Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 71: Quỷ Thất Đức

Nàng nói một câu làm cả nhà đều cười ha hả.

Từ thị bật cười, xong lại nghẹn ngào khóc lên.

Bạch Nham vội bảo Bạch Đường khuyên nhủ bà: "Lúc trước ăn uống kham khổ bà cũng không khóc, hôm nay làm sao thế này, bọn nhỏ đều đang nhìn đấy!"

Từ thị vẫn không nghe khuyên bảo, càng khóc lớn tiếng hơn, hay tay ôm chặt khuôn mặt.

"Phụ thân, là do trong lòng mẫu thân vui mừng quá đỗi, người cứ để bà ấy khóc một lát, khóc xong là tốt rồi."

Bạch Đường ít nhiều biết nội tình, Từ thị khóc là vì trong nhà vướng một người huynh đệ không biết cố gắng, bây giờ cũng có thể thấy cảnh người một nhà cơm no áo ấm, được như ý nguyện rồi.

Nỗi trông đợi này đã tích tụ nhiều năm nay, sao mà không khóc cho được?

Thạch Oa còn bé, vừa mới thấy mẫu thân khóc thì hốc mắt cũng ngân ngấn nước mắt to như hạt đậu.

"Gia chủ, ta có lỗi với ông." Từ thị rên rỉ một tiếng, bỏ mặc bát đũa, nhào lên trên giường, nắm chặt y phục của Bạch Nham.

"Bà luôn vì cái nhà này, có làm sai chuyện gì đâu chứ."

"Không đâu, đều là lỗi của ta cả."

"Đại tỷ nhi giỏi như vậy, giai đoạn khổ cực của nhà ta đều đã qua rồi, đừng nói chuyện trước kia nữa."

Bạch Nham trả lời vô cùng dứt khoát, ông giữ chặt tay Từ thị trong tay mình: "Mẫu thân nó ơi, bà ngẩng đầu nhìn xem, chúng ta còn ba hài tử đây này, cuộc sống sau này sẽ từ từ tốt lên mà thôi."

Nói đi nói lại, trong nhà thiếu nhiều tiền như vậy, phụ thân sao mà không biết, hẳn người không muốn mẫu thân khó chịu trong đầu nên mới tránh nhắc đến thôi.

Nếu lúc ấy Bạch Nham cự tuyệt cho người được gọi là cữu cữu kia vay tiền, trong đầu Từ thị ắt sẽ có chút oán trách, người kia dẫu có tệ bạc ra sao cũng là huynh đệ thân sinh, là thân nhân duy nhất còn lại ở nhà thân mẫu bà.

Cho nên, Bạch Nham không lên tiếng ngăn cản, nhưng ông cũng không ngờ năm ngoái mùa màng thất thu, tiền mượn nợ bên ngoài thế là không chống đỡ được, suýt chút nữa đã bức chết người trong nhà.

"Nếu mà nhận sai, gia chủ như ta mới phải nhận sai, nếu như hồi đầu năm có thể nhìn trước tiết trời vừa lạnh vừa ẩm thế này, phải bỏ đi bắp ngô, như vậy có thể giảm tổn thất của vụ mùa xuống mức thấp nhất, cũng sẽ không có chuyện sau này bị người ta tới nhà đòi nợ nữa."

Ông chậm rãi vỗ về mái đầu Từ thị: "Đều đã qua rồi, chúng ta đừng nhắc đến nữa, mẫu thân nó ơi, bà đứng dậy rồi nói."

Từ thị còn chưa khóc xong, đột nhiên cả nhà nghe thấy sau viện có tiếng gáy vang, âm thanh vô cùng rõ ràng, xuyên thẳng vào màng nhĩ.

"Đại Bạch!" A Duyệt buông bát cơm xuống, lập tức xông ra ngoài.

Bạch Đường nghe thấy tiếng gáy mang đầy ý cảnh cáo, chẳng lẽ là có người thừa dịp tối trời mà xông vào sân sau Bạch gia.

Là tên quỷ thất đức nào, lại không có mắt như thế.

Nàng sợ A Duyệt chịu thiệt, đi ra cửa sau, lấy then cửa gỗ rồi theo sát phía sau.

"Ông buông Tiểu Bạch ra ngay!" A Duyệt nghiến răng nghiến lợi hô to.

Bạch Đường liếc mắt là nhận ra ngay, người đang ôm chặt gà cảnh trong lòng chính là cữu cữu của nàng, là huynh đệ duy nhất của Từ thị, Từ Khởi.

Kẻ xấu không đến cửa, trong lòng cứ bất an, có phải không?

Từ Khởi ỷ mình là người lớn, chẳng thèm để A Duyệt vào mắt: "Đồ tiểu quỷ, mày tránh sang một bên, đừng có cản trở cữu cữu mày phát tài."

A Duyệt nhặt nửa viên gạch dưới chân, cũng không thèm nói gì mà ném thẳng vào trán ông.

A Duyệt còn nhỏ nhưng sức lực lại lớn, Từ Khởi không ngờ đối phương trở mặt như thế, xém chút đã không né thoát.

A Duyệt chỉ thẳng mặt ông mà mắng: "Ông là cữu cữu cái thá gì, đồ ăn trộm, thứ trộm cướp! Mau buông Tiểu Bạch ra, nếu không ta cho ông biết mặt."

Từ Khởi chật vật nhìn nàng, trong đầu mắng chửi không ngừng, tay lại ôm chặt con gà cảnh trắng, nhất quyết không thả ra, muội tử nhà mình đúng là có chút năng lực, ngay cả Minh ca gặp con nha đầu chết tiệt kia cũng khách sáo.

Nhưng tiền nợ đánh bạc ông còn chưa trả lại, nếu không nắm cái phao cứu mạng này, nhất định ông chết không có chỗ chôn.

Mấy ngày không tới đây, điều kiện cũng tốt hơn hẳn, ngay cả gà lôi cũng có mà nuôi, toàn thân trắng trẻo như tuyết thế này, nếu trộm bán đi sẽ được một món tiền lớn.

Đại Bạch mắt thấy Tiểu Bạch bị bắt, nơi nào chịu ngồi yên, bình thường nó không thèm liếc mắt đến Bạch Đường đấy thôi, đến lúc này thì huýt một tiếng dài, bay nhào lên trên, mỏ nhọn sắc bén, trực tiếp đâm vào.

Từ Khởi bị đâm liền thét lên, khẽ buông tay ra, Tiểu Bạch giãy dụa mấy cái rồi rơi xuống đất.

Từ Khởi lập tức khó chịu, trước khi ông cầm tiền của Bạch gia không ít, nào có bao giờ chịu thua thiệt nhiều thế này, không để ông bắt gà đi đúng không, vậy thì hắn bắt đi một nha đầu Bạch gia, không sợ bọn họ không trả tiền.

Bạch Đường nắm then cửa trong tay, nhắm ngay bàn tay trộm cướp của ông ta mà quét qua.

Từ Khởi không biết vì sao có hơi sợ nàng, Từ thị là muội tử của ông, ông ngược lại không lo lắng, còn con nha đầu này, ông hung dữ trừng mắt với nàng.

"Ta nể mặt mẫu thân nên mới không đánh ông gãy răng đấy, ông tốt nhất nên thức thời, leo vào nhà ta từ đâu thì leo ra chỗ đó, ta không cho phép ông bước vào cửa Bạch gia nữa đâu."

"Ta khinh, ta cũng là người của Minh ca, một nha đầu như mày có thể làm gì được ta!"

Bạch Đường chỉa thẳng then cài vào mũi ông: "Nếu không thì ông đến thử xem."

Từ Khởi có hơi bất an, nha đầu này ắt là biết võ công, nếu không thì sao uy phong lẫm liệt thế này, hoàn toàn không có dáng vẻ yếu đuối của tiểu cô nương, nếu thật sự cả hai đánh nhau, rốt cuộc mình có giành phần thắng được không?

Hậu viện náo động lớn như vậy, Từ thị nào có thể ngồi yên, bà đặt Thạch Oa bên người Thạch Nham, rồi vội vàng bước ra ngoài.

Từ Khởi thấy bà thì ánh mắt sáng lên: "Ta bảo này, muội tử, muội lo mà quản con nha đầu chết tiệt này đi, nó lại dám bất kính với ta đấy."

Từ thị run rẩy bảo: "Từ nay về sau, ta không còn là muội tử của huynh nữa."

Từ Khởi vẫn dùng chiêu cũ chất vấn bà: "Làm sao muội có thể quên phụ mẫu trước khi mất..."

"Đừng nói nữa, nếu không phải từ nhỏ huynh học hành không tốt, cứ ra ngoài gây hoạ, liên luỵ tới người trong nhà, sao phụ mẫu lại mất sớm như thế, sao ngay cả ngoại tôn cũng chưa kịp nhìn mà đã qua đời rồi!"

Từ thị nhớ đến song thân mất sớm, khóc không thành tiếng: "Coi như nể tình phụ mẫu trước khi lâm chung đã chiếu cố ta, trước đây ta cũng thay huynh trả hết nợ đánh bạc rồi, huynh xém chút hại ta cửa nát nhà tan, huynh đi đi, huynh đi cho ta."

Từ Khởi thấy lời mình nói không tác động được bà, liền trút hết cơn giận lên người Bạch Đường: "Chính là thứ sao chổi như mày, nếu không phải do mày nói hươu nói vượn, ở bên cạnh mê hoặc bà ta, làm sao ta có thể bị ép đến đường cùng chứ."

Ông ta dù sao cũng là một nam nhân trưởng thành, lại đoán được Bạch Nham trọng thương nằm liệt trên giường, Bạch gia không có nam nhân, thế là duỗi tay muốn kéo tóc Bạch Đường.

Bạch Đường cũng không phải là đèn cạn dầu, ở trong mắt nàng, Từ Khởi vốn không phải thân thích gì mà là một con sói, một con sói đói muốn tính mạng cả nhà nàng.

Nàng quét then cửa qua, đánh trúng cánh tay Từ Khởi, Từ Khởi cũng không thèm đếm xỉa, một bên vừa la oai oái kêu đau, một bên vẫn nhào lên.

"Từ Khởi, đủ rồi đấy!" Từ thị la lên. "Hôm nay nếu huynh dám động đến một sợi tóc của con ta, ta có làm quỷ cũng không bỏ qua cho huynh."

Từ thị la lên, xông thẳng về phía trước, dùng đầu đập vào lồng ngực Từ Khởi, toàn bộ sức lực dồn vào không nhỏ, trực tiếp hất văng ông ta ngã ra đất.

Trong đầu Bạch Đường thầm mừng rỡ, đây là lần đầu tiên nàng thấy mẫu thân dũng mãnh phi thường thế này.

Truyện được edit và đăng duy nhất ở Wattpad Ve Sa Lai và vesalai.wordpress.com. Vui lòng đọc ở trang chính chủ để ủng hộ Editor.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com