15
“Đã xảy ra chuyện gì? Tại sao không đi bệnh viện?” Giọng nói lạnh lẽo từ trên người Điền Hủ Ninh truyền đến, mang theo vẻ uy nghiêm không thể phản kháng.
Giọng điệu giống như đang trách cứ, ba đứa trẻ im lặng không dám phản bác, ngoan ngoãn đứng bên cạnh Tử Du, giống như làm sai trái chờ chịu phạt.
Thấy ba người đứng ở một bên không dám cử động gì, Điền Hủ Ninh cũng không trách móc gì nữa, biết lỗi là tốt rồi. Hiện tại phải đưa Tử Du đi bệnh viện để xử lý vết thương kịp thời.
Hắn bước hai bước liền đứng ở bên cạnh Tử Du, nhìn thấy khắp người cậu đều là máu, chiếc khăn quấn quanh vết thương cũng nhuộm không ít máu. Thấy cậu như vậy trong lòng hắn xót xa.
Trước khi tới, hắn đã biết Tử Du bị trật chân rồi, nhẹ nhàng lật chiếc khăn tay, trên đầu gối hiện ra một vết thương bị rách thành một đường dài, máu đã ngừng chảy, nhưng nhìn rất ghê. Lại mở ra hai bàn tay cậu, cùi chỏ cũng bị trầy xước chảy máu.
Mà mấy đứa trẻ không biết trước tiên nên gọi cấp cứu 120.
Tí nữa là giờ cao điểm, xe cứu thương chỉ sợ là bị kẹt xe khó có thể đến. Thật là một đám trẻ con không biết trời cao đất dày.
Biểu hiện của Điền Hủ Ninh thật sự làm Tử Du sợ, hắn không nói lời nào so với bình thường càng thêm đáng sợ. Mặc dù mình là người bị thương, biết hắn sẽ không trách cứ mình, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy lạnh.
Người bị thương không phải Hiên Thừa, tại sao anh Điền lại tức giận như vậy?
Điền Hủ Ninh nhẹ nhàng ôm lấy Tử Du, trực tiếp bế vào trong xe, nói tài xế lái xe đến bệnh viện gần nhất, tốt nhất là không bị kẹt xe.
Hiên Thừa cũng muốn đi lên xe, kết quả bị Điền Hủ Ninh trừng mắt
“Giúp bọn họ đem xe quay trở về.”
“A!” Y ngoan ngoãn trở về bên cạnh Lưu Tuấn.
Cửa xe từ từ mở ra, bên trong xe cũng tĩnh lặng vô cùng đáng sợ. Tử Du cũng không dám nhìn Điền Hủ Ninh.
“Bác Chu, hòm thuốc ở chỗ nào?” Điền Hủ Ninh hỏi.
“Tổng giám đốc Điền chỉ có một ít thuốc bình thường cùng thuốc giảm đau thôi!”
“Lấy ra!” Điền Hủ Ninh nhận lấy, lấy từ bên trong ra thuốc giảm đau cho Tử Du, lại đưa một bình nước cho cậu.
“Uống thuốc sẽ khá hơn một chút!”
Tử Du thấy đưa một bình nước cùng một viên thuốc cũng không dám hỏi là thuốc gì, liền nhận lấy uống. Tha thứ cho lá gan của cậu, lúc này anh Điền thật sự rất đáng sợ.
Điền Hủ Ninh đậy nắp bình nước lại, lại lấy ra từ trong hòm thuốc bông gòn, nhẹ nhàng lau chỗ lòng bàn tay bị xước của cậu, bùn đất xung quanh không lau sạch sẽ dễ bị nhiễm trùng, đặc biệt là thời tiết này.
“Ai nha, anh Điền, đau, nhẹ một chút...” Tử Du thấy đau lại thấy vẻ mặt Điền Hủ Ninh đã thả lỏng, nên mới dám kêu đau với hắn.
Tử Du muốn rút tay mình về, không để cho hắn đụng vào miệng vết thương, lại bị hắn cầm ngược cánh tay, không thể rút về được.
“Biết đau sao?” Giọng của Điền Hủ Ninh vẫn có chút không tốt. Nhưng hắn bắt đầu nói chuyện cũng không còn đáng sợ nữa, so với lúc trầm mặc tốt hơn nhiều. Hơn nữa rõ ràng Tử Du cảm thấy, anh Điền vì mình bị thương mà tức giận.
“Vết thương trên đầu gối tương đối nghiêm trọng, chỉ có thể để đến bệnh viện xử lý.” Điền Hủ Ninh lại cúi người xuống xem vết thương trên đầu gối của cậu.
Cử chỉ đó khiến cho Tử Du cảm thấy hắn giống như ba của mình, nếu như ba cậu ở đây bây giờ, ba cậu nhất định cũng sẽ làm như vậy.
Mặc dù người làm là Điền Hủ Ninh, làm cậu cảm thấy có chút xấu hổ, nhưng cậu cũng chỉ có thể coi hắn như ba hoặc anh trai của mình. Để mình không phải để ý.
Hắn quá dịu dàng như vậy cậu chưa bao giờ gặp. Mà sự dịu dàng đó cậu chưa bao giờ nghe Hiên Thừa nói qua. Cậu tiếp xúc với hắn chưa nhiều, nhưng cảm giác hắn sẽ không ôn nhu như vậy.
“Anh Điền, cảm ơn!” Tử Du để chân bị thương qua một bên, bởi vì cậu cảm thấy hắn dựa vào cậu quá gần, mà hắn cao như vậy, giống như bao trùm toàn bộ cơ thể cậu. Cảm giác vô cùng mập mờ.
“Không có gì!” Điền Hủ Ninh ngồi ngay ngắn lại, vẻ mặt trở về trạng thái bình thường.
Bảo bối của hắn dường như đã ý thức được cái gì đó, đây là một hiện tượng tốt, hy vọng cậu có thể đối xử với hắn như mọi người, còn có giữ khoảng cách nhất định với Lưu Tuấn.
Mặc dù trong lòng bởi vì một chút cử động nho nhỏ của cậu mà cảm thấy mất mát, nhưng cậu bắt đầu ý thức được khoảng cách giữa hai người. Đây là điều tốt.
“Anh Điền, không phải anh ra nước ngoài sao? Làm sao sẽ...” Làm sao sẽ xuất hiện ở thôn đó? Hai người cùng im lặng, không khí trở nên lúng túng, vì vậy Tử Du hỏi.
“Mới vừa quay về, vừa xuống máy bay liền đi ngang qua chỗ đó!” Đúng là đi ngang qua gần đó, chứ không phải đi ngang đoạn đường kia thật. Vừa nghe thấy cậu xảy ra chuyện, hắn liền nói tài xế lái xe đến chỗ cậu ấy.
“A!”
Không lâu sau, xe dừng lại trước cửa bệnh viện, Điền Hủ Ninh xuống xe trước, lại đi vòng qua bên kia mở cửa ôm lấy người ngồi trong ra ngoài.
Tử Du nhỏ bé dựa vào trong ngực hắn, nhìn cũng giống như một đứa trẻ tám tuổi bình thường.
Vừa vào bệnh viện liền có bác sĩ vội vàng chạy tới xem xét, giống như bọn họ đã nhận được thông báo từ trước.
Bác sĩ giúp Tử Du xử lý vết thương, bởi vì đau, Tử Du mấy lần muốn khóc lên, Điền Hủ Ninh thấy thật đau lòng. Thật muốn đấm cho tên bác sĩ đó.
Không lâu sau, vết thương rốt cuộc cũng được xử lý tốt. Đầu gối bị thương nặng nhất, miệng vết thương quá lớn phải khâu ba mũi.
Bác sĩ vốn muốn cậu ở lại một buổi tối để theo dõi, vết thương kia nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, có thể ở lại bệnh viện là tốt nhất. Nhưng Tử Du nói thế nào cũng không chịu ở lại, nói là sợ ba mẹ lo lắng.
Sắc mặt Điền Hủ Ninh liền lạnh xuống, ở trước mặt Tử Du gọi điện thoại cho mẹ Tống.
Tử Du tức giận, cũng không dám biểu lộ trước mặt hắn, hừ, những sự dịu dàng vừa rồi kia tất cả đều là giả... Tử Du thầm nghĩ. Cậu nào biết Điền Hủ Ninh là vì nghĩ cho cậu, nếu buổi tối phát sốt lại phải đưa tới bệnh viện không phải là phiền phức sao.
Không lâu sau Hiên Thừa, Lưu Tuấn cùng Lâm cũng chạy tới bệnh viện, thấy vết thương của cậu đã được xử lý tốt, lo lắng trong lòng cũng giảm xuống.
Lại thấy ba mẹ Tử Du đều tới, trong lòng cũng an tâm không ít. Đồng thời cũng áy náy, đặc biệt là Lâm cùng Lưu Tuấn. Buổi picnic hôm nay là do Lưu Tuấn tổ chức, mà yêu cầu đổi xe chính là Lâm, hai người này đứng trước mặt ba mẹ Tử Du nói xin lỗi vô số lần.
Ba mẹ Tử Du cũng không phải người không biết lý lẽ, con trai bị thương mặc dù rất đau lòng, nhưng cũng biết không phải lỗi của người ta. Nói hai ba câu sau đó để mấy đứa trẻ về nhà ăn cơm. Mà Hiên Thừa đã quen thuộc với nhà Tử Du, muốn ở lại, cũng bị mẹ Tử Du đuổi về.
Mấy đứa trẻ đi chơi cả ngày cũng đã mệt rồi.
Điền Hủ Ninh đưa Hiên Thừa ra cửa cho tài xế đưa về nhà, sau đó quay vào trong.
Đối với người con trai đã cứu con mình, ba mẹ Tử Du đều biết rõ. Anh trai Hiên Thừa, đồng thời cũng là tổng giám đốc công ty Điền Thị, mẹ Tử Du không biết Điền Thị lớn như thế nào, bà chỉ biết chiếc vòng đeo trên tay Tử Du là của người đàn ông này đưa. Xem như hắn là anh của Hiên Thừa, cho nên thái độ đối với hắn cũng phải khác.
Ba Tử Du lại không như vậy, ở trên thương trường nhiều năm như vậy, ông không thể không biết Điền Thị. Chỉ là ông không nghĩ tới, Hiên Thừa thường đến nhà chơi lại là thiếu gia của Điền Thị. Ông nhất định không bỏ qua cơ hội này.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com