Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 11

1 tháng trôi qua, lá cây trong bệnh viện đã úa vàng, lá cây cứ lung lay rồi rơi xuống sân như thể cả một sân bệnh viện đang được tô thêm một sắc màu vàng cam pha lẫn nhau vậy.

" Heeseung dạo này mày ốm quá đi mất! "

" Jungkook...? "

Tôi khá bất ngờ vì sự xuất hiện của Jungkook và Taehyung, tôi đã không gặp lại họ kể từ cái hôm ấy.

" Jaeyun sao rồi? "

Jungkook đặt bó hoa lên bàn cạnh giường, rồi ngồi xuống nói chuyện với tôi.

" Hôn mê cả tháng rồi... "

" Bác sĩ không dự tính được thời gian tỉnh dậy sao? "

" Không...bác sĩ nói em ấy đã rơi vào tình trạng hôn mê. "

" Ừm... "

" Mày ráng ăn vào để còn chăm lo cho em nó, một ngày nào đó Jaeyun tỉnh, rồi thấy mày thân tàn ma dại như vậy em ấy sẽ bỏ mày cho mà coi. "

" Mày còn nói nữa hả Taehyung? Chẳng phải cũng nhờ mày sao? Khi không lại bắt em ấy, còn để lọt vào tay Soobi- à mà nó chết sống? "

" Nghe bảo, nó chết rồi. "

" Ừm, đúng ước nguyện của nó rồi nhỉ! "

" Ờ, nó yêu Yeonjun đến chết đi sống lại mà, mấy năm nay chắc nó dằn vặt lắm. "

" Tao cá là cái lúc nó biết tin ba mẹ nó mới là trùm cuối, nó đã rất ân hận. "

" Ân hận gì? "

" Ân hận vì trách lầm mày và Taehyung, cái thứ hai mà nó ân hận là vì đã biết mọi chuyện quá muộn. Cái thứ ba là vì nó đã không tới cứu Yeonjun kịp khi ba mẹ nó ép Yeonjun. "

" Tao cũng nghĩ như Jungkook ấy, nó dù sao cũng từng là bạn của tao với mày mà. Sao nó không ân hận cho được. "

" Ừm. Chuyện qua rồi, nó cũng chết rồi nên thôi bỏ qua bỏ qua. "

" Mà Taehyung cũng điên, tự dưng lên máu đi bắt Jaeyun làm gì? Để giờ kẻ khổ lại chính là Heeseung. "

" Ơ ờ thì...tao xin lỗi, tao sai rồi. Sai lắm rồi... "

" Thôi bỏ đi...tao giờ chỉ mong Jaeyunie tỉnh dậy thôi...đợi em ấy ngủ dậy tao sẽ bắt mày Xin lỗi lại. "

" Ờ ờ được được. "

" Bé Jaeyun mau dậy nhé! Anh Taehyung và anh Jungkook sẽ xin lỗi em và mua cho em thật nhiều bánh để bù đắp cho em nhé! "

" Jaeyun mau tỉnh để nghe lời xin lỗi từ anh nhé! "

...

" CHÚC MỪNG SINH NHẬT SIM JAEYUN!! "

" Happy birthday to you! Happy birthday to you! "

" Chúc bé Jaeyun nhỏ mau tỉnh nhé! "

" Chúc anh Jaeyun tuổi mới, xinh đẹp hơn và mau tỉnh dậy ạ. "

" Bé Jaeyun của anh, anh Sunoo nhớ em quá, tỉnh dậy đi bé ạ để ăn bánh anh làm nè, dạo này trình làm bánh anh hơi bị đỉnh đó! "

"Jaeyun mau chóng tỉnh dậy để đi cưới tao và Sunoo nhé! Nào mày tỉnh bọn tao sẽ cưới đó, nên là mau tỉnh dậy đi Jaeyun!"

" Jaeyun à, chị Yunah nè! Nhớ chị thì mau tỉnh dậy nha em bé của chị. "

" Anh Jaeyun mau tỉnh để còn so chiều cao với Martin nhé anh! Martin nó nhớ anh mà nó lùn bớt rồi nè ạ. "

" Tỉnh mau để còn nghe lời xin lỗi từ Taehyung nhé em! "

Nay là sinh nhật em, tôi và mấy đứa em cùng vợ chồng Taehyung Jungkook, Chaewon với Sakura, Yunjin Kazuha, Eunchae và mấy người bạn thân thiết của tôi tổ chức sinh nhật cho em. Em nằm trên giường, tôi và mọi người cầm bánh hát mừng sinh nhật em rồi tôi thổi nến thay em, song mọi người cùng túm lại để chụp hình với em.

Nhìn mặt người nào cũng vui vậy thôi, chứ tôi biết rõ trong lòng họ cũng mang một nỗi buồn thầm lặng. Ai cũng gửi lời chúc và tặng quà cho em nhiều lắm, em mà tỉnh dậy có thể sẽ rất bất ngờ với số quà mà mọi người tặng em đó.

...

Mùa thu trôi đi, mùa đông kéo tới. Đã qua 1 tháng nữa rồi nhưng em vẫn không có dấu hiệu tỉnh dậy.

" Chắc em còn mệt nên ngủ hơi lâu... "

" Heeseung...Anh ăn nhiều vào. Ăn có miếng thế? "

" No rồi...dẹp giúp anh. "

" Cứ hành hạ chính mình như vậy cũng chẳng giúp Jaeyun tỉnh lại đâu... "

" Jungwon...?! "

" Anh tự dằn vặt chính mình thì Jaeyun cũng chẳng tỉnh đâu anh! Anh tỉnh lên giúp em, ráng sống tốt lên, anh muốn Jaeyun thấy bộ dạng xấu xí này của anh hả? Jaeyun rồi cũng sẽ tỉnh giấc mà thôi...cứ trông chờ vào phép màu và chờ đợi vào thời gian đi anh. "

" Jungwon nói phải đấy ạ, nếu Jaeyun biết anh vì nó mà tiều tụy đi thì nó cũng chẳng vui nỗi đâu ạ! "

...

" Jaeyun à...năm mới rồi đấy em. Chúc em năm mới vui vẻ... "

Năm mới cũng tới và em cũng chẳng tỉnh lại.

" Heeseung...hức anh hai... "
Tôi bất ngờ khi Riki khóc, nó nức nở mà nhìn tôi, rồi đi lại ôm tôi.

" Anh ơi em thương anh quá...huhuhu em lớn mà chẳng giúp gì được cho anh...nếu em mạnh mẽ hơn có lẽ Jaeyun sẽ không bị như vậy...và anh cũng sẽ được hạnh phúc...em xin lỗi anh hai!! "

" Không phải lỗi em...đừng khóc. Sunoo Jungwon Sunghoon Jongseong, Riki khóc này!! Vào vỗ em đi mấy đứa, nào em đừng khóc! Không phải lỗi em mà... "

" Em xin lỗi anh!!! "

Thằng bé ôm tôi mà nức nở, nó có lẽ đã rất đau lòng khi thấy tôi như vậy.

" Ừm ừm...Anh tha lỗi cho rồi đó, đừng khóc nữa Riki! Các em cùng anh đợi Jaeyun nhé?"

" Vâng ạ! "

Chúng tôi nhìn nhau, mỉm cười với nhau một cái, để trấn an nhau. Và lại đợi chờ em tỉnh giấc.

...

" Jaeyunie à em là muốn anh phải đợi chờ tới bao giờ đây? Sao lại ngủ mãi thế em...Anh nhớ em quá! "

Nắm lấy tay em, tôi nhẹ nhàng miết tay em. Hôn lên trán em và vẫn mong em tỉnh giấc.

Đã là 3 tháng kể từ đầu năm mới tới giờ. Em vẫn chưa tỉnh, vẫn nhắm nghiền mắt và ngủ say. Có lẽ em đang chìm vào một giấc mơ nào đó rất hạnh phúc nên vẫn chưa muốn tỉnh giấc đây mà...

☆★☆★☆
_________
Các bạn đọc mà phát hiện có lỗi chính tả đoạn nào thì nhắc để tác giả sửa nhé! Cảm ơn và cảm ơn vì đã đọc ạ🎀

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com