[Reaction 02.04] Ngoại truyện sinh nhật 03
【Ngày thứ ba sau khi về Nhật chơi, là sinh nhật Noa. Cả ba quyết định đến Kamakura ngắm lễ hội pháo hoa, tiện thể nếu được thì thưởng thức yozakura ở bên đó một chút.
Lần này bọn họ đã rút kinh nghiệm, sáng đi ngắm biển ở Kamukura, chiều sẽ đến công viên gần nơi tổ chức lễ hội, định gắng chiếm được vị trí nào tốt tốt một chút để xem pháo hoa.
"Cảm giác buổi tối ở đây sẽ náo nhiệt lắm đấy." Noa nhìn các gánh hàng rong nho nhỏ đã đang chuẩn bị bày bán ở hai bên đường, "Hay tối tiện đường dạo qua đây nhé?"
"Vâng ạ vâng ạ!" Isagi vội gật đầu lia lịa, em nhìn các câu khẩu hiệu xung quanh được những quầy hàng treo lên, luôn miệng thắc mắc.
"Kẹo bọc táo là gì thế ạ?"
"Là một loại đồ ngọt được làm bằng quả táo áo đường." Ego trả lời cho em.
"Có ngon không ạ?" Isagi nghe thấy hai chữ 'đồ ngọt' cái là mắt lập tức tỏa sáng lấp lánh.
"Mua cho nhóc một cái ăn thử nhé." Ego nhìn biểu cảm đầy vẻ chờ mong của Isagi, cảm giác mình cắn trúng miếng kẹo bọc táo rồi, ngọt quá đi mất.
"Vậy vớt cá vàng thì là gì ạ?"
"Người ta sẽ cho nhóc một cái vợt có lưới bằng giấy, rồi nhóc sẽ dùng nó để vớt cá vàng, chỉ cần không bị rách lưới thì cá vàng sẽ thuộc về nhóc." Ego giải thích.
"Nghe khó quá đi." Isagi ngạc nhiên trợn to hai mắt, "Thật sự có thể vớt cá lên mà không bị rách lưới ư?"
"May mắn cộng thêm tí kỹ thuật thì có thể."
"Thế em chơi có được không ạ?" Isagi ngẫm nghĩ rồi lại chun mũi, "Nhưng nếu em vớt được bạn cá vàng lên rồi thì phải mang về kiểu gì ạ?"
"Còn chưa vớt đã nghĩ đến cái này." Ego cào nhẹ mũi Isagi, "Vớt đi đã rồi nói sau."
"Với cả cái kia, cái kia là......"
"Tủi thân quá à, không xen vào được lời nào." Noa ở bên cạnh vờ vịt ầm ức, thu hút sự chú ý của Isagi, "Isagi chỉ toàn nói chuyện với Ego thôi."
"Không đâu không đâu không đâu ạ!" Isagi kéo tay Noa lúc lắc lên xuống, "Yocchan thích nói chuyện với Noa-nii nhất."
"Thật à?"
"Thật ạ thật ạ."】
Cả rạp phim cùng làm vẻ mặt khinh bủy.
"Noa-san, có ai từng nói thủ đoạn tranh giành sự chú ý của anh rất thấp kém chưa?" Aiku phỏng vấn.
"Có hả?" Nhiều năm trôi qua, khi xem lại thủ đoạn dụ dỗ bé con đáp lời của mình trước kia, Noa vẫn mặt không đỏ rực tim không đập nhanh, "Hình như làm gì có, dù sao thì vừa vặn dùng tốt với Isagi là được."
"Luận về không biết xấu hổ, cái tên này mới là số một thế giới hoàn toàn xứng đáng." Lavinho ngồi cạnh thấy ghê đến nỗi rùng hết cả mình.
"Thật ra trọng điểm trọng đoạn này là Kamakura đi." Karasu không chịu nổi, gã chỉ sang phía Rin cách đó không xa, "Người thằng kia sắp xả hoa đến nơi rồi, muốn nhìn cảnh tượng mình và Isagi gặp nhau đến thế cơ à? Kinh quá......"
Karasu bị gối ôm nã nổ đầu, rất khó hình dung gối ôm mềm mại làm sao mà nã nổ đầu được, nhưng Karasu đã bị nổ đầu vậy đấy.
Otoya gần đó tặc lưỡi hai nhát rồi lặng lẽ dịch mông ra xa.
【"Cậu trẻ trâu thật đấy, Noa." Ego đứng cạnh đó không nhìn nổi phải xía mỏ vào, y chỉ sang một chỗ gần đây muốn Isagi nhìn xem, "Ở kia có gì thế nhỉ, náo nhiệt quá vậy?"
Isagi lại bị lời nói của Ego thu hút sự chú ý, nhón chân muốn xem.
Noa bế Isagi lên ngồi trên vai mình.
"Vua Qua Người 1 chọi 1?" Isagi đọc hàng chữ trên tấm biển đặt phía trước, đoạn nhìn về phía Ego, "Đây cũng là hoạt động của lễ hội ạ?"
"Thích tham gia lễ hội thế cơ à, mê lễ hội lắm rồi đúng không?" Ego cốc đầu Isagi, "Nhóc xem xem đấy là thi qua người 1 chọi 1 của bóng đá hay bóng rổ?"
"Vâng vâng......" Isagi bấy giờ mới phản ứng lại, rồi mở to hai mắt, "Là trận đấu bóng đá 1 chọi 1 cho trẻ em từ 6 đến 10 tuổi ạ."
Isagi bắt đầu lắc lư trên vai Noa.
Hai người nhìn cái đã biết nhóc con này đang nghĩ gì.
"Muốn đi chơi không?" Noa khẽ xốc Isagi trên vai.
"Có được không ạ? Có bị lỡ mất buổi xem pháo hoa không ạ?" Isagi đặt cằm lên đầu Noa.
"Cứ chơi thật vui đi, lần sau lại đến ngắn pháo hoa cũng được." Ego bế Isagi xuống, "Thích chơi thì đi chơi thôi."
"Vậy thì em muốn đi chơi!" Isagi giơ tay lên thật cao.
Cả hai dẫn Isagi đến ghi danh.
Có lẽ vì hôm nay là lễ hội pháo hoa, rất nhiều trẻ em tới đây tham gia, cũng có không ít em biết đá bóng, thế nên cuối cùng một cuộc thi nho nhỏ chỉ ở phạm vi thị trấn thôi lại có đến 60 thí sinh đăng ký.
"Thế này mà nếu vào được chung kết thì cơ bản phải đá tận 6 vòng." Ego vội sang cửa hàng bán đồ thể thao gần đó mua một cặp ốp bảo vệ ống đồng cho Isagi, giày bóng đá thì tạm thời khá khó mua, đành thôi.
Noa đặt Isagi ngồi lên đùi hắn, giúp em đeo ốp bảo vệ ống đồng, "Cơ mà vẫn ổn, cuộc thi này không theo quy chế tích 5 điểm như bình thường mà đổi thành tích 3 điểm, chắc sẽ không quá mệt đâu."
"Cậu nghĩ cái gì đấy." Ego đeo ốp cho chân còn lại của Isagi, "Bọn nhóc Nhật Bản không phải là đối thủ của Isagi đâu."
Cho dù là lứa 10 tuổi, trông còn cao lớn hơn hẳn Isagi.】
"Dù sao thì bằng vào kỹ thuật và tư duy của Yoichi, trẻ con Nhật Bản trong độ tuổi 6 - 10 mà lấy được 1 điểm từ tay Yoichi......" Ness nhún vai, "Thế thì vận may phải bùng nổ lắm ấy."
Rin quay đầu nhìn Sae, "Ồ, vận may bùng nổ quá nhỉ?"
"Đứa nào thua trắng đấy?" Sae không hề để tâm độp lại một câu.
Rin lập tức tắc tịt.
Vậy là hai tên này không chỉ gặp Isagi mà còn đá bóng với Isagi!? Thậm chí cứ thế mà tự nhiên quen biết nhau, trở thành bạn chơi cùng từ nhỏ!?
Phần mộ tổ tiên của nhà hai người có bốc khói nhẹ không vậy!?
"Tại sao không tới Kyoto ngắm pháo hoa chứ?" Hiori u ám nỉ non.
"Tới Chiba ấy, nếu tới Chiba thì tốt rồi." Bachira lắc lư nghiêng ngả.
"Tôi biết thế này thì có hơi thiên vị Kagoshima, nhưng thật sự không thể tới Kagoshima ư? Phong cảnh chỗ bọn tôi đẹp lắm luôn!" Chigiri thở hắt ra.
Làm sao bây giờ, muốn ám sát đám bạn từ nhỏ khốn kiếp này quá.
【"Hiếm khi thấy cậu dùng từ...... ngạo mạn như vậy." Noa tìm tòi cách biểu đạt, chọc eo Ego, "Chơi chơi mà thôi, đừng để Isagi chịu áp lực lớn thế."
Ego tặc lưỡi, cảm thấy Noa nói cũng có lý, bèn ngoảnh đầu dặn dò Isagi, "Tùy tiện chơi chơi thôi, đừng để bị thương, nhớ kỹ đó."
Noa vỗ nhẹ cánh tay Isagi ra hiệu cho em đứng lên, "Thử coi buộc vậy đã chắc chưa?"
Isagi nhảy mấy cái tại chỗ, đoạn gật đầu. "Buộc chắc rồi ạ."
"Được, vậy đi chơi đi." Hai người vỗ vai Isagi, ý bảo em tự đi qua bốc thăm.
Lúc này Isagi lại kéo tay Ego.
"Nếu Ego-nii tự tin em sẽ chiến thắng như vậy." Isagi cười thật tươi, Noa nhìn em từ bên cạnh, cứ có cảm giác ánh lửa bốc cháy lên trong mắt em không khác gì Ego khi ở trên sân bóng trước kia.
"Thế thì em cũng có niềm tin sẽ chiến thắng cuộc thi này." Isagi lập lời thề son sắt.
Nếu Ego cảm thấy em có thể, điều đó chứng minh hiện tại em đã có đầy đủ năng lực để đạt được mục tiêu ấy.
Vậy thì không có lý do gì mà không thực hiện mục tiêu này đâu nhỉ?
"Noa-nii cũng tin tưởng em thêm chút đi mà." Isagi luồn đến bên người Noa, "Không phải em cũng là học trò của anh sao?"
"Tất nhiên là anh tin tưởng em." Noa nhéo nhéo mặt Isagi, không nhịn được bật cười, "Em chính là niềm kiêu ngạo của anh, 'Noa nhỏ' của anh ạ."
Isagi rất thích cái tên này, vừa cười ngây ngô vừa lại dán vào, "Đến lúc đó em sẽ lấy giải thưởng làm một trong những món quà sinh nhật tặng cho Noa-nii."
"Hào phóng vậy sao......"】
Được, tạm dừng ám sát, đáng chết nhất quả nhiên vẫn là Ego và Noa.
"Đầu tiên, bé Isagi tự tin thật là đáng yêu." Snuffy đọc như khúc gỗ, "Tiếp theo, Ego đừng có ở đó mà mừng thầm, cái đồ ma quỷ âm u nhớp nháp nhà cậu, cậu nhìn ánh mắt hưng phấn tràn đầy tinh thần của Isagi xem, cậu thật sự cho rằng em ấy giống cậu hả?"
"Đầu tiên, bé Isagi tự tin thật là đáng yêu." Chris chép mẫu câu của Snuffy, "Tiếp theo, Noa đừng có ở đó mà mừng thầm, anh đặt tay lên ngực tự hỏi đi, phong cách đá bóng của anh với Isagi giống nhau cái bíp gì mà 'Noa nhỏ' chứ."
"Đầu tiên, bé Isagi tự tin thật là đáng yêu." Lavinho cười ha ha, "Tiếp theo, ồ, hai kẻ mừng thầm này mừng thầm nọ nên bơn bớt đi nhé ha ha ha ha."
"Dù sao thì cũng lớn tuổi rồi." Loki cười gằn đế thêm một câu.
【"Chỉ biết mạnh miệng." Một giọng trẻ con nho nhỏ vang lên phía sau ba người, "Cậu không đời nào mạnh hơn nii-chan được đâu."
Isagi ngoảnh đầu lại nhìn, thấy đó là một đứa trẻ có mái tóc xanh lá đậm, đôi mắt màu xanh mòng két, vóc dáng không khác em là mấy.
"Nii-chan của cậu mạnh lắm ư?" Isagi chạy chậm đến cạnh cậu nhóc nọ.
"Nii-chan của tôi mạnh nhất!" Cậu nhóc đó, hay chính là Itoshi Rin, cũng cực kỳ tự tin, "Nii-chan mạnh nhất, anh ấy sẽ trở thành tiền đạo số một thế giới, còn tôi sẽ trở thành số hai thế giới!"
Isagi òa lên, "Cậu sẽ trở thành số hai thế giới ư, vậy cậu cũng mạnh lắm à?"
Những câu từ tranh luận Rin đã nghĩ sẵn trong đầu lập tức bị đánh bay bởi câu hỏi của Isagi.
Dù sao thì trước kia khi cậu nhóc nói vậy, người khác đều sẽ cười chê nhóc, nói nhóc và anh trai của nhóc không thể nào trở thành số một và số hai thế giới được, bởi vì số một và số hai thế giới bây giờ đều là người nước ngoài.
Nhóc đành lắp bắp đáp, "Đúng, đúng thế, tôi cũng rất mạnh!"
"Thế thì quá tuyệt rồi, mong là sau đó chúng mình sẽ có cơ hội đấu với nhau." Isagi kéo tay Rin, cười khúc khích, "Tên mình là Isagi Yoichi, tên cậu là gì?"
"Rin...... Itoshi Rin." Rin bị Isagi nói cho có hơi không biết phải làm sao.】
Rạp phim tràn đầy những tiếng chép miệng đồng thanh.
"Rin-chan thế mà lại có......" Shidou tự hỏi tìm từ, "Thời điểm bám Sae-chan ngọt xớt như thế ha."
"Không chỉ vậy, cậu ta hồi nhỏ chính là một thằng nhóc tsundere thích nhõng nhẽo." Reo ở gần đó bóp giọng đá xéo, "Suốt ngày 'nii-chan' 'nii-chan', 'nii-chan của tôi cừ nhất', 'thích nii-chan nhất'."
"Tao chưa bao giờ nói thế nhá!" Rin lập tức ném gối ôm vào Reo.
Reo lấy điện thoại ra bắt đầu bật ghi âm, bên trong truyền ra tiếng của Rin.
"Tôi không có thích Isagi đâu, người tôi thích nhất là nii-chan cơ!"
Reo: Không ngờ đúng không, tôi đề phòng cả rồi.
Úi giời.
Ánh mắt mọi người nhìn về phía Rin và Sae lập tức trở nên vi diệu.
"3 tuổi thấy lớn 7 tuổi thấy già (*), quả là đạo lý kinh điển." Karasu chú ý động tác của Rin, "Quả nhiên nhóc này từ nhỏ đã không thông minh rồi."
(* raw là "三岁看大七岁看老", câu này có khá nhiều phiên bản, có nơi thì nói là "3 tuổi thấy nhỏ, 7 tuổi thấy già", hoặc "3 tuổi nhìn ra tính cách, 7 tuổi nhìn ra số mệnh", thực ra tất cả đều có cùng một ý nghĩa là nhìn vào một đứa trẻ 3 tuổi, bạn có thể thấy được khuynh hướng cá tính và tâm lý của đứa trẻ; còn khi nhìn vào một đứa trẻ 7 tuổi, bạn có thể hình dung ra được sự nghiệp và thành tựu trong tương lai mà đứa trẻ đó có thể đạt được)
Sae bật ra một tiếng thở dài 'Gia môn bất hạnh'.
"Anh tưởng mình thì hay lắm, mình thì không có vấn đề gì chắc? Ông anh khốn kiếp!" Lần này Rin ném gối ôm về phía Sae.
"Tạm không nói đến vụ tính cách." Sae tóm được gối ôm của Rin, "IQ của tao không bị gì cả."
Rin nổi gân xanh, hắn ném gối ôm vào chỗ Reo, "Ê, mày có đúng không? Ghi âm về chuyện đáng xấu hổ của tên này ấy."
Reo lục các bản ghi trong điện thoại, đoạn lộ ra biểu cảm một lời khó nói hết, "Cậu thật sự muốn tôi bật lên?"
"Bật đi!" Rin chém đinh chặt sắt.
Thế là Reo bật.
"Rin, anh sẽ mãi mãi là hậu thuẫn của em."
Úi giời. Ánh mắt cả đám người nhìn Rin và Sae lại càng vi diệu hơn.
Không oan mà, bảo sao hồi trước lại có fanfic của hai người này, hai cậu không oan tẹo nào.
Sae cạn lời, anh nhìn Rin với cái mặt càng sa sầm, "Bảo IQ mày có vấn đề mà mày còn không tin."
Ghi âm trong máy Reo làm sao mà chỉ là chuyện đáng xấu hổ đơn giản về tao được?
Chỉ có ghi âm kiểu thương mày 1000, hại tao 800 thôi, thằng em ngu xuẩn.
【"Tiện thể nói luôn, người sẽ trở thành số một thế giới trong tương lai chính là mình." Isagi kéo Rin đi đến chỗ bốc thăm, "Chúng mình cùng đi bốc thăm thôi."
"Tôi không đi với cậu đâu!" Rin bắt đầu giãy nảy.
"Ơ? Tại sao?" Isagi đành thả tay Rin.
"Bởi vì chúng ta là kẻ địch, vả lại nii-chan mới là số một thế giới." Rin tức giận nhìn Isagi.
"Phải đá thì mới biết chứ?" Isagi cũng hoàn toàn không chịu nhượng bộ, "Dù cậu nói nii-chan của cậu là số một thì nii-chan của cậu chắc gì thật sự đã là số một chứ."
"Rin, em đang làm gì thế?" Sae từ nơi không xa đi tới, cậu bé thấy biểu cảm của Rin là biết ngay, "Em lại đang cãi vã chuyện đâu đâu à?"
Không phải chuyện đâu đâu mà...... Nhưng Rin không muốn cãi anh mình, đành phải bĩu môi im lặng không nói gì.
"Đi thôi, đi bốc thăm nào." Sae vỗ vai Rin, gật đầu với Isagi rồi lướt qua em.
Woah, anh ấy trông trưởng thành và chín chắn thật đấy...... Isagi đi theo sau cả hai như cái đuôi nhỏ, cùng đi bốc thăm.
"Cậu cùng qua đây làm gì?" Rin quay đầu ra sau lườm Isagi một cái.
"Vì mình cũng muốn đi bốc thăm mà." Isagi với tay vào ống thẻ, lấy được số 41.
Rin và Sae thì lần lượt là 46 và 52, dựa theo quy tắc chia tổ, cả ba được chia vào cùng nửa bảng, mấy vòng đầu hẳn sẽ không chạm mặt được.
"Vậy thì hẹn gặp lại sau vài vòng nhé." Isagi vung vẩy tờ thăm trong tay, đi đến khu vực thi đấu của mình.
Không gặp lại thật nhanh được đâu, người bé như vậy chắc chắn chẳng mấy chốc là thua ngay thôi. Rin thầm chê bai trong lòng, cũng không ý thức được bây giờ bản thân thật ra còn lùn hơn Isagi một tấc.】
"Để tao đoán phát, cuối cùng cả hai bọn mày đều bị Yoichi ấn xuống đất chà sàn?" Ness nhướng mày với bọn họ, dường như cuối cùng cũng tìm về được vài phần mặt mũi, "So sánh với Yoichi thì bọn mày quả nhiên cũng chỉ đến thế thôi."
"Những lời này cũng trả lại cho mày nguyên xi." Rin cười lạnh.
Sae liếc Ness một cái, "So sánh với Isagi thì tao đúng là chỉ được đến thế."
"Cơ mà tao có thể chắc chắn thăng lên được đội 1 của Re Al sau giải U20 World Cup."
"Ness, mày có thể chắc chắn thăng lên được đội 1 của Bastard à?"
"Bây giờ Isagi đang dính chặt với tiền vệ của đội 1 Bastard, không thăng lên nữa thì mày đoán thử xem, mày có còn vị trí trong đội ngũ này không?" Rin bổ thêm nhát đao.
Ness học ngoan ngậm miệng lại.
【Không lâu sau thì cuộc thi bắt đầu, đối thủ đầu tiên của Isagi là một đứa trẻ trông vô cùng mạnh mẽ và cao to, chắc phải lớn hơn em mấy tuổi.
Quy tắc đấu 1 chọi 1 là lần lượt công thủ, tấn công thành công được 1 điểm, phòng thủ thành công được 1 điểm, ai được 3 điểm trước thì sẽ giành chiến thắng và lọt vào vòng trong.
Có điều, đứa trẻ này cũng chỉ trông có vẻ mạnh mẽ mà thôi. Isagi dễ dàng lấy được 3 điểm, giữ sạch lưới kết thúc trận đấu.
"Đại khái tôi đã hiểu tại sao cậu lại tự tin về Isagi như thế." Noa ở bên cạnh vỗ tay chúc mừng Isagi thắng rồi mà vẫn còn hơi hoang mang.
"Tấn công mà cứ sợ hãi rụt rè, không thể nhìn nổi, động tác phòng thủ cơ bản thì còn tạm nhưng tư duy lại không theo kịp, chỉ cho rằng đối phương khi tấn công cũng sẽ 'sợ hãi', 'rụt rè' như mình." Noa trầm tư một hồi rồi đế thêm, "Cảm giác cứ bó tay bó chân, không có năng lực phản ứng kịp thời khi đối mặt với tình huống bất ngờ."
"Hậu quả khi bị huấn luyện viên dạy cho ngu đi đấy." Mặt Ego không chút cảm xúc, "Tấn công ra sao, phòng thủ thế nào, toàn bộ biến thành một khuôn mẫu bọn họ tổng kết ra cho, hơi thay đổi một tí thôi là không xử lý nổi."
"Dạy đá bóng như vậy thì hiệu quả thế nào được?" Noa không hiểu, "Còn chẳng bằng bọn tôi tùy tiện đá chơi ven đường nữa."
"Sao lại không hiệu quả?" Ego cười tự giễu, "Ít nhất thì vô cùng hiệu quả khi ở trong Nhật Bản, đá Giải Vô địch Quốc gia thì thế là đủ rồi. Cầm lương một năm kha khá, quay quảng cáo nhỏ, làm đại diện mấy nhãn hàng linh tinh, tích đủ một lượng tài sản nho nhỏ, cưới một cô MC, cuối cùng trở thành huấn luyện viên hoặc giáo viên thể dục, hoặc làm nghề gì gì đó, thế là viên mãn."
"Đây cũng là một trong những lý do khiến tôi không hạ quyết tâm nhận nuôi Isagi được trước kia." Ego và Noa theo chân Isagi đến bên cạnh nghỉ ngơi. Trận này em tốc chiến tốc thắng nên kết thúc rất nhanh, còn rất nhiều thời gian để có thể thả lỏng thư giãn.
"Nếu không nhận nuôi chung với cậu, có thể để Isagi ở lại Đức thì chắc tôi thật sự sẽ không nhận nuôi em ấy đâu." Ego nhìn Isagi đang tự tâng bóng chơi, "Tôi tuyệt đối sẽ không đưa em ấy về Nhật Bản."
Noa vỗ vai Ego, lại lần nữa cảm nhận được Ego đã suy nghĩ lâu dài cho Isagi ra sao.】
Nghe đoạn trao đổi giữa Noa và Ego, Aiku khe khẽ thở dài.
Quả thật không dám nghĩ, nếu Isagi quay về Nhật Bản......
Thôi, không nên nghĩ thì hơn, Isagi sẽ không bao giờ để những kẻ vô dụng kia có cơ hội nhúng tay vào tương lai của mình đâu.
Cậu ấy sẽ mãi mãi tự do, luôn luôn tham lam sinh trưởng.
Mà Sendou thì rúc ở một bên không dám nói một câu nào.
Dù sao thì cái chuyện bị Ego nói trúng phóc quy hoạch cuộc đời không tiền đồ như thế này...... Sendou vỗ mạnh vào mặt.
Không nên nhớ mãi việc của hôm qua, con đường ngày sau sẽ tràn đầy ánh sáng xán lạn hơn, Senki...... ủa lộn, khụ, Sendou, quên những hồi ức đen tối đó đi, ngẩng đầu ưỡn ngực theo đuổi mục tiêu hiện tại của mày nào!
Vấn đề là hai ngọn núi lớn chắn trước mục tiêu này...... Sendou liếc qua Ego và Noa, lại xấu hổ thu hồi ánh mắt.
Phải có tinh thần Ngu Công dời núi chứ!
【Không lâu sau đã đến vòng thứ 5 - vòng Bán kết, Isagi đối đầu với Rin.
"Quả nhiên chúng mình có cơ hội đấu với nhau." Isagi tung tăng chạy tới bắt tay với Rin trước trận, Rin thì bí xị cái mặt, nhưng vẫn ngượng ngùng vươn tay ra, "Tôi không để cậu thắng đâu, tôi sẽ vào trận chung kết với Nii-chan, số một và số hai đều là của chúng tôi."
"Vậy thì phải xem cậu có năng lực này hay không, mấy trận trước chưa ai lấy được một điểm nào từ mình đâu."
Chưa ai lấy được một điểm nào ư? Rin bặm môi, đến cậu nhóc còn bị lấy mất vài điểm, chỉ có anh trai là chưa bị lấy mất điểm nào......
Trận đấu bắt đầu, Rin rất nhanh đã bị Isagi cắt bóng giành được 1 điểm.
"Rin, dè dặt quá." Sae ở bên cạnh nhắc nhở.
Ban nãy rõ ràng đã có cơ hội dứt điểm.
"Vâng, nii-chan!" Rin giật mình, ánh mắt khi nhìn Isagi chứa đựng vẻ hung ác có hơi ngố tàu.
"Giờ đến lượt mình tấn công." Isagi cảm thấy Rin khá là đáng yêu, giống như một bé mèo con tức giận, em đạp lên trái bóng, bắt đầu lại trận đấu.】
Kaiser không kiềm được che mặt lại, "Yoichi thật sự rất cần rửa sạch đôi mắt."
Hiori cạn lời, "Rốt cuộc tại sao lại cưng chiều cái loại kém tuổi nhưng muốn làm bố người ta này chứ......"
Sae làm mặt vô cảm, "Bởi vì thằng ngu này hồi nhỏ suốt ngày làm nũng, chắc Isagi dỗ đến quen rồi."
"Chẳng thà cưng chiều Kurona còn hơn, bét nhất khung cảnh sẽ thân thiện với đôi mắt hơn chút." Yukimiya thở dài thườn thượt.
Kurona nhe răng trợn mắt về phía Rin.
Quyết định rồi, tôi phải trở thành cậu trai kém tuổi được Isagi cưng chiều nhất!
【Lần giao bóng thứ hai, động tác của Rin quả quyết hơn vừa nãy không ít, nhưng vô dụng, tính công kích của Isagi hơn xa khả năng phòng thủ của em.
Một cú dứt điểm rất đẹp, Isagi lướt qua sự phòng thủ của Rin, lấy thêm 1 điểm.
"Ấy, cậu đoán ra hướng bóng của mình nè." Isagi cũng rất ngạc nhiên, "Cậu đoán mò à? Hay là nghĩ ra?"
Rin không muốn trả lời em, nhưng Isagi lại đang kéo tay áo nhóc, đôi mắt em thậm chí còn tròn xoe sáng lấp lánh.
Giống như một con cú mèo.
"Đoán ra, cảm giác là ở đó nên mới duỗi chân cản." Rin lí nhí trả lời em.
"Vậy cũng rất là siêu." Isagi khen ngợi Rin không chút keo kiệt, "Có đôi khi trực giác là vũ khí trực diện và sắc bén hơn suy luận nhiều."
"Thật ư?" Rin có phần bất ngờ, "Nii-chan luôn nói tôi phải nghĩ nhiều lên, anh ấy bảo suy nghĩ của tôi quá đơn giản, có thể bị đoán ra rõ ràng."
"Bị đoán trúng suy nghĩ thì cũng có thể bù đắp bằng vũ khí khác mà, ví dụ như Noa-sama, dù cậu biết rõ anh ấy sẽ đổi chân sút bóng, nhưng cản được một chân thì lại không cản được chân kia, cậu có thể làm gì được đây?" Isagi lấy Noa ra làm ví dụ.
Ego ở bên cạnh nghe mà không nhịn được huých Noa, "Em ấy bảo cậu suy nghĩ đơn giản."
"Rõ ràng em ấy đang khen hai chân sút của tôi rất mạnh." Noa kháng độc từ Ego, tập trung tự sướng.】
"Thật ra tui vẫn luôn cảm thấy cách phân loại 'Cảm giác Nhân vật chính' của Isagi rất là vi diệu." Hiori xem đến đây thì không nhịn được mở miệng, "Cái gọi là [Thiên tài] và [Người tài]."
"Nghe thì như phân chia theo ưu điểm và khuyết điểm, như thể trong đó tồn tại sự chênh lệch không thể vượt qua vậy."
"Nhưng thật ra 'Thiên tài' chính là cái loại đá bóng không cần não, còn 'Người tài' thì là kiểu đá bóng quen dùng não hơn nhỉ." Hiori nhìn về phía các 'Thiên tài' trên sân, khẽ mỉm cười, không nói gì nhiều thêm nhưng lại như đã nói toàn bộ.
Các 'Thiên tài': ......
Cái đám 'Người tài' các người đều mang trái tim quá dơ, tâm quá bẩn.
【Trước cách nói của Isagi, Rin đăm chiêu. Rất nhanh cả hai lại bắt đầu lượt bóng thứ ba, không quá bất ngờ, vẫn là Isagi giành được điểm.
Tiến vào trận chung kết, đối thủ của Isagi là Itoshi Sae.
"Anh chính là nii-chan rất mạnh mà Rin kể!" Isagi chuyền bóng cho Sae, Sae chuyền về cho em, em tấn công trước.
"Cảm ơn, nhóc cũng rất mạnh." Sae ra hiệu cho Isagi bắt đầu.
Sau một đợt giao đấu, Sae giành được 1 điểm trước.】
Shidou huýt sáo, "Sae-chan, anh khiêm tốn quá nhỉ, làm gì đến nỗi nghiêng về một phía đâu."
Sae trợn trắng mắt, "Tôi lớn hơn Isagi 2 tuổi, người lớn hơn hẳn Isagi, đá thành thế cục ngang nhau cuối cùng còn thua cả trận mà không tính là bị ấn xuống chà sàn thì rốt cuộc phải gọi là gì?"
"Tôi không vô liêm sỉ đến mức tản bộ trên sân bóng mà còn không biết xấu hổ ngẫm lại." Sae nhìn kẻ nào đó, "Hoặc là quỳ xuống sân rồi còn móc mỉa đồng đội."
【Đây còn là người đầu tiên giành được điểm từ tay em đấy. Isagi vuốt tóc mái trên trán, bắt đầu phân tích thông tin có được từ lượt bóng vừa rồi.
Tốc độ, sức mạnh và tố chất cơ thể đều tốt hơn em một bậc, hơn nữa còn biết lợi dụng những ưu thế đó của mình, tư duy cực kì mạnh, tên này, e là kỹ thuật xử lý bóng cũng cao lắm đấy.
Một đối thủ tuyệt vời. Ánh mắt Isagi trở nên hưng phấn, bấy giờ tiếng còi lại vang, lượt thứ hai bắt đầu với việc Sae tấn công.
Sau một hồi giằng co, Isagi vẫn để Sae lách được qua sút bóng.
2:0, Itoshi Sae dẫn trước, tiến vào lượt đấu quyết định.
Isagi nhìn trái bóng lăn ra khỏi khung thành, "Kỹ thuật dứt điểm của anh cũng rất mạnh."
Sae gật đầu, "Mong là nhóc cũng có thể lấy ra thêm nhiều thứ thú vị hơn, đừng để trận đấu này kết thúc quá nhanh."
"Tất nhiên, em đã hứa với thầy mình là sẽ chiến thắng mà." Isagi câu bóng về dưới chân.
Lượt bóng thứ ba bắt đầu.
"Cậu nhóc tóc đỏ kia khá được đấy." Noa sờ cằm, "Lượt quyết định này, cậu thấy sao?"
"Giành được điểm này thì có nghĩa em ấy đã thích ứng với tiết tấu của đối phương, vẫn đá được tiếp." Ego nhún vai, "Không giành được điểm thì đương nhiên là kết thúc, chứng tỏ em ấy phải tập thêm, về phải tăng lượng huấn luyện thôi."】
"Anh là ma quỷ à?" Charles thì thào lải nhải, "Isagi-onii-chan mà phải huấn luyện thêm nữa thì sẽ bị vắt kiệt đấy."
"Vả lại trước đó chẳng phải còn bảo thắng thua không quan trọng, quan trọng nhất là phải chú ý an toàn cơ mà?" Niko trách móc, "Đồ đàn ông thay đổi sắc mặt như thay đổi thời tiết."
"Trước đó suy nghĩ của Isagi là hoàn thành lời hứa thắng cuộc thi với anh, còn suy nghĩ của anh thì lại là tăng lượng huấn luyện cho em ấy." Loki khẽ than, "Sặc mùi cuồng ép buộc."
Một tên ma quỷ là món đồ chơi luyện tập xa xỉ.
Một tên ma quỷ là huấn luyện viên cuồng ép buộc.
Đám người trong rạp phim liếc nhau, trong lòng hiểu rõ mà không nói ra, mò được hint ship rồi.
Ego và Noa: ...... Tại sao tự dưng lại có cảm giác lạnh sống lưng không hiểu kiểu gì vậy?
【"Thật không hổ là huấn luyện viên ác ma." Noa nhìn về giữa sân, lúc này Isagi đang dẫn bóng thử nghiệm, mà Sae thì định chơi lại chiêu cũ, trực tiếp pressing bằng cơ thể.
Ego khoanh tay trước ngực, thấy Isagi đá mạnh trái bóng đi rồi bỗng mạnh mẽ tranh cướp, bỏ lại Sae đuổi theo trái bóng.
Isagi dần tìm được tiết tấu đối kháng với Sae, dứt điểm bằng chân trái, lấy về 1 điểm.
Không chỉ vậy, lượt phòng thủ tiếp theo, Isagi lại lấy về 1 điểm nữa.
Cậu nhóc đang làm quen với phong cách của mình. Sae hít sâu một hơi, lùi về phòng thủ, đôi mắt mang màu sắc giống như Rin lúc này tản ra ánh sáng sâu thẳm, nhìn trông nguy hiểm hơn Rin nhiều.
Hiện tại hai bên đều tiến vào lượt đấu quyết định.
"Đây là lần đầu tiên tôi thấy có bé đồng lứa đá bóng giỏi bằng, hoặc nên nói là hơn nhóc Sae đấy." Ba mẹ Itoshi đã đứng cạnh Ego và Noa tự lúc nào, "Vậy cũng tốt, vừa vặn dạy dỗ thằng nhóc thúi không biết trời cao đất dày kia về cái gì là núi cao còn có núi cao hơn."
"Bé con nhà các cậu là người Kamakura à? Học ở trường nào, hay chơi cho câu lạc bộ nào thế?" Ba Itoshi hỏi Ego, "Có dịp thì cho mấy đứa giao lưu nhiều nhiều chút."
"Chắc hơi khó, vì chúng cháu chỉ là ở nước ngoài về đây du lịch thôi ạ." Ego giải thích.
"Thế à." Ba Itoshi cảm thán, "Xem ra trận này khả năng là cơ hội cuối cùng cho bọn trẻ giao lưu với nhau rồi."
"Chỉ cần tiếp tục đá bóng thì về sau sẽ luôn có cơ hội gặp lại." Ego thì thào.】
"Giỏi quá." Sae cảm thán, "Cho dù xem lại các trận đấu của Isagi bao nhiêu lần thì đều sẽ cảm thấy em ấy quá giỏi."
Vừa là vị Chúa tuyệt đối lý trí điều khiển toàn bộ sân bóng.
Lại vừa là dân cờ bạc hiểu rõ lòng người rồi thì dùng bản thân để đánh cược hết thảy, được ăn cả ngã về không.
Sae nhìn Isagi cược một ván lớn bằng cú gắp bóng cầu vồng để qua người rồi dứt điểm trong lượt bóng cuối cùng, khẽ than thở.
Phảng phất tựa như một con bươm bướm nhẹ nhàng múa lên trên đường ranh giới giữa điên cuồng lạnh lẽo và lý trí nóng rực.
Ai cũng không biết ngay sau đây em ấy sẽ dừng lại ở nơi nào.
Mỗi một lần vẫy cánh, đều khiến người ta kinh tâm động phách.
【Em ấy chính là thiên tài sinh ra để dứt điểm...... Đâu rồi?
Isagi đã sung sướng chạy ra nhào vào lòng Ego và Noa đứng cạnh sân, phụ huynh và các bạn nhỏ xung quanh đều tặng cho em tiếng cười thiện ý, tiếng reo hò và tiếng vỗ tay.】
Nếu chú bướm này không rơi vào lòng hai gã ác quỷ kia thì tốt hơn.
【"Em học ở trường nào vậy?" Sae đi ra rìa sân, cậu bé bắt đầu nghiêm túc xem xét, nếu tiện thì mình có thể chuyển tới trường của Isagi để đi học nhỉ......
"Em học trường Tiểu học XXX ở Munich......" Isagi nói một tràng tiếng Đức, sau một lúc nhéo mũi tự hỏi thì vất vả dịch sang tiếng Nhật.
"Munich...... Em học ở Đức?"
"Vâng, lần này về nước để mừng sinh nhật ạ." Isagi dắt tay hai người anh, rất là kiêu ngạo, "Ba người chúng em cùng mừng sinh nhật đó."
Sae im lặng một hồi, "Bóng đá bên Đức có hay ho gì không?"
"Hay ho lắm ạ, có rất nhiều đối thủ mạnh và thú vị, còn thường xuyên có thể tham gia thi đấu nữa." Isagi nhiệt tình giới thiệu cho Sae, "Cơ mà trong tất cả các đối thủ em từng gặp thì anh là một trong những người xuất sắc nhất."
"Phải rồi, em còn chưa biết tên anh."
"Itoshi Sae, gọi anh Sae là được."
"Sae, mong là lần sau chúng ta có thể đá trong một trận chính thức." Isagi nhờ Ego giúp trao đổi phương thức liên lạc với phụ huynh nhà Itoshi, "Em đá chính thức tốt hơn 1 chọi 1 nhiều."
"Hoan nghênh anh lần sau tới Munich chơi." Isagi nhìn về phía Rin trốn sau lưng Sae làm mặt quỷ với mình, "Tất nhiên cũng hoan nghênh Rin nữa."】
"Rin-chan trông không muốn đến Munich chơi đâu nhỉ." Shidou không sợ bạo lực, cười hì hì mở miệng, "Có vẻ cũng không quá muốn để Isagi-chan tới Kamakura chơi đâu."
"Mày im được rồi đấy." Rin không muốn xem cái ngữ ngu xuẩn của mình hồi còn nhỏ.
"Rin-chan quả là chán ghét Isagi-chan từ nhỏ đến lớn mà." Shidou tiếp tục đổ dầu vào lửa, "Đến giờ cũng suốt ngày tỏ vẻ muốn dằn vặt Isagi-chan đến chết bất cứ lúc nào."
"Ghét Isagi-chan cướp sự chú ý của Sae-chan đến thế cơ à?" Shidou nhún vai, "Là brocon......"
Được lắm, Itoshi Rin đã nhào vào Shidou, cả hai bắt đầu đánh nhau rồi. Hình ảnh có hơi bạo lực, tạm vẫn chưa có máu, từng đấm thấm vào thịt, xem ra hôm nay sẽ phải phân ra thắng bại ở ngay đây......
Tốt lắm, cả hai dừng lại rồi.
Bởi vì cầu thủ nhỏ Isagi đã lên đài nhận giải, chuẩn bị được phỏng vấn. Ai chà, cái biểu cảm kiêu ngạo nho nhỏ này, nếu đánh nhau mà bỏ lỡ thì đời này không còn cơ hội thứ hai được nhìn thấy nữa, thế là hai vị tuyển thủ lựa chọn hành quân lặng lẽ trở về chỗ ngồi.
Chúng ta hãy trao giải Nobel Hòa bình cho người bạn nhỏ Isagi Yoichi nào!
【Cuộc thi kết thúc, tiếp theo là phần trao giải. Giải thưởng cho hạng nhất là một chiếc cúp pha lê cùng với tấm vé miễn tiền ăn tiền chơi của lễ hội, người sở hữu tấm vé này có thể hưởng thụ lễ hội hoàn toàn miễn phí.
Tất nhiên, hạng hai và hạng ba cũng có phần thưởng tương ứng.
"Cầu thủ nhí Isagi Yoichi." MC trao giải đưa mic ra trước mặt Isagi, "Em có thích bóng đá không?"
"Câu hỏi vô nghĩa." Ego ở cạnh trợn trắng mắt. Chẳng thà xong nhanh nhanh đi để bọn họ còn dẫn Isagi đi ăn rồi dạo chơi linh tinh nữa.
Noa nghe không hiểu tiếng Nhật, nhưng không cản trở hắn cầm điện thoại quay video Isagi.
"Có ạ!" Isagi trả lời dõng dạc.
"Vậy em đá bóng giỏi như vậy thì ngôi sao bóng đá mà em thích nhất là ai nhỉ?" MC hỏi tiếp.
Noa quay đầu hỏi Ego, "Có phải anh ta đang hỏi Isagi thích cầu thủ nào nhất không?"
"Cậu nghe hiểu tiếng Nhật?" Ego kinh ngạc, "Chẳng phải đến tiếng Anh cậu còn chưa nói sõi à?"
"Tiếng Anh sao so với tiếng Nhật được, tôi học tiếng Anh thì được bao nhiêu ích lợi chứ......" Noa lí nhí, "Huống hồ sống với nhau lâu thế rồi, cũng phải học được vài câu chứ."
Bên kia, MC còn đang chờ đáp án của Isagi, Noa nhìn về phía Isagi, tuy có thể đoán được em trả lời thế nào nhưng vẫn không khỏi chờ mong.
Isagi có hơi lưỡng lự, em lúng búng mãi, hỏi, "Chỉ có thể nói cầu thủ còn đang chơi thôi ạ?"
"Đương nhiên cũng có thể nói cả cầu thủ đã giải nghệ." MC vội bổ sung.
Cái này thì Isagi không bối rối nữa, vô cùng hào hứng thoải mái trả lời, "Cầu thủ em thích nhất là Noel Noa và Ego Jinpachi ạ."
"Hóa ra là anh Noa và...... anh Ego? Ơ......" Ego là ai? Cầu thủ của Nhật Bản hả? Không phải là thầy dạy Thể dục của cậu bé này đấy chứ. MC đành khai thác đề tài từ Noa, "Em thích Noa à, bảo sao em sút bóng giỏi vậy, còn có thể sút bằng cả chân trái và chân phải nữa, em thuận cả hai chân à?"
"Không ạ......"
Cuộc phỏng vấn vô nghĩa vẫn đang tiếp tục, mà Ego và Noa lại không nghe lọt gì nữa.
Cả hai bụm mặt đứng cạnh đó, không nhịn được mà cười.
"Quả nhiên, dù nghe Isagi nói thích tôi nhất bao nhiêu lần cũng không đủ." Noa cảm thấy sinh nhật mình hôm nay đã quá đáng giá.
"Thật ra đâu cần nói tên tôi." Ego đẩy kính che giấu cảm xúc, nhưng lại căn bản không ép được khóe miệng.
Thật ra Nhật Bản đúng là có thể coi như một nơi không tồi chút nào.
Sinh nhật năm sau lại dẫn Isagi về đây du lịch đi.】
"Đến đây đi đến đây đi, Nhật Bản là một quốc gia rất tốt, tới thêm mấy lần nữa đi, dù sao thì hai người đã trải qua nhiều hơn Isagi tận 13 cái sinh nhật rồi, tới một lần là lại ít thêm một lần."
"Ăn cơm thật ngon, dưỡng sinh thật tốt, đừng liều mạng làm việc như thế, vậy thì còn có thể tới đây với Isagi thêm mấy lần."
"Thật sự không được thì buông tay đi, giao Isagi cho người có thể luôn ở bên cạnh cậu ấy thì hơn."
"Dù sao thì người không thể ở bên Isagi đến cuối đời vẫn nên quyết đoán tí, buông tay sớm một chút thì tốt hơn đấy."
"Ồ? Không sụp đổ đấy chứ? Bọn tôi chẳng phải đang nói sự thật đấy sao?"
Ego và Noa: ......
Ha hả. Thế thì các cậu cứ chờ bọn tôi chết rồi lại hẵng ở bên Isagi đi nhé.
***
P/s: Trứng màu là gian lận ở quầy hàng nhỏ, mọi người mỉa Noa giả vờ khoe khoang
***
TRỨNG MÀU
(Isagi đừng sùng bái Noa mà, anh ta không đáng đâu!)
"Dù tôi sở hữu thiên phú cấp Thần chưa trưởng thành, nhưng tôi có hai người anh trai Iv.999"
*
【Tham gia cuộc thi Vua Qua Người xong, Isagi vui vẻ cầm vé ăn chơi miễn phí ở lễ hội tung tăng đến bên cạnh Ego và Noa, "Vé! Vé!"
"Giải thưởng được quá nhỉ." Noa bế Isagi lên quay một vòng.
"Tặng Noa-nii nè." Isagi nhét chiếc vé vào tay Noa, "Chúc mừng sinh nhật ạ!"
"Đây là món quà sinh nhật tuyệt nhất mà anh có." Noa thơm nhẹ một cái lên trán Isagi, thành công chọc cho bé con đỏ mặt.
Ego cầm điện thoại chụp một tấm cho hai người, tiếp theo cả nhà bắt đầu dạo quanh lễ hội.
Dù trời còn chưa tối, nhưng một vài quầy hàng nho nhỏ hai bên lối đi của lễ hội đã bắt đầu bán buôn trước. Cả nhà mới dạo bộ một lát đã gặp được một quầy trông khá hay ho.
Chủ quầy xếp các lon bình thành hình kim tự tháp ở trên mặt đất, chỉ cần dùng bóng làm đổ những cái lon đó thì sẽ được chọn các món quà khác nhau dựa theo số lon chưa bị đổ.
"Nếu làm đổ hết thì sẽ được giải đặc biệt đó." Isagi thấy giải đặc biệt thế mà là một bộ switch, song sự chú ý của em lại rất nhanh đã bị phần thưởng khác thu hút.
Trong các giải nhì có hai bé Tôm Tôm! Lại còn một trắng đen, một trắng xám nữa! Isagi nhìn Tôm Tôm rồi lại nhìn Ego và Noa, nhìn Tôm Tôm, rồi lại nhìn Ego và Noa.
Ego và Noa: Nhìn ánh mắt nhóc con là biết em ấy đang nghĩ hai con tôm kia giống bọn mình rồi.
"Ego-nii, Noa-nii!" Isagi kéo gấu áo hai người, "Em muốn chơi trò đó!"
Nếu mang Tôm Tôm mới về thì sẽ có Tôm Tôm giống Noa-nii và Ego-nii ở cùng với Tôm Tôm của mình, lần sau có đi du lịch thì các Tôm Tôm ở nhà cũng sẽ không thấy cô đơn nữa!】
Vì sợ thú bông Tôm Tôm của mình cô đơn nên muốn thú bông Tôm Tôm mới, chuyện này không khỏi có hơi bị đáng yêu quá rồi đó...... Khán giả trong rạp phim đồng loạt cúi đầu ôm tim.
Thật là, Ego, Noa, thế mà còn bắt Isagi phải tự giành chiến thắng để có được bạn bè Tôm Tôm, các anh không biết đường mua thêm mấy con tôm bông cho Isagi và tôm của Isagi chơi cùng hả? Đỏ cam vàng xanh lá cây xanh da trời tím, mỗi con một màu luôn cho máu!
Màu xám trắng với màu đen trắng thì thôi khỏi cũng được, trể con vẫn hợp với màu tươi sáng hơn, hai cái màu này sặc mùi cho các bô lão quá, hầy.
【"Thế thì qua đây xếp hàng đi." Chủ quầy mỉm cười vẫy tay với Isagi
Có điều, trò chơi dùng bóng làm đổ lon này trông cũng không dễ dàng như mọi người tưởng.
Tầng dưới cùng của kim tự tháp này lại quá khó đổ, hơn nữa chiều dài tầng dưới cùng còn dài hơn đường kính trái bóng một khúc, muốn ném hoặc đá trái bóng vào chính giữa sao cho các lon ở bên cạnh cũng bị đổ thì có lẽ phải lợi dụng sự rung lắc và quán tính.
Không ít người thử rồi thì đều chỉ lấy được phần thưởng an ủi, thậm chí không mấy ai giành được giải ba.
Isagi phấn khởi cầm tiền tiêu vặt được Ego cho đi xếp hàng, không bao lâu sau đã đến lượt em.
"Cháu đá bằng chân có được không ạ?" Isagi thấy những người trước đó đều ném tay, bèn hỏi một câu.
"Tất nhiên là được." Chủ quầy bày lại đống lon bị ném đổ trước đó, "Chỉ cần cháu đứng sau vạch kia đá là được."
Isagi gật đầu, nghiêm túc nhắm chuẩn rồi tung cú sút.
Một cú sút nhanh đẹp đẽ đập mạnh vào tháp lon bình kêu leng keng liểng xiểng, song 2 lon ở rìa ngoài cùng lại không đổ.】
Rạp phim vang dội tiếng reo hò và vỗ tay, song cũng có người phát hiện manh mối.
"Bên kia, hai cái lon ở ngoài cùng ấy, bên trong có nén đá đúng không?" Aiku liếc cái đã nhìn thấu trò gian lận xảo quyệt này.
"Hả? Sao thấy vậy? Tại sao lại phải gian lận chứ?" Sendou ngơ ngác đặt câu hỏi, "Không vạch trần gã luôn được à?"
"Chuyện này không quan trọng." Aiku nhún vai, "Dù sao thì Isagi cũng chỉ muốn phần thưởng giải Nhì thôi, chủ quầy người ta cũng phải kiếm tiền mưu sinh, bỏ qua cho ổng đi."
【Chủ quầy lập tức trợn to mắt, "Ái chà chà, cháu bé giỏi thật đấy, rất nhiều người lớn không làm được vậy đâu."
Khán giả vây xem cũng vỗ tay.
Isagi thẹn thùng cười, "Cháu có luyện tập bóng đá ạ."
"Thế cháu chọn đồ chơi đi." Chủ quầy bày lại tháp lon, "Hay là chơi thêm lần nữa trước?"
Isagi trả tiền cho lượt chơi thứ hai.
"Thêm lần nữa, thêm lần nữa." Sau khi đặt bóng xuống sau vạch, Isagi lại nhắm chuẩn rồi dứt điểm lần nữa.
Nhưng lần này lại có 3 lon không đổ, chỉ được giải ba.
"Ơ...... Rõ ràng điểm rơi hình như giống với ban nãy mà......" Isagi có hơi mất mát, vậy là sẽ bị thiếu một bé Tôm Tôm...... Không được, phải mang cả hai Tôm Tôm về mới được.】
Aiku mới nãy còn bảo bỏ qua cho chủ quầy đi, bấy giờ thay đổi sắc mặt cười lạnh, "Không dám chơi kìa."
"Hiện tại lại tăng thành 3 lon nén đá." Sae chế nhạo, "Đúng là không muốn bị lỗ tí nào mà."
Giải Đặc biệt với giải Nhất không muốn dễ dàng trao đi đã đành, món đồ chơi nho nhỏ kia cũng không muốn cho, quả thật quá keo kiệt.
Còn hại Isagi mất mát, nghi ngời kỹ thuật dứt điểm của mình nữa, rì pọt cái loại thương nhân không có lương tâm này đi.
【"Chú ơi, chú giữ tạm quà cho cháu trước nhé, lát cháu sẽ thử thêm mấy lần nữa." Isagi định nhường chỗ cho những người xếp hàng phía sau, đoạn em chạy về chỗ Noa và Ego, "Ego-nii, anh cho em thêm ít tiền được không ạ."
Chính ra thì Ego rất sẵn sàng để Isagi thử thêm vài lần.
Nếu gã chủ quầy kia không làm ăn gian dối.
Hai cậu anh trai có nhiều kinh nghiệm đời sống hơn, liếc cái đã nhìn ra hai lon đặt ngoài rìa kia có chứa đá nặng, thế nên ban đầu Isagi mới không làm đổ được hai chiếc lon đó.
Mà sau khi thấy "cú sút" chuẩn xác của Isagi, gã chủ quầy kia đã không chút do dự thay thêm một lon có đá nặng vào, do đó lượt hai mới còn 3 lon không đổ.
Bằng vào sức lực nhỏ bé từ chân tay nhỏ nhắn của Isagi bây giờ, muốn kéo theo cả ba cái lon bẫy người kia bị đá đổ thì gần như là chuyện không thể nào.
Noa ngồi xổm xuống, vung vẩy tấm vé trong tay, "Isagi đã tặng anh một món quà sinh nhật tuyệt vời thế này, anh nên tặng lại thứ gì đó cho Isagi mới phải."
"Để anh đi thử một lượt nhé?"】
Cả rạp phim vang lên tiếng "Ồ" rất dài.
"Giống cái gì ấy nhở?" Karasu nắm tay phải đập vào lòng bàn tay trái, "Giống kiểu tình tiết trong light novel ấy."
"Tình tiết trong cái kiểu light novel với tiêu đề là 《Vô cùng xin lỗi, anh trai tôi đang ở Iv.999》 ấy." Nagi cà khịa.
"Không được, tiêu đề của cậu ngắn quá." Hiori lắc đầu, "Phải kiểu 《Dù tôi sở hữu thiên phú cấp Thần chưa trưởng thành, nhưng tôi có hai người anh trai Iv.999》 mới được."
"À, chuẩn xì tai rồi đấy." Otoya bật ngón cái.
Được rồi, xét việc anh đang giúp Isagi dạy dỗ đồ đần nên lần này đành miễn cưỡng tha thứ Noa anh giả vờ khoe khoang vậy.
【Lại sau một lượt xếp hàng, Isagi dẫn theo Noa đứng trước một đống lon bình.
Chủ quầy nhìn Noa cao to thì có hơi hoảng.
Lỡ đâu tên này cũng giỏi đá bóng, sau đó còn phát hiện chiêu trò của gã...... Hôm nay gã còn có thể toàn thây về nhà không?
Chủ quầy quyết định một điều nhịn chín điều lành, chỉ đặt hai lon có vật nặng, muốn để họ lấy đi phần thưởng mình muốn, mau mau đuổi cả nhà đi.】
Đám người trong rạp phim: Ông cũng biết Isagi chỉ muốn thú bông nho nhỏ thôi hả, thế mà ông còn đòi kiếm thêm mấy lần tiền từ Isagi nữa, có lương tâm không vậy.
Xứng đáng bị Noa giả vờ khoe khoang vả vào mặt.
【Noa cười gằn, thong thả giẫm lên trái bóng, sau đó nhẹ nhàng làm một cú dứt điểm.
Tốc độ cú sút từ bàn chân tiền đạo đỉnh cấp thậm chí có thể đạt đến 200 km/h, cú này của Noa không mạnh đến vậy, nhưng chắc chắn cũng lên đến 100 km/h.
Quả thật hệt như một cú bắn pháo hạng nặng.
Tất cả lon bình đều đổ hết, hai cái lon có vật nặng khi đổ còn phát ra tiếng đập trầm đục, lẫn trong mớ lộn xộn kia nên cũng không rõ ràng lắm, rồi chúng lăn lộc cộc đến bên chân Noa.
"Giải đặc biệt." Noa nhặt chiếc lon có đá kia lên đưa vào tay chủ quầy, "Đưa cho tôi phần thưởng được chưa?"
Này còn là câu nói bằng tiếng Nhật mà hắn vừa rồi đã cố ý nhờ Ego dạy cho.
Chủ quầy tê dại cả người, vội vã tặng giải đặc biệt cho Noa.
"Còn một lần nữa." Ban nãy Noa cũng trả tiền cho hai lượt chơi.
"Hết, hết giải đặc biệt rồi ạ." Chủ quầy sắp phát khóc, gã chỉ kinh doanh nhỏ, hôm nay lại đụng trúng khắc tinh, đúng là vất vả không công mà.
"Không sao." Noa nhờ Isagi nói cho chủ quầy, "Chúng tôi muốn giải nhì."
Cuối cùng Isagi ôm hai bé Tôm Tôm mình mong nhớ không thôi, rời đi vô cùng vui sướng.
Chủ quầy: ......
Chủ quầy: Biết vậy thì ngay từ đầu để thằng bé đó lấy hai con tôm kia luôn đi cho rồi......】
"Tuy bảo là xả giận, cơ mà Isagi chẳng chơi cái switch giải Đặc biệt kia được mấy." Ego phàn nàn, "Chẳng thà cậu giật hai cái giải Nhì về còn hơn."
"Tôi không biết phải dùng bao nhiêu lực nên không khống chế được." Noa giải thích, nhưng nghe sao cũng như đang khoe ngầm.
Nhất là khi phối hợp với biểu cảm Isagi bé nhỏ ôm thú bông Tôm Tôm sùng bái nhìn Noa trên màn hình lớn nữa.
Không được, dù nãy bảo là sẽ tha thứ cho màn giả vờ của Noa, nhưng hiện tại Noa anh vẫn nên bị sét đánh thì hơn.
Cái này thì có gì mà đáng để sùng bái chứ Isagi! Noa làm được thì tôi cũng làm được mà! Với cả đến khi em lớn lên rồi thì em cũng làm được đó!
Đừng sùng bái Noa mà, anh ta không đáng đâu!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com