Chap 14
Xeko nhìn cô thật chăm chú như chờ đợi cái gật đầu và nụ cười khuyến mãi của cô nhưng gương mặt Khánh Chi càng bối rối hơn lúc ban đầu gặp anh. Cô khẽ vén lọn tóc mai qua tai và mím môi, không dám nhìn anh.
Nắng vẫn lên cao, rạng ngời và tươi tắn, soi rõ bóng hai con người với trái tim ngượng ngùng đang đập thình thịch từng hồi rộn rã.
- Woa...cuối cùng cũng xong! Mệt thật đấy! - Hạ Vũ vươn vai nằm xoài ra giường. - Thằng nhóc này cũng khéo chọn thật đấy! Cái giường êm thật! Này nhóc,hay đổi cho anh cái giường này đi!
- Anh đang mơ à? Vì không muốn bỏ cái giường đó nên em mới mua cả hai cái giường đấy! Anh nghĩ em sẽ đổi cho anh sao? Trừ khi em bị mất trí nhé!
Hạ Vũ tặc lưỡi:
- Không đổi thì thôi làm gì mà căng? Vậy mày tính sao với cái ga đệm của anh đây? Mất công bê đồ cho mày từ dưới sân lên tận đây mệt bở hơi tai mà một cái giường cũng không chịu đổi cho anh là sao?
- Anh Vũ, em cho anh xem cái này nè! Anh sẽ phải hét lên vì ghen tị cho mà xem! - Gia Khánh giấu thứ gì đó sau lưng rồi nhảy vội lên cái giường phía đối diện, vẻ bí hiểm.
- Thôi đi! Lại mấy cái ảnh vớ vẩn chú em chụp được chứ gì?
- Không phải! Anh nhìn nhé...cha chan...
Gia Khánh chìa quả bóng đá trước mặt Hạ Vũ, cười tươi rói.
- Anh căng mắt ra mà xem! Kho báu của em đấy!
- Gì thế?
Hạ Vũ tò mò ngồi chồm dậy, nhận lấy quả bóng, ngắm nghía.
Gia Khánh vênh mặt tự đắc:
- Nó không phải quả bóng thường đâu! Anh nhìn đi, trên đó có chữ ký của ROONEY, là ROONEY của MANCHESTER UNITED ĐẤY!
- Cái gì? ROO...ROONEY sao? - Hạ Vũ há hốc miệng. Mắt hắn mở to tròn xoe đến nỗi đồng tử giãn căng như mạng nhện! Hắn òa lên sung sướng,vỗ vai Gia Khánh! - Nhóc giỏi thật đấy! Sao nhóc có được nó thế? Không phải đồ giả đấy chứ?
- Là đồ thật 100% đấy! Anh có biết em vất vả thế nào mới có được nó không? Vì trốn gia đình bay tới sân vận động mà em bị bố đánh tơi tả, còn bị cắt tiền sinh hoạt phí tới 3 tháng liền đấy!
- Khánh này, anh biết nhóc là đứa trẻ ngoan. Trong nhà này chỉ có anh là thân với nhóc nhất! Vì thế...
Nhanh tay, Gia Khánh giật phắt lấy quả bóng.
- Anh đừng hòng xin xỏ em! Em đã đánh đổi xương máu của mình để có được nó mà anh đòi cướp nó từ tay em sao? Never...trừ khi em bị mất trí!
- Thằng nhóc này! Vậy anh đánh cho mày mất trí luôn! Nào, lại đây...nam tử hán ai lại chạy thế...nào, lại đây thằng nhóc keo kiệt kia...
Điện thoại Hạ Vũ reo khiến cậu ngừng đùa nghịch với Gia Khánh. Thấy số điện thoại Như Lâm, anh nhăn mặt thở dài:
- Sao cái cô thiếu úy này cứ gọi cho mình mãi thế!
Rồi nghe điện thoại một cách bực tức:
- Cô định khủng bố tôi hay sao hả?
- Sao hôm trước anh không tới chỗ hẹn? Anh có biết tôi chờ anh lâu lắm không hả?
- Hẹn là do cô tự quyết định, tôi đâu có đồng ý?
- Anh nói thế mà nghe được à?
- Cô đang định tán tỉnh tôi hay sao? Nếu không thì...
- Đúng đấy! Thì sao? Anh định tính sao với tôi đây? Tôi đã bị anh hút hồn rồi, nên tôi sẽ không bỏ qua cho anh đâu!
- Tôi nên coi đây là lời tỏ tình hay là lời tuyên chiến đây?
- Dù sao tối nay anh cũng phải đền bù buổi hẹn khác cho tôi, vì anh đã cho tôi leo cây!
- Tôi không đi đâu!
- Này...
Hạ Vũ tắt máy, chống hông:
- Đẹp trai đúng là phiền phức!
Gia Khánh cười khẩy:
- Ảo tưởng về bản thân mới thật sự phiền phức đấy!
Như Lâm cứ gọi cho hắn không ngớt khiến hắn bực mình, vội hét vào điện thoại:
- Địa điểm ở đâu?
Buổi tối mát mẻ và se lạnh khi mùa hè đã trôi qua. Gió thu tràn về, nhẹ nhàng và chậm rãi, đem theo sự ngọt ngào rải rác khắp nơi khiến con người cũng thấm đẫm sự ngọt ngào lãng mạn đó để tạm quên đi những nỗi đau đã ẩn chứa trong tim dường như đã quá lâu rồi.
Hạ Vũ thở dài khi bước cùng Như Lâm ra khỏi rạp chiếu phim:
- Thật hối hận khi tôi tới đây cùng cô! Cái thể loại phim tình cảm rẻ tiền như thế mà cô cũng xem được thì...tôi cứ tưởng cảnh sát như cô thì phải xem phim hành động hoặc phim bom tấn Hollywood mới phải chứ!
- Anh tưởng là cảnh sát thì cuộc sống cũng khô khan như thế à?
- Tôi đi xem phim với cô rồi! Giờ thì buông tha cho tôi chứ hả?
Như Lâm vờ như không nghe thấy gì, bám lấy cánh tay chắc nịch của Hạ Vũ, cười hớn hở:
- Chúng mình đi đâu nữa nhỉ? Hay đi ăn kem nhé!
Hạ Vũ đẩy Như Lâm ra xa, vẻ cau có:
- Đừng có tỏ ra là tôi với cô đang hẹn hò đấy! Tôi ghét lắm!
- Chỉ là ăn kem thôi mà! Anh đối xử tốt với tôi một chút đi, vừa nãy anh còn không chịu mua popcorn cho tôi khiến tôi xấu hổ lắm đấy!
- Cô phải cám ơn vì tôi đã tới đây còn muốn tôi làm gì cho cô nữa!
Như Lâm cúi mặt xuống vẻ tủi thân:
- Vì không muốn tôi gọi điện làm phiền nên anh mới tới thôi!
- Vậy thì cô đừng gọi điện làm phiền là tôi biết ơn lắm đấy!
- Nhưng mà...
Như Lâm chợt sững lại khi để ý nét mặt Hạ Vũ trở nên nghiêm túc hẳn khi nhìn Khánh Chi đang vui vẻ bước bên Xeko ở cửa rạp chiếu phim.
- Hạ Vũ...- Xeko gọi khi thấy hắn, điều đó cũng khiến Khánh Chi để ý và đột nhiên, cô nắm vội lấy bàn tay Xeko, xiết chặt, nói thầm. - Làm ơn đừng buông tay tôi, tôi xin anh đấy! Chỉ một chút thôi!
Hai người tiến lại gần Hạ Vũ. Nhanh chóng, Hạ Vũ phát hiện ra cái nắm tay bất thường của họ. Nét mặt hắn không vui và bàn tay hắn đầm đìa mồ hôi.Hắn nén sự giận dữ trong lòng.
- Hạ Vũ...cô gái này là...- Xeko đưa mắt về phía Như Lâm rồi hỏi.
Như Lâm cười khẽ, nói dõng dạc:
- Chúng em đang hẹn hò! Em là Như Lâm...
- Không phải đâu! Em với cô ấy chỉ là bạn bình thường thôi!
- Tôi...
- Tôi đã nói không phải rồi! Cô đừng khiến người khác hiểu lầm nữa!
Đột nhiên hắn giận dữ và nhìn về phía Khánh Chi như để khẳng định với cô điều hắn vừa nói.
- Còn hai người...nắm tay như thế là sao? Đừng nói với em là hai người đang hẹn hò đấy!
Xeko gật đầu:
- Đúng thế! - Rồi siết chặt tay Khánh Chi hơn. - Anh và Khánh Chi đang hẹn hò! Cũng mới thôi!
Hạ vũ thở dài, nhìn chằm chằm cái bối rối của Khánh Chi.
- Em muốn chính miệng chị khẳng định điều đó! Có phải...điều anh Xeko nói là thật không?
Khánh Chi gượng cười, ngẩng đầu nhìn Hạ Vũ bằng chút sự tự tin yếu ớt của bản thân ngay lúc này.
- Ừm...chị đang rất hạnh phúc! Người đàn ông chị đang nắm tay...là người chị đã chọn!
Hạ Vũ chợt chững lại vài giây và hắn khẽ cười:
- Thì ra là thế! Bây giờ...chị đang muốn em thực hiện lời em đã nói sao? Đúng! Đã đến lúc em phải buông tay rồi, chị muốn em làm thế sớm hơn đúng không? Xin lỗi chị...vì sự chậm trễ đó!
Trước khi hắn bước đi với trái tim như vỡ òa trong lồng ngực, hắn còn nán lại bên cạnh Xeko, nhìn anh thật lâu.
- Trách nhiệm của anh...có lẽ hơi nặng nề đấy!
Buổi tối mùa thu trở nên buồn quá!
Trên con đường Phan Đình Phùng với hai hàng cây lá ngả vàng và thấm đượm ánh trăng, những bước chân hạ vũ bước nặng nề như muốn nhấn chìm nỗi buồn trong anh vậy! Từ đằng xa, Như Lâm cứ đi theo anh mãi, dõi theo nỗi buồn không tên của anh mà lòng cô cũng nặng nề khó tả.
Buổi tối buồn tẻ cũng tràn đến căn nhà vốn sôi động và ngập tràn tiếng cười của gia đình tôi. Gương mặt buồn thê thảm của dì Ngọc đã xuất hiện mấy ngày nay rồi mà tôi và Hàn Linh không biết là vì sao nữa, hỏi thì dì Ngọc chỉ thở dài rồi lẳng lặng vào phòng.
Cho tới khi chú Vinh tới và đứng ở cổng bấm chuông. Hàn Linh tung tăng ra mở cổng thì tiếng dì Ngọc trong nhà gọi vọng ra:
- Hàn Linh...ai bảo con ra mở cổng hả? Vào nhà ngay, rồi bảo chú Vinh về đi!
Tôi và Hàn Linh không hiểu gì.Riêng chú Vinh thở dài, đứng bên cánh cổng mà Hàn Linh đã mở sẵn nhưng không dám bước vào.
- Chú và mẹ cháu đã xảy ra chuyện gì thế? Mẹ cháu buồn mấy ngày nay...cháu cũng không hiểu vì sao nữa!
Chú Vinh gượng cười:
- Chú chỉ muốn cùng mẹ cháu đi xem phòng triển lãm...chú muốn tháng sau sẽ tổ chức triển lãm tranh đầu tiên của chú nhưng xem ra...mẹ cháu không muốn đi cùng chú rồi!
Hàn Linh vui mừng reo lên:
- Thật hả chú? Chú kiếm đủ tiền mở triển lãm rồi sao?
Chú Vinh gật đầu và nhìn về phía cửa sổ phòng dì Ngọc vẫn đóng im ắng nhưng chú biết dì Ngọc vẫn đang lắng nghe và thầm mừng cho chú.
Tôi nhẹ nhàng đến bên cửa phòng dì Ngọc, gõ cửa:
- Dì sao thế? Dì khiến cháu và Hàn Linh lo lắm đấy! Nhỡ dì đổ bệnh thì cháu và Hàn Linh biết phải làm sao?
- Thiên Ý...chú Vinh về rồi à? - Tiếng dì Ngọc gọi vọng ra.
- Chú ấy về rồi...chú ấy nói sắp mở triển lãm rồi đấy! Mặc dù không biết dì và chú ấy xảy ra chuyện gì...nhưng biết tin...dì cũng rất vui phải không?
Dì Ngọc không nói gì. Tôi chỉ thoáng nghe tiếng dì ấy thở dài.
Sáng hôm sau, vừa ra cổng, tôi thấy anh Nobita đã đứng ở đó từ lúc nào. Tôi cười, vẫy tay chào anh ấy thay vì nói câu xin chào bởi họng tôi hình như không ổn chút nào.
Nobita không cười, chỉ kéo tay tôi và nói:
- Đi tới bệnh viện thôi!
Tôi bối rối nhưng không dám rụt tay lại vì dường như tôi sẽ bị Nobita mắng nếu cố tình chống đối.
Nguyên nhân của việc đau họng mấy ngày nay của tôi là do Amidan. Vừa bước ra từ phòng bệnh sau khi đã cắt Amidan, tôi không dám nhìn Nobita vì sợ anh ấy sẽ trách tôi. Nobita thở dài:
- Em còn cứng đầu nữa không? Nếu không tới khám sớm thì...từ nay em thử cứng đầu như thế nữa xem!
Anh ấy cứ trách tôi suốt như ông cụ non mặc dù thừa biết là tôi không thể cãi lại vì theo lời bác sĩ dặn không được nói sau 3 ngày.
Tôi thở dài, lững thững đi bộ về nhà vì không thể làm việc ở tiệm coffee .Anh Xeko cũng bắt tôi về nghỉ ngơi mặc dù tôi muốn giúp anh ấy rửa chén đĩa.
Một ngày không được nói thì tôi sống làm sao đây? Nó giống như một hình phạt cho tôi vậy! Sao cái Amidan chết tiệt đó lại đau ngay lúc này cơ chứ?
Tôi thở dài ngồi xuống ghế đá ở công viên. Phóng tầm mắt ra xa, tôi ngạc nhiên khi thấy Hạ Vũ cũng đang lang thang trên vỉa hè. Tôi quay ngoắt và đứng dậy định đi biến nhưng xui xẻo là hắn đã phát hiện ra tôi và đang bước lại gần tôi hơn nữa!
Tôi chép miệng nghĩ thầm:"Hắn lại khiến mình tức điên cho mà xem!"
Y như rằng, hắn nhìn tôi vênh váo:
- Định đi đâu? Thấy tôi thì cũng chào hỏi một câu chứ!
Thấy tôi im lặng, hắn chống hông:
- Cô còn định bơ tôi đấy à? Hả?
Tôi thở dài, rút tập giấy ghi chú trong túi áo và cây bút, viết gì đó vào tập giấy rồi giơ trước mặt hắn, vẻ cau có.
Hắn đọc xong rồi phá lên cười như khiêu khích:
- Cô...cắt Amidan sao? Thú vị thật đấy! Vậy là cô không thể cãi nhau với tôi rồi...cũng hơi buồn nhỉ?
Tôi khẽ cắn môi rồi hậm hực quay mặt bước đi nhưng hắn không cho tôi yên thân một phút nào. Hắn chộp lấy cổ tay tôi, kéo tôi lại khiến tôi phát điên, vùng vằng, suýt chút nữa thì hét toáng lên nhưng thật may là tôi đã cố kiềm chế được khi một cô cảnh sát nào đó đi ngang qua.
- Hạ Vũ...anh làm gì ở đó vậy?
Hạ Vũ thở dài buông tay tôi khi thấy Như Lâm đang vui vẻ chạy đến bên anh. Anh khẽ than thở và tôi nghe rõ mồn một tiếng than thở đó.
- Sao lại gặp cô ta ở đây nữa vậy?
- Cô gái này là ai thế? - Như Lâm ngạc nhiên nhìn tôi rồi nhìn lên Hạ Vũ như tìm câu trả lời.
Đột nhiên, Hạ Vũ cười tươi, khoác tay qua cổ tôi, bàn tay hắn nắm chắc lấy vai tôi khiến tôi không thể cố thoát khỏi cánh tay chắc nịch của hắn.
- Đây là bạn gái tôi...Thiên Ý! Còn cô cảnh sát kia là Như Lâm...người đang cố tán tỉnh anh đấy!
Khuôn mặt tôi ngơ ngác không hiểu gì. Tôi nhìn Hạ Vũ như cố hỏi chuyện gì đã xảy ra thế này! Tôi thậm chí còn không thể tự dùng miệng của mình để phủ nhận điều đó, chỉ biết lắc đầu trong vô vọng.
- Cái gì? Bạn gái á? Anh đừng nói dối! - Như Lâm giận dữ quát lên. - Sao cô ấy không nói gì thế? Cô nói đi...cô không phải bạn gái của Hạ Vũ đúng không?
- Cô ấy mới đi cắt Amidan nên không thể nói chuyện được! Phải không em yêu?
Hắn nhìn tôi cùng nụ cười khiến tôi nổi da gà. Cái tên đểu cáng này, hắn dám lợi dụng tôi vào mấy vụ vớ vẩn của hắn sao?
Tôi nhìn hắn bằng ánh mắt hét ra lửa. Tôi hận bản thân không thể xỉ vả vào bộ mặt đáng ghét ấy, hận mình tại sao lại cắt Amidan vào lúc này và hận bản thân tại sao cứ phải dính líu với hắn ta cơ chứ?
Trong bộ dạng kín mít như một tên trộm, ông chú rể đáng ghét của tôi lấm lét nhìn qua cánh cổng nhà tôi. Mọi người đi vắng cả, căn nhà hiu hắt chỉ văng vẳng tiếng chim hót trong những bụi cây vang động bở cơn gió thu.
Chắc chắn rằng không có ai đi qua, chú ta lén lút trèo lên cổng.
Từ căn nhà phía đối diện, cô Mai rón rén cầm cây chổi khi phát hiện ra chú ta với bộ dạng khả nghi. Vội vàng chạy nhanh sang nhà tôi,cô mai cầm cây chổi quật tới tấp vào người khiến chú Tân hốt hoảng ngã oạch xuống sân vườn.
- Trộm...có trộm...
Chú Tân vội đặt ngón tay trỏ lên môi, cố ra hiệu cho cô Mai nhỏ tiếng một chút nhưng cô Mai càng la to hơn khiến chú bực mình,quát:
- Tôi là chồng của Ngọc...cũng là chủ nhân căn nhà này!
Nghe thế, cô Mai thôi hét toáng lên, thay vào đó, cô bối rối hỏi lại:
- Sao? Cậu là chồng của cô Ngọc sao?
Chú Tân gật đầu, lấy tay ôm lấy vai vì đau đớn.
- Chị là người sống ở căn nhà đối diện hả? Hàng xóm mới thì làm sao biết tôi cơ chứ? Chị cũng mạnh tay đấy...
Chú Tân xuýt xoa cái vai của chú rồi bước tới cửa nhà, mừng thầm vì cánh cửa không khóa và bước vào nhà một cách trơ trẽn mặc dù chú ta đã ly hôn với dì Ngọc cách đây 15 năm cùng người tình với cuốn sổ tiết kiệm của dì Ngọc.
Đúng với bản chất xấu xa của mình, vừa bước vào nhà, chú ta đã lùng sục khắp nơi trong phòng dì Ngọc, từ ngăn kéo bàn, tủ quần áo đến nệm giường cũng không có lấy một đồng tiền hay một cuốn sổ tiết kiệm nào. Chú ta bực dọc thở dài:
- Quái lạ! Cô ấy giấu tiền ở đâu mới được cơ chứ?
Rồi đóng sầm cửa phòng và bước ra phòng khách.
- Giờ này đáng lẽ con bé Hàn Linh phải đi học về rồi mới phải! Con bé mà thấy mình chắc vui lắm nhỉ?
Trên đường đi học về, Hàn Linh và Gia Khánh ghé qua tiệm coffee nhưng tôi không có ở đó. Nghe tin tôi mới đi cắt Amidan, cả Hàn Linh và Gia Khánh đều há hốc miệng ngạc nhiên, còn cố hỏi lại:
- Thật sao? Cắt Amidan chắc chị ấy không nói được đúng không ạ?
Xeko gật đầu:
- Vì thế hai đứa đừng có làm phiền Thiên Ý, để cô ấy nhanh khỏi bệnh còn kiếm tiền cho anh nữa chứ!
Gia Khánh thở dài:
- Vậy là không đi khu vui chơi được rồi!
Hàn Linh phụng phịu, vẻ không vui nhìn Gia Khánh:
- Cậu ta mới là người làm phiền chị Thiên Ý đấy! Còn định rủ chị Thiên Ý đi đến khu vui chơi giải trí nữa! Bây giờ không nói được thì khu vui chơi cái gì nữa?
Hàn Linh vừa về đến cổng nhà, Gia Khánh đã nhắn tin cho nó. Nó nhanh tay mở tin nhắn đọc.
"Cậu về tới nhà chưa? Chị Thiên Ý vẫn khỏe chứ? Chị ấy không nói được thật à? Đến bao giờ thì chị ấy nói chuyện được thế? Đọc được tin nhắn thì gọi điện cho tớ nhá!"
Hàn Linh thở dài cất điện thoại vào túi, giậm chân:
- Gia Khánh đáng ghét! Sao không gọi điện hỏi thẳng chị Thiên Ý đi còn nhắn tin cho mình! Đúng là biết cách trêu tức người khác mà!
Nắm lấy tay nắm cửa định mở, cánh cửa nhà nhanh chóng mở toang và chú Tân bị dì Ngọc "đạp"ra sân một cách không thương tiếc khiến con bé ngơ ngác không hiểu gì.
- Mẹ...có chuyện gì thế?Ai vậy mẹ?
- Hàn Linh hả con? Là bố đây...bố của con đây! - Chú Tân nắm lấy tay con bé. Chưa kịp để Hàn Linh hiểu ra mọi chuyện, dì Ngọc đã chộp lấy tay con bé kéo nhanh vào nhà và đóng sầm cửa lại,gọi vọng ra.
- Đừng động bàn tay dơ bẩn của anh vào người con gái tôi! Nó là con gái tôi, chỉ một mình tôi thôi! Anh nên đi nhanh trước khi tôi gọi cảnh sát tống cổ anh vào tù vì xâm nhập gia cư bất hợp pháp! Nhìn thấy anh là tôi đã thấy ghê tởm rồi! Sao anh không đi chết đi còn quay trở lại căn nhà này làm gì? Anh không thấy xấu hổ khi gặp Hàn Linh hay sao?
- Anh xin lỗi! Ngọc à...anh thật sự xin lỗi! Anh sai rồi...mở cửa cho anh với! Hàn Linh, là bố đây mà! Mở cửa cho bố đi, ngoài này lạnh lắm!
Hàn Linh đưa đôi mắt ướt nước ngước nhìn gương mặt mệt mỏi của dì Ngọc và nhìn sang người bố đang giả vờ tội nghiệp.
- Đó là bố con sao? Mẹ nói đi!
Dì Ngọc tức giận quát lên:
- Đúng thế! Con định sẽ làm gì? Chạy ra đó ôm chầm lấy ông ta và gọi bố ơi sao? Con quên những gì mẹ đã nói với con rồi à? Con biết mẹ đã phải chịu đựng thế nào khi nuôi nấng con một mình trưởng thành như ngày hôm nay rồi sao? Hả? Đừng yếu lòng vì con người như thế...ông ta không đáng, không xứng đáng nhận được sự thương cảm!
Rồi dì Ngọc bỏ vào phòng.Dì khóc. Tôi biết dì rất đau khổ nhưng trước mặt Hàn Linh, dì luôn cố tỏ ra mạnh mẽ.
Hàn Linh cũng khóc. Những giọt nước mắt nóng hổi lăn dài trên má con bé và nó khóc nấc lên không kìm lại được.
Tôi lau nước mắt cho con bé rồi kéo nó vào phòng. Nó còn cố ngoái lại nhìn chú Tân qua cửa kính phòng khách. Chú ta đã bỏ đi khi nó mới có 1 tuổi rưỡi. Nó chỉ biết mặt bố qua tấm ảnh cưới mà dì Ngọc giấu kỹ trong tủ quần áo. Điều đó thật sự quá khó khăn đối với Hàn Linh, giống như vết thương cũ tái phát khi thay đổi thời tiết vậy!
Bữa cơm tối ở nhà thủ tướng dường như không bao giờ yên ổn kể từ khi Gia Khánh chuyển đến!
- Cái gì cơ? - Bà Chân sửng sốt chút nữa đánh rơi bát cơm xuống đất, đặt đôi đũa xuống bàn, quát. - Thằng quỷ này...cháu mất trí hay sao hả? Nghĩ sao mà đòi mua ô tô chứ?Hả?
Ông Viện đánh tới tấp vào vai, vào lưng Gia Khánh,hắng giọng:
- Cháu có tỉnh táo không hả? Học sinh cấp ba mà đã đòi mua ô tô! Đi đến đâu mà mua ô tô chứ...ngày nào cũng nghĩ ra mấy trò vớ vẩn khiến bác tức điên lên! Chịu khó học hành cẩn thận nếu không bác đuổi về Newzealand đấy!
Gia Khánh xốc lại áo, nũng nịu:
- Nhưng cháu cũng muốn có xe riêng chứ! Cháu cũng có việc riêng cần phải làm!
- Chưa tỉnh ra à? Học sinh cấp ba thì cần gì tới ô tô hả?
- Vậy...motor...motor cũng được ạ!
- Motor này...- Ông Viện gõ mạnh cây đũa vào lưng Gia Khánh, quát. - Còn chưa đủ tuổi mà motor cái gì? Muốn bị tống vào tù hả? Ăn cơm nhanh lên....đừng bao giờ đề cập với bác mấy cái vấn đề linh tinh này nữa nghe chưa?
Gia Khánh giận dỗi bỏ đũa xuống bàn, đứng phắt dậy và bỏ lên phòng như một đứa trẻ.
Hạ Phong cười:
- Thằng nhóc giận rồi hay sao ý!
- Hôm nay thì đòi mua ô tô, ngày mai không biết lại đòi mua gì nữa đây! Thằng quỷ nhỏ này...
Hạ Vũ ngó mắt qua cửa phòng Gia Khánh, cậu nhóc đang nằm dài trên giường đắp chăn kín mít. Hắn cười ngặt nghẽo, lật tung chăn Gia Khánh,dí ngón trỏ vào trán cậu.
- Này nhóc, giận thật đấy à? Không được mua ô tô nên giận hả? Đúng là đồ trẻ con!
Gia Khánh ném phăng cái gối về phía Hạ Vũ.
- Đừng có chọc em, em không đùa đâu!
- Mua ô tô làm gì thế nhóc? Đừng có nói với anh là chở chị Thiên Ý của em đi chơi đấy nhé!
Cậu nhóc kéo chăn trùm lên tận đầu, lấy chân đạp Hạ Vũ ra khỏi giường cậu.
- Không phải việc của anh! Anh đi ra đi!
- Ey...đúng rồi chứ gì? Sao thế? Xấu hổ à...này, hay anh mua ô tô cho em nhá! Ô tô giống như trong công viên ý...chở người yêu là hơi bị oách đấy...này, giận thật đấy à?
- Anh biến đi!
Màn đêm buông xuống thật nhanh và không khí ảm đạm cứ bao trùm cả căn nhà tôi. Đã mấy ngày nay gia đình tôi không có lấy một tiếng cười nào trọn vẹn khi hết chuyện này đến chuyện khác cứ xảy ra.
Cái lạnh tìm đến thật rồi! Những đợt gió cứ phảng phất đâu đây khiến người ta phải rùng mình.
Ở bậc thềm ngoài sân, Hàn Linh nhẹ nhàng đắp cái chăn bằng lụa mỏng lên người chú Tân. Lạ thật! Sau bao nhiêu chuyện mà chú ta đã gây ra cho mẹ con dì Ngọc thì bây giờ chú ta vẫn ngủ ngon lành trong khi mẹ con dì Ngọc cứ trằn trọc cả đêm mà không thể nào chợp mắt được.
Hàn Linh thở dài và nước mắt nó cứ chảy ướt đầm má .Nó nói bằng giọng nghẹn ngào:
- Tại sao bố lại làm thế? Tại sao vậy?
Từ trên khung cửa sổ tầng 2, dì Ngọc nhìn xuống sân vườn. Dì thở dài, đôi mi buồn khẽ rung, chớp nhẹ và một giọt nước mắt khẽ lăn trên môi, nghe sao mặn đắng.
Sáng!
Căn nhà tôi đã ầm ĩ bởi những tiếng cãi vã. Chú Tân hắt xì liên tục, trùm cái chăn mỏng trên đầu, run lên bần bật một cách đáng thương. Còn Hàn Linh thì cứ bám lấy tay mẹ nó dai dẳng:
- Mẹ cho bố vào nhà đi! Bố bị cảm rồi, chỉ vì ngủ ngoài sân cả đêm đấy! Mẹ...xin mẹ đấy! Nếu bố khỏi ốm bố sẽ đi ngay mà mẹ!
- Con tin ông ta sao? Ông ta đang diễn kịch đấy! Còn anh nữa...anh định lấy đi thứ gì của tôi thì anh mới hài lòng đây hả?
- Anh không muốn lấy gì cả...
- Anh đừng nói dối!
- Mẹ...
Hàn Linh nhìn dì Ngọc như van xin. Dì Ngọc không nói gì, với vội chìa khóa rồi hậm hực bước ra sân, nhìn chú Tân một cái rồi dắt xe máy ra cổng.
Hàn Linh còn cố gọi vọng theo:
- Con coi như mẹ đã đồng ý rồi đấy nhé!
Chú Tân nằm trên ghế sofa, đắp chăn tận cổ, thỉnh thoảng ho sụ sụ vài tiếng. Tôi đặt cốc nước và mấy viên thuốc cảm trên bàn cho chú ta rồi khoanh tay ngồi ở ghế đối diện, mặc kệ chú ta không thấy thoải mái.
- Thiến Ý...cháu cũng lớn nhanh nhỉ? Ngày đó còn mới học cấp 1 đúng không?
Tôi không nói gì...à không phải, phải là không thể nói mới đúng! Tự nhiên tôi thấy cảm ơn cái Amidan của mình vì tôi không hề muốn nói chuyện với chú ta một câu nào! Ngày chú Tân ly hôn với dì Ngọc, mặc dù tôi còn nhỏ nhưng khi thấy dì Ngọc bế Hàn Linh về nhà tôi và khóc nức nở trong lòng mẹ tôi, tôi vẫn còn thấy rất tức giận và cảm thấy có gì đó cứ nghẹn ứ ở cuống họng.
Bầu trời hôm nay xanh quá!
Gia Khánh cười tươi, nụ cười tỏa nắng như hoa hướng dương. Cậu xốc balo trên vai, hít một hơi thật sảng khoái, nhịp chân đạp đều khỏe khoắn trên chiếc xe đạp màu vàng chanh của cậu.
- Vậy cũng tốt, ô tô không có cũng chẳng sao! Chở chị ấy đi làm bằng xe đạp càng nhân đôi sự lãng mạn. Chị ấy sẽ dựa vào lưng mình...như thế thì còn gì bằng nữa?
Cậu đứng khựng lại trước cổng nhà tôi, xoa xoa hai bàn tay lạnh ngắt vào nhau rồi ngó đồng hồ.
Hàn Linh lững thững bước ra cổng.Thấy cậu, nó hỏi:
- Trợ lý Khánh, đứng đây làm gì thế?
- Tớ chở chị Thiên Ý đi làm! Chị ấy sắp ra chưa?
- Cậu quên à? Chị ấy chưa nói được thì làm sao đi làm được?
Gia Khánh thở dài:
- Vậy à?
- Cậu mới mua xe à? Xe đẹp đấy!
Rồi chưa cần sự cho phép của Gia Khánh, con bé đã nhanh chóng ngồi lên yên sau xe, cười:
- Đến cũng đúng lúc lắm! Hôm nay tớ không muốn đi xe buýt, chở tớ đi học với nhá!
Gia Khánh giãy nảy lên:
- Cậu làm gì thế? Sao cậu lại ngồi lên đó? Chỗ đó tớ chỉ dành cho chị Thiên Ý thôi! Này...xuống ngay đi!
- Đừng có ki bo với tớ! Đi nhanh lên, sắp muộn học rồi đấy!Hôm nay tớ mệt lắm, không có sức để trèo tường nữa đâu! - Hàn Linh gõ vào đầu cậu khiến cậu nhăn mặt, vội trèo lên xe và đạp thật nhanh.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com