11
La Tại Dân biết năng lực giả truy bắt cậu ngày hôm đó vẫn còn ở thành phố Vân Thanh. Chỉ là cậu không chắc những người đó là người của Tháp, hay là những tay anh chị nhìn thấy lệnh truy nã muốn kiếm tiền thưởng.
Cho dù thế nào thì tin tức mà cậu đang có hiện tại vẫn không đủ. Cho dù hiện giờ rất nguy hiểm tạm thời cậu cũng không thể rời khỏi nơi này.
La Tại Dân vốn muốn để Lý Đế Nỗ ở lại nhà an toàn nhưng anh không đồng ý. Chỉ có điều khi nhìn thấy thân thủ lật tường nhanh nhẹn của Lý Đế Nỗ làm cậu yên lòng hơn phần nào.
Phòng hồ sơ thành phố là một kiến trúc được xây dựng từ rất lâu, hệ thống an ninh không quá tiên tiến. Cả tòa nhà cũng chỉ có người đứng canh ở phòng bảo vệ ngay cửa ra vào. Hai người leo qua bức tường ở sân sau đi vào, Lý Đế Nỗ lại lần nữa thể hiện tài năng, cạy khóa của cửa an toàn.
Máy tìm kiếm nằm ở tầng hai, là một máy hiển thị hình cầu hướng lên 45 độ. La Tại Dân kết nối máy liên lạc được cải tạo vào máy chủ, cẩn thận tránh né hệ thống an ninh, mở quyền tìm kiếm ở hạn mức cao nhất. Mười lăm năm trước nơi này phần lớn sử dụng hồ sơ giấy để lưu trữ thông tin, cậu kiểm tra trong hệ thống, thấy rằng phòng hồ sơ thế mà lại không quét hồ sơ giấy trước kia để lưu vào hệ thống.
"Ở tầng bốn." Lý Đế Nỗ chỉ vào biển chỉ dẫn tầng lầu trên tường. "Phòng hồ sơ giấy."
"Trước đây đã từng có cải cách đẩy mạnh hồ sơ không giấy, vậy mà nơi này lại không thực hiện." La Tại Dân đi theo Lý Đế Nỗ lên lâu trong cầu thang thoát hiểm. "Nếu có bản điện tử tôi có thể trực tiếp sao chép."
"Thành phố nhỏ thế này, nhân viên chính phủ có hạn, chuyện không cần thiết thì sẽ không làm." Lý Đế Nỗ nói.
Vì để đảm bảo an toàn cho việc lưu trữ, cả phòng hồ sơ đều có kết cấu khép kín. Vì không có cửa sổ nên La Tại Dân quyết định mở luôn cả đèn, dựa trên nhãn dán để tìm tới ô hồ sơ mười lăm năm trước. Lý Đế Nỗ xoay chiếc kệ xoay được chất đầy.
"Nếu chỉ có hồ sơ giấy thì chắc chúng ta phải tới đây thêm vài lần." La Tại Dân nhìn những hồ sơ chồng chất trên kệ cảm thấy đau đầu. "Anh bắt đầu tìm từ bên kia đi."
Cả đêm tiếp theo hai người đều không giao lưu gì nhiều với nhau. Hồ sơ giấy khó tìm hơn nhiều so với hồ sơ điện tử, không có tính năng tìm kiếm từ khóa, chỉ có thể dùng sức người để đọc. Lượng công việc cực lớn. Đến gần sáng La Tại Dân mới tìm được một chút thông tin có ích, nhưng không có liên hệ trực tiếp với J.
Lý Đế Nỗ muốn nhắc nhở La Tại Dân về thời gian, thấy cậu đơ người ở đó nên đi qua. Trong tay La Tại Dân cầm một tờ báo địa phương, một bố cáo được đăng trong khung đen.
"Sao thế?" Lý Đế Nỗ xem xong bố cáo, không phát hiện có gì lạ. Người chết là một doanh nhân ở địa phương, nguyê nhân là chết bệnh.
"Tôi đã từng thấy cái tên này trong hồ sơ ở cô nhi viện."
"Người này từng nhận nuôi trẻ ở cô nhi viện?"
"Trên hồ sơ của cô nhi viện thì viết thế." La Tại Dân nhìn vào thời gian đăng bố cáo, giọng nói nặng trĩu. "Nhưng mà trước khi ông ta nhận nuôi đứa trẻ đó, thì đã chết."
Trên đường trở về La Tại Dân vẫn luôn yên lặng không lên tiếng, Lý Đế Nỗ cũng không phải người hay nói, vậy nên cả hai cứ yên lặng suốt đường đi.
Tiếng máy móc hoạt động vang lên từ nhà máy, phủ lên tiếng chim hót buổi sớm. Ánh sáng từ từ chiếu lên từ chân trời, hôm nay là một ngày nắng đẹp.
Lý Đế Nỗ đóng cửa nhà an toàn, ngăn hơi ẩm lại ở ngoài cửa. Không khí đọng lại trong phòng cả đêm bắt đầu di chuyển khi chiếc quạt thông gió được bật lên.
Anh đi đến chỗ đối diện với La Tại Dân và ngồi xuống, anh biết cậu có việc muốn nói với mình.
"Có phải là cậu nghĩ đến gì đó không?" Lý Đế Nỗ hỏi.
La Tại Dân gật đầu, trên gương mặt cậu là vẻ nặng nề mà Lý Đế Nỗ chưa từng thấy.
"Trước đây tôi có một suy nghĩ, sao có thể trùng hợp thế được, ngay vào năm mà J thức tỉnh, những đứa trẻ vốn có ở cô nhi viện đều rời khỏi." La Tại Dân nói, giọng nói căng thẳng. "Lúc đó tôi đã nghĩ, có thật sự là họ đã bình yên rời khỏi cô nhi viện không."
La Tại Dân chìm đắm trong chính suy nghĩ của bản thân, không chú ý đến những thay đổi trong ánh mắt Lý Đế Nỗ.
"Những năng lực giả thông thường khi thức tỉnh có khả năng sẽ vì không khống chế được tinh thần lực mà làm tổn thương người thường. Vậy nên chi nhánh của tháp ở mỗi khu vực đều sẽ có một bộ môn chuyên phụ trách giám sát những đứa trẻ đến tuổi, và quản lí những năng lực giả vừa thức tỉnh."
"Thông thường năng lực giả sẽ thức tỉnh từ lúc 5 đến 10 tuổi. Khi J thức tỉnh đã 13 tuổi, năng lực của chi nhánh Tháp ở thành phố Vân Thanh lại yếu, có lẽ sẽ không tiếp tục giám sát cậu ta, cho dù có thể kịp thời phát hiện, bằng năng lực của bọn họ cũng không thể ngăn cản lính gác bóng đêm."
"Vậy thì sao?" Lý Đế Nỗ bình tĩnh hỏi cậu.
Sau một hồi lâu yên lặng, La Tại Dân khàn giọng nói: "Khi thức tỉnh J đã không thể khống chế tinh thần lực, người ở cô nhi viện đều gặp chuyện."
" Lý Đế Nỗ, anh có còn cho rằng người thường và năng lực giả là bình đẳng không?"
La Tại Dân được sinh ra trong một gia đình người thường. Cả bố mẹ cậu đều không phải năng lực giả. Năm 6 tuổi cậu thức tỉnh ngoài ý muốn, sau khi trở thành dẫn đường thì đi làm ở tháp theo lẽ tự nhiên. Sự giáo dục mà cậu nhận được là truyền thống nhất. La Tại Dân có năng lực rất mạnh, khi còn ở Tòa Thánh đã được Tháp mời chào trước, sau khi tốt nghiệp đã trực tiếp đi vào tháp làm việc, hơn nữa còn trực thuộc dưới trướng Thủ lĩnh Bộ dẫn đường Kim Đạo Anh, dù là cấp dưới nhưng cũng là học trò.
Thủ lĩnh bộ Lính gác Lý Thái Dung rất tích cực trong việc tự mình hướng dẫn lính gác trong Tháp, nhưng Kim Đạo Anh chỉ có hai học sinh. Kim Đình Hựu là học trò đã theo anh từ trước, La Tại Dân là người còn lại.
La Tại Dân biết tại sao Kim Đạo Anh lại coi trọng mình. Trước kia trong một lần kiểm tra bởi vì một số lý do làm cậu có dao động tinh thần bất thường, chỉ số tinh thần lực vốn ổn định ở cấp SS đột ngột gia tăng, vượt đến cấp SSS.
Tuy rằng chỉ là một khoảnh khắc ngắn ngủi nhưng vẫn đủ để thu hút sự coi trọng của Tháp.
Chỉ số tinh thần lực tối cao của năng lực giả được quyết định bằng thiên phú trời sinh, không thể đột phá bằng các biện pháp nhân tạo. Khi đó La Tại Dân còn đang học ở Tòa thánh, cấp bậc SS ổn định như ngày thường đã là hiếm thấy, sau khi vượt đến cấp SSS đã ngay lập tức nhận được lời mời từ Tháp. Chuyện này đến nay vẫn luôn được bảo mật, ngoại trừ tầng lớp lãnh đạo của tháp không còn ai biết.
Chẳng qua từ đó về sau tinh thần lực của cậu vẫn luôn dừng lại ở cấp SS. Cậu từng nói chuyện với Kim Đạo Anh nhưng đối phương cũng không quá quan tâm đến chuyện này, còn an ủi cậu không cần gấp. Bản thân tinh thần lực vốn không thể tính toán đong đếm, những trường hợp đột phá chỉ số tinh thần lực đều không có điểm chung, chỉ xảy ra ngẫu nhiên.
"Lúc đó khi kiểm tra có lẽ em đã gặp được một số chuyện." Lúc đó Kim Đạo Anh đã nói thế này với cậu. "Tâm trạng của em không được ổn định nên trực tiếp ảnh hưởng đến tinh thần lực."
La Tại Dân hỏi, nếu như cậu có tâm trạng y hệt lúc kiểm tra có phải sẽ đột phá chỉ số cấp bậc lần nữa không.
Thủ lĩnh trẻ tuổi của Bộ Dẫn đường khẽ vỗ vào vai cậu, nở nụ cười hiền hòa.
"Tại Dân, cảm xúc của con người không thể sao chép được. Anh không biết lúc đó em đã gặp chuyện gì, nhưng mà anh chắc chắn là em không hề muốn lặp lại nó."
Đúng vậy. La Tại Dân nghĩ, ai lại muốn thử lại lần nữa chứ. Bởi vì khi cậu về đến nhà vô ý thả tinh thần thể ra, sứa biển sao đen vô tình làm em trai còn nhỏ bị thương, xém nữa không thể cứu sống. Mẹ cậu tuyệt vọng quỳ xuống trước mặt cậu, van xin cậu đừng trở về nữa.
Lúc đó La Tại Dân mới hiểu ra, tại sao khi bản thân mình còn ở Tòa thánh bố mẹ cậu vẫn luôn không tới thăm cậu. Tại sao hai kỳ nghỉ trong năm khi cậu ở nhà thái độ của họ với cậu lại xa cách đến thế.
Bố mẹ cậu sợ hãi cậu, là nỗi sợ từ sâu thẳm trong đáy lòng, đủ để làm tan vỡ tình thân.
Chỉ vì cậu là năng lực giả.
Từ đó về sau, La Tại Dân không về nhà nữa. Có một lần vì phải làm nhiệm vụ nên cậu đi ngang qua cửa nhà, lúc đó cậu mới phát hiện ra rằng ngôi nhà nhỏ ba tầng cậu sống từ nhỏ đã đổi chủ từ lâu.
Nhiều năm qua La Tại Dân vẫn luôn cố gắng hết sức để thực hiện nhiệm vụ. Những gì cậu học được ở Tòa thánh và những gì được chính Kim Đạo Anh truyền dạy khiến cậu tin rằng những chuyện mình đang làm là để giúp người thường và năng lực giả có thể chấp nhận nhau, trở thành một quần thể bình đẳng.
Bây giờ cậu nhận ra, hình như bản thân mình đã đánh giá thấp mâu thuẫn giữa hai bên.
Sự thức tỉnh của lính gác bóng đêm là chuyện ngoài ý muốn không ai ngờ đến, nhưng chuyện ngoài ý muốn này lại trực tiếp khiến cho mười bốn đứa trẻ người thường phải chết, có lẽ còn có những nhân viên làm việc ở cô nhi viện lúc đó.
Tháp đè ép chuyện này xuống, sắp xếp những "đích đến hợp lí" cho những đứa trẻ đã chết, ghi chép của truyền thông lúc đó cũng được sửa đổi. Nếu như không phải La Tại Dân kiểm tra cẩn thận, có lẽ vĩnh viễn sẽ không biết được rằng khi lính gác bóng đêm thức tỉnh đã vô tình giết chết mọi người trong cô nhi viện.
Trên mu bàn tay cậu xuất hiện hơi ấm xa lạ, một bàn tay có khớp xương rõ ràng nắm lấy tay cậu.
Lý Đế Nỗ nhìn thẳng vào mắt cậu, anh nói với giọng nhẹ dịu, thậm chí trong mắt còn có chút dịu dàng:
"Có, tôi vẫn luôn nghĩ thế."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com