Phần 20. Chủ nhân thật sự
Lee Donghyuck nheo mắt nhìn vào nhân vật cứ lướt qua lại trước mặt nó, không tự chủ được mà chau mày, điệu bộ thập phần tức giận.
"Nếu cậu còn lảng vảng trước mặt tôi nữa thì đừng trách vì sao súng đạn không có mắt!"
Lee Donghyuck hừ một tiếng, chuyện ngày hôm qua rõ ràng là một vấn đề lớn, vậy nhưng cái tên này lại có thể bình tĩnh đến như thế.
Theo như những gì nó được quản gia Smith kể lại, Lee Jeno sau khi chờ đợi quá lâu liền đi khám quanh nhà, hắn không động vào thứ này, cũng sẽ tò mò về thứ khác. Điều đó khiến cho những cô hầu gái loạn đến cực độ, bởi tất cả đồ vật nơi đây, nếu chưa có sự cho phép của chủ nhân, tuyệt đối không được động vào, ngay cả khi thu dọn, tất cả bọn họ đều phải làm thật cẩn thận.
Bà Smith vô cùng khắt khe trong chuyện theo dõi từng người, trong một lần, có cô hầu gái nhỏ tuổi bất cẩn đã vô tình làm lệch đi vị trí một bức ảnh yêu thích của Lee Donghyuck được treo ở nơi phòng khách, từ sau hôm đó, không còn ai nhìn thấy hình ảnh nhỏ bé nhanh nhạy kia đâu nữa.
Ở đây, việc nhẹ lương cao, tuy nhiên lại có vài điểm khắt khe hơn những nơi khác.
Mặc dù điều đó không ảnh hưởng đến cuộc sống của họ là bao.
Quay trở lại với Lee Jeno, gã đi dạo một vòng thì xoay người tiến vào nhà bếp, trên mặt bàn, không biết vô tình hay cố ý, một quyển sổ dày dặn được đặt yên vị trí trên đó. Bên trong ghi chú nhiều đến mức chỉ có thể thấy các dòng chữ chi chít được viết theo chiều dọc, mặc dù là thế nhưng lại rất dễ hiểu.
Hầu hết tất cả các trang đều viết về hội chứng mất ngủ, ngay cả những phương pháp trị liệu cũng bị gạch chéo lung tung, chẳng lẽ là thất bại chăng?
Thái độ vừa xem vừa hỏi những người làm ở đây, tất cả bọn họ đều có cùng một câu trả lời, xem như vô cùng lo lắng cho vị chủ nhân trẻ tuổi này. Lee Jeno đảo mắt nhìn xung quanh, bọn họ có lẽ đang pha trà, theo như cuốn sổ ghi, điều này cũng ít nhiều giúp cho giấc ngủ của Lee Donghyuck ổn định hơn, có lẽ vì thế nên bà Smith luôn ưu tiên phương pháp này.
Lee Jeno mặc dù không biết làm thế nào, nhưng nếu suốt một thời gian dài lại không thể có được một giấc ngủ đàng hoàng thì đúng là có chút đáng sợ.
Như vậy còn kinh khủng hơn cả những cách tra tấn tàn khốc nhất của Tổ chức nữa.
Haiz, đúng là một đứa trẻ đáng thương mà!
Mặc dù nhiệm vụ của một sát thủ là phải luôn tỉnh thức, vậy mà cậu ta chịu được đến bây giờ thật là không phải con người nữa rồi.
Đỉnh điểm là khi gã đỡ lấy thân thể của Lee Donghyuck khi cậu ta rơi vào trạng thái hôn mê mà ngã khỏi giường, lúc đấy mới biết cậu ta sốt cao đến nhường nào.
Những công việc mà Lee Jeno làm, nó giống kiểu một loại trò đùa nhiều hơn là thành tâm giúp đỡ, cũng bởi vì có mấy khi được cơ hội tuyệt vời như này cơ chứ. Chỉ là gã không nghĩ được rằng việc này lại sự thật có hiệu quả đối với Lee Donghyuck, gã có nghe được kết quả thông qua vị quản gia rằng đây là lần đầu tiên Lee Donghyuck ngủ một giấc dài đến như vậy. Bà Smith không biết Lee Donghyuck có mơ thấy gì không, nhưng có vẻ thần thái của cậu chủ cũng tốt hơn những ngày trước rất nhiều. Lee Jeno căn bản không sợ nhưng bà Smith cứ luôn hỏi gã đã sử dụng phương pháp thần kỳ gì lại có thể làm được điều đó, nói thật lòng chứ bà ta mà biết, có khi ngày mai chính là ngày "đăng xuất" của gã.
Nếu gã lỡ miệng nói ra phương pháp biến thái của mình, e rằng không chỉ Lee Donghyuck, mà ngay cả bà Smith cũng sẽ lên nòng súng để truy diệt gã mất.
Lee Donghyuck đứng dậy, nghiêng người muốn di chuyển ra bên ngoài, nếu nó còn thấy cái tên cấp dưới kia nữa, có lẽ sẽ tức điên lên mà đánh cho gã vài cái mất.
Haiz.... Như thế không được!
Nó đường đường là một sát thủ cấp cao cơ mà!
Phải thật chuyên nghiệp lên.
Đúng lúc này, cánh cửa đột nhiên bật mở, Na Jaemin bước vào, ngay phía sau là hình bóng của Park Jisung. Ánh mắt sắc bén của Na Jaemin lướt qua đầy uy lực, còn gương mặt thanh tú của Jisung lại bị che khuất bởi lớp mặt nạ được thiết kế với một kiểu vô cùng kỳ quặc. Lee Donghyuck chầm chậm tiến đến cùng với Lee Jeno, cả hai đứng nghiêm nghị giống như một lời chào đối với cấp trên của mình.
Đợi đến khi Na Jaemin ngồi vào chiếc bàn gỗ, nơi mà khi nãy Lee Donghyuck mới an phận ở đó, những người khác mới bắt đầu tiến lại gần hơn.
Lee Donghyuck đưa mắt nhìn về phía vị sát thủ họ Park, thuận miệng nói: "Mặt nạ mới à? Đẹp đấy!"
"Gì? Khoan đã, đây là nón bảo hiểm, cậu có vấn đề gì về nhận thức à?"
Mặc dù Park Jisung ra sức phản pháo, nhưng Lee Donghyuck lúc này lại tập trung sự chú ý của mình vào Na Jaemin hơn. Nó lấy trong túi nhỏ đặt bên thắt lưng của mình ra một lọ thuốc màu hồng nhạt, bên trong là loại dung dịch vẫn còn xuất hiện nhiều khí ga chưa tan hết.
Na Jaemin nhận lấy, anh ta đưa mắt quan sát một lúc rất lâu, giống như muốn chắc chắn rằng sẽ không có bất kỳ sai sót nào xảy ra trong nhiệm vụ sắp tới. Lee Donghyuck bên này vẫn vô cùng kiên nhẫn chờ đợi, mãi cho đến khi Na Jaemin đặt lọ dung dịch nhỏ bé xuống mặt bàn, Lee Donghyuck mới có thể tiếp tục lên tiếng.
"Đây là loại khí độc tạo ra ảo giác tạm thời, nó đã được xác nhận với kết quả thử nghiệm thành công bởi Đội trưởng đội sát thủ cấp cao - Lee Minhyung. Sẽ có hiệu quả trong vòng hai giờ đồng hồ, đủ cho chúng ta hoàn thành nhiệm vụ được giao."
Lee Donghyuck chuyên nghiệp thuật lại tất cả những gì mà nó đã được bàn giao, tuyệt đối không có sai sót dù chỉ là một chữ. Na Jaemin gật đầu, anh ta để lọ dung dịch kia vào chiếc túi phụ đeo ở thắt lưng của mình.
"Tốt! Loại này sẽ không có tác dụng quá mạnh đối với chúng ta, nếu mọi người vô tình hít phải cũng không thành vấn đề, cứ hy vọng là mũi tiêm lúc trước của Huang Renjun sẽ giúp các cậu đi."
Dừng lại một chút, Na Jaemin không nhanh không chậm mà đưa cho Lee Jeno một khẩu súng lục màu bạc, đây là khẩu súng mà trước đây đã từng vào sinh ra tử cùng với hắn, bây giờ, Na Jaemin sẽ trả về cho chủ nhân sự thật của nó.
"Mong rằng cậu sẽ không làm tôi thất vọng!"
"Rõ!"
Nhiệm vụ lần này của bọn họ vô cùng quan trọng, chính là cướp lấy sợi dây chuyền đá quý ở viện bảo tàng quốc gia, Johnny Seo muốn nhân cơ hội này mà khẳng định lại vị trí của bọn họ giữa những ông trùm khét tiếng trong thế giới ngầm.
Chỉ cần nhiệm vụ này thành công, bọn họ nhất định sẽ giữ vững được tiếng tăm, khiến cho bất cứ ai khi nghe đến tên của Tổ chức đều sẽ chau mày sợ hãi.
Đúng vậy, Johnny Seo đang muốn nắm hết các mạch huyết của cả Đại Hàn Dân Quốc này.
Gã muốn bành chướng địa vị của Tổ chức, muốn cho đám con người ngu xuẩn kia một định nghĩa mới, như thế nào mới là địa ngục!
...
..
.
.
Tiếng bước chân đều đều vang lên, hướng vào đại sảnh rộng lớn của cả một gian phòng, ánh đèn vàng nhè nhẹ lại vô tình khiến nơi đây trở nên trang trọng hơn bao giờ hết. Cả một tòa nhà hào quang vượt trội giữa lòng thành phố, một nam nhân với âu phục lịch lãm đang từng bước tiến gần hơn về phía chủ nhân của mình. Ánh mắt y sắc lạnh, quyết đoán đến mức khiến người ta khi nhìn vào liền có chút e dè.
Vị chủ nhân vẫn ung dung ngồi như thế, cả người dựa vào bộ sô pha với chất liệu xa xỉ, đang trong bộ đồ ngủ đầy vô hại, ánh mắt đăm chiêu nhìn xuyên qua lớp kính dày rộng lớn. Với hướng nhìn này, có thể dễ dàng thu vào mắt được cả chân trời ngăn cách thiên cảnh với những tòa nhà cao tầng đang nhấp nhô bên dưới.
Đã bao lâu rồi nhỉ?
Đã bao lâu rồi mới có thể ngắm nhìn Hàn Quốc xinh đẹp và bình yên như thế nhỉ?
Bàn tay uyển chuyển xoay xoay ly rượu nồng trên tay, nhấp một ngụm vừa đủ, cái cảm giác này sao lại hảo diệu đến vậy cơ chứ?
"Anh, chúng ta sẽ làm gì tiếp theo đây?" Nam nhân kia kiên nhẫn lên tiếng. Chính là vào đêm nay, thời khắc mà Johnny Seo chính thức tạo nên một tiếng vang lớn trong thế giới hầm, khẳng định sức nặng của cả một Tổ chức nguy hiểm vốn đã bị chìm rất sâu dưới đáy đại dương rộng lớn, nay lại cố ý vươn mình lên.
Hừ!
Không phải là khác xa với giao kèo ban đầu rồi hay sao?
Vị chủ nhân nheo mắt lộ ra ý cười, kỳ thật đúng là phong thái của Johnny Seo, bao nhiêu năm vẫn không đổi thay.
Anh chỉ có thể lắc đầu, biết làm sao được kia chứ, khi mà sự tham lam đang chiếm lấy tâm trí của người bạn kia?
"Mặc kệ đi, bây giờ chưa phải lúc thích hợp. Nếu cậu nhúng tay vào, bọn họ nhất định sẽ đoán ra ngay. Không cần chơi đâu!"
"Nhưng nếu như vậy thì chẳng phải John--"
"Bỏ đi! Cậu ta làm vậy cũng tốt, ít nhất cũng đánh động được đám người muốn tạo phản. Phải rồi, cậu đã ăn gì chưa? Gọi hai người kia đến ăn thịt nướng đi!.... À còn nữa , cả hai đứa nhóc cũng gọi đến luôn!"
-----------------------------------------
03/07/2023 19:29
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com