ông Chet bắt đầu, sử dụng tên thật của cô một cách đầy kiêu hãnh. "Con đã quay về gia đình, và có trách nhiệm lớn lao với dòng họ. Có một điều con cần biết – đó là hôn ước giữa gia tộc Sethratanapong và gia tộc Kwong."

"Hôn ước?" Orm khẽ hỏi, ánh mắt đầy ngạc nhiên. Cô không ngờ rằng bản thân lại có liên quan đến một hôn ước với một gia tộc khác. Cô cũng không rõ mục đích của hôn ước này là gì, và càng không biết danh tính người trong hôn ước.

Ông Chet gật đầu, ánh mắt tràn ngập vẻ tính toán. "Đúng vậy. Gia tộc Sethratanapong và gia tộc Kwong đã thiết lập một hôn ước từ nhiều năm trước, một liên minh mạnh mẽ giữa hai gia tộc. Người con nên kết hôn không ai khác chính là con gái gia tộc Kwong."

Orm nghe đến đây, trong lòng dấy lên sự bất ngờ. Cô chưa bao giờ nghĩ mình lại có một mối liên hệ chặt chẽ như vậy với gia tộc Kwong. Trong đầu cô thoáng hiện lên hình ảnh của Lingling, cô gái cô vừa mới gặp và cảm thấy rất gần gũi. Cô bắt đầu hoài nghi, nhưng không dám chắc rằng người đó có phải là Lingling hay không.

"Chúng ta đã mất liên lạc với con quá lâu, và điều đó khiến mọi thứ trở nên khó khăn," ông Chet tiếp tục, giọng nói đầy vẻ tiếc nuối. "Nhưng giờ khi con đã quay lại, mọi thứ sẽ trở về đúng trật tự. Gia tộc Kwong sở hữu rất nhiều thông tin quan trọng liên quan đến việc phát triển và mở rộng của gia tộc ta, và con sẽ là cầu nối giữa hai gia tộc."

Orm ngồi lặng đi, cố gắng tiêu hóa từng lời nói của ông Chet. Trái tim cô dâng lên một cảm giác nặng nề. Không chỉ phải đối diện với thân phận bất ngờ của mình, giờ cô còn bị buộc phải thực hiện một sứ mệnh cho gia tộc, một sứ mệnh mà cô không hề mong muốn. Orm cảm thấy mình như bị kéo vào một vòng xoáy không có lối thoát, bị gán cho những trách nhiệm và vai trò mà bản thân chưa bao giờ chuẩn bị.

"Nhưng làm thế nào để con có thể làm điều đó?" Orm hỏi, giọng nói khẽ run vì lo lắng. "Con không quen với cuộc sống này... và cũng không biết phải làm sao để lấy được lòng tin từ gia tộc Kwong."

Ông Chet mỉm cười, nụ cười như một sự trấn an nhưng cũng đầy toan tính. "Đó là lý do ta cần con đến gần con gái gia tộc Kwong. Chỉ có bằng cách tiếp cận cô ấy, con mới có thể hiểu và nắm bắt được những gì mà gia tộc Kwong đang giữ. Đó là nhiệm vụ quan trọng nhất mà con phải làm để bảo vệ danh dự và quyền lợi của gia tộc Sethratanapong."

Trong lòng Orm dấy lên một cảm giác khó chịu. Cô nhớ đến Lingling, nhớ lại nụ cười và sự dịu dàng mà chị ấy đã dành cho mình. Cô cảm thấy mình đang bị ép buộc phải phản bội một người mà mình vừa mới bắt đầu có tình cảm đặc biệt. Nhưng đồng thời, Orm cũng hiểu rằng đây là một cơ hội để cô cảm nhận tình thương từ một gia đình thực sự, dù điều đó có nghĩa là cô phải làm những điều mà bản thân không mong muốn.

"Người con gái trong hôn ước... cô ấy có phải là Lingling Kwong không?" Orm hỏi, giọng đầy do dự.

Ông Chet khẽ gật đầu, ánh mắt hiện lên vẻ thỏa mãn. "Đúng vậy. Lingling Kwong chính là người con cần phải tiếp cận. Mối quan hệ này sẽ không chỉ mang lại lợi ích cho cả hai gia tộc mà còn giúp con đảm bảo được vị trí của mình trong gia đình này."

Orm cảm thấy như có điều gì đó vỡ òa trong lòng. Cô không ngờ rằng Lingling – người cô vừa mới gặp và cảm thấy gần gũi, lại chính là người mà cô có hôn ước. Mọi thứ giờ đây trở nên rối ren và khó xử, khi cô phải đối diện với việc thực hiện nhiệm vụ vì gia tộc và sự rung động trong lòng đối với Lingling.

"Con sẽ suy nghĩ về điều này," Orm khẽ đáp, giọng nói chứa đầy sự do dự. Cô không biết liệu mình có thể vượt qua được cảm giác tội lỗi này hay không, khi phải phản bội lòng tin của Lingling để hoàn thành trách nhiệm với gia tộc.

Ông Chet gật đầu hài lòng, đôi mắt thoáng qua một vẻ thâm trầm. "Ta tin rằng con sẽ làm điều đúng đắn, Kornnaphat. Đây là cơ hội để con bảo vệ danh dự gia đình và giữ gìn sự ổn định của cả hai dòng họ."

Những lời nói ấy như một lời ràng buộc vô hình, đẩy Orm vào một tình thế khó xử và đầy áp lực. Cô đứng lên, rời khỏi phòng khách, lòng trĩu nặng với sự giằng xé giữa trách nhiệm với gia tộc và tình cảm mới nảy sinh với Lingling.

Kể từ khi quay về gia đình, Orm bắt đầu một cuộc sống hoàn toàn mới. Mỗi ngày của cô là chuỗi giờ học tập và rèn luyện, chuẩn bị để cô có thể trở thành một tiểu thư danh giá thực thụ của gia tộc Sethratanapong. Ông Chet yêu cầu cô phải học từ những thứ nhỏ nhất, từ cách ăn mặc, cách đi đứng, cho đến cả phong thái và cách ứng xử trong giới thượng lưu. Mọi thứ đều được sắp đặt một cách nghiêm ngặt, không có chỗ cho sai sót.

Những ngày đầu, Orm thấy mình lạc lõng trong những bài học và quy tắc xa lạ. Cuộc sống này xa hoa và kiêu kỳ hơn bất cứ điều gì cô từng biết. Những bộ váy dài tinh tế, đôi giày cao gót sang trọng, những món đồ trang sức lấp lánh – tất cả đều làm cô thấy choáng ngợp. Cô phải học cách ngồi thẳng, cách nhấc tay lên nhẹ nhàng và từng bước chân phải giữ dáng đi thanh thoát. Tất cả đều mới mẻ, nhưng đồng thời cũng đầy áp lực.

Mỗi buổi học là một thử thách, nhưng Orm không dám từ bỏ. Cô biết rằng mình cần phải trở nên hoàn hảo trong mắt gia đình này, và quan trọng hơn cả, cô cần chuẩn bị tốt để có thể tiếp cận với Lingling Kwong. Mỗi khi nhớ đến lý do thực sự khiến mình phải trải qua những ngày tháng này, trong lòng Orm lại dấy lên một nỗi lo lắng và cảm giác tội lỗi mơ hồ.

Ngày Học Về Cách Ứng Xử

Orm được giao cho một người hướng dẫn riêng – bà Chariya, một phụ nữ trung niên với ánh mắt sắc sảo và phong thái chuẩn mực. Bà Chariya rất nghiêm khắc, luôn yêu cầu Orm phải giữ gìn hình ảnh, từng cử chỉ, từng lời nói đều phải đúng mực.

"Tiểu thư Kornnaphat, nhớ rằng một tiểu thư phải luôn biết cách lắng nghe trước khi nói," bà Chariya nghiêm nghị nhắc nhở trong buổi học đầu tiên về cách ứng xử. "Dù người khác nói gì, con đều phải giữ được vẻ điềm tĩnh, thanh lịch và không bao giờ thể hiện cảm xúc quá mức."

Orm gật đầu, cố gắng ghi nhớ từng lời bà Chariya dặn dò. Cô biết rằng đây là những điều cần thiết nếu muốn được thừa nhận trong giới thượng lưu và, quan trọng hơn, là để thu hút sự chú ý và lòng tin từ Lingling Kwong.

Ngày Học Về Thời Trang

Orm không chỉ học cách nói chuyện, mà còn học cả cách ăn mặc sao cho phù hợp với tầng lớp thượng lưu. Cô phải thử qua nhiều bộ váy sang trọng, những bộ đầm dạ hội tinh tế mà cô chưa từng nghĩ mình sẽ mặc. Mỗi bộ váy đều được may đo tỉ mỉ, từ đường kim mũi chỉ cho đến từng chi tiết nhỏ, tất cả đều nhằm tôn lên vẻ đẹp quý phái của người mặc.

"Con phải hiểu rằng thời trang là một ngôn ngữ không lời, thể hiện địa vị và sự tinh tế của con," bà Chariya nói khi nhìn Orm trong một chiếc váy màu xanh đậm, một màu sắc sang trọng nhưng đầy sự bí ẩn. "Để có thể tiếp cận Lingling Kwong, con cần phải khiến cô ấy chú ý đến con ngay từ cái nhìn đầu tiên."

Orm khẽ gật đầu, ánh mắt kiên định hơn. Dù cảm thấy không quen, nhưng cô biết rằng mọi điều này đều cần thiết cho nhiệm vụ mà cô phải hoàn thành. Và, trong thâm tâm, cô cũng cảm nhận được sự khát khao muốn trở nên gần gũi hơn với Lingling, để có cơ hội hiểu rõ hơn về người con gái ấy.

Ngày Học Về Phong Thái

Một trong những bài học khó nhất đối với Orm là học cách giữ được phong thái điềm tĩnh, uyển chuyển nhưng kiêu hãnh. Bà Chariya yêu cầu cô phải luôn giữ đầu ngẩng cao, ánh mắt điềm đạm, và từng cử chỉ phải thanh lịch, dù đang ngồi, đứng hay di chuyển.

"Một tiểu thư không bao giờ để người khác thấy mình thiếu tự tin. Con phải luôn làm chủ mọi tình huống, dù có bất kỳ chuyện gì xảy ra," bà Chariya nghiêm túc nhấn mạnh. "Nhớ rằng, con là tiểu thư của gia tộc Sethratanapong. Con có quyền lực và sự cao quý trong máu mình."

Orm cố gắng làm theo, nhưng trong lòng cô vẫn cảm thấy lo lắng. Cô không phải là một người tự tin, nhưng cô biết mình cần phải thay đổi để có thể thực hiện nhiệm vụ. Từ sâu trong thâm tâm, Orm muốn trở thành một người đủ sức cuốn hút để có thể thu hút sự chú ý của Lingling Kwong – không phải chỉ để hoàn thành nhiệm vụ, mà còn để cô hiểu rõ hơn về người đã làm trái tim mình rung động.

Những đêm yên tĩnh trong căn phòng xa hoa, Orm nằm lặng lẽ, nhìn lên trần nhà, cảm giác giằng xé không nguôi trong lòng. Cô biết rằng mình đang dần trở thành một người khác, từ cách ăn mặc, phong thái, đến cả lối sống. Nhưng liệu khi gặp Lingling, cô có thể tiếp cận chị ấy một cách tự nhiên không? Hay tất cả chỉ là một vỏ bọc để hoàn thành mục tiêu gia đình đã giao cho?

Orm biết rằng cô không thể chối bỏ trách nhiệm này, nhưng trong lòng lại dấy lên nỗi lo lắng về những điều mình phải làm. Cô không muốn phản bội Lingling, nhưng cũng không dám từ chối kỳ vọng của gia đình. Những ngày tháng rèn luyện không chỉ là để trở thành một tiểu thư mà còn là để cô chuẩn bị đối diện với người mà cô có hôn ước – Lingling Kwong.

Và thế là, Orm quyết định dồn hết tâm trí vào việc học tập, từng bước từng bước trở thành một tiểu thư thực thụ. Cô hy vọng rằng khi gặp lại Lingling, chị ấy sẽ không nhận ra sự lúng túng, hoang mang trong lòng cô.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com