Chương 63: Dung Mạo Khuynh Quốc Khuynh Thành
"Cô nương còn trẻ, kiến thức lại nhiều, chẳng hay có phải là sở học trong nhà truyền lại?"
"Không dám, chẳng qua là tiểu nữ thích thú dược liệu, lại cần dùng sống tạm qua ngày, phụ giúp trong nhà, dần dần luyện thành tâm nhãn, đông gia có được hai dược viên thế này, dù không quá lớn nhưng lại hiếm có khó tìm."
"Rất nhiều dược liệu đều là thử nghiệm một chút thôi, dù sao cũng chỉ có một miếng đất, không thể thoả mãn tập tính tất cả dược liệu, cô nương đừng nhìn vậy mà hiểu lầm, ban đầu thì tươi tốt, sau đó lại khô héo, một năm qua cũng không trồng được bao nhiêu."
"Vì sao đông gia không phân chia dược viên nhỏ ra, chú trọng vào tập tính riêng của mỗi loại dược liệu?"
"Ta cũng nghĩ đến chuyện đó, chỉ là nhà ta vừa chuyển đến đây không lâu, nội tử lại đang mang thai, không có nhiều sức lực như vậy, muốn thế còn phải chú tâm sửa sang lại nữa."
Hai người vừa đi vừa nói chuyện, thoáng chốc đã đến trước cửa phòng, phía trước treo rèm làm bằng vải bông rất dày, rõ ràng là sợ gió thổi vào.
Bạch Đường hiếu kỳ, cửa hàng này rất lớn, đông gia nương tử sinh con, vậy sao không có nha hoàn bà vú hầu hạ bên cạnh, đều để người trượng phu này đích thân làm hết?
"Nội tử họ Lư, nàng ấy không thích theo họ ta, cô nương gặp nàng ấy cứ gọi là Lư nương tử là được rồi."
Bạch Đường cúi đầu cười, phát hiện tính tình vị đông gia này thật sự rất tốt, đặc biệt là lúc nhắc đến thê tử, đuôi mày khoé mắt đều rất dịu dàng.
Tính toán thời gian, nếu chỉ mới sinh hài tử đầu tiên, như vậy thì cũng không còn trẻ, coi như là ngày thường trôi qua an nhàn, cuộc sống sung sướng, theo như Bạch Đường nhìn thấy, nàng vẫn nhỏ hơn người này hai tuổi.
Nàng đã gần đến cập kê, hài tử Thượng Quan đông gia còn chưa đến đầy tháng nữa.
"Nương tử, cô nương hái thuốc đã đến rồi."
Thượng Quan đông gia đẩy cửa bước vào, quay đầu hỏi thêm: "Cô nương xưng hô thế nào, ta còn chưa kịp hỏi?"
"Tiểu nữ họ Bạch, tên chỉ có một chữ Đường."
Nàng vừa dứt lời, từ sau tầng tầng rèm sa rũ xuống bên giường bèn truyền ra một giọng nói trong trẻo: "Bạch Đường, cái tên này thật hay, người cũng xinh đẹp nữa."
Bạch Đường khẽ giật mình, nghe giọng nói này, xem ra Lư nương tử cũng không lớn tuổi lắm.
Chờ cửa phòng lần nữa đóng lại, rèm bông lại buông xuống, Thượng Quan đông gia mới đến trước giường, cẩn thận từng li từng tí vén một góc chăn: "Nàng cũng thật là, nhất định phải mời người ta vào trong phòng, cũng may vị cô nương này tốt tính, nếu đổi là người nhát gan, lại còn tưởng chúng ta muốn bắt cóc nữ tử trẻ tuổi nữa đấy."
"Thiếp mới sinh hài tử được hai ngày, sức lực ở đâu mà bắt cóc chứ, chàng đừng để người ta cười rụng răng nữa, nếu đã đến rồi thì đến trước đây nói chuyện đi, hai ngày nay ta cũng buồn chán lắm."
Bạch Đường nghe phu thê hai người đối thoại qua lại, có chút dở khóc dở cười, vị Thượng Quan đông gia này thật sự cưng chiều ái thê vô hạn, mà vị Lư nương tử này mới sinh được hai ngày, đã bảo thời gian trôi qua ngột ngạt rồi.
Nếu thật sự ở cữ cả tháng, không biết lại là giày vò đến cỡ nào!
Bạch Đường thuận theo màn lụa nhìn vào, lập tức ngây ngốc, Lư nương tử dùng khăn lam buộc tóc theo tập tục, khoé môi đang cười nhẹ.
Cho dù sắc mặt tái nhợt, có vẻ không đủ khí huyết, song lại mang dung mạo khuynh quốc khuynh thành.
Hơn nữa nhìn nàng ấy cùng lắm chỉ mười sáu tuổi, không lớn hơn Bạch Đường quá ba bốn tuổi.
Bạch Đường mở miệng đã gọi thẳng: "Lư tỷ tỷ, tỷ sinh khuê nữ hay nhi tử đấy?"
Lư nương tử vô cùng vui vẻ: "Chàng nghe đi, thiếp vừa mời nàng ấy vào nói chuyện, người ta đã hiểu chuyện, gọi thiếp là tỷ tỷ rồi, khiến thiếp vui sướng lên đến chín tầng mây."
"Dung mạo tỷ tỷ còn trẻ như thế, muội thật sự không thể gọi là Lư nương tử được."
Lư nương tử cười đến tít mắt: "Tỷ họ Lư, tên Tử Oánh, muội cứ gọi tỷ là Lư tỷ tỷ, tỷ thích như thế lắm, về sau tỷ cũng gọi muội là muội muội có được hay không?"
Nàng ôm đứa bé đang nằm bên người, trên mặt hiện lên vẻ trìu mến: "Là một tiểu tử béo, vì sinh nó mà tỷ ăn không ít trái đắng đấy."
Bạch Đường nhìn gương mặt ửng đỏ của hài tử nằm trong tã lót, mới nhớ đến khi nãy, rõ ràng chưởng quỹ có nói rằng đông gia sinh hạ lân nhi, nàng còn ngốc nghếch hỏi giới tính nam nữ.
"Tỷ không thích những nhũ mẫu kia đụng đến hài tử của mình, đáng tiếc tỷ lại không thể cho nó ăn no, lúc trước nó khóc rất thảm thương, cũng may là có muội muội mang tới nhựa đậu bắp."
Nhựa đậu bắp không tính là dược liệu quý giá gì, nhưng có rất nhiều người hái thảo dược xong lại cứ đem bán lấy tiền, ít ai có kiên nhẫn thu thập chiết xuất từng chút một.
Hơn nữa, ở đây vừa lúc thiếu hụt, nàng lại mang tới đúng lúc, chẳng trách Lư nương tử muốn gặp Bạch Đường.
Bạch Đường thấy hài tử còn nhỏ như vậy, cũng không dám dùng tay chạm vào, chỉ nghiêng đầu ngó qua: "Giống Lư tỷ tỷ quá."
Lư Tử Oánh liên tục gật đầu nói: "Tỷ cũng thấy nó giống tỷ, tỷ lại không thích dáng vẻ thanh tú như thế này."
Bạch Đường chỉ nghe người ta phàn nàn hài tử nhà mình không đẹp, chỉ mới thấy có Lư nương tử ghét bỏ hài tử của mình quá đẹp mắt.
"Muội muội, chúng ta lỗ mãng mời muội vào đây, cũng không giấu giếm muội nữa, tướng công nhà tỷ biết chút tinh tượng đấu số, xem ra rằng rất khó mới có được hài tử này, nó lại trúng kiếp số, tất nhiên cũng có cách hoá giải, đó là tìm người thay chàng đặt tên, mới có thể biến nguy thành an, bình an cả đời."
Bạch Đường chỉ vào mình: "Là muội sao?"
Lư Tử Oánh lại ôm đứa bé ra phía trước: "Tối qua chàng ấy có bốc một quẻ, nói rằng người thứ bảy bước vào tiệm thuốc này trong hôm nay, còn nói..." Nàng ngừng một chút, nghiêng mặt nhìn Bạch Đường. "Không giống lắm."
Thượng Quan đông gia không hề đáp lại, nhưng sắc mặt cũng rất nghiêm túc.
"Chàng ấy còn nói, người này cũng có tử kiếp, song đã vượt qua, chẳng lẽ muội muội là người từng trải qua nỗi đau khổ rất lớn?"
Bạch Đường tim đập thình thịch, Lư nương tử có ý rằng nàng vốn có tử kiếp, song đã bình an vượt qua.
Nếu mà nghĩ lại kỹ càng, nàng không biết vì sao xuyên qua nơi này, chiếm lấy thân thể này, cũng xem như đã từng chết qua một lần.
Nếu vậy cũng không tính là Thượng Quan đông gia nói sai thân thế của nàng.
Nhưng mà, hai phu thê này dù sao cũng là người xa lạ vừa gặp hôm nay, Bạch Đường không muốn nói quá chi tiết, đành bịa rằng năm trước vừa trải qua một trận bệnh nặng suýt chết, ngay cả đại phu đến xem cũng bảo là không cứu được.
Sau đó không biết có phải do cứng mệnh hay không, nàng lại chống đỡ được, bây giờ lại trở nên khoẻ mạnh.
"Thật đúng là nhìn không ra, khí sắc muội muội rất tốt, dung mạo cũng rất đẹp." Lư nương tử nhìn sang Thượng Quan đông gia. "Lời chàng nói đều ứng nghiệm rồi."
Bạch Đường vốn dĩ cảm thấy có chút kỳ lạ, vừa mời nàng vào buồng trong, lại còn trò chuyện với nương tử đang ở cữ, bây giờ hết thảy đều rõ ràng.
Xem ra, vị Thượng Quan đông gia này là một nhân vật lợi hại, hắn thuận miệng bói một quẻ, lại chính xác đến doạ người.
"Muội muội, không biết muội muội có bằng lòng đặt tên cho hài tử này không, tên gì cũng được, miễn sao là từ miệng muội muội nói ra."
Lư nương tử thấy nàng bỗng nhiên im lặng, còn tưởng rằng vì chuyện quỷ thần bói toán đã doạ sợ nàng.
Thượng Quan đông gia tiến lên trước một bước, cúi đầu vái nàng một cái: "Chỉ cần cô nương mở miệng là được, nhất định sẽ có hậu lễ."
Người ta thận trọng như vậy, Bạch Đường lại ngậm miệng cự tuyệt, ngược lại có chút xấu hổ.
Truyện được edit và đăng duy nhất ở Wattpad Ve Sa Lai và vesalai.wordpress.com. Vui lòng đọc ở trang chính chủ để ủng hộ Editor.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com