Nàng thơ
Trong mỗi con người, dù mạnh mẽ hay yếu mềm, khô khan hay lãng mạn, đều tồn tại một "nàng thơ" nào đó, một linh hồn dịu dàng ẩn náu trong bóng tối của trí nhớ, trong tiếng thì thầm của ký ức, trong hơi thở mong manh của những buổi chiều lặng gió. Không ai thực sự sống mà thiếu đi nàng thơ. Bởi nếu thiếu nàng, thế giới này chỉ còn lại những con đường thẳng tắp không hoa, những ngày tháng đều đặn mà vô hồn.
Nàng thơ không phải là một con người cố định. Nàng có thể là một ánh mắt, một giọng nói, một hương hoa thoáng qua trên đường, hay chỉ là một mảnh trời mà ta từng ngước nhìn vào buổi sớm mai. Nàng hiện ra không báo trước, lặng lẽ như một đám mây mùa hạ, chạm khẽ vào lòng người rồi tan đi, để lại một khoảng trống lấp lánh như giọt sương còn đọng lại sau cơn mưa.
Với kẻ cầm bút, nàng thơ là ngọn lửa. Ngọn lửa ấy không bừng cháy mãnh liệt, mà âm ỉ, lan dần, len vào từng câu chữ, từng hơi thở của sáng tạo. Nàng không chỉ là nguồn cảm hứng, mà là lý do để họ tồn tại. Có những đêm dài, họ ngồi trước trang giấy trắng, tay cầm bút run rẩy, tim khẽ đập theo từng nhịp ký ức. Khi ấy, nàng thơ xuất hiện không cần nói, không cần chạm, chỉ lặng lẽ mỉm cười trong tâm trí, để ngòi bút bỗng trở nên linh hồn hơn bao giờ hết. Còn với người nghệ sĩ, nàng thơ là âm thanh. Là tiếng piano vang lên giữa căn phòng trống, tiếng dây đàn khẽ rung khi gió lướt qua, hay chỉ là tiếng gió chạm vào khung cửa, gợi lại một mùa đã xa. Họ tìm nàng trong nhịp điệu, trong khoảng lặng giữa hai nốt nhạc. Họ không chỉ nghe, mà còn cảm, cảm thấy một nỗi buồn đẹp đẽ, một sự cô đơn dịu dàng, một niềm hy vọng mơ hồ nhưng vĩnh viễn không tắt.
Nhưng không phải chỉ những người mộng mơ mới có nàng thơ. Người bình thường, giữa guồng quay của đời sống, cũng có một nàng thơ cho riêng mình. Có thể là một người từng đi cùng họ qua những ngày mưa; có thể là một nơi chốn cũ, nơi họ từng đứng ngắm hoàng hôn rơi xuống hàng cây; hoặc chỉ là một mùi hương quen thuộc gợi lại cả một thời tuổi trẻ. Dù nàng thơ ấy đến rồi đi, dù chỉ ở lại một khoảnh khắc, nàng vẫn để lại một dấu ấn không thể phai.
Thật ra, nàng thơ không phải để sở hữu, mà để ta được nhắc nhở rằng mình còn biết cảm. Trong thế giới đầy ồn ào này, nơi mọi thứ bị nuốt chửng bởi tốc độ, nàng thơ là khoảnh khắc con tim ta dừng lại. Dừng để lắng nghe. Dừng để nhớ rằng ta từng có một giấc mơ, từng yêu say đắm, từng khóc chỉ vì một ánh nhìn, từng tin rằng cái đẹp có thể cứu rỗi cuộc đời. Có khi nàng thơ là người đã rời đi mãi mãi. Một cái tên mà ta không còn dám gọi, một hình bóng đã mờ sau lớp bụi thời gian. Nhưng chính vì thế mà nàng lại càng đẹp. Nàng tồn tại trong ký ức như một bức tranh không bao giờ hoàn thiện càng dang dở, càng khiến ta day dứt, càng khiến ta sống mãnh liệt hơn trong từng hồi ức.
Cũng có người chẳng bao giờ gặp được nàng thơ của mình. Họ đi qua đời, nhìn mọi thứ bằng đôi mắt mỏi mệt, chẳng để điều gì chạm vào tim. Nhưng đôi khi, chỉ một buổi sáng, khi ánh nắng rơi nghiêng trên bàn tay, họ chợt nhận ra: hóa ra nàng thơ vẫn luôn ở đó. Nàng là chính cuộc đời này bình dị mà diệu kỳ. Là sắc vàng của chiếc lá, là hơi thở của mùa thu, là tiếng ve cuối hạ, là mùi cỏ ướt sau cơn mưa.
Nàng thơ không nói, nàng chỉ tồn tại. Và chính trong sự im lặng ấy, ta nghe được điều sâu thẳm nhất của bản thân. Khi ta buồn, nàng ngồi lại bên ta, không an ủi, không dỗ dành, chỉ nhìn ta bằng đôi mắt hiểu biết của sự đồng cảm. Khi ta vui, nàng đứng lặng giữa đám đông, mỉm cười, để niềm hạnh phúc ấy tự nhiên chảy vào thế giới.
Thế giới có thể tàn phai, ký ức có thể mờ nhạt, nhưng nàng thơ thì không. Nàng không nằm trong thực tại, mà trong tâm hồn ta. Mỗi khi ta cầm bút viết, mỗi khi ta khẽ thở dài vì nhớ ai đó, mỗi khi ta lặng nhìn bầu trời đang đổi màu là lúc nàng thơ đang sống dậy, dịu dàng mà bền bỉ. Người ta thường nghĩ nàng thơ chỉ đến khi ta yêu. Nhưng không hẳn thế. Nàng thơ đến cả khi ta đau, khi ta mất mát, khi ta đứng giữa ngã rẽ của cuộc đời mà chẳng biết đi đâu. Nàng khiến ta nhìn nỗi buồn bằng con mắt khác nhẹ hơn, sâu hơn, như thể đằng sau khổ đau vẫn có điều gì đáng để sống.
Đôi khi, nàng thơ chỉ là ta của một thời đã qua. Là đứa trẻ ngây ngô tin rằng thế giới này đẹp đẽ, là thanh xuân từng khóc vì một lời tạm biệt. Khi ta nhớ lại mình của ngày ấy, ta thấy lòng ấm lên không phải vì quá khứ đẹp, mà vì ta từng thật lòng sống cho một điều gì đó. Và nàng thơ, chính là ký ức ấy.
Rồi một ngày, khi mọi thứ lắng xuống, khi ta chẳng còn cần chạy theo điều gì, ta sẽ nhận ra: nàng thơ chưa bao giờ rời đi. Nàng là tiếng nói nhỏ bé trong tâm hồn ta, là nơi trái tim tìm về khi mệt mỏi. Dẫu đời đổi thay, dẫu năm tháng bạc đầu, ta vẫn mang theo nàng như mang theo phần tinh khôi nhất của chính mình. Bởi suy cho cùng, "nàng thơ" không phải là ai đó để ta viết về, mà là lý do khiến ta vẫn còn muốn viết. Không phải là khuôn mặt để ta nhớ, mà là niềm rung động khiến ta biết mình đang sống. Mỗi người có một nàng thơ khác nhau và chính nhờ thế, thế giới này mới đầy màu sắc, đầy mộng tưởng, đầy những bài thơ không bao giờ giống nhau.
Nàng thơ là ánh sáng trong đêm dài, là hạt bụi lấp lánh trong nắng sớm, là lời thì thầm giữa bao ồn ã của nhân gian. Nàng không bao giờ cũ, chỉ biến đổi theo thời gian. Và dẫu đời có khô cằn đến mấy, chỉ cần ta còn giữ được một góc mềm trong tim, nơi dành cho nàng thì ta vẫn còn là con người, vẫn còn biết yêu, biết mơ, biết sống với tất cả những gì thuần khiết nhất.
NỤ CƯỜI EM
Em cười nghiêng nắng trên vai,
Gió xuân lạc bước theo hoài hương em.
Trời trong đến lạ êm đềm,
Hoa nghiêng mình ngắm mà quên sắc màu.
Nụ cười như thể chiêm bao,
Tan trong buổi sớm, nhẹ vào hồn tôi.
Một lần trông thấy môi cười,
Nghe tim rụng xuống mấy lời chưa trao.
Cười em, giọt nắng ngọt ngào,
Làm tan giá lạnh, xôn xao đất trời.
Ngỡ là duyên, ngỡ là người,
Ngỡ như trăng cũng ngại soi dáng này.
Dẫu mai hạ tím chân mây,
Ta còn giữ lại, tháng ngày nụ cười.
NỤ CƯỜI EM²
Nụ cười em, giọt nắng đầu ngày
Len qua khe lá, tan mây trời tím,
Như hương xuân khẽ chạm vào tim,
Làm bông hoa ngọc ngà trong nắng mềm rung rinh.
Em chẳng nói, chỉ mỉm cười thôi,
Mà thế gian bỗng như ngừng thở,
Sông cũng thôi trôi, lá thôi đổ,
Chỉ còn lại hương trong ánh mắt người.
Nụ cười ấy, dịu dàng như sương khói,
Phủ lên lòng ta chút mộng mong manh
Tựa tiếng đàn lặng giữa trời xanh,
Nghe đời dịu đi trong từng nhịp thở.
Có ai biết, giữa vạn điều dang dở,
Một nụ cười thôi đủ khiến lòng yên,
Giữa đêm sâu, ánh trăng nghiêng,
Ta nhớ mãi, nụ cười người con gái.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com