Phần 8. Chúng tôi là cấp trên của cậu!
Sau khi trở về với nhiệm vụ thường ngày, kết thúc một khóa huấn luyện đầy căng thẳng và mệt mỏi, Lee Donghyuck lái xe chạy xuyên suốt các con đường trong thành phố, giống như thể ngay chính bản thân nó cũng không biết bản thân sẽ đi đâu. Park Jisung ngồi bên ghế phụ cũng chẳng buồn lên tiếng, cậu ta đeo tai nghe rồi dần dà chìm vào những suy tư của riêng mình.
Bọn họ rất ít khi có thời gian riêng giống như thế này, mỗi ngày đều là những nhiệm vụ lớn nhỏ, cứ như vậy chất chồng lên nhau, thời gian chợp mắt cũng chỉ có thể rơi vào tầm năm đến sáu tiếng một ngày. Lee Donghyuck còn nghĩ chính mình nếu như làm doanh nhân ắt hẳn sẽ phải giàu to, so với lượng thời gian ít ỏi mà đám công nhân vẫn luôn làm hằng ngày. Thật tốt khi có thể ngủ một giấc thật ngon mà chẳng lo nghĩ gì, nó lao đầu vào mọi thứ rồi cuối cùng những gì nó nhận lại được chỉ toàn là những sự mệt mỏi và chết chóc.
Nhờ khóa huấn luyện ngày hôm nay mà nó có dịp nhìn lại tất cả những quá khứ và rồi nhận ra tương lai mù mịt của chính mình. Hầu hết những người được treo ảnh đều là những người với tuổi đời còn rất trẻ, phải nói là vô cùng trẻ so với những gì mà nó có thể nghĩ được.
Huang Renjun - Đồng tuổi với nó, hai mươi hai tuổi.
Huang Yukhei - Xiao Dejun - Wong Kunhang
Haz.. Tóm lại thì tất cả bọn họ đều khiến cho nó phải nghĩ ngợi rất nhiều.
"Anh đi đâu đấy?"
Tiếng nói của Park Jisung bất chợt kéo Lee Donghyuck ra khỏi những suy nghĩ hỗn độn, nó đảo mắt nhìn quanh cả một đoạn đường vắng vẻ không có nổi một bóng người, hai hàng đèn đường xung quanh cũng chớp tắt liên hồi, trông qua đúng là có chút đáng sợ.
Lee Donghyuck vẫn lẳng lặng di chuyển về phía trước, ngay chính bản thân nó cũng chẳng biết đây là đâu chứ đừng nói đến chuyện điểm đến của bọn họ nằm ở chỗ nào. Park Jisung lia mắt nhìn qua một lượt suốt dọc đường, khẽ nói.
"Sắp đến rồi!"
"Đến đâu?"
Rất nhanh sau câu hỏi của Lee Donghyuck, chỉ cần ôm theo đường cong của con dốc, cả hai dễ dàng nhìn thấy một dáng người đang đứng chờ bên vệ đường, có vẻ là đang muốn đi nhờ xe. Park Jisung nhỏ giọng, như có như không nói, ánh mắt không hề rời khỏi dáng dấp người đàn ông vẫn đang đứng bên đường.
"Hắn là kẻ sát nhân, anh có thể lướt qua hoặc dừng lại." Park Jisung nghiêng đầu, cậu ta đã từng nhìn qua người này, thậm chí có rất nhiều bài báo nói về vấn đề này, đúng là xui xẻo thật!
Chuyện có một kẻ biến thái chuyên đi nhờ xe ở đoạn dốc vắng vẻ, đối tượng thường là những chiếc xe đi riêng lẻ với số người ít ỏi đang ngồi bên trong. Hắn ta hành nghề thường từ một giờ khuya đến tầm ba giờ sáng, đây là kiểu thời gian có rất ít xe qua lại, hơn nữa việc ra tay cũng như giấu xác sẽ chẳng khó khăn gì.
Lee Donghyuck không muốn liên quan nhiều đến những chuyện không cần thiết, nó cứ như vậy đạp chân ga chạy thẳng về phía trước, nếu không muốn phiền phức, tốt nhất không nên dính líu vào. Những tưởng mọi chuyện sẽ êm xuôi, gã đàn ông kia bất chợt chạy ào ra trước đầu xe, Lee Donghyuck vội vàng thắng lại, nhưng vẫn là không còn kịp nữa, chiếc xe bắt đầu nghiêng lắc dữ dội sau khi cán qua một vật thể cản đường, Lee Donghyuck tặc lưỡi, nó chau mày khó chịu, nhấn chân ga một lần nữa, cứ như thế cán qua lại trên thân thể người đàn ông thêm vài ba lần.
Park Jisung ngồi bên cạnh, cả cơ thể bị đùn đẩy liên tục đâm ra cũng khó chịu không kém, cậu ta cọc cằn nói lớn: "Làm ơn chạy đi!"
-
Lee Jeno lái xe chạy dọc theo đoạn đường ngoằn ngoèo, hắn đưa mắt nhìn vào đám đông đang tụ lại ngay giữa đoạn đường, khó chịu ra mặt. Đây chắc chắn là kết quả của việc để cho Lee Donghyuck đi cùng với Park Jisung. Không phải bọn họ đã giết chết gã đàn ông kia đó chứ? Dùng dao? Hay búa?
Chạy lướt ngang qua đoạn được dốc, Lee Jeno nhìn trực tiếp vào cơ thể đã bị cán đến nát bấy, đây rõ ràng là cố ý giết người, lại chẳng phải quy luật của Tổ chức là không được hành động khi không có lệnh xuống hay sao?
Lee Jeno cứ như vậy di chuyển thêm một đoạn đường nữa cách đó vài mét, hắn tức tốc đạp ga nhanh nhất có thể để di chuyển đến vị trí chấm đỏ trên màn hình định vị.
Ngay khi dừng xe, Lee Jeno bước xuống, đứng đối mặt với Lee Donghyuck và Park Jisung, dáng vẻ vô cùng nghiêm túc và tôn trọng dành cho đối phương. Lee Donghyuck lúc này mới lên tiếng: "Nhiệm vụ của cậu tiến triển đến đâu rồi?"
"Báo cáo! Tôi đã thành công tiếp cận mục tiêu Kim Hyunjung. Gia hạn: hai tháng mười ngày."
"Quá lâu!" Lee Donghyuck ngắt lời, đây là một nhiệm vụ đơn giản, nếu thời gian lâu như vậy, nhất định sẽ đánh động đến nhiều người, khả năng bị nghi ngờ sẽ rất cao.
"Thưa, gian hạn: một tháng mười hai ngày."
"Một tháng!"
"Rõ!"
Park Jisung đứng một bên hoàn toàn không nói gì, nhiệm vụ được chỉ định sẽ được giao cho một người kiểm soát, đó là luật. Nếu cậu ta chen ngang, chỉ huy kia có quyền đưa ra hình phạt.
Sau khi đã nhận lệnh, Lee Jeno khẽ dừng một lúc, ánh mắt của hắn bất chợt lia qua nhìn người đang đứng bên cạnh cấp trên của mình. Park Jisung lúc này chỉ gật đầu một cái, sau mới lên tiếng: "Chúng tôi là cấp trên của cậu!"
Lee Jeno khẽ gật đầu, ngoài ra cũng không đưa ra ý kiến gì thêm. Park Jisung xoay người di chuyển vào chiếc xe mà Lee Jeno mới lái đến, cậu ta sau một đêm ngon giấc trên chiếc xe gồ ghề của Lee Donghyuck, ngay bây giờ rất cần về nhà để nghỉ ngơi. Bởi vì căn bản, cậu ta đã thực hiện nhiệm vụ suốt mấy tháng qua ở bên Trung Quốc, bất kể là ngày hay đêm, khi vừa về đến đã được triệu tập đến khu mật thất nhằm chuẩn bị cho khóa huấn luyện. Vừa về đến Hàn Quốc thì bị tên đồng đội đưa đến cái nơi hoang vu hẻo lánh này, đúng là không biết may mắn hay xui xẻo nữa.
Lee Jeno cùng Lee Donghyuck leo lên chiếc xe còn lại, quay trở về trung tâm thành phố. Suốt quãng đường Lee Donghyuck có nhiều thời gian rảnh rỗi để suy nghĩ hơn, nó cả đêm không được chợp mắt, thậm chí còn gặp phải tên khốn thích cản đường cản lối, Lee Donghyuck thậm chí còn chẳng nhớ ngày hôm qua nó đã cán qua kẻ kia không biết bao nhiêu lần, có vẻ hôm qua tâm tình của nó không được tốt cho lắm, ít nhất cũng đã có thể giải tỏa một phần.
Suốt một đoạn đường dài, Lee Donghyuck cũng chẳng biết bản thân đã ngủ quên từ bao giờ, tiếng nói của những đứa trẻ bắt đầu vang lên đâu đó bên tai, khiến nó chẳng thể tỉnh táo nổi........... ....
.... ..........
"Sao cậu lại đến đây? Cậu cũng bị bắt cóc hả?"
Một đứa trẻ vô cùng trắng trẻo, từng đường nét rõ ràng trên gương mặt đã chứng minh cho vẻ đẹp đẽ đó hoàn hảo đến kỳ lạ. Đôi mắt cậu ta sâu hút, cong cong đầy sự vui vẻ.
Lee Donghyuck nhìn vào người kia, nó không lên tiếng, cậu trai kia lại tiếp tục.
"Tớ đến đây để làm một thiên tài, tớ muốn trở nên mạnh mẽ hơn, cậu là người mới, nhất định còn bỡ ngỡ lắm có đúng không?"
Cậu trai kia cứ cười, đôi mắt lại cong lên như thể muốn truyền tải hết những năng lượng tích cực của mình đến với đối phương. Lee Donghyuck chau mày, nó nhìn lại chính cơ thể của bản thân, đôi bàn tay nhỏ xíu này, căn bản đâu thể là nó được cơ chứ? Thật quá vô lý!
Donghyuck đứng bật dậy, nó chạy ào ra phía trước, nó muốn nhìn thấy chính mình đang là bộ dạng gì rồi, một đứa trẻ sao? Cậu trai kia vội chạy theo, nói vọng đến: "Này, chúng ta làm bạn nhé, chúng ta sẽ cùng làm thiên tài, cùng đồng hành với nhau nhé. Chúng ta sẽ là một cặp bài trùng nổi tiếng nhất ở thành phố này!"
....
....... .....
"Lee Donghyuck! Lee Donghyuck!"
Tiếng gọi mơ hồ kéo Lee Donghyuck về với thực tại, nó thoát khỏi giấc mơ kỳ lạ, đó là loại giấc mơ quái quỷ gì thế?
Đưa mắt nhìn xung quanh, gương mặt của Lee Jeno đang ở ngay trước mặt, khá gần. Lee Donghyuck nheo mắt, hình ảnh này trông khá quen, có phần tương đồng với giấc mơ khi nãy. Nó khẽ lắc đầu, cậu bé kia là ai? Bọn họ đã từng gặp qua rồi sao?
Sở dĩ Lee Donghyuck có suy nghĩ như vậy là vì trong một nghiên cứu về giấc mơ, tất cả những nhân vật trong đó đều là những người mà một cá nhân đã từng gặp qua, không đâu mà não bộ có thể tự tạo ra hình thù của một người mà cá nhân đó chưa từng gặp bao giờ. Hơn nữa giấc mơ chỉ hiện lại người kia nhằm giúp cá nhân đó xác nhận lại một lần nữa về những gương mặt của những người mà cá nhân đã gặp trước đây.
Tóm lại, giấc mơ kia căn bản quá chân thật, điều đó làm Lee Donghyuck có chút khó chấp nhận.
"Cậu ổn không đấy? Tôi không chịu trách nhiệm về cái chết bất đắc kỳ tử của cấp trên đâu!"
Lee Jeno thò đầu qua, từ tốn nói. Ngay sau khi đã thấy Lee Donghyuck tỉnh táo hơn một chút, hắn mới chuyển mình trở về vị trí cũ. Lúc nãy khi đang chạy, hắn đột nhiên thấy Lee Donghyuck cả người rung lên rất mạnh, mồ hôi ứa ra rất nhiều mặc dù máy lạnh vẫn chạy đều đều, miệng không ngừng lẩm bẩm mấy câu vô nghĩa, đại loại như: Không thể nào! Không bao giờ! Cái gì vậy?
Thấy tình cảnh càng ngày càng không ổn, Lee Jeno buộc phải dừng xe, quay sang cố gọi vị cấp trên của mình tỉnh dậy. Quả nhiên, người kia có vẻ giết nhiều người quá nên bị ám ảnh đây mà.
Lee Donghyuck suốt nãy giờ không lên tiếng, nó vẫn cố ngẫm nghĩ về giấc mơ vừa rồi. Theo như nó được biết, việc tẩy não chỉ mới xuất hiện vài năm gần đây, vậy thì thời của nó hoàn toàn không hề có chuyện tẩy não, chỉ dùng cách thôi miên, xem như là tạm thời quên đi quá khứ.
Vậy đứa trẻ kia liệu có phải là một người bạn nào đó thời thơ ấu của nó hay không?
Không!
Đó là điều không thể!
Đứa bé đã nói là muốn làm người mạnh mẽ, còn nói cái gì mà bắt cóc, đây rõ ràng không phải là một người nó đã quen trước đó. Đầu nó bắt đầu đau lên dữ dội ngay khi nó cố gắng nghĩ về chuyện kia, đứa bé nói muốn làm bạn với Lee Donghyuck, điều này chứng tỏ bọn họ không hề quen biết.
Đây rốt cuộc là một giấc mơ đơn thuần, hay đó thật sự là một phần ký ức mà Tổ chức đã cố xóa đi?
-------
29/03/2022 22:40
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com