Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 66: Đều Có Khả Năng

Bạch Đường thấy Tô Tử Triệt rời khỏi tiệm vải, chợt nghĩ đến một chuyện: "Thất công tử từ trấn Bình Lương đến đây sao?"

"Phải, mấy ngày nay vướng một số chuyện, không thể đi được."

Hắn không đi sâu vào chi tiết, vậy thì nàng chắc chắn cũng sẽ không hỏi thêm.

Trấn Bình Lương bây giờ chính là một nơi đầy thị phi.

"Vậy, vậy trên đường các người có gặp lưu manh chặn đường không?"

Tô Tử Triệt nghe nàng nói thì biến sắc: "Cô gặp sao?"

"Phải, vận khí tiểu nữ không tốt, gặp phải bọn chúng."

Bằng không thì sao phải đến núi Tiểu Khâu, sao lại gặp Thất công tử cao quý lãnh diễm đây.

"Bọn họ có mưu đồ làm loạn gì với cô không?"

Tô Tử Triệt khẽ cau mày, nghiêng mặt nhìn qua, đường nét tựa núi non chập trùng, góc cạnh rõ ràng, vô cùng tuấn lãng.

Bạch Đường luôn biết hắn anh tuấn, song lúc ở Dư gia lại không có tâm trạng ngắm nhìn.

Lúc đó còn đang gánh một khoản nợ muốn mạng người, nơi nào còn bận tâm chuyện khác.

Sau này gặp ở trấn Bình Lương, nàng còn chưa kịp ngắm nghía kỹ càng đã gặp một trận mưa tên, mang tới cú sốc to lớn, thành ra cũng bỏ qua.

Lúc này vô tình liếc mắt nhìn qua, ánh mắt Bạch Đường có hơi mơ màng, may mắn nàng tự chủ tốt, cố gắng dời ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào khuôn mặt hắn sang chỗ khác.

"Ta hỏi cô, bọn hắn có làm cô bị thương không?"

Tô Tử Triệt nhất thời không nhìn ra tâm tư của nàng, thấy nàng lộ vẻ kỳ quái khó tả, còn tưởng rằng nàng chịu thiệt thòi không thể giãi bày, sắc mặt liền trở nên khó coi.

"Chủ nhân, nàng ta hung hãn như thế, ta thấy kẻ xấu cũng không làm gì được đâu."

Nếu nàng có chịu chút thua thiệt nào, làm sao có thể đi dạo quanh núi Tiểu Khâu mua sắm, lại còn nán lại ở tiệm vải như thế.

Cô nương bình thường nếu gặp phải lưu manh thì hẳn là khóc rống thương tâm, hoặc yếu ớt ngất xỉu.

Nàng vẫn giống một người không hề có chuyện gì, cớ sao phải lo lắng.

"Lưu manh chặn đường không làm tổn thương tiểu nữ, chẳng qua tiểu nữ thấy bọn họ vẫn chưa tản đi, hẳn là còn ở trên đường tìm cơ hội khác, tiểu nữ chỉ sợ bọn họ sẽ gây ra hoạ lớn."

"Trước kia không có những tên này sao?" Tô Tử Triệt truy hỏi.

"Trước kia có quan binh canh giữ trấn Bình Lương, hạng giá áo túi cơm này không dám hành động thiếu suy nghĩ, lần này quan binh đều bị phái đi điều tra chuyện của Dư gia, mấy tên này mới thừa nước đục thả câu."

Bạch Đường nói năng rõ ràng, Tô Tử Triệt đều hiểu hết: "A Lục, ngươi đi xem trước đi, dẫn người tới vây quét bọn chúng."

"Chủ nhân, vạn nhất bọn hắn thấy tình hình không ổn, đã rời đi thì sao?"

Tô Tử Triệt cười lạnh: "Hoà thượng chạy được nhưng chùa miếu còn đó, ta không tin quan binh không biết bọn chúng là ai, cho dù quan binh không biết, chắc chắn sẽ có người biết."

Chốn này cách hoàng thành quá xa, quan giặc một nhà là chuyện không hiếm, Tô Tử Triệt dứt lời, A Lục làm sao không hiểu, vội vàng rời đi.

"Huynh ấy cứ vậy mà đến trấn Bình Lương sao?"

"Phía trước có ngựa, hắn sẽ tự biết cách cưỡi ngựa mà."

Bạch Đường nghe hắn nói thì nhẹ nhõm trong lòng, biết hắn đã sắp xếp từ trước, liền nhìn về phía sau lưng hắn.

"Cô nhìn cái gì đấy?"

Hắn cốc nhẹ vào trán nàng.

Bạch Đường bị sự thân mật ngoài ý muốn này mà kinh sợ, mặc dù lần trước còn bị hắn vạch áo ra, song lần trước là có nguyên nhân khác, cũng không phải là kiểu động tác nhỏ mà khiến người ta suy nghĩ nhiều thế này.

Đặc biệt là sau khi nàng nhìn nhan sắc hắn mà thèm nhỏ dãi, Bạch Đường càng thêm chột dạ.

"Tiểu nữ đang nhìn ba cây vải ngài mua, không biết phải vác về thế nào."

"Mua xong thì đâu nhất thiết phải mang về."

Tô Tử Triệt nhìn sọt tre dưới chân nàng: "Để ta bảo người mang về cho cô."

"Để ai mang về?"

Tô Tử Triệt ho nhẹ một tiếng, nha đầu này, thời điểm cần phải thông minh thì lại ngốc đến chết!

"Cô cũng không sợ nặng à?"

"Nhiều khi tiểu nữ còn phải cõng nặng hơn thế, trèo lên núi Phúc Minh đấy."

Nói đến điểm mạnh của mình, Bạch Đường lập tức hăng hái, chỉ vào ngọn núi lớn cách đó không xa: "Bên kia chính là núi Phúc Minh."

"Thế núi rất cao."

"Hiện tại tiểu nữ leo đến giữa sườn núi, chỉ cần hơn một canh giờ đấy."

Tô Tử Triệt đứng ở sau lưng nàng, nhìn ngón tay nàng chỉ về chốn xa xôi phía trước, lại ngửi được mùi thảo dược trên người nàng.

"Trước kia thì cần nhiều thời gian hơn sao?"

"Lần đầu tiên, tiểu nữ tốn ba canh giờ mà không hái được một gốc thảo dược nào, lúc trở về thì lòng bàn chân đều là vết phồng rộp máu, mãi sau này mới biết là do đi giày không đúng."

Giày không thể quá mềm cũng không thể quá cứng, đế giày quá mềm thì sẽ bị sỏi đá đâm vào lòng bàn chân, đế giày quá cứng thì lại khiến chân đau không chịu nổi, Bạch Đường thường dùng hai sợi dây bện bằng rơm để buột chặt giày vào chân, để không xảy ra thảm kịch đạp hụt chân.

Nàng còn muốn giữ mạng, sống một đời giàu sang.

Tô Tử Triệt nghe lời nàng nói, rõ ràng mang theo ý cười, một chút hương vị chua xót trong lòng đều không có.

Tuổi đời còn trẻ, lại có tấm lòng bao la.

"Bên trên núi Phúc Minh đều là bảo vật, dù tiểu nữ lên núi mấy chục lần, vẫn luôn mong đợi mỗi ngày sẽ có một điều kinh hỉ xuất hiện trước mặt mình."

Bạch Đường vừa nói chuyện, một bên tay bị Tô Tử Triệt thản nhiên dắt lấy, hắn đi về phía trước, nàng phối hợp đi theo.

Nàng vừa định nói còn sọt tre và đồ vật ở dưới đất, Tô Tử Triệt đã nhếch lên khoé môi: "Yên tâm, sẽ có người mang về cho cô, đừng lo lắng, qua đây nói chuyện đi."

Bàn tay hắn hẳn là người chưa từng làm việc nặng nhọc, nói dễ nghe thì là đôi bàn tay của người sống trong an nhàn sung sướng.

Bạch Đường thầm nghĩ, đi giữa đường cái, cô nam quả nữ nắm tay thế này thì là có ý gì?

Đầu óc lại không dùng được, hai chân cũng không nghe lời, nàng chỉ có thể ngoan ngoãn đi theo sau hắn, lắng nghe Tô Tử Triệt nghiêm túc kể chuyện.

"Lần này ta đến trấn Bình Lương không phải là vì Dư gia, đối với ta, Dư gia chỉ là một quân cờ bị bỏ rơi, rất vô dụng, ta chỉ hơi chướng mắt Dư gia mà thôi."

Tô Tử Triệt vừa đi vừa nói, đem chuyện lớn ở trấn Bình Lương khiến người xung quanh hoảng sợ thành chuyện ăn một chén cơm rơi một hạt gạo, vô cùng lơ đãng.

Bạch Đường không biết tại sao hắn phải nắm tay nàng kéo đi, hắn muốn dẫn nàng đi đâu?

Song bên tai nghe từng lời hắn nói lại khiến nàng cực kỳ bình tĩnh dễ chịu, cho nên nàng cũng không nỡ rút mạnh tay về.

"Dư gia đưa thiếp mời bốn phương, nói là mời đến một vị cao nhân, ta tham gia náo nhiệt là vì muốn nhìn bộ mặt thật của vị cao nhân trong truyền thuyết này, vậy mà cao nhân không được gặp, chỉ đụng phải nha đầu cô."

Đến khi Tô Tử Triệt dừng lại, Bạch Đường mới phát hiện, bọn họ đã đi cả một đoạn đường dài, đã đến cuối phố.

Hắn rũ mắt xuống, thấy hai người nắm tay nhau, hắn nở nụ cười xán lạn, thật là cảnh đẹp ý vui.

"Ta nghĩ, cao nhân kia có lẽ cũng không còn ở quanh đây, cho nên lần này ta sẽ thật sự về quận Tuân Lăng, nếu cô muốn đến đó xem một chút, có thể mang theo vật ta đưa cho cô mà đến tìm ta."

Bạch Đường giật mình, nàng muốn hỏi, vì sao lại là nàng?

Vì sao lại nói với nàng những lời này?

Tô Tử Triệt liếc mắt đã nhìn thấu tâm tư của nàng: "Có một số việc không nhất thiết phải có nguyên nhân, có thể cả đời cô cũng không đến, có thể ta vừa quay lưng đã quên cô, hết thảy đều có khả năng."

Truyện được edit và đăng duy nhất ở Wattpad Ve Sa Lai và vesalai.wordpress.com. Vui lòng đọc ở trang chính chủ để ủng hộ Editor.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com