Lá và Hoàng Hôn
Hoàng hôn rơi xuống chậm rãi như một tấm màn mỏng phủ lên thế gian. Ánh nắng cuối ngày phai dần, vương vất trên từng vòm cây, trên những mái nhà, trên mặt nước lặng như tờ. Giữa bức tranh vàng cam rực rỡ ấy, có một chiếc lá nhỏ, đơn độc, run rẩy trong gió chiều. Nó sắp lìa cành.
Không ai chú ý đến nó, chỉ là một chiếc lá trong muôn vàn chiếc lá. Nhưng trong khoảnh khắc ấy, khi ánh mặt trời rọi xiên qua tán cây, chiếc lá bỗng rực lên, lung linh, như chứa trong mình ngọn lửa của cả mùa hạ. Nó run lên, khẽ lay, và dường như đang thở một hơi thở sau cùng của sự sống, mong manh mà rực rỡ đến lạ thường.
Cả một đời chiếc lá chỉ để đi đến giây phút này: khi nó buông mình khỏi cành, lặng lẽ, không một tiếng kêu, nhưng lại tạo nên một vũ khúc nhẹ nhất của tạo hóa. Nó không sợ, cũng không nuối tiếc. Bởi nó hiểu, mình sinh ra là để rơi như cách mặt trời sinh ra là để lặn, như cách những cơn gió đi qua là để tan vào hư vô.
Trong ánh hoàng hôn, chiếc lá mang sắc vàng óng ả như giọt nắng cuối cùng còn sót lại giữa nhân gian. Nó xoay tròn giữa không trung, mỗi vòng xoay là một ký ức, là một mùa đã qua. Nó từng xanh non trong buổi sớm của năm, từng đón những giọt mưa đầu hạ, từng đắm mình trong tiếng ve râm ran, từng khẽ run khi gió thu về. Từng khoảnh khắc ấy giờ như đang trở lại, ùa vào nó, chậm rãi, hiền hòa, và bình yên đến vô cùng.Con người ta, khi nhìn một chiếc lá rơi, thường thấy buồn. Nhưng chiếc lá không buồn. Bởi nó hiểu, rơi không phải là kết thúc. Rơi là trở về. Trở về với đất mẹ, nơi nó sẽ tan ra, hòa vào lòng đất, để nuôi dưỡng những mầm non sắp đến. Sự kết thúc chỉ là hình thức khác của khởi đầu - một vòng tròn hoàn hảo mà thiên nhiên chưa từng phá vỡ.
Dưới ánh chiều tàn, chiếc lá khẽ đáp xuống mặt đất. Mặt đất còn ấm hơi nắng, thơm mùi cỏ khô, mùi gió, mùi bụi. Chiếc lá nằm đó, nhẹ như tiếng thở dài của vũ trụ. Nó không biết rằng, ngay lúc này, trong khoảnh khắc tưởng như vô nghĩa ấy, có người đang ngẩng nhìn, và trong đôi mắt người ấy, nó trở thành biểu tượng của một điều gì đó thiêng liêng: sự tàn phai và cái đẹp của tàn phai.
Hoàng hôn không bao giờ vội. Nó đi chậm, như thể sợ làm tổn thương thế giới. Ánh sáng nhạt dần, nhuộm lên chiếc lá một lớp đỏ rực, như máu của mặt trời đang chảy qua từng sợi gân lá mảnh. Mỗi đường gân, mỗi vết sạm, là một dấu vết của thời gian. Cũng như con người, chiếc lá mang trong mình lịch sử của chính nó - những ngày nắng gắt, những trận mưa rào, những cơn gió dữ, những buổi sớm dịu dàng. Tất cả được lưu lại, không phải bằng ký ức, mà bằng màu sắc, bằng những vết hằn, bằng sự tĩnh lặng cuối cùng này.
Trên cao, mặt trời đang dần lặn hẳn sau rặng núi. Ánh sáng cuối cùng vẽ một đường viền mảnh mai quanh chiếc lá - khiến nó giống như đang phát sáng. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, nó trở nên đẹp một cách kỳ diệu. Đẹp không phải vì còn sống, mà vì đang chạm đến giới hạn của sự sống. Có lẽ, chỉ khi sắp tan biến, vạn vật mới bừng sáng rực rỡ nhất - như con người chỉ thật sự hiểu giá trị của thời gian khi biết mình sắp mất nó.
Một cơn gió khẽ thổi. Chiếc lá rung lên lần nữa, rồi nằm yên. Không tiếng động, không kịch tính, chỉ là một sự lặng yên sâu thẳm. Nhưng trong sự lặng yên ấy, có cả sự hòa giải giữa sống và chết, giữa giữ và buông, giữa tồn tại và tan biến.
Hoàng hôn dần qua, bóng tối bắt đầu trùm xuống. Chiếc lá giờ chỉ còn là một đốm mờ trên nền đất. Nhưng nếu ai đó cúi xuống, nhìn thật kỹ, họ sẽ thấy: chiếc lá vẫn còn ánh lên một chút vàng mỏng manh, như linh hồn của nắng vẫn chưa nỡ rời đi. Có lẽ, cái đẹp thật sự không mất đi - nó chỉ đổi cách tồn tại.
Đêm xuống. Mặt trăng nhú lên, soi bóng qua tán cây. Ánh sáng bạc tràn xuống, chạm vào chiếc lá, khiến nó long lanh như được dát bạc. Nó nằm đó, cô đơn mà không lạc lõng. Vì quanh nó, muôn ngàn chiếc lá khác cũng đang yên vị trong bóng đêm. Mỗi chiếc lá là một câu chuyện, một hơi thở, một mảnh của thời gian. Tất cả đều đang ngủ, nhưng trong giấc ngủ ấy là sự tiếp nối, là lời hứa mầm xanh của ngày mai.
Còn con người, trong dòng đời cuộn xiết, đôi khi cũng giống như chiếc lá kia. Ta sống, ta tỏa sáng, rồi ta rơi. Nhưng điều làm nên ý nghĩa của đời không phải là ta rơi vào lúc nào, mà là ta đã tỏa sáng ra sao trong khoảnh khắc hoàng hôn của mình. Bởi ai rồi cũng sẽ có một buổi chiều như thế - buổi chiều mà ta nhìn lại, thấy mình từng xanh non, từng kiêu hãnh, từng cháy hết mình với nắng gió, rồi mỉm cười bình thản khi gió cuốn đi.Chiếc lá lúc hoàng hôn, trong cái tĩnh lặng của thiên nhiên, chính là lời nhắn nhủ về sự buông bỏ. Buông không phải vì mỏi mệt, mà vì đã đến lúc. Mọi thứ trong đời đều có thời điểm để nở, và thời điểm để rơi. Nếu cứ cố bám mãi, lá sẽ khô, sẽ gãy, và chẳng còn đủ đẹp để trở về với đất. Cũng như con người, đôi khi, chỉ khi dám rời đi, ta mới thực sự được tự do.
Một đêm nào đó, mưa sẽ đến. Mưa rơi xuống, chạm vào chiếc lá đã khô, khiến nó mềm lại, rồi tan ra trong lòng đất. Không ai hay, không ai thấy. Nhưng chính từ tro bụi đó, một mầm cây nhỏ sẽ vươn lên. Mầm ấy rồi sẽ lại đâm chồi, mọc lá, chạm ánh mặt trời, và một ngày nào đó, cũng sẽ có chiếc lá khác rơi xuống trong hoàng hôn.
Vòng quay ấy lặp lại, miên man, bất tận - như dòng chảy của đời người. Mỗi thế hệ, mỗi con người, mỗi giấc mơ đều là những chiếc lá trong khu rừng vĩ đại mang tên thời gian.
Và vì thế, khi nhìn thấy một chiếc lá rơi trong hoàng hôn, đừng buồn. Hãy mỉm cười, vì đó không phải là dấu chấm hết. Đó là lời hẹn thầm của tự nhiên với vĩnh hằng.
Chiếc lá, trong ánh hoàng hôn, không chỉ là một vật thể nhỏ bé. Nó là bản giao hưởng cuối cùng của ngày, là hơi thở của mùa, là thông điệp của đất trời. Nó dạy ta rằng: cái đẹp thật sự không nằm ở sự lâu dài, mà nằm ở khoảnh khắc biết chấp nhận. Hoàng hôn đẹp, không phải vì kéo dài, mà vì ngắn ngủi. Lá rơi đẹp, không phải vì còn sống, mà vì dám buông.
Và có lẽ, trong mỗi chúng ta, cũng có một chiếc lá riêng - một phần của tâm hồn đang run rẩy giữa lằn ranh của giữ và buông, của nắng và tối. Khi hoàng hôn đến, phần ấy sẽ rơi, nhẹ nhàng, bình thản. Và trong khoảnh khắc ấy, ta mới thật sự chạm đến điều vĩnh cửu nhất của đời: sự an nhiên.
......................
Đêm rơi xuống, chậm rãi như một tấm màn nhung đen khẽ phủ lên thế gian. Mọi thanh âm của buổi chiều dần lắng lại, chỉ còn tiếng gió luồn qua những tán cây, khe khẽ như hơi thở của một giấc mơ đang hấp hối. Ở giữa cái tĩnh lặng ấy, chiếc lá nằm yên, một thân thể mảnh mai, đã rời xa cành cây mẹ, đang chờ đợi số phận cuối cùng của mình trong bóng tối.
Lúc hoàng hôn, nó từng sáng rực, như một mảnh của mặt trời còn sót lại. Giờ đây, ánh sáng đã đi rồi chỉ còn lại sắc nâu úa tàn, như nỗi buồn của một người từng yêu say đắm và giờ chỉ biết mỉm cười nhìn tình yêu tan biến. Gió thổi qua, nhẹ mà lạnh. Nó khẽ run, nghe trong tiếng xào xạc của chính mình như có tiếng nói thầm: "Mọi thứ đều sẽ qua đi."
Chiếc lá nhớ lại quãng đời của mình.
Nó nhớ mùa xuân ngày nó chào đời giữa một cơn mưa dịu dàng, khi ánh sáng còn trong trẻo như tấm gương mới lau. Khi ấy, nó ngẩng nhìn trời, tin rằng mặt trời sẽ mãi chiếu rọi, rằng gió sẽ luôn là bạn, rằng cây sẽ mãi dang tay ôm nó vào lòng. Nó không biết rằng, ngay từ khoảnh khắc xanh non đầu tiên, định mệnh của nó đã được viết sẵn: phải rơi.
Rồi mùa hạ đến, nồng nàn và rực rỡ.
Chiếc lá tắm mình trong ánh nắng, hãnh diện vì được là một phần của sắc xanh bất tận. Nó nhìn đời qua những tia sáng lung linh, nghe tiếng chim hót, nghe tiếng côn trùng rì rào, và thấy mình như một mảnh linh hồn của thế giới. Nhưng ngay trong niềm kiêu hãnh ấy, nó đã bắt đầu ngửi thấy mùi của tàn phai. Cái xanh của nó đậm dần, rồi nhường chỗ cho vàng úa như tuổi trẻ chậm rãi rời đi mà ta chẳng bao giờ nhận ra.
Và bây giờ, giữa đêm, nó nằm đó đã không còn là chiếc lá của mùa hạ, mà cũng chưa kịp là đất của mùa xuân sau. Nó là thứ ở giữa hai thế giới giữa sống và chết, giữa ký ức và quên lãng.
Một giọt sương đầu đêm rơi xuống, khẽ chạm lên bề mặt lá. Lạnh, nhưng tinh khiết.
Chiếc lá cảm nhận được điều đó như một nụ hôn sau cùng của tạo hóa nhẹ nhàng, buồn bã nhưng tràn đầy sự tha thứ. Nó nhìn lên bầu trời, nơi vầng trăng vừa ló ra từ sau tầng mây. Ánh trăng ấy bạc nhạt, nhưng dịu dàng hơn cả ngàn ngọn đèn. Trăng soi xuống thân lá, khiến nó như phát sáng từ bên trong. Trong khoảnh khắc ấy, chiếc lá nhận ra: dù là ánh sáng của ngày hay của đêm, dù là mặt trời hay mặt trăng, thì ánh sáng nào rồi cũng chỉ tồn tại để giúp vạn vật hiểu ra chính mình.
Gió lại đến, lần này mạnh hơn. Nó cuốn chiếc lá lên, đưa nó xoay vòng trong không trung. Chiếc lá bay qua những bụi cỏ, qua những tảng đá, qua cả những gốc cây già đã im lặng nhìn bao mùa thay lá. Nó nghe thấy tiếng đất, tiếng nước, tiếng thì thầm của những chiếc lá khác đã rơi từ lâu: "Đừng sợ. Chúng ta vẫn ở đây."
Rồi gió dừng lại.
Chiếc lá rơi xuống mặt đất, nhẹ như hơi thở.
Nó nằm đó, cảm thấy lòng đất ấm lạ thường. Ấm hơn cả ánh nắng, yên hơn cả bầu trời. Nó bỗng hiểu ra: có lẽ rơi xuống không phải là dấu chấm hết, mà là lời mời trở về. Trở về với lòng đất, với nơi mà mọi sinh mệnh đều khởi đầu và kết thúc.
Trong đêm, không ai nhìn thấy chiếc lá, nhưng nó không buồn.
Bởi cái đẹp thật sự đâu cần ai ngắm nhìn nó chỉ cần tồn tại, lặng lẽ và chân thành, như hơi thở của đất, như nụ cười của trăng. Thời gian trôi đi, rất lâu sau, sương phủ đầy lên nó. Mỗi giọt sương là một lời chào, một khúc tiễn đưa không lời. Cả khu vườn như lắng xuống. Đêm sâu thêm, lạnh thêm, nhưng trong lòng chiếc lá lại dâng lên một cảm giác rất lạ, một sự bình yên tuyệt đối.
Nó nhớ lại những điều từng khiến nó sợ: sợ rơi, sợ mất, sợ bị lãng quên.
Nhưng giờ đây, nó hiểu: rơi là cách để cây sống tiếp, mất là cách để mùa sau được sinh ra, và bị lãng quên chính là cách để ta hòa vào vĩnh cửu.
Một cơn gió nhẹ cuối cùng lướt qua, mang theo tiếng thì thầm của vũ trụ.
"Ngươi đã sống đủ rồi, chiếc lá nhỏ."
Và thế là, chiếc lá mỉm cười.
Không còn ánh sáng, không còn gió, không còn nỗi sợ nào nữa.Chỉ còn lại sự tĩnh lặng, như một khúc nhạc đã ngân đến nốt cuối cùng - và trong khoảnh khắc ấy, nó hóa thành đất.
Từ nơi ấy, một mầm non sẽ mọc lên.
Một mùa xuân khác sẽ bắt đầu.
Và đâu đó trong gió, vẫn còn vang vọng tiếng cười khẽ của chiếc lá - tiếng cười của một sinh linh nhỏ bé đã đi trọn hành trình của mình, nhẹ nhàng như ánh trăng trên nền đêm vô tận.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com