Chương 32
Anh Tuấn không thể tin được nhìn đối phương, không ngờ trong tình huống như thế này, đối phương không an ủi mình thì thôi đi, còn hắt cho mình thùng nước lạnh.
Thiếu niên mở miệng chỉ trích:
"Anh thật vô tình, anh chưa từng thất tình hả?"
Tùng Dương đáp rất tự nhiên:
"Từng nhìn thấy."
Anh Tuấn: "Vậy tại sao anh không an ủi tôi?!"
Cậu vỗ vỗ vai đối phương,
"Tôi tin cậu có thể tự mình vượt qua. Nỗi khổ trong tình yêu còn chịu không được, sau này làm sao chịu được gian khổ trong xã hội."
Anh Tuấn thất vọng ngồi trên xe, mặt đầy bất lực,
"Anh và cậu tôi giống hệt nhau, không hiểu tình người."
Tùng Dương thẹn thùng cúi đầu:
"Lấy gà theo gà, lấy chó theo chó."
"!"
Sau đó đưa balo cho cậu,
"Đi học đi."
Anh Tuấn không muốn đối diện với hiện thực,
"Tôi không muốn đi."
Tùng Dương nhíu mày:
"Vậy đâu có được, vậy sau này làm sao uống gió Tây Bắc được."
Anh Tuấn: !
Cuối cùng Bùi Anh Tuấn vẫn phải cắn răng đi học.
Khi Tùng Dương về nhà, Anh Ninh đang ngồi trong phòng khách xem tin tức.
"Anh Ninh, tôi về rồi."
Người đàn ông đưa mắt qua nhìn cậu một cái.
Cậu ngồi xuống bên anh,
"Cháu anh thất tình rồi."
Mặt anh xuất hiện một chút nghi hoặc.
Tùng Dương mở miệng nói: "Nó bị người ta coi là cái máy rút tiền, còn bị người ta mắng là thằng ngu."
"!"
Mặt Anh Ninh không hề có chút phẫn nộ nào:
"Để nó chịu thiệt một chút cho nhớ lâu hơn."
Hai người vừa ngồi xuống không bao lâu, điện thoại để cách đó không xa liền reo lên.
Anh Ninh đưa tay cầm lấy.
"Xin chào, cho hỏi có phải người nhà của em Bùi Anh Tuấn không?"
Anh Ninh nhíu mày:
"Phải, sao vậy?"
Đầu dây bên kia có chút khó xử:
"Tôi là giáo viên chủ nhiệm của em Tuấn, thằng bé ở trường xảy ra chút chuyện, cần người nhà đến đây một chuyến."
"Ừm, tôi đến ngay"
Thấy anh cúp máy, Tùng Dương tới bên cạnh anh, giống như một đứa bé hiếu kì sấn đến trước mặt anh,
"Sao rồi?"
Anh Ninh vừa quay đầu liền nhìn thấy đôi mắt trong veo đầy tò mò của cậu, không tự chủ mà ngửa đầu ra sau, sau đó nói:
"Anh Tuấn ở trường xảy ra chút chuyện, cần qua đó một chuyến."
Tùng Dương ồ ồ, "Vậy tôi đi thay anh."
Anh Ninh đưa mắt nhìn cậu, nhất thời im lặng.
Tùng Dương: "Anh không tin tôi?"
Anh Ninh: "Không phải."
Tùng Dương: "Vậy tại sao anh không nói gì."
"!"
"Anh xem, anh lại không nói gì nữa rồi."
"!"
Cuối cùng hai người lái xe đến cổng trường, Anh Ninh ngồi đợi trong xe, Tùng Dương đi vào trường. Vừa đi tới phòng chủ nhiệm khối 11 liền nghe thấy tiếng cãi vã nhỏ.
Tùng Dương bước vào, liếc mắt một cái liền thấy Bùi Anh Tuấn đang ngồi trong góc. Thiếu niên thấy cậu đến, lập tức thu cái mặt bảy sắc cầu vồng của mình ra phía sau, rõ ràng là không muốn cậu nhìn thấy.
Nhưng Anh Tuấn càng không muốn người ta nhìn thì người ta lại càng nhìn, Tùng Dương bước đến, đánh giá người trước mặt, sau đó mở miệng, rất bình tĩnh chứ không hề giận dữ như trong tưởng tượng của thiếu niên,
"Đánh nhau rồi?"
Anh Tuấn mím môi không nói gì.
Thấy cậu nhóc không nói, Tùng Dương cũng không hỏi thêm.
Một giây, hai giây! Mười giây, Anh Tuấn không nhịn được mở miệng:
"Sao anh không hỏi chuyện tôi đánh nhau."
"Không phải là cậu không muốn nói sao?"
"Tôi không nói, không lẽ anh không hỏi nữa sao?"
Tùng Dương ồ ồ,
"Vậy có đánh thắng không?"
"!"
Thiếu niên nhìn cậu, trề môi nói:
"Đánh thắng rồi."
"Đánh thắng không phải là được rồi sao?"
Anh Tuấn lập tức ngẩng đầu, có chút kinh ngạc nhìn Tùng Dương.
Nhất thời không dám tin, hỏi:
"Anh không mắng tôi sao?"
Tùng Dương: "Mắng cậu cái gì?"
Anh Tuấn: "Mắng chuyện tôi đánh nhau."
Cậu bừng tỉnh, sau đó nghiêm mặt, tỏ vẻ nghiêm túc:
"Chỉ một lần này thôi đó."
"!"
"Khoan nói đã, tôi đi tìm giáo viên chủ nhiệm của cậu nói chuyện trước."
Nói rồi cậu không thèm quan tâm Anh Tuấn nữa, quay người đi tìm giáo viên chủ nhiệm.
Thiếu niên ngồi trên ghế nhìn bóng lưng Tùng Dương, rất lâu sau vẫn chưa hoàn hồn lại.
Vì xảy ra đánh nhau, Bùi Anh Tuấn tạm thời bị đình chỉ, ở nhà tự kiểm điểm ba ngày, mà những học sinh còn lại cũng đã đều bị xử lý.
Tùng Dương dắt Anh Tuấn ra khỏi trường, sau đó hỏi:
"Sao cứ nhìn tôi hoài vậy?"
Anh Tuấn: "Tôi đánh nhau mà sao anh không mắng tôi."
Tùng Dương nhìn cậu một cái,
"Không phải cậu cũng bị đánh sao? Coi như cũng bị dạy dỗ rồi."
Anh Tuấn nghe xong, sắc mặt tốt lên không ít.
Tùng Dương nhìn cậu, nói tiếp:
"Mặc dù tôi không mắng cậu, nhưng không có nghĩa là cách làm của cậu đúng."
Anh Tuấn: ?
Tùng Dương: "Nắm đấm và bạo lực không phải là cách giải quyết tất cả mọi chuyện, cậu phải làm cho người ta phục mới phải."
Anh Tuấn thắc mắc:
"Vậy nếu như tôi dùng cách khác rồi nhưng họ vẫn không phục thì phải làm sao?"
Tùng Dương: "Vậy thì cậu có thể dùng nắm đấm khiến người ta phục, tiền đề là cậu có lý lẽ, giống như hôm nay vậy."
Nhìn người có vóc dáng to cao trước mặt mình, Tùng Dương giơ tay xoa đầu cậu vài cái:
"Về nhà nhớ xin lỗi mẹ cho đàng hoàng. Suy cho cùng thì trên đời này đâu ai tốt bằng mẹ."
Sau khi lên xe, Anh Tuấn nhìn cậu mình, vẫn còn chút sợ hãi mà rụt cổ, Anh Ninh nhìn cậu nhóc một cái rồi mở miệng:
"Thế nào rồi?"
Tùng Dương tự nhiên tiếp lời:
"Đánh thắng rồi!"
"!"
Thậm chí giọng nói còn rất vui vẻ.
Anh Tuấn híp mắt nhìn cậu mình, chỉ sợ anh sẽ nổi giận với mình, ai ngờ vừa nhìn qua lại thấy anh dùng ánh mắt bất lực nhìn người đang ngồi trên ghế lái, nhưng miệng lại!
Khẽ cong lên.
Sau đó anh quay đầu, hai người không kịp đề phòng mà nhìn vào mắt nhau, đôi môi vốn đang nở một nụ cười nhẹ lại đột nhiên biến mất, nghiêm mặt:
"Không có lần sau."
Anh Tuấn: !
Tôi không nên ở trong xe, tôi nên nằm dưới gầm xe.
Khi đưa Anh Tuấn về nhà, liền nhìn thấy một người phụ nữ đứng ở cửa.
Người phụ nữ quần áo trang nhã, mặt mày ôn hòa, Tùng Dương nhìn người phụ nữ rồi lại nhìn Anh Ninh.
Anh Ninh: "Sao vậy?"
"Không có gì, chỉ là thấy chị gái anh trông có vẻ dịu dàng."
Tùng Dương: "Không giống anh chút nào."
"!"
Cậu cũng không ngờ lão âm binh này lại có một người chị trông dịu dàng đến thế.
Người phụ nữ sau khi thấy con trai về, vội vàng bước đến nói vài câu đã làm phiền bọn họ rồi, sau đó nhìn nhóc thiếu niên:
"Anh Tuấn, con đi mấy ngày nay, mẹ cũng nhận ra lỗi sai của mình rồi. Mẹ cũng có chỗ không đúng."
Tùng Dương nhìn người phụ nữ dịu dàng kia, nhất thời không hiểu tại sao Anh Tuấn lại phản nghịch, cãi nhau với mẹ mình như vậy.
Một giây sau liền nghe người phụ nữ nói tiếp:
"Thế này đi, con vào trong quỳ trước rồi mẹ sẽ xin lỗi con."
"!"
Anh nhìn cậu:
"Còn dịu dàng không?"
Mặt Tùng Dương từ từ hóa đá.
Quả nhiên, không phải người cùng nhà thì không vào cùng một cửa, cái nhà này vốn chẳng có ai bình thường.
Sau khi đưa Anh Tuấn về nhà, cậu liền lái xe cùng anh về nhà mình.
Sau khi Anh Ninh đã hoàn toàn hết cảm, buổi tối cậu lại làm những món thịt mà anh thích ăn.
Nhìn đống cơm trong chén không khác nhau là bao của hai người, trong cái đầu bé nhỏ của Tùng Dương đột nhiên xuất hiện một thắc mắc.
Cậu phồng má, mở miệng:
"Anh Ninh."
Anh nhìn cậu:
"Sao vậy?"
Tùng Dương: "Anh nói xem, chúng ta ăn nhiều như nhau, tại sao anh có múi còn tôi lại không."
Sau đó còn giơ tay véo véo cái bụng mỡ của mình.
Ông trời thật không công bằng.
Nhìn cậu nhăn mặt, Anh Ninh:
"Bởi vì mỗi ngày tôi đều vận động."
Lầu hai có phòng tập thể hình, mặc dù bây giờ nửa thân dưới không cử động được, nhưng một vài bài tập cho thân trên thì anh vẫn làm được.
Tùng Dương nghe xong, trên mặt xuất hiện một biểu cảm như bị phản bội,
"Anh lén tập luyện sau lưng tôi."
Anh Ninh: "Không phải."
Cậu hỏi ngược lại:
"Vậy sao từ trước đến nay tôi chưa bao giờ thấy anh tập?"
Anh Ninh: "Vậy cậu phải hỏi chính mình."
Tùng Dương thắc mắc:
"Hỏi chính mình?"
!
Anh Ninh: "Tại sao trưa nào cũng đi ngủ."
"!"
Cậu đột nhiên cảm thấy thật thất bại, sau đó liền quyết định từ ngày mai sẽ bắt đầu chạy đêm.
Anh Ninh: "Tại sao lại là ngày mai?"
Tùng Dương: "Anh chưa từng nghe qua câu này sao?"
Anh Ninh mở miệng:
"Câu gì?"
Cậu tự nhiên nói:
"Giảm cân đều bắt đầu từ ngày mai."
"!"
Tối hôm sau, sau khi ăn tối, Tùng Dương quả nhiên thay đồ thể thao định đi chạy đêm.
Trước khi ra cửa còn nhìn đối phương:
"Anh có muốn ra ngoài đi dạo không, tôi đẩy anh."
Anh Ninh dứt khoát từ chối:
"Không cần đâu."
Cậu nghe xong liền quay đầu ra ngoài, nhưng lần này ra ngoài, mãi đến gần mười giờ tối vẫn chưa thấy về.
Anh xử lý xong tài liệu, nhìn đồng hồ, chân mày nhíu chặt. Đối phương đã ra ngoài ba tiếng đồng hồ rồi, còn chưa về nữa.
Ma xui quỷ khiến anh lại đẩy xe xuống phòng khách, nhìn bầu trời tối đen bên ngoài rồi bật TV lên. TV đang chiếu bản tin buổi tối.
"Gần đây trong thành phố xảy ra những vụ cướp của gây thương tích, đến hôm nay thì những vụ việc này càng xảy ra nhiều hơn, mọi người ra đường ban đêm phải có người đi cùng, không đi vào ngõ nhỏ, nếu như gặp phải cướp! "
"Đầu tiên phải báo cảnh sát, phòng vệ, đảm bảo an toàn cho bản thân."
Anh Ninh: !
Anh xem tin tức trên TV, sau đó cầm điều khiển lên chuyển kênh, nhưng chưa được bao lâu lại cầm điện thoại lên gọi.
"Tút---"
Anh Ninh liếc mắt nhìn bàn trà bên cạnh, chỉ thấy điện thoại nằm trên đó đang rung lên.
Anh lại ngồi trong phòng khách một lúc, sau đó đi thang máy lên lầu ba, nhưng nằm xuống giường rồi lại không ngủ được.
Nhìn đồng hồ, sắp mười giờ rưỡi rồi.
Khi Tùng Dương về đến nhà, liền nhìn thấy Anh Ninh đang ngồi trong phòng khách xem TV.
Cậu nhìn anh, không khỏi thắc mắc:
"Sao anh còn chưa ngủ?"
Bây giờ đã sắp mười một giờ, nếu như là trước đây thì anh đã sớm ngủ rồi.
Anh Ninh thấy cậu về, hờ hững nhìn cậu một cái, im lặng một lúc rồi mới mở miệng:
"Cậu đi đâu vậy?"
Mắt Tùng Dương lóe lên:
"Chạy đêm."
Ánh mắt của anh đầy sắc bén:
"Thật?"
Cậu theo phản xạ có điều kiện mà che bụng mình,
"Thật."
Người đàn ông để ý thấy động tác của cậu, ánh mắt sâu xa, nhìn thẳng vào mặt cậu, sau đó ánh mắt lướt xuống bụng cậu.
"Cậu có gì muốn nói với tôi không?"
Tùng Dương nhất thời cạn kiệt ngôn ngữ, sau đó nói:
"Chạy đêm mệt quá đi, tôi đi nghỉ trước đây."
Nói rồi định chạy lên lầu, giống như có bí mật gì đó không muốn người khác biết vậy.
"Tùng Dương"
Người đàn ông mở miệng.
Toàn thân cậu cứng đờ, gồng mình,
"Sao vậy?"
"Khóe miệng cậu dính tương."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com