Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 40 : Phía trước sẽ luôn nở hoa


Tối hôm ấy, trời ở quê cũng không quá lạnh, thoang thoảng vài cơn gió nhẹ, Ong Seong Wu lo chuyện ở trang trại mãi vẫn chưa về nhà, bác Lai bố của Guan Lin có sang nhà chơi rồi nói chuyện với mẹ cậu.

- Seong Wu nó vẫn chưa về hả bà Park?

- Ừ, ngoài đấy có tý chuyện nên thằng nhỏ phải lo.

Cả hai người ngồi xem ti vi một lúc lâu, bác Lai mới mở lời, ông chậm rãi từng câu chữ như đã chuẩn bị từ lâu:

- Bà Park này, tôi muốn nói việc này, tôi giữ lâu lắm rồi, bà cho phép thì tôi mới dám nói.

- Ông này hôm nay kì thế, có chuyện gì sao ?

- Chuyện là... từ ngày mà bà chuyển xuống đây, tôi đã có...cảm tình với bà, thấy bà cũng một mình một thân, sau này Seong Wu nó cũng kết hôn, bà định ở vậy hoài sao ? Tôi muốn được sống, được chăm sóc bà, chẳng hay ý của bà thế nào ?

- Tôi... tôi đến tuổi này rồi, bước thêm bước nữa hay không cũng chẳng còn quan trọng, giờ tôi chỉ muốn thấy Seong Wu nó hạnh phúc...

Vừa lúc ấy, Seong Wu từ ngoài cửa bước vào :

- Bác Lai vừa qua chơi ạ .

- Ừ.. không... bác qua lâu rồi, giờ bác về đây. - Ông nhìn qua phía mẹ Seong Wu - Tôi mong bà có thể suy nghĩ thêm.- Nói rồi tiến về phía cửa chính trở về nhà mình.

Mẹ Seong Wu hơi bất ngờ, bà không chắc đứa con của bà có nghe được những lời vừa rồi không, nhưng bà hy vọng là không. Bà chẳng muốn đứa con trai này phải bận tâm về những chuyện như thế, vì nó đã vất vả nhiều rồi.

- Chuyện trang trại sao rồi Seong Wu - Bà Park hỏi chuyện.

- Dạ không sao, ổn cả rồi.

Nói rồi Seong Wu vui vẻ lùi về phòng, tắm rửa, sau bữa cơm, không quên liên lạc cho Daniel.

Và cứ thế, cuộc gọi call video đầy đường mật của cả hai bắt đầu :

- Sao hôm nay anh gọi mà em không bắt máy, lại về nhà trễ nữa này, có chuyện gì sao ? - Giọng Daniel nhẹ nhàng nhưng có vẻ rất lo lắng.

- Trang trại xảy ra một số chuyện, điện thoại em lại hết pin, để anh phải lo rồi.

...

Cả hai nấu cháo điện thoại cả một đêm, nhưng dường như những cuộc trò chuyện qua điện thoại ấy chẳng bù đắp được sự nhớ nhung của cả hai, thật sự họ đã rất nhớ mùi hương của nhau, nhớ cái mịn màng của da thịt đối phương, nhớ làn môi ngọt ngào mà họ trao vào những đêm ấy.

Kang Daniel- vị tổng giám đốc " lạnh lùng " bày tỏ nỗi nhớ thương của mình :

- Anh nhớ Seong Wu của anh lắm, muốn gặp Seong Wu ngay bây giờ... phải làm sao đây...

Ong Seong Wu mỉm cười, có vẻ cậu đã lên một kế hoạch gì đó :

- Daniel của em ngủ đi, trễ rồi, ngày mai còn đi làm, cuối tuần này sẽ có quà cho anh.

Cả hai lại tiếp tục " Seong Wu của anh " rồi " Daniel của em " mãi cho đến khi Daniel ngủ thiếp đi lúc nào không hay, Seong Wu nhìn anh qua màn hình điện thoại mà lòng mang chút xót xa, bình yên rồi. Sẽ chẳng ai làm tổn thương tình cảm của chúng ta nữa đúng không ? Anh, Kang Daniel, thật sự đã vất vả nhiều rồi, Ong Seong Wu, cậu đã đặt niềm tin và trái tim không sai chỗ. 

Ong Seong Wu áp sát điện thoại vào môi mình, như đặt lên gương mặt Daniel một nụ hôn rồi khẽ tắt máy. Sợ đánh thức anh nên cậu chẳng nói lời gì thêm.  

Nói về chuyện khi nãy, cậu đứng ngoài cửa đã nghe rõ lời bác Lai nói, nhưng vẫn vờ như không nghe, thản nhiên bước vào chào hỏi để họ cảm thấy không ngại ngùng. Ong Seong Wu thở một hơi dài, từ ngày bố cậu bỏ cậu và mẹ, mẹ luôn ở như thế để nuôi cậu mà chẳng màng đến việc bước thêm bước nữa, bà luôn lo sợ cậu sẽ phải thiếu thốn hơn so với những đứa trẻ khác, người phụ nữ ấy vừa làm mẹ lại vừa kiêm luôn trách nhiệm của một người cha. Thật cao cả ! 

Ong Seong Wu ôm gối qua phòng mẹ, có lẻ hôm nay nên nói chuyện với mẹ, cậu mong bà ấy sẽ có một cuộc sống hạnh phúc với quãng đời sau này mà không phải lo toan về cậu.

Cậu đứng ở cạnh giường, hai tay ôm chiếc gối, khẽ hỏi :

- Mẹ à... mẹ ngủ chưa...

Mẹ Seong Wu giật mình xoay người sang thì thấy cậu con trai nhỏ đang thì thầm. Ong Seong Wu thấy mẹ còn thức nên liền leo lên một phía giường còn trống. Mẹ ôm cậu vào lòng như những ngày bé :

- Sao. Hôm nay làm sao mà Seong Wu lại qua đây. 

- Chỉ là muốn ngủ với mẹ thôi...

- Thật không đó ?...

Mẹ Seong Wu cười cười rồi ôm cậu con trai chặt hơn, cả hai đều không ngủ, mắt vẫn còn mở, cùng nhìn lên tầng nhà, Seong Wu ngập ngừng trong bụng, cuối cùng cũng chịu thốt ra.

- Mẹ...

- Huh?

- Con... muốn nói... điều này... chuyện...

- Chuyện gì ? Có chuyện gì sao Seong Wu ?

Seong Wu chồm người ngồi dậy nắm lấy hai tay mẹ :

- Hôm nay, con nghe bác Lai nói chuyện với mẹ rồi, bác ấy rất thương mẹ, với những cử chỉ và hành động... con thấy bác Lai quan tâm nhà mình lắm.

- Nhưng...

- Có phải mẹ cũng có tình cảm với bác ấy không ? 

- Seong Wu à, mẹ... - Bà Park ngồi dầy tựa lưng vào giường rồi nhanh miệng nói - Con không cần bận tâm đâu...

- Nếu mẹ cũng thương bác ấy thì mẹ cứ chấp nhận đi, đừng lo về con, con đã trưởng thành, đã lớn thật sự rồi, con chẳng còn là cậu Seong Wu bé bỏng nữa đâu mẹ, con sẽ sống thật tốt, nên mẹ đừng lo con sẽ tổn thương, mẹ vất vả vì gia đình nhiều lắm rồi, đã đến lúc mẹ phải có hạnh phúc cho mình mà...

- Sẽ tốt nếu mẹ làm vậy chứ Seong Wu ? - Bà Park nhìn cậu với đôi mắt yêu thương và cảm động, bà chẳng nghĩ được cậu nhóc con trai bà đã biết cách ăn nói, hành xử tốt thế rồi, đúng là bà có thể an tâm về nó mà.

- Tất nhiên rồi ạ - Ong Seong Wu liên tục gật đậu, đôi môi mỉm cười đầy cảm thông với tình yêu của người mẹ của mình.

Hai mẹ con cùng nằm xuống giường, cậu vẫn nằm gọn trong vòng tay mẹ, ôm thật chặt mẹ, mẹ chỉ có một, mẹ phải thật hạnh phúc, thì con mới hạnh phúc được.

- Seong Wu này, dù con lớn thế nào, trưởng thành ra sao, con vẫn là con của mẹ, vẫn là đứa con duy nhất mẹ sinh ra, vậy nên sau này, dù có kết hôn hay đi làm, có chuyện gì khó khăn cứ về với mẹ, vòng tay mẹ luôn rộng mở với con. Con phải thật hạnh phúc.

- Vâng, con sẽ hạnh phúc mà, mẹ yên tâm nhé!!!

- Con với Daniel vẫn tốt chứ ? Mẹ thích cậu ấy lắm. Cậu ấy thật sự là một người tốt, mẹ tin Kang Daniel, cậu ấy sẽ chăm sóc tốt cho con, đúng không ?

- Con cũng tin Daniel, hơn thế là con cũng tin bản thân mình đã yêu thương đúng người rồi mẹ ạ.

- Ừ. Ong Seong Wu này, mẹ mong cuộc sống hôn nhân và người bạn đời của con, mọi thứ đều thật tốt, bởi vì cho đến sau cùng, người bên cạnh ta người đứng về phía ta, người mà ta có thể tin tưởng tốt nhất chỉ có thể là người sống cùng ta quãng đường cuối cùng của cuộc đời thôi. 

- ...

- Nhưng, mẹ chỉ nói nhưng thôi, nhưng nếu khi ở bên cạnh nhau cảm thấy không được tôn trọng, luôn bị ràng buộc thì cứ sẵn sàng nói ra để hiểu rõ nhau hơn, còn nếu khi nói ra chẳng giải quyết được thì nên buông con nhé, hôn nhân chẳng thể nào tôn tại được nếu có hai chữ chịu đựng đâu. Nhưng mẹ hy vọng chuyện đó sẽ không xảy ra, vì Daniel thật sự là một người tốt.

Ong Seong Wu nghe rõ từng lời mẹ căn dặn, gật đầu liên tục, cho đến khi nhận thấy mẹ chẳng nói nữa, có vẻ bà đã hiu hiu, cậu cũng nhẹ nhàng nở nụ cười ấm áp rồi đi vào giấc ngủ, giấc mơ đêm nay sẽ thật đẹp vì Seong Wu nằm trong vòng tay gầy guộc nhưng ấm áp của mẹ, được nghe những kinh nghiệm sống đầy mùi mẫn của mẹ. Hơn thế nữa, chắc chắn cuộc sống sau này, con đường họ chọn sẽ luôn nở hoa và hạnh phúc.







Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com