Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

6

Thành phố Lẫm Lai là một thành phố nhỏ ở biên giới phía Đông của Đế quốc. Hoạt động giao thương không quá phát triển, nhịp sống cũng không quá gấp gáp như ở Đế đô, rất nhiều cửa hàng chỉ hoạt động đến cỡ 2 3 giờ chiều là đóng cửa. Buổi tối chỉ có quán bar và hàng ăn đêm mở cửa đến sáng. Trong thành phố này món hàng bán chạy nhất là thuốc lá và rượu. Người dân từ nơi khác chiếm hết hai phần ba dân số của cả thành phố.

Nếu như không phải La Tại Dân từng nghe kể về nơi này khi còn ở Tháp, cậu sẽ không nhận ra thành phố với cái tên không hề được nhiều người biết đến này là một trong những đầu mối chợ đen quan trọng của Đế quốc.

Vùng duyên hải của thành phố Lẫm Lai có một chợ hải sản ở phía Tây. Nơi này không chiếm quá nhiều diện tích nhưng hoạt động buôn bán cũng không quá tệ. Một thanh niên mặc áo có mũ đen nhanh nhẹn vượt qua đám đông trong yên lặng. Mùi tanh của biển nồng nặc trong không khí, sứa biển sao đen hưng phấn bơi lội trong cảnh tranh tinh thần, để ngăn không cho nó chạy ra ngoài La Tại Dân cố ý tăng cường vách ngăn tinh thần.

Bước chân của thanh niên dừng lại, trước mắt cậu là một sạp hàng vắng tanh không khách. Trên tấm xốp trắng có dòng chữ được viết xiêu vẹo bằng mực đỏ "Hàng cá Uy Hải". Trên đống nước đá của sạp hàng là một số thủy sản nửa sống nửa chết. Con cá hố đã cứng đơ dùng tròng mắt trắng bạch nhìn chằm chằm vào cậu.

Chủ sạp là một người đàn ông dáng người bệ vệ, đang ngậm điếu thuốc đánh bài cùng người khác, không hề quan tâm tới khách đến.

La Tại Dân khẽ hắng giọng: "Ông chủ, 7 cân cá cờ xanh."

Ông chủ quay đầu lại liếc nhìn cậu: "Cậu nhóc ăn có hết không?"

"Nhà tôi có nuôi hai con mèo một con chó."

Ông chủ bỏ bài trong tay xuống, vén tấm rèm vải bẩn đen phía sau sạp hàng lên: "Đi vào đi."

Phía sau cửa là một lối đi dài có cầu thang đi xuống, với cách tường và trần nhà được đóng bằng những tấm kim loại. La Tại Dân có biết đến loại kim loại này, trong phòng tạm giam của Tháp toàn là loại vật liệu này. Đây là loại vật liệu có thể hoàn toàn cách ly tinh thần lực, tinh thần thể cũng không thể xuyên qua được.

Ông chủ không đi xuống cùng cậu. Cửa vào ở dưới có chỗ kiểm tra an toàn, nhưng cũng chỉ kiểm tra cậu có mang theo vũ khí trên người hay không rồi cho cậu vào.

Lính gác đứng hai bên mở cửa cho cậu. Sau cửa là một đại sảnh hình quạt cực lớn, có đến hơn cả trăm quang não tân tiến được đặt ngay ngắn và cả nhân viên với số lượng tương ứng đang bận rộn làm việc. Nếu như không phải cứ cách vài bước là có một lính gác mang súng đã lên nòng, còn cả những lính gác không hề yếu đang tùy ý thả tinh thần thể ra đi lại khắp nơi, hình ảnh này không giống như trị trường giao dịch ngầm dưới lòng đất mà giống như một trung tâm giao dịch chứng khoán tài chính hơn.

Ở trung tâm của đại sảnh có một bục cao, một người đàn ông tóc đen đang ngồi trên chiếc ghế dựa cao với lông mày bên phải được cạo một vạch. Một con mèo sa mạc đang nằm trong lòng anh ta, màu mắt trái của anh ta cũng là màu vàng nhạt như lông của chú mèo sa mạc.

Ông vua của chợ đen thành phố Lẫm Lai, Win.

La Tại Dân cảm thấy việc mình củng cố lá chắn tinh thần là chính xác. Win chưa từng gia nhập Tháp hay Tòa thánh, không có đánh giá chính thức về chỉ số tinh thần lực, nhưng La Tại Dân có thể cảm nhận được tinh thần lực của lính gác trước mắt mình ít nhất thì cũng phải là chỉ số tối cao của cấp SS.

Nếu như thật sự phải ra tay, phần thắng của La Tại Dân không lớn.

"La Tại Dân, tội phạm truy nã ba vạch đỏ." Win mở miệng nói. "Nếu như tôi giao cậu cho Tháp, có lẽ sẽ đổi được quyền kinh doanh độc quyền hải cảng của thành phố Lẫm Lai?"

"Nếu như ngài Đổng thật sự nghĩ như vậy, tôi đã sớm bị bắt rồi." La Tại Dân bình tĩnh nói: "Rất nhiều người đều không biết, công việc làm ăn đắt khách nhất của ngài Đổng từ trước tới nay đều không phải là vũ khí hay thuốc."

La Tại Dân dám trực tiếp tìm tới cửa như thế này là vì cậu nắm chắc rằng từ lúc đầu Win đã biết cậu trốn trong thành phố Lẫm Lai. Nếu như Win muốn dùng cậu để quy phục với Tháp thì trước khi Lý Đế Nỗ đưa lệnh truy nã cho cậu xem La Tại Dân đã bị áp giải về Tháp rồi.

Hơn nữa không phải Tháp chưa từng muốn chiêu mộ Win, nhưng mà nhiều năm qua vẫn không có kết quả, rõ ràng là Win không muốn có liên quan gì tới Tháp.

Win mỉm cười: "Vậy nên, cậu cũng muốn mua tình báo?"

"Không, thứ tôi muốn rất thường gặp, thuốc ức chế dẫn đường nồng độ cao."

"Nếu là trước kia thì đúng là thường gặp. Chỉ sợ là dạo này thông tin của cậu La đây không nhạy. Từ sớm Tháp đã phát lệnh cấm lưu thông dược phẩm, trong 13 loại dược phẩm bị cấm lưu thông, thuốc ức chế cho dẫn đường là loại bị kiểm tra nghiêm ngặt nhất."

"Nếu như có thể mua được trong những tiệm thuốc thông thường thì tôi cần gì phải tới đây làm phiền ngài Đổng."

"Cũng phải." Đầu ngón tay của Win chạm vào tay vịn của ghế, nở nụ cười được coi là hiền hòa: "Nếu như cậu La có thể tìm đến chỗ này, chắc chắn là biết được quy tắc của tôi. Đối với những thứ có tiền cũng không mua được, giá tiền sẽ do tôi đặt ra."

"Tôi không có tiền, nhưng tôi có một thông tin." La Tại Dân nói từ tốn. "Tôi biết tung tích của Hải Yêu."

Mèo sa mạc đột ngột đứng thẳng, mắt mèo màu vàng xám nhìn chăm chú vào chàng thanh niên có vẻ vô hại. Win ngẩng đầu, trên mặt vẫn là nụ cười hiền hòa đó, nhưng trong đôi mắt màu vàng nhạt lại ngầm lộ ra sự sắc bén.

La Tại Dân thẳng sống lưng, giả vờ không để ý tới việc cả đại sảnh đột nhiên trở nên yên ắng, tinh thần lực của tất cả năng lực giả đều nhắm vào cậu.

"Tôi có cách của mình." Cậu trấn định, tiếp tục nói. "Tôi biết thế mạnh của mạng lưới tình báo trong tay ngài Đổng, nhưng có một số thông tin hoàn toàn được nắm giữ bởi Tháp."

Win không tiếp lời, trong chiều không gian bậc cao có hơn mười luồng tinh thần lực va chạm. Thần kinh của La Tại Dân căng thẳng cực độ, cảnh tranh tinh thần xuất hiện sóng lớn.

Nếu như chuyện có biến, cậu nhất định phải xâm nhiễm tất cả năng lực giả đang có mặt ngay lập tức để giành cho bản thân thời gian để rút lui. Ưu thế duy nhất của cậu đó là nơi này chỉ mình cậu là dẫn đường cấp cao, đến bây giờ vẫn chưa có bất kỳ ai dọ thám tinh thần lực của cậu. Hơn nữa cả đại sảnh dưới lòng đất đều được bảo vệ bằng kim loại đặc biệt, cậu có thể thực hiện việc xâm nhiễm hết sức mình.

Cũng may là mèo sa mạc rất nhanh nằm xuống. Win phất tay, người hầu cạnh mang tới hai liều thuốc ức chế nồng độ cao cho La Tại Dân.

"Cậu La chắc cũng biết tính của tôi." Win khẽ nói. "Không cần đến ba ngày tôi sẽ có thể kiểm chứng sự thật giả của tin tức. Nếu như cậu ấy không có ở đó, tốt nhất là trong ba ngày này cậu La hãy tranh thủ chạy càng xa càng tốt."

"Nếu như tin tức là thật thì sao?"

"Ngoại trừ hai liều thuốc ức chế, tặng thêm cho cậu La đây hai tin tức."

"Rất hợp lí." La Tại Dân gật đầu, viết địa chỉ lên tờ giấy mà người hầu đưa tới, gấp lại đặt lên khay kim loại. Trái tim đang thắt lại cũng bình tĩnh.

Giá trị của tin tức vượt ngoài dự đoán của cậu, có vẻ là cậu đã đặt cược thắng rồi.

Mùi tanh của thủy sản ập vào mũi. Ông chủ dáng người to lớn vén màn vải sau lưng cậu lên. La Tại Dân đội mũ lên, bảo vệ hai liều thuốc ức chế trong lồng ngực, cẩn thận hòa vào dòng người qua lại.

Trong đại sảnh dưới lòng đất, mèo sa mạc thu móng vuốt vào trong đệm thịt dưới sự vuốt ve của chủ nhân. Trên thực tế từ giây phút La Tại Dân xuất hiện nó vẫn luôn trong trạng thái đề phòng cao độ, chỉ là không biểu lộ ra theo ý đồ của chủ nhân.

Win an ủi tinh thần thể bằng cách vuốt ve lớp lông mềm mượt, đôi mắt khác màu nhìn theo hướng mà La Tại Dân rời khỏi.

Đã rất lâu không có tinh thần lực có thể khiến mèo của anh cảnh giác đề phòng đến vậy. Có vẻ như chính La Tại Dân cũng không phát hiện, trong cảnh tranh tinh thần của cậu có một luồng tinh thần lực lính gác cực kỳ mạnh mẽ không thuộc về cậu.

Sẽ là ai đây?

------------------------

Trời tối dần, trong một xưởng sửa xe ở ngoại ô thành phố bóng đèn công suất cao được bật lên, chiếu rọi cả nhà xe.

Lý Đế Nỗ vặn con đinh ốc cuối cùng trong tay mình vào, treo cờ lê lên. Anh ngồi lên bánh xe cũ kế bên, lấy bật lửa và nửa bao thuốc ra.

Tiếng ma sát của đá lửa vang vọng trong không gian yên ắng. Mọi chuyện không được bình thường. Trong cả nhà xe to lớn không chỉ không có tiếng trò chuyện của công nhân mà ngay cả tiếng hoạt động của máy móc cũng không nghe được.

Lý Đế Nỗ hút một hơi, vòng lửa của điếu thuốc là nhanh chóng lùi về sau, ánh lửa cũng trở nên chói sáng hơn. Anh ngẩng đầu, giữa không trung là vài chiếc xe được sửa đến một nửa. Lớp vỏ đẹp đẽ bên ngoài được dỡ bỏ, lộ ra những linh kiện máy móc phức tạp bên trong, những thứ đập vào mắt toàn là rỉ sét, bụi đất và cặn dầu.

Nhà xe yên ắng, ngoại trừ những máy móc kim loại to lớn kia cũng chỉ có một mình Lý Đế Nỗ ngồi trong góc lặng lẽ hút thuốc.

Tiếng bước chân từ xa đến gần, khi Lý Đế Nỗ hút xong hơi cuối cùng người đến cũng vừa lúc đứng trước mặt anh.

"Anh Jeno." Người nói chuyện là một cậu thanh niên cao ráo, trên mặt là nét nghiêm túc không quá phù hợp với khuôn mặt có vẻ còn non nớt của cậu với một con cú quỷ đang đứng trên vai. "Dọn dẹp hết rồi."

Lý Đế Nỗ khẽ "Ừ" rồi cúi mắt xuống dụi tắt đầu thuốc: "Mấy tên đến vào chiều nay thì sao?"

"Cũng xử lý rồi." Phác Chí Thành nói. "Nhưng mà tin tức đã bị lộ rồi, người đi đến bên này chỉ sẽ càng ngày càng nhiều, vẫn nên rời khỏi đây sớm thì hơn."

Lý Đế Nỗ chẳng nói gì, đúng lúc này một con thú với thân hình cực đại xuyên qua bức tường sau lưng anh chạy vào, dạo bước tới gần chân anh. Hình dáng bên ngoài của nó giống như sói, toàn thân xám trắng, ngay cổ là một vòng lông bờm. Hình thể to lớn hơn bất kỳ loài sói nào còn tồn tại, tứ chi cũng mạnh mẽ chắc chắn hơn hẳn.

Phác Chí Thành lặng lẽ lùi nửa bước về sau, cú quỷ trên vai cũng vèo cái biến mất.

Tuy rằng đã quen biết từ lâu nhưng cú quỷ của cậu vẫn cứ sợ con Khổng Lang này cực.

"Tình huống của Tháp thế nào?"

"Không quá ổn. Tình trạng Giác quan đi lạc của Lý Thái Dung ngày càng nghiêm trọng hơn rồi. Nếu như không tìm cách sớm muộn gì cũng sẽ bị chìm vào 'Giếng'." Phác Chi Thành ngập ngừng, hỏi: "Em vẫn không hiểu được, Trịnh Tại Huyền gây ra chuyện lớn đến vậy chỉ là vì Tháp sao?"

Lý Đế Nỗ thu Khổng Lang vào cảnh tranh tinh thần, đứng dậy, đôi mắt đen sâu nhìn về phía xa.

Chiều không gian bậc cao yên lặng tiêu điều, tựa như trận chiến mười mấy phút chưa từng tồn tại.

-----------------------------------------

Giếng: có thể tưởng tượng như hố đen trong vũ trụ. Khi giác quan đi lạc rất xa có thể bị cuốn vào hố đen và không thể trở về cơ thể được nữa, tựa như chìm vào hố đen.

Hình ảnh chỉ mang tính chất minh họa:

Khổng lang - dire wolf - Canis dirus 

Sứa biển sao đen Chrysaora achlyos:

Mèo sa mạc:

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com