Chương 68: Hiểu Nữ Nhi Không Ai Bằng Phụ Thân
Bạch Đường thuật lại những món được giao tới, cũng như những món nàng đã chọn mua cho Bạch Nham: "Ngoài ra còn có đậu bắp, con không gửi bán mà mang về cho người ăn."
Bạch Nham không nói thêm gì, hiểu nữ nhi không ai bằng phụ thân, tính cách Bạch Đường vốn không âm trầm, có chuyện gì đều biểu hiện ra mặt.
"Đại tỷ nhi, con có tâm sự gì không giải quyết được?"
Bạch Đường ngơ ngác hả một tiếng.
"Vì Thạch Đầu ở nhà bên sao?" Bạch Nham suy đoán, bên người Đại nữ nhi, theo ông biết, có thể chen chân vào cũng chỉ có mỗi nam nhân kia.
"Thạch Đầu ca? Sao lại liên quan huynh ấy!" Bạch Đường vội vàng phủ nhận.
Hai nhà ở cạnh nhau, nếu phụ mẫu có hiểu lầm, vậy thì lại không ổn.
Hoặc là sẽ vô cùng tán thành thuận nước đẩy thuyền, hoặc là về sau phòng người như phòng trộm.
Cả hai tình huống này, Bạch Đường đều không muốn xảy ra.
"Không phải nó, vậy thì là chuyện gì?"
"Phụ thân, người nói xem, nếu như có một quý nhân, lúc ban đầu thì rất ôn hoà, rõ ràng người cũng không đắc tội ngài ấy, vậy mà người đó lại có vẻ không vui, quay lưng đi thì không để ý tới người, thì lý do là sao?"
Bạch Nham không ngờ, Đại nữ nhi thật sự gặp vấn đề rối rắm thế này.
Mặc dù ông không biết quý nhân đó là ai, song nhìn dáng vẻ của Đại nữ nhi, đây nhất định là người mà nàng coi trọng.
"Người đấy không vui chưa chắc là vì con."
"Nhưng con cảm thấy là có liên quan đến con."
"Con cũng nói rồi, người ta là quý nhân, suy nghĩ sẽ khác dân đen thấp cổ bé họng như chúng ta."
"Bọn họ cũng mệt mỏi như chúng ta đúng không?"
Bạch Nham bị câu hỏi trẻ con này mà bật cười: "Đều mệt mỏi cả, nhưng lại không giống nhau, chúng ta dựa vào đất trời, dựa vào hai bàn tay mà kiếm cơm, chịu mệt mỏi thể xác, quý nhân lại chịu mệt mỏi trong lòng, nếu trong nhà còn có huynh đệ không thể hoà hợp, lại càng nhọc lòng hơn."
Bạch Đường ngẫm nghĩ, thấy lời phụ thân nói cũng có mấy phần đạo lý.
"Vị quý nhân mà con nói tới có ở gần đây không?"
"Người đó không ở đây, sắp quay về quận Tuân Lăng, không chừng sau này sẽ không gặp được nhau nữa."
Không gặp được cũng tốt, không thấy thì tâm không mệt, cũng không còn nóng ruột nóng gan.
Bạch Đường rời khỏi phòng ngủ, lại không vào nhà bếp nấu cơm mà ngây ngốc ngồi thừ trên giường mình.
Mãi một lúc mới đứng dậy, đi tới hộc tủ thu dọn dược liệu, lúc này Thạch Oa cũng bước ra ngoài.
Người trong nhà đều biết, khu vực này là của riêng Bạch Đường, từ xa xa hắn đã cất tiếng gọi Đại tỷ, thấy nàng không trả lời, liền tự chạy ra hậu viện xem hai con gà cảnh.
Bạch Đường vươn tay vào trong hộc tủ, moi ra một cái hầu bao.
Hầu bao làm bằng vải gấm màu chàm, dây thắt làm bằng chỉ bạc, bên trên không có hoa văn nào.
Tựa như vị Thất công tử kia, lần đầu tiên gặp đã biết là người cao quý xa hoa, song không hề tỏ vẻ kiêu ngạo.
Bạch Đường từng nói với A Mai rằng, về hầu bao này, nàng sẽ không mở ra.
Nhưng đến lúc này, nàng lại có chút xúc động, muốn xem bên trong rốt cuộc là thứ gì.
Nếu không thì vẻ mặt của A Lục lúc đó sẽ không kỳ quái như vậy.
Dây thắt quấn quanh mấy vòng, Bạch Đường dùng tay lần sờ, có vẻ bên trong là một khối ngọc bội.
Việc tặng ngọc bội có nhiều ý nghĩa đặc biệt thế nào, tay Bạch Đường vô thức run rẩy một chút.
Mở túi ra, thứ rơi vào lòng bàn tay nàng là một khối tròn, bên trên không có ký hiệu gì, cũng không phải làm bằng ngọc, nàng khẽ ước chừng phân lượng, mặc dù nho nhỏ nhưng lại khá nặng nề.
Chất liệu bên ngoài có màu đen nhánh, Bạch Đường giơ về phía ánh sáng, thứ này không giống kim loại, mặc dù nàng đã thấy qua nhiều loại vật liệu, nhưng vẫn không thể nhìn ra.
Phía trên khối bội có đục một lỗ nhỏ, một sợi dây đen mảnh được xỏ xuyên qua.
Bạch Đường thầm nghĩ, nếu ngày đó nàng đeo khối bội lên người, liệu Thất công tử có vui hơn chăng?
Nghĩ tới nghĩ lui, nàng ướm khối bội lên cổ, trước ngực mát lạnh, ma sát với da thịt nàng.
Dù sao thứ đồ vật này cũng vô hại, lại cũng có câu, "bội vô tự, ắt vô sự", khối bội trơn này chính là ý đảm bảo bình an vô sự.
Hiện giờ là một lá bùa hộ mệnh ý nghĩa sâu xa, nói không chừng sau này còn có tác dụng khác.
"Đại tỷ, tỷ tới nếm thử canh thịt xem." A Duyệt ở bên ngoài rống cổ hô to.
Bạch Đường đóng ngăn kéo lại, thảo dược bên trong đã dùng hết, một nửa đậu bắp đặt vào trong, nửa còn lại giao cho A Duyệt, để muội ấy chần qua nước sôi, mang cho phụ thân ăn.
Tay chân A Duyệt cũng nhanh nhẹn như Bạch Đường, nàng dùng thìa múc canh nóng, đưa đến miệng Bạch Đường: "Đại tỷ, tỷ nếm thử trước đi."
Bạch Đường nhấp một ngụm nhỏ: "Cho nấm vào chưa?"
"Dạ rồi, có ngon không?"
"Ngon lắm, mặn nhạt vừa phải." Bạch Đường ngẩng đầu lên, một miếng thịt heo đã được xát muối thô, đang được treo lên.
Thạch Oa ngồi xổm trước nhà bếp, đôi tay nhỏ nhắn đang bóc hạt ngô: "Đại Bạch Tiểu Bạch đều đói rồi."
"Làm sao đệ biết?" Bạch Đường buồn cười, ngồi xổm đối diện với Thạch Oa.
"Đệ ra sau nhà, bọn chúng cứ đi theo đệ." Thạch Oa trả lời rất chững chạc đường hoàng.
Bạch Đường xoa đầu hắn: "Thạch Oa muốn ăn cái gì, sau này cứ nói Đại tỷ nhé."
"Chỉ cần ăn thật no thật no bụng là được."
"Ừ, ăn thật no thật no bụng, để đệ thật lớn thật cao." Bạch Đường dùng xẻng xúc hết chỗ hạt ngô. "Chúng ta đi cho chúng nó ăn thôi."
Thạch Oa nhón chân, muốn tự mình cầm xẻng, hắn vừa đi vừa nhảy, tung tăng ra sau nhà.
Ra sau nhà, Bạch Đường phát hiện Tiểu Bạch không rời chuồng gà, nàng không an tâm hai quả trứng bên trong, muốn bước lên nhìn cho rõ, xém chút đã bị Tiểu Bạch mổ một trận.
"Bị sao thế này?"
Nàng kinh ngạc nhìn Thạch Oa đi đến trước chuồng gà, vung hạt ngô xuống, Tiểu Bạch lại ngoan ngoãn đứng im, Đại Bạch cũng không làm gì, không kêu không gáy, một mực đợi Thạch Oa quay lại vung cho nó một nắm hạt ngô, rồi mới cúi đầu mổ từng hạt một.
Đây là mang thù với nàng rồi sao?
Bạch Đường không khỏi bật cười, suy cho cùng cũng là nàng bắt hai con gà cảnh này từ núi Phúc Minh xuống, cho nên trong mắt Đại Bạch Tiểu Bạch, A Duyệt và Thạch Oa là người tốt mang đồ ăn đến, còn nàng chính là kẻ xấu.
"Đệ cho chúng ăn từ từ thôi, nhớ thêm nước cho chúng."
Nàng bước ra ngoài, mang theo tấm vải đỏ mua làm qua, đi thẳng sang nhà bên cạnh.
Nàng gõ cửa nhà mấy lần, vẫn không thấy ai ra mở cửa.
Cho dù hai huynh muội đều là người không thể ngồi im, song thẩm tử Thạch gia là Vương thị rất hiếm khi ra ngoài, cũng phải đi ra mở cửa chứ.
Bạch Đường có hơi không yên lòng, lên tiếng hô to: "Thẩm thẩm, có ai ở nhà không?"
Bên trong hoàn toàn yên tĩnh, song Bạch Đường lại nghe sau lưng có tiếng cười nhạo, trong tiếng cười lại không phải có ý vui vẻ.
Nàng quay lại, thấy La thị đứng cách đó không xa, vừa gặm hạt dưa vừa xả đầy ra đất.
Bạch Đường chịu không nổi thói xấu này, cũng lười phản ứng lại.
"Đại tỷ nhi Bạch gia, tới tìm người kia Thạch gia sao?"
Bị điểm mặt chỉ tên, Bạch Đường không thể giả ngu, dù sao La thị vẫn là tức phụ nhà trưởng thôn, chỉ cần không chạm đến ranh giới cuối cùng, nàng cũng không định hoàn toàn trở mặt.
"Con đến xem A Mai có nhà không."
"Cô nương đó suốt ngày đi hoang bên ngoài, chắc chắn là không có ở nhà rồi, ngược lại ta lại thấy mẫu thân nó đang nói chuyện ở đằng trước đấy."
Bạch Đường lấy làm lạ, bình thường Vương thị rất hiếm khi trò chuyện với người trong thôn.
Thứ nhất là Thạch Đầu ca rời nhà ba năm, trong nhà không có nam nhân, thứ hai bà là mẫu thân, cũng không muốn nghe người trong thôn nói xấu khuê nữ nhà mình.
Truyện được edit và đăng duy nhất ở Wattpad Ve Sa Lai và vesalai.wordpress.com. Vui lòng đọc ở trang chính chủ để ủng hộ Editor.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com