Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Nốt ruồi bên má (19,20)


Chương 19

Tuy La Tại Dân nói vậy nhưng lần sau cậu Cả lên, cậu vẫn giúp anh xoa, có thể là do thói quen chăm sóc Lý Đế Nỗ, bộ dáng kia của anh cũng thật đáng thương, cậu nén giận dạy dỗ anh nhưng lại một lần rồi một lần nuông chiều anh.

Cậu Cả họ Lý chưa từng hài lòng như vậy, cứ mỗi tối tắt đèn lại vô cùng có tinh thần, anh nắm lấy cổ chân La Tại Dân, kéo cậu lên người mình không ngừng gọi “nha đầu”, “nha đầu”.

“Làm cái gì?” La Tại Dân vẫn luôn hung dữ với anh, vừa xoa tay vừa trừng mắt nhìn anh, “Cậu càng ngày càng lâu ra, tay em đều mỏi cả rồi.”

Theo như cậu Cả nghe được là La Tại Dân đang khen anh, muốn cười nhưng lại ngại ngùng, vô cùng không biết xấu hổ mà nói: “Đợi tôi khỏe lại tôi cũng chăm sóc em.”

La Tại Dân sợ nhất những lời này, cậu lo lắng, lại có chút buồn bã, cảm thấy người này thật sự sắp khỏe lại, nếu như Lý Đế Nỗ khỏe rồi, bản thân mình sẽ không thể ở lại đây nữa.

Qua Thanh Minh, cậu Cả rất cố gắng hoạt động chân. Mỗi buổi sáng đều tự mình chống gậy đi lại trong sân, không đi đến mức đầu đầy mồ hôi thì không chịu quay về phòng. Có lúc La Tại Dân nhìn thấy Lý Đế Nỗ qua song cửa sổ, thấy anh chăm chỉ như thế, phấn đấu như thế trong lòng mơ hồ không rõ, vừa ngọt, vừa đắng, lòng xót xa muốn khóc.

Cậu Cả chảy mồ hôi ròng ròng quay về, câu đầu tiên là gọi: “Nha đầu.”

La Tại Dân thản nhiên cười với Lý Đế Nỗ, nhẹ nhàng đáo một câu: “Vâng.” Sau đó đi qua đỡ anh, giúp anh lau mồ hôi trên mặt, lau một lúc, anh liền cúi đầu xuống, giữa ban ngày ban mặt hôn lấy cậu.

La Tại Dân ban đầu trốn tránh nhưng sau đó coi mỗi ngày đều là ngày cuối cùng, vụng về đáp lại anh, mềm mại rúc vào lồng ngực anh, hai người không biết ngượng, thường xuyên trốn trong phòng dây dưa.

Cậu Cả vẫn làm đúng như những lời anh đã nói, không chạm vào quần áo cậu. La Tại Dân có đôi khi hy vọng Lý Đế Nỗ chạm vào, phát hiện mình là một thằng nhóc, mắng cậu, ghét cậu, như vậy trong lòng cậu có lẽ sẽ dễ chịu hơn.

“Cậu Cả,” La Tại Dân mở đôi môi ướt át, ngẩng đầu nhìn Lý Đế Nỗ, “Nếu như cậu khỏe lại rồi, những lời cậu nói lần trước…khi nào thì cậu viết thư thôi vợ cho em?”

Lý Đế Nỗ nhíu mày, nắm chặt cánh tay cậu: “Thư thôi vợ gì.”

“Chính là…” La Tại Dân bị Lý Đế Nỗ nắm đau, hơi trốn về phía sau, “Trước đây cậu nói sẽ cho em thư thôi vợ, để em…em gả cho người khác.”

Cậu Cả có vẻ rất giận dữ, dùng sức nắm chặt bả vai cậu, đang định nói gì đó, bên ngoài có người gọi: “Cậu Cả, mợ Cả, mau mở cửa ra, Lão phu nhân tới rồi!”

Cậu Cả dùng ánh mắt bi thương, đau lòng nhìn La Tại Dân, lặng lẽ quay đầu, dò dẫm từng bước ra mở cửa. Bên ngoài, mẹ anh đang đứng đó, dường như biết trong phòng đang làm gì nên không trực tiếp đi vào, mà nghiêng đầu nhìn qua khe cửa: “Nha đầu, mẹ muốn ăn hạch đào con phơi, đi lấy một ít về đây.”

La Tại Dân lập tức đi, là hiếu thuận bà, cũng muốn trốn tránh cậu Cả. Đông Viện vốn có cả đống hạch đào rất lớn, nhưng mà ngày qua ngày, chỉ còn lại vài quả, dường như giống những ngày tháng tốt đẹp của La Tại Dân, chẳng còn lại bao nhiêu.

Cậu đứng ngây người một lúc, ôm váy ngồi xuống, chọn tới chọn lui, khó khăn lấy được bốn quả, cầm trong tay mang về, đi đến trước cửa đang định đẩy ra, cậu nghe thấy tiếng cậu Cả trách móc:
“… em ấy là tay chân, là linh hồn của con!”

La Tại Dân sững sờ, dừng lại ở đó, nghe Lão phu nhân như thở dài một hơi: “Nha đầu ấy suy cho cùng cũng không phải xuất thân từ một gia đình tử tế,” bà dường như cũng rất đau lòng, cũng bất đắc dĩ “Con coi như nó là vợ bé, cả năm ở phòng nó cũng được, nhưng mà…không thể lập thành vợ cả.”

La Tại Dân cảm thấy ngực vô cùng đau, đau đến mức lồng ngực muốn vỡ ra, trong phòng, Lão phu nhân lại nói: “Còn nữa, Đức Vĩnh, hạ nhân trong nhà nói thân thể nó…” Bà dừng lại một chút mới nói, “Hình như vẫn chưa tới kỳ, con cần phải có một đứa con nối dõi.”

Tay La Tại Dân run rẩy, hạch đào lạch cạch rơi xuống, lăn xung quanh cậu rồi lăn ra ngoài. Trong phòng im lặng, cánh cửa kẽo kẹt mở ra, cậu Cả chống gậy đứng đó nhìn, há miệng thở dốc.

La Tại Dân tỏ ra kiên cường, nở một nụ cười: “Cái đó,” môi cậu run run, “Không cầm chắc…”

Nhà trước đột nhiên có tiếng động lớn, dường nhưng là tiếng pháo hỷ, La Tại Dân run rẩy, đằng xa có người hô hoán: “Nhanh! Chạy nhanh! Thổ phỉ tới rồi!”


Chương 20

Là tiếng súng!

Cậu Cả nắm chặt bả vai La Tại Dân, kéo vào trong phòng, bên ngoài tiếng súng vang khắp chốn, xung quanh tai đầy tiếng phụ nữ gào khóc. Cậu Cả ôm La Tại Dân, còn muốn kéo mẹ anh lại, cây gậy rơi ra làm anh ngã thật mạnh xuống đất.

“Lão đại!” La Tại Dân sừng sỡ, muốn tiến lại đỡ anh dậy. Nhưng cậu Cả như phát điên, con mắt đỏ ngầu, hét to với Lão phu nhân: “Đưa em ấy trốn đi!” Lý Đế Nỗ chỉ vào cái tủ lớn trong phòng, “Lấy vải rách che lên!”

Lão phu nhân phản ứng lại, kéo La Tại Dân đẩy vào trong. Cậu Cả lảo đảo bò dậy, ngã nhào lên giường, kéo một ngăn kéo nhỏ ở khung giường, bên trong có một khẩu súng lục, bên cạnh còn có mấy viên đạn.

“Mẹ, người làm gì vậy,” La Tại Dân gấp phát khóc, “Mẹ cứ lo cho cậu cả trước đi, chân anh ấy không hoạt động được!”

Cậu Cả vừa lắp đạn vừa quay đầu lại nhìn La Tại Dân, nha đầu vẫn còn sạch, là người vợ ngốc còn chưa viên phòng. Cửa bị kéo mạnh từ bên ngoài, hai người đàn ông dáng vẻ cao to bước vào, tuổi tác không quá lớn, tóc không dài không ngắn, hơi rối loạn, trên người mặc một bộ giáp da dê, lộ ra cánh tay thô tô, vừa nhìn liền thấy khẩu súng trên tay cậu Cả cùng với đôi chân tàn phế.

Viên đạn chưa kịp lắp rơi xuống, La Tại Dân và Lão phu nhân cùng bị lôi cổ áo kéo ra ngoài. Nhị Viện có vô số người đang ngồi, nam một bên, nữ một bên, có thổ phỉ cầm súng canh giữ đi qua đi lại. La Tại Dân bị vứt vào đám phụ nữ, mợ Hai, mợ Ba đang cúi đầu cách đó không xa.

Cậu Cả ngồi đối diện bọn họ, cùng với nô bộc, đầy tớ, cây gậy đã rơi đâu rồi. Lý Đế Nỗ thấp thỏm nhìn về phía các cô, La Tại Dân không nỡ nhìn anh chịu khổ, muốn đứng dậy, lập tức từ hai bên có họng súng tối đen hướng vào người cậu.

“Ngồi xuống,” mợ Hai không biết lúc nào đã lại gần sau lưng cậu, ra sức túm lấy tay áo cậu, “Đây toàn là thổ phỉ, con gái đừng nên lộ mặt!”

La Tại Dân ngồi xuống, dáo dác nhìn về phía đối diện như con chim nhỏ không ổ, cậu mím môi, vô cùng đau lòng.

“Tôi nói này,” mợ Ba cũng tiến đến, nói thầm, lấy trong tay áo ra một khối than, bôi lung tung lên mặt, “Cái tên Song Thương kia, thật sự không làm phụ nữ?”

“Ai mà biết được,” mợ Hai cũng vươn tay ra bôi mặt, không yên lòng mà túm lấy La Tại Dân, “Cúi đầu!”

Nhóm thổ phỉ bắt đầu cướp đoạt đồ vật trong nhà, hòm đồ, tủ quần áo, hộp trang sức, toàn bộ đều bị lật tung, từng bao từng bao bị ném ra sân. Thừa dịp hỗn loạn, La Tại Dân lén nhìn cậu Cả bên kia, vừa nhìn thấy bóng người, một đôi chân dài đi đến, từng bước vội vàng, ngăn chặn tầm nhìn của cậu.

Lách cách, là tiếng xâu đạn dưới áo khoác người nọ, mỗi xâu chừng mấy chục viên, mỗi viên đều thu hút ánh mắt người khác, vừa cổ quái, vừa lộng lẫy.

Chỉ vì một phút ngạc nhiên, La Tại Dân nhìn lên trên đôi chân kia, thắt lưng người nọ đeo một tấm da trâu ba đến năm tấc, hai bên trái phải thắt lưng đều dắt một khẩu súng, bên trên nữa, nút áo không cài tùy tiện phơi bày lồng ngực vạm vỡ, trên cổ có một vết sẹo rất dài, sau đó là mặt, khuôn mặt có sức hút đậm nét phong trần.

La Tại Dân nhìn hắn ta, hắn cũng trùng hợp mà nhìn La Tại Dân, chỉ nhìn qua một cái, tên thủ lĩnh thổ phỉ lỗ mãng lại có thể si ngốc trừng lớn mắt, có chút tản ra vẻ hung tàn, nhìn chằm chằm cậu.

La Tại Dân vội vàng cúi đầu, bởi vì sợ, không tự chủ mà ôm chặt đầu gối, dáng vẻ vô cùng quê mùa. Tên thủ lĩnh vẫn đứng đó, dường như đang do dự, quay người rời khỏi.

Lúc này mợ Hai túm góc áo La Tại Dân, muốn cậu đổi về phía sau, La Tại Dân đang muốn di chuyển, tên Song Thương nhăn mặt, lại quay lại, bước vài bước đã đứng trước mặt La Tại Dân, lấy giày da nhẹ nhàng đá giày thêu của cậu: “Cô vợ nhỏ này, sao chân lại to thế?”

La Tại Dân không lên tiếng, tên kia liền ngồi xổm xuống, dùng bàn tay to dày bóp mặt cậu, không nhìn chỗ khác, mà chỉ nhìn má trái của cậu, trên gò má trắng trẻo có một nốt ruồi nhỏ.

Đột nhiên hắn ta khiêng La Tại Dân lên, cúi người xuống, đầu như muốn chạm vào đầu gối La Tại Dân, như chú rể khiêng cô dâu vậy. Cậu Cả ở phía đối diện gào thét: “Nha đầu!”

Đám phụ nữ kêu gào sợ hãi, một tên thổ phỉ khiêng một cô gái lên để làm gì, các cô đều biết, nhao nhao vươn tay túm lấy váy La Tại Dân, nhưng đều không có tác dụng, nghĩ thôi cũng biết, sao có thể làm gì được.

“Hả?” Những chuyện phụ nữ sợ nhất này, La Tại Dân lại không hiểu, đầu bị nâng lên trên vai tên thổ phỉ, cậu vươn tay ra sức đấm vào lưng hắn, “Anh bắt tôi làm gì, thả tôi xuống!”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com