extra 1: câu chuyện mà anh không biết
Triển Hiên không còn biết điều gì là đúng nữa.
Tử Du không quên tất cả. Chí ít cậu vẫn còn nhớ tên anh, anh bao nhiêu tuổi và anh là ai đối với cậu.
Cậu vẫn nhớ làm thế nào mà họ gặp nhau, làm thế nào họ trở thành bạn và làm thế nào cậu trở thành chỗ dựa vững chắc nhất của anh, nhưng cậu lại quên mất họ thân thiết ra sao, khi gặp nhau nhưng cậu chỉ nhìn anh bằng đôi mắt dè chửng, nửa xa lạ, nửa lơ đãng mù mờ.
Có lẽ đây chính là một loại trừng phạt, rằng chừng ấy thời gian rồi mà anh vẫn luôn chỉ thiển cận như vậy. Không nhận ra tình cảm của cậu đã đành, lại còn không dưới một lần dày xéo trái tim cậu.
Tử Du từng rất yêu anh, những cánh hoa ấy nở rộ cũng là vì anh, và người khiến tâm can cậu ấy héo mòn cũng chính là anh. Thế nên, khi hoa hồng mất đi, Triển Hiên cảm tưởng như bản thân mình cũng vừa đánh mất đi một điều gì đó. Một điều rất quan trọng, mà bản thân anh chưa từng đoái hoài, chưa từng biết nâng niu.
Triển Hiên bỏ về khi tiết trời trở lạnh thêm, nhưng lại quên bẵng đi cảm giác buốt da buốt thịt khi trong đầu chỉ toàn cậu ấy, những điều anh vô tình đánh mất, rồi lại là cậu ấy.
Tử Du quan trọng với anh, không chỉ là bạn bè đơn thuần, lại càng không phải người yêu. Cậu đã ở đó khi anh bế tắc nhất, khi anh suy sụp hay cả khi anh tìm thấy ánh sáng mới cho đời mình.
Có lẽ anh yêu cậu như một người anh trai yêu em trai, hay có lẽ vì anh thấy mình nợ cậu, luôn mong cậu sẽ gặp được ai đó tốt đẹp, ở bên cậu khi cậu cần như cậu đã từng ở bên anh.
Điện thoại rung vài ba hồi, nhưng anh tuyệt không nhấc máy. Anh quá vội để nghe, quá xúc động và hụt hẫng để nghe. Vội vàng mà chính bản thân cũng không hiểu nguyên do, để rồi lại lần nữa vượt đèn đỏ mà không biết. Triển Hiên như rơi xuống biển sâu, không thể tỉnh táo, cũng không thể vùng vẫy.
Âm thanh khoá cửa vang lên ba tiếng, rồi cửa nhà lạch cạch kêu. Hương ấm áp ùa về, xoa dịu cơn bồn chồn hụt hẫng trong lòng anh, cũng xua đi cái lạnh ngày đông vội vã. Người con trai trọn gửi cả đời cho anh đứng ở đó, điện thoại vẫn áp bên tai dù âm vang "tút, tút" kéo dài như vô tận.
Không mất bao lâu để Lưu Tranh nhận ra sự hiện diện của anh, đáy mắt chuyển từ lo lắng vô ngần sang ngỡ ngàng, cuối cùng lại mềm mại như nước.
Ngoài Tử Du, có một người con trai khác rất rất yêu anh.
"Anh đây rồi."
Sải một bước dài, thoắt cái anh đã đứng ngay trước cậu. Đôi mắt cậu óng ánh lòng thương sâu đậm, và ánh nhìn mềm mại ấy khiến anh ngỡ ngàng, khiến tim anh quặn thắt khi câu hỏi vu vơ lướt ngang tâm trí.
Anh tự hỏi, nếu Lưu Tranh cũng mắc phải căn bệnh đó vì anh, thì anh sẽ thế nào?
Triển Hiên ôm cậu vào lòng, vội vã và khẩn trương như sợ rằng anh sẽ lại đánh mất thêm điều gì nữa. Anh không muốn như vậy, anh đã mù mờ và thiển cận quá lâu rồi.
Nếu là Lưu Tranh — nếu Lưu Tranh cũng đau khổ dằn vặt như vậy, thì Triển Hiên sẽ không bao giờ tha thứ cho chính bản thân mình.
Người trong lòng dường như không hề ngạc nhiên trước sự xúc động của anh, mà chỉ thở dài, rồi vòng đôi tay nhỏ nhắn ra sau và chậm rãi vỗ về, chậm rãi ôm lại anh. Cậu rất muốn nói với anh rằng, mọi chuyện ổn rồi, đó thực sự không phải lỗi của anh, đó thực sự chưa bao giờ là lỗi của anh.
Mà là lỗi của cậu, của Lưu Tranh.
.
"Lưu Tranh, cậu biết về căn bệnh của Tử Du từ khi nào?"
"...Từ khi diễn ra bữa tiệc đính hôn của tôi và Triển Hiên."
"Nói dối."
"...."
"Từ rất lâu trước đây, khi tôi và Triển Hiên bắt đầu hẹn hò."
.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com