Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 15

Làn gió ngọt ngào cuốn phăng mái tóc Hàn Linh tung bay trong gió nhưng không đủ sức cuốn đi nỗi buồn trong tim nó. Nó nhẹ nhàng dựa vào lưng Gia Khánh và một giọt nước mắt từ từ bò trên gò má ửng hồng của nó.

Không có tôi, tiệm coffee vẫn đông đúc như thường ngày, chỉ có anh Xeko và anh Nobita là bận rộn hơn thôi!

Hôm nay ngài thủ tướng vẫn tới tiệm, vẫn ngồi ở chiếc bàn quen thuộc và tách coffee đen như mọi khi. Ông viện đảo mắt nhìn xung quanh tiệm, không thấy tôi. Ông tò mò hỏi Xeko:

- Cô gái phục vụ ở đây hôm nay không tới sao?

- Cô ấy mới cắt Amidan nên xin phép nghỉ vài hôm ạ! - Rồi Xeko tiến gần thủ tướng hơn. - Có chuyện gì vậy ạ?

Ông Viện đặt tách coffee xuống bàn rồi cười:

- Tôi muốn mời cô ấy làm việc ở văn phòng thủ tướng với vai trò...phiên dịch viên!

Lời nói ấy khiến Xeko và Nobita thật sự rất bất ngờ. Ông Viện nói thêm:

- Tôi đã điều tra rõ, cô ấy trước kia đã từng là hướng dẫn viên du lịch, thông thạo nhiều thứ tiếng! Thời gian ở tiệm coffee này tôi cũng đã quan sát cô ấy, đúng là người mà văn phòng thủ tướng cần!

Đứng ở bàn pha chế để thanh toán tiền, ông Viện nhìn Nobita và nói:

- Văn phòng thủ tướng của tôi đang xây dựng một quầy pha chế ở sảnh và...tôi rất mong sẽ mời được cậu tới tiếp quản sảnh pha chế đó! Cậu có thể coi nó là một lời thỉnh cầu của tôi không?

Khi thủ tướng đi khuất, Xeko đập tay xuống bàn vẻ giận dữ:

- Ông ấy định làm gì vậy? Định kéo Thiên Ý đi chưa đủ...giờ lại muốn cả cậu cũng đi theo ông ta sao?

- Tớ đã nói tớ sẽ suy nghĩ rồi mà!

Xeko đá phăng cái ghế rồi hậm hực bước ra khỏi tiệm. Nobita biết rõ anh ấy sẽ làm thế nên không thấy bất ngờ, chỉ thở dài và tiếp tục pha coffee cho khách.

Tiệm coffee hôm nay đóng cửa sớm!

Nobita khóa cửa rồi xỏ tay vào cái áo khoác len ấm và ra về trong trạng thái trống rỗng. Bước tới cổng nhà, anh ngước lên cửa sổ phòng tôi đang đóng im lìm. Anh đứng đó nhìn một lúc, cho tới khi cô Mai gọi, anh khẽ giật mình và cười:

- Con về rồi ạ!

Đêm đó, tôi ngồi kế Nobita trên chuyến xe buýt cuối cùng. Nobita kể, cô Mai không phải mẹ ruột của anh ấy. Thực ra, cô ấy nhận nuôi anh từ trại trẻ mồ côi khi anh lên 7 tuổi. Nói đến đây, tôi thấy anh thoáng buồn. Khi tôi hỏi về bố mẹ đẻ của anh ấy, anh ấy chỉ khẽ cười trừ và không nói gì cả.

Ai cũng có những nỗi đau cho riêng mình nhưng học cách chấp nhận nó mới là điều đáng nói!

Có ai đó gọi điện thoại cho chú Tân khiến chú ta cuống quýt nhìn tôi rồi chạy vào trong nhà vệ sinh và đóng chặt cửa lại. Tôi nheo mắt nhìn theo chú ta, cái điệu bộ đấy đúng là đáng bị nghi ngờ vì hành vi không chính đáng!

- Alo! - Chú Tân nghe điện thoại một cách lén lút.

- Anh còn muốn mua lại cửa hàng này nữa không đấy? Đã quá hạn 1 tuần rồi mà có thấy anh mang tiền tới đâu? Anh không nhanh lên là tôi bán lại cho người khác đấy!

- Tôi đang cố gom tiền đây! Số tiền lớn như thế đâu phải ngày 1 ngày hai là có luôn...nhất định tôi sẽ đưa tiền cho ông sớm nhất có thể! Ông phải giữ lời hứa không được bán cửa hàng cho ai đấy! Tôi đã nói mua là sẽ mua!

Bước ra khỏi phòng vệ sinh, chú ta thở phào, chống hông:

- Biết gom tiền ở đâu đây? Chắc cô ấy gửi tiền ở ngân hàng rồi...mình phải làm gì bây giờ?

Nghe tiếng xe máy ngoài sân, chú Tân vội hớn hở chạy ra vì tưởng đó là dì Ngọc.

Thấy chú Vinh, nụ cười trên môi của chú Tân tắt hẳn, thay vào đó là một cái nhìn không mấy thiện ý. Chú Vinh cởi mũ bảo hiểm, thở dài:

- Tôi biết sẽ có ngày cậu quay trở lại đây với bộ dạng này mà!

Chú Vinh kéo chú Tân ra góc vườn. Tôi nghe rõ mồn một tiếng gây gổ của hai người nhưng tôi không muốn chạy ra can ngăn vì tôi biết chú Vinh sẽ biết cách xử lý mọi chuyện.

- Ngọc bảo cậu tới đây đuổi tôi đi sao?

- Cậu thấy vui lắm hả Tân? Thấy mẹ con cô ấy đau khổ vì cậu như thế chưa đủ hay sao mà cậu còn quay trở về đây?

- Tôi về đây là để chuộc lỗi!

- Cậu không có tư cách nói ra câu đó!

Chú Tân cười khẩy túm lấy cổ áo chú Vinh:

- Còn cậu thì có tư cách sao? Đến bao giờ cậu mới thôi chạy theo cô ấy? Kể cả khi Ngọc đã là vợ tôi, cậu vẫn không chịu buông tha cô ấy sao?

- Nhưng hai người đã ly hôn rồi, chỉ vì cậu! Đồ khốn nạn!

Chú Tân đấm vào mặt chú Vinh khiến chú bất ngờ, loạng choạng.

- Đồ khốn! Cậu vẫn muốn cư xử như trước kia sao?

Hai người tức giận xông vào đánh nhau. Đấm rồi ngã, máu loang trên khóe miệng mỗi người và đất cát bám đầy người. Những tưởng cuộc đụng độ nảy lửa này sẽ không có hồi kết cho tới khi Hàn Linh về. Nó hét lên:

- Hai người có thôi đi không?

Hai tay con bé nắm chắc quai balo như muốn bóp nát lấy. Nó không muốn đứng về phía ai và đẩy ai ra xa. Nó nhìn hai người đàn ông bằng đôi mắt đỏ ngầu. Nó hậm hực bước vào trong nhà và vào phòng, đóng sầm cửa lại. Tôi không biết nó đang khóc hay đang căm hận,nhưng tôi chỉ đứng ở cửa phòng nó mà không dám bước vào bên trong vì tôi biết tâm trạng nó cũng chẳng thể nào ổn hơn nếu gặp tôi, chỉ khiến nó thêm rối bời thôi!

Tôi chống cằm nhìn ra cửa sổ, nhìn đèn căn phòng đối diện vụt sáng và cánh cửa sổ đó mở toang ra.

- Em còn đau họng không?

Tôi lắc đầu và cầm tập giấy trắng to bản mà tôi đã chuẩn bị, lấy bút dạ viết viết, chìa ra ngoài cửa sổ.

"Chuyện lúc chiều anh gọi điện cho em, về công việc ở văn phòng thủ tướng là thật ạ?"

Nobita gật đầu.

- Em suy nghĩ chưa?

Tôi ngưng giây lát. Tôi cũng không chắc rằng bản thân đã suy nghĩ về chuyện đó chưa nữa! Cả ngày nay đầu óc tôi cứ rối tung lên khiến tôi mệt mỏi.

Nobita nói bằng giọng cứng rắn.

- Anh sẽ tới đó...tới văn phòng thủ tướng để làm việc! Anh có lý do để đồng ý! Em cứ suy nghĩ đi rồi nói với anh sau cũng được! Đến lúc đó...anh sẽ nói chuyện với Xeko!

"Anh Xeko sao rồi? Anh ấy có giận không?"

- Rất giận! Cậu ta như nổi điên lên ngay khi biết tin! Anh cũng không biết cậu ta đi đâu nữa! Điện thoại thì tắt, tâm trạng thì không được tốt! Không biết cậu ta có đi gây rối ở đâu không nữa!

Tôi thở dài.

"Không sao đâu!"

- Anh cũng hy vọng như thế!

Xeko cứ tự nhốt mình trong nhà, chẳng đi đâu cả, cũng chẳng muốn đi gây chuyện ở bên ngoài. Anh cứ ngồi thừ người ra trên ghế sofa đã 2 ngày và suy nghĩ đủ chuyện.

- Xeko, mở cửa ra đi! Tớ biết cậu đang ở trong đấy!

Mệt mỏi, Nobita dựa lưng vào cửa và ngồi thụp xuống, thở dài:

- Cậu suy nghĩ đủ chưa? Cậu đã nghĩ những gì thế, nói tớ nghe đi Xeko!

Xeko gọi vọng ra:

- Cậu muốn tới đó và trả thù thủ tướng đúng không?

Nobita cười nhạt:

- Quả đúng là bạn tớ!

- Vô ích thôi! Cậu có thể làm được gì chứ?

- Muốn quan sát người đã bỏ rơi mình...như thế cũng có tội hay sao? Tớ thấy khó chịu khi thấy ông ta sống trong no đủ và hạnh phúc trong khi mẹ con tớ...

- Đủ rồi đấy! Đến cuối cùng,người đau khổ cũng chỉ có một mình cậu thôi!

Nobita dựa lưng vào cửa và không gian yên ắng đến nghẹt thở đang bao trùm cả dãy hành lang như bám riết.

Xeko thở dài nhìn ra cửa:"Cuối cùng chuyện này cũng đã xảy ra!"

- Hàn Linh này! Sao hôm nay không thấy tiệm coffee của chị Thiên Ý mở cửa thế? - Gia Khánh áp má xuống bàn nhìn nó.

Hàn Linh vẫn chú tâm vào bức tranh của nó, thở dài:

- Từ nay nó sẽ không mở cửa nữa đâu! Chị ấy nghỉ việc ở đó rồi!

- Sao lại thế? Sao lại nghỉ việc? Vậy thì từ nay làm sao tớ có thể gặp được chị ấy thường xuyên đây?

- Chị ấy tìm được việc mới rồi! Một công việc mà có nằm mơ cậu cũng không ngờ tới đâu!

Cũng đúng, công việc này quả là vượt ngoài sức tưởng tượng của tôi.Có nằm mơ tôi cũng chưa bao giờ mơ mình được đặt chân vào văn phòng thủ tướng chứ chưa nói gì đến việc làm việc ở đó mỗi ngày.

Xốc lại balo trên vai, ngước mắt nhìn văn phòng thủ tướng uy nghiêm trước mặt, tôi thở phào xoa hai bàn tay vào nhau.

- Sao mình hồi hộp thế này cơ chứ? Nếu cùng đến với anh Nobita có lẽ mình sẽ bớt hồi hộp hơn...

Tôi mạnh dạn bước qua cánh cổng trắng, khuôn viên trước mặt hiện ra khiến tôi choáng ngợp. Đông dần sang. Những tán cây ngả vàng đang chuẩn bị lìa cành nhưng sự quyến rũ khoác lên người nó vẫn đủ sức cuốn hút tôi. Tôi òa lên thích thú khi thấy đài phun nước trào lên ngoạn mục, tung bọt trắng xóa giống như đang chào đón tôi vậy!

Thì ra văn phòng thủ tướng là như thế này đây! Khoác ngoài vẻ uy nghiêm của nó là sự đáng yêu đến lạ thường của thiên nhiên, của cây cối, của tòa nhà phủ sơn trắng một cách quyền lực. Đột nhiên, tôi thấy yêu quý nơi này đến lạ lùng!

Bên gốc cây gần đó, cô lao công ngồi thụp xuống vẻ đau đớn. Vội vàng, tôi chạy nhanh đỡ lấy cô,lo lắng:

- Cô làm sao thế ạ?

- Tôi đau lưng quá! Mà...cô là...

- Cháu là nhân viên mới, hôm nay là ngày đi làm đầu tiên ạ!

Cô lao công nhăn nhó:

- Ôi cái lưng của tôi! Cô gái này...giúp tôi quét sân một lát tôi vào trong kia dán cao cho bớt đau có được không?

Tôi vui vẻ, gật đầu cái "rụp".

Tôi vui vẻ quét lá, vừa quét vừa ngân nga khúc nhạc yêu đời.

- Sao bố lại gọi người bận rộn như mình đến cái nơi nhàm chán này chứ? - Hạ Vũ mở cổng bước vào. - Chà, nơi này cũng đẹp thật đấy! Thì ra văn phòng thủ tướng như thế này hả?

Thấy tiếng người ngoài cổng, tôi quay ra nhìn và trước mặt tôi là Hạ Vũ. Hắn nhìn thấy tôi cầm cây chổi, cười khẩy. Còn tôi bất giác quay người đi, lẩm bẩm:

- Sao lại gặp hắn ta ở đây cơ chứ?

- Ô hô...ai thế này? Thì ra là người quen! - Hắn khoanh tay bước lại gần tôi đầy ngạo mạn. - Chẳng phải cô hướng dẫn viên thất nghiệp đây sao? Thì ra là làm lao công ở đây à? Cũng hợp với cô đấy! Thử cưỡi chổi bay một vòng xem nào!

- Không phải, tôi...

- Thôi, không làm mất thời gian quý báu của cô nữa! Nên nhớ, lương của cô là tiền thuế của nhân dân đóng đấy cho nên làm việc chăm chỉ một chút! Còn nữa, thấy khách ra vào thì phải chào hỏi đàng hoàng, đừng có trừng mắt ra mà nhìn hiểu chưa?

Nói rồi hắn cười nhếch mép và bỏ đi. Cái bản mặt khó ưa đó khiến ruột gan tôi như bốc hỏa. Tôi hét lên gọi vọng theo:

- Này...tôi không phải lao công! Tôi là nhân viên ở đây đấy!

Được thủ tướng dẫn vào phòng làm việc của mình, tôi căng mắt ra, ngạc nhiên nhìn căn phòng rộng rãi được trang trí một cách lịch sử, ngỡ ngàng:

- Đây...là phòng làm việc của tôi sao ạ?

- Đúng rồi! Công việc của cô sau này sẽ rất vất vả đấy! - Thủ tướng nhìn tôi đầy trìu mến.

- À, vâng! Tôi sẽ cố gắng ạ!

- Còn việc này tôi muốn nhờ cô, không biết cô có đồng ý không!

Tôi ngại ngùng:

- Việc gì xin thủ tướng cứ nói ạ!

Cửa vừa mở ra và Hạ Vũ bước vào. Một lần nữa, tôi gần như choáng váng trước sự xuất hiện của hắn.

- Có việc gì mà bố gọi con tới đây vậy ạ? Cô... - Hắn cũng ngạc nhiên không kém khi nhìn thấy tôi.

Thủ tướng vỗ vai Hạ Vũ quay sang tôi cười:

- Đây là con trai tôi, Hạ Vũ! Thật ngại quá nhưng...tôi muốn nhờ cô dạy kèm tiếng Anh cho thằng bé!

- Sao ạ? - Hạ Vũ giật mình. - Vậy...bố gọi con lên đây chỉ vì muốn cô ta dạy tiếng Anh cho con sao? Không...con không học đâu!

Tôi giận điên người trước cái thái độ đó của hắn. Tưởng một mình hắn giận dữ chắc, tôi cũng đang muốn phát điên lên đây! Phải nhìn cái bản mặt đáng ghét đó của hắn mỗi ngày chẳng thà tôi nhảy xuống sông tự tử cho xong!

Thủ tướng hèm giọng:

- Con có thôi đi không? Tiếng Anh không biết thì mai sau làm luật sư kiểu gì? Không muốn bị mắng thì học hành cho đàng hoàng vào, đừng để bố xấu hổ vì con nữa! - Rồi quay sang tôi. - Tất cả trông cậy vào cô! Thằng bé còn nhiều thiếu sót, tính tình lại cộc cằn mong cô bỏ qua cho!

Thủ tướng vừa bước ra khỏi cửa, tôi đã làm um lên:

- Anh đừng có khoa trương thế! Tưởng tôi thích dạy anh lắm à? Mới nhìn mặt anh thôi tôi đã muốn nôn rồi! Không có bố anh nhờ vả thì...

- Thì ra nhân viên mới trợ lý Duy nói...là cô à?

Rồi hắn khoanh tay trước ngực, tiến lại gần tôi với ánh mắt sắc bén.

- Nói thật đi! Cô...là bồ nhí của bố tôi đúng không?

- Đồ thần kinh, trông tôi giống bồ nhí của thủ tướng lắm à? Tôi còn chưa tính sổ vụ lần trước anh lợi dụng tôi mới cắt Amidan mà...

- Cô còn chối à? Đã được bố tôi nhận là phiên dịch viên...lại còn ưu ái cho cô dạy con trai cưng của ông học tiếng Anh...cô không phải bồ nhí thì là gì hả?

Tôi vênh mặt:

- Ừ đấy! Cứ cho tôi là bồ nhí của bố anh đấy! Thì sao nào?

- Vậy tôi phải gọi cô là dì rồi đúng chứ?

- Đương nhiên rồi! Vì thế, anh phải nghe lời bà dì ghẻ này, nghe rõ chưa hả?

Tôi nhìn hắn bằng cái nhìn sắc nhọn như mũi khoan. Cứ chờ mà xem, xem tôi xử anh như thế nào, tên đểu cáng!

Chống cằm nhìn ra cửa sổ, tôi thấy dì Ngọc đang đứng nói chuyện cùng mấy bà thím ở đầu phố rất vui vẻ. Mới nhìn cái vẻ hồ hởi đó của dì đã đủ hiểu dì ấy đang khoe khoang về tôi, về cái công việc trong mơ mà tôi mới nhận được. Dì ấy luôn luôn như thế! Nhớ ngày đầu tôi nhận công việc hướng dẫn viên du lịch, từ đầu phố tới cuối phố không ai là không biết chuyện đó cả. Dì ấy đã tự hào về tôi biết chừng nào. Càng nghĩ tôi càng thấy yêu quý dì hơn.

Hoàng hôn, con phố nơi tôi đang ở bỗng trở nên đẹp lạ thường. Những dãy nhà san sát không sang trọng, không màu mè nhưng được gắn kết bởi sự gần gũi đến khó tả. Tôi mơ màng đan tay lên những đợt gió nhẹ lướt qua, mơn man khắp cơ thể, cuốn phăng mái tóc đen kiêu hãnh của tôi.

- Thiên Ý!

Tôi ngước theo tiếng gọi của anh chàng hàng xóm nhà đối diện.Tôi cười khẽ, gọi vọng sang:

- Em đến nơi làm việc mới của chúng ta rồi! Nó đẹp lắm!

- Thế à? - Nobita gật đầu.

- May thật đấy!

- Sao cơ?

- Vì vẫn được cùng anh đi làm mỗi ngày! Không hiểu sao nhưng em luôn cảm thấy an tâm khi ở bên anh!

Nobita khẽ cười, nụ cười hiếm hoi khiến cho cả khu phố như bừng sáng vậy!

Đi qua phòng Hàn Linh, tôi thấy chú Tân cũng ở trong phòng con bé. Tôi nghe rõ chú Tân muốn xin số điện thoại của chú Vinh, với lý do muốn xin lỗi chú Vinh về chuyện lần trước nhưng tôi thừa biết điều đó hoàn toàn là bịa đặt.

Tôi thở dài, không biết chú Tân định bày trò gì mà lôi cả chú Vinh vào nữa. Tôi không nói chuyện này với dì Ngọc chỉ muốn nhà tôi được yên ổn,không cãi vã nhau suốt ngày mà thôi!

Gia Khánh mon men tiến lại gần ông Viện đang ngồi đọc báo ở phòng khách.

- Bác Viện...hình như, văn phòng của bác mới có nhân viên mới đúng không?

- Ừ, nhưng sao cháu biết?

- Cháu...có thể tới văn phòng của bác được không?

- Hả? - Ông Viện đặt tờ báo xuống bàn, nghiêm giọng. - Lại định bày trò xin xỏ gì nữa đúng không? Một ngày không làm bác bực mình thì cháu không yên thân hả? Biết đó là đâu mà đòi tới chứ? Suốt ngày không chịu học hành đàng hoàng...toàn nghĩ ra mấy trò vớ vẩn để chọc giận bác!

- Vậy...ở đó có công việc nào cháu có thể làm không ạ? Cháu sinh ra ở Newzealand mà! Tiếng Anh của cháu rất tốt...cháu có thể làm việc cùng cái chị nhân viên mới đó...

Ông Viện vớ ngay cái gối ở ghế sofa đập túi bụi vào người cậu nhóc khiến cậu cuống cuồng chạy loạn lên và phi vội lên cầu thang, gọi vọng xuống:

- Sao bác cứ đánh cháu mãi thế?

- Thời gian nghĩ ra mấy trò vớ vẩn đó thì lo mà học hành đi! Cháu mà còn như thế một lần nữa là bác gọi điện cho bố mẹ cháu sang đón về đấy!

Sáng!

Suốt bữa ăn, Hạ Vũ cứ nhìn chằm chằm Gia Khánh và Hạ Phong. Hai mắt hắn nheo lại, nghĩ ngợi:"Gì chứ? Hai người này cùng thích cô ta sao? Chuyện gì thế này? Họ mất trí cả rồi! Thật đúng là...không thể tưởng tượng nổi!"

- Hạ Vũ, không ăn cơm đi còn nhìn gì nữa? - Bà Chân hích vai Hạ Vũ khiến hắn giật mình.

- Con vẫn đang ăn mà!

Ra đến cổng ,thủ tướng nhìn Hạ Vũ vẻ nghiêm nghị:

- Nhớ đến đó học hành đàng hoàng nghe chưa? Đừng nghĩ đến việc qua mặt bố...bố sẽ để mắt đến con đấy!

Vừa bước ra cổng, tôi đã giật thót khi thấy Gia Khánh đứng sừng sững ở đó, nhìn tôi cười tươi rói.

- Này nhóc, mới sáng sớm đứng đó làm gì thế? Chờ Hàn Linh hả? Chờ chút, con bé chuẩn bị ra đấy! - Rồi toan đi.

- Chị Thiên Ý!

Nghe tiếng Gia Khánh gọi, tôi quay lại.

- Sao thế?

Gia Khánh lấy từ balo cây kẹo to màu hồng, hướng về phía tôi.

- Tặng chị này!

Tôi đón lấy cây kẹo, ngạc nhiên:

- Sao thế? Sao lại tặng chị?

- Vì em thích chị! - Gia Khánh nói dõng dạc, nhìn thẳng vào mắt tôi khiến tôi hơi bất ngờ.

Tôi cười, vỗ vai cậu nhóc:

- Thích chị á? Đừng có nói vớ vẩn nữa!

- Chị có tin vào tình yêu sét đánh không?

Tôi nghĩ ngợi giây lát rồi lắc đầu:

- Chị chưa gặp bao giờ nên...chị chỉ thấy trên phim ảnh và truyện cổ tích thôi! Không lẽ nhóc cũng tin vào mấy thứ đó sao hả?

- Em tin! Và từ bây giờ, chị hãy tin đi vì em chính là nạn nhân của tiếng sét đó! Em muốn chị phải chịu trách nhiệm với em vì đã cố tình gây thương nhớ khiến đầu óc em cứ nghĩ về chị mãi!

Thật nực cười! Tôi không hiểu thằng nhóc đang nói gì nữa! Điều đó khiến tôi ngơ ngác cả ngày trời còn thằng nhóc thì có vẻ thích chí lắm, cả buổi ngồi trong lớp học cứ cười một mình giống hệt một tên ngốc.

Hàn Linh không chịu nổi, gõ vào đầu cậu một cái đau điếng khiến cậu nhăn nhó.

- Đừng có động chút là gõ đầu tớ nữa có được không?

- Nếu muốn thế thì làm ơn trở về mặt đất giùm tớ đi, miệng cậu sắp chạm tới mang tai rồi đấy!

Gia Khánh không nói gì, chỉ áp má xuống bàn và cười ngô nghê.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com