4. Giữa lằn ranh cảm xúc
Ngày hôm sau, Sasin không còn trì hoãn nữa. Cậu quyết định sẽ gặp Benjamin. Lúc này, trong lòng cậu đầy rẫy những cảm xúc trái ngược nhau—lo lắng, sợ hãi, nhưng cũng là một chút hy vọng mong manh. Cậu đã quá mệt mỏi với việc tự dằn vặt mình, và có lẽ đã đến lúc đối diện với những điều không thể né tránh.
Họ hẹn nhau tại một quán cà phê yên tĩnh, nơi mà Benjamin thường xuyên lui tới khi cần không gian riêng tư. Sasin đến sớm hơn dự định, đứng trước cửa quán, hít một hơi thật sâu để lấy lại bình tĩnh. Dù đã chuẩn bị tinh thần, nhưng cậu không thể tránh khỏi cảm giác bồn chồn khi nghĩ đến những lời sẽ nói.
Benjamin đến muộn một chút, bước vào quán với dáng vẻ nghiêm túc, nhưng ánh mắt anh ngay lập tức tìm thấy Sasin. Anh mỉm cười, nhưng cái mỉm cười ấy có chút yếu ớt, như thể đang chờ đợi điều gì đó lớn lao hơn chỉ là một lời chào.
"Sasin," Benjamin ngồi xuống đối diện cậu, giọng anh nhẹ nhàng nhưng đầy nghiêm túc, "Cảm ơn em đã đến."
Sasin gật đầu, không nói gì ngay lập tức. Cậu nhìn vào ly cà phê đang bốc hơi, đầu óc như đang quay cuồng. Cuối cùng, cậu cũng thở dài và quyết định lên tiếng.
"Benjamin, tôi không biết phải bắt đầu từ đâu. Nhưng tôi… tôi không thể tiếp tục như thế này nữa. Không phải vì tôi không yêu anh, mà vì tôi không thể bỏ qua trách nhiệm của mình."
Benjamin im lặng, đôi mắt anh ánh lên sự đau buồn, nhưng không phải là sự tức giận. Anh không lên tiếng, chỉ lặng lẽ lắng nghe Sasin.
"Tôi là một giáo viên. Tôi đã chọn nghề này và tôi không thể để nó bị ảnh hưởng bởi những chuyện riêng tư. Những ánh mắt của đồng nghiệp, những lời bàn tán… tôi không thể làm ngơ. Tôi đã cố gắng thuyết phục mình, nhưng đến lúc này, tôi thấy mình không còn lựa chọn."
Benjamin hít một hơi thật sâu. Anh không vội vàng phản bác, mà chỉ nhìn vào Sasin bằng ánh mắt kiên định. "Em không cần phải lựa chọn giữa tôi và công việc của mình, Sasin. Tôi hiểu những gì em đang trải qua, nhưng em cũng phải hiểu một điều: tôi không thể để em một mình đối diện với tất cả những khó khăn này. Tôi sẽ luôn ở đây, bên em, dù thế nào đi nữa."
Sasin cảm thấy nghẹn lại trong cổ họng, không phải vì sự quyết tâm của Benjamin, mà vì những lời nói ấy quá nặng nề. Cậu biết rằng Benjamin đang nói thật lòng, nhưng cậu lại không thể buông bỏ quá dễ dàng.
"Anh không hiểu đâu," Sasin nói, giọng khản đặc. "Anh có thể thay đổi cả thế giới, nhưng tôi… tôi không thể thay đổi những gì tôi đã chọn."
Benjamin im lặng một lúc lâu. Anh không phản đối nữa, chỉ nhìn vào Sasin, đôi mắt anh dịu lại. Cuối cùng, anh nói, giọng như rút ra từ tận đáy lòng: "Nếu em thực sự cảm thấy đây là quyết định đúng đắn, tôi sẽ tôn trọng nó. Nhưng hãy nhớ, tôi sẽ luôn đứng bên em. Dù em có chọn gì đi nữa."
Sasin ngẩng đầu lên nhìn anh, mắt cậu ngấn lệ. Cảm xúc trong cậu bây giờ chẳng còn gì ngoài sự mệt mỏi. Cậu không thể quyết định ngay lúc này, nhưng cậu biết rằng tình yêu của Benjamin sẽ không dễ dàng biến mất.
"Chúng ta sẽ làm gì bây giờ?" Sasin hỏi, giọng cậu nhẹ nhàng, như một lời cầu xin giải thoát cho tất cả những gì đang dằn vặt trong lòng.
Benjamin nhìn cậu, nụ cười không còn vẻ mạnh mẽ như trước, nhưng vẫn là một nụ cười ấm áp. "Chúng ta sẽ cùng nhau vượt qua tất cả. Dù sao, tình yêu không phải lúc nào cũng dễ dàng, nhưng tôi tin chúng ta sẽ tìm ra cách."
---
Sau buổi nói chuyện ấy, dù cả hai chưa đưa ra được quyết định cuối cùng, nhưng mối quan hệ giữa Sasin và Benjamin đã có sự thay đổi lớn. Họ vẫn tiếp tục giữ liên lạc, nhưng cũng bắt đầu cẩn trọng hơn với mỗi bước đi. Những ánh mắt và lời bàn tán vẫn chưa ngừng, nhưng cả hai hiểu rằng không phải tất cả mọi chuyện đều có thể dễ dàng vượt qua.
Sasin quay lại với công việc, nhưng trong những lúc một mình, cậu vẫn nghĩ đến Benjamin. Cậu không thể phủ nhận rằng tình cảm dành cho anh vẫn rất mạnh mẽ, nhưng những lo lắng về công việc, xã hội và tương lai vẫn luôn đè nặng trong lòng.
Với Benjamin, anh chấp nhận mọi điều đó. Dù có khó khăn, anh sẵn sàng cùng Sasin vượt qua tất cả, dù tình yêu giữa họ vẫn còn phải trải qua rất nhiều thử thách phía trước.
Và như vậy, dù còn nhiều nghi ngờ, nhưng cả Sasin và Benjamin đều không thể phủ nhận rằng tình yêu của họ vẫn đang lớn dần, mạnh mẽ hơn qua mỗi ngày…
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com