Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 84: Có Phần Thú Vị

Thạch Đầu ca có lòng mời nàng một bữa nhưng không thể để hắn tốn kém, người ta còn phải để dành tiền cưới vợ nữa.

"Không cần, chút tiền này ta có mà." Thạch Vĩnh Ngôn nhẹ nhàng đè lên mu bàn tay nàng.

Hắn chạm vào tay nàng rồi nhanh chóng rụt về, đầu ngón tay mân mê nhiệt độ da thịt đặc biệt thuộc về nàng, khiến hắn cảm thấy thật tốt.

Nếu như có thể đến gần chút, gần hơn nữa.

Bạch Đường cõng sọt tre, lại mang về không ít đồ ăn thức uống, chất đầy hơn nửa sọt.

Thạch Vĩnh Ngôn muốn mang giúp nàng nhưng lại bị nàng từ chối: "Không cần, không cần, muội ăn nhiều, vận động một chút mới dễ tiêu thực."

Đi được nửa đường, Thạch Vĩnh Ngôn mới hỏi nàng: "A Đường, mấy năm nay muội vất vả lắm đúng không?"

"Thạch Đầu ca, sao huynh nghĩ vậy?"

Bạch Đường tinh nghịch lè lưỡi: "Có phải muội ăn nhiều quá, doạ huynh sợ đúng không?"

"Lúc ta rời đi thì tình trạng Bạch gia tốt hơn bây giờ nhiều, ta thấy hơn phân nửa số y phục của muội đều là y phục mùa hạ, không còn vừa vặn nữa."

Tay áo ngắn cũn cợn, mặc dù nàng mặc vào vẫn đẹp.

"Muội có mua vải vóc may y phục rồi, lát nữa về nhà muội sẽ nói mẫu thân may vài bộ y phục mới, trong nhà khó tránh khỏi có chút khó khăn, chịu đựng chút rồi cũng qua, Thạch thẩm không phải trước đây cũng vất vả, đến khi huynh về thì lại tốt rồi."

"Không giống, lúc ta ở ngoài nhưng vẫn gửi tiền về nhà."

Bạch Đường nghe vậy, thầm nghĩ khó trách tuy Thạch gia không có nam nhân nhưng A Mai xưa nay chẳng thiếu son phấn gấm vóc, hoá ra là vì Thạch Đầu ca nhất mực chiếu cố trong nhà.

"Mẫu thân sợ ta lại đi tiếp, nên mới vội vàng sắp xếp mấy chuyện đó."

Bạch Đường định hỏi là sắp xếp cái gì, nghĩ lại thì hiểu ra, hắn đang nhắc đến chuyện Thạch thẩm muốn thay hắn tìm một mối hôn sự tốt.

"Ta chưa từng nói với mẫu thân muốn tìm ai hết."

Bạch Đường trầm mặc không đáp, ngay thời điểm này, nàng nói gì cũng dễ phạm sai lầm, im lặng mới là đúng đắn.

"Bà ấy muốn ta lập gia thất, có ràng buộc rồi, sẽ không ra ngoài bôn ba mấy năm nữa."

Thạch Vĩnh Ngôn thấy nàng đột nhiên im lặng, giọng điệu cũng nhỏ hơn.

"A Đường, ta đã sớm có người trong lòng."

Không đợi Bạch Đường kịp phản ứng, sau lưng đã có một cơn gió mạnh thổi qua.

Một con tuấn mã thượng hạng gần như áp sát thân thể nàng, vụt qua nhanh như tên bắn.

Bạch Đường nhào về trước mấy bước, nàng thất tha thất thểu, cũng may là không bị trượt chân.

Thạch Vĩnh Ngôn định bắt lấy góc áo của nàng thì thấy con ngựa kia quay đầu trở về.

Bạch Đường đứng vững lại, trong lòng cũng phát bực, con đường này vốn không rộng rãi, cho dù có việc gấp muốn cưỡi ngựa đi qua thì cũng phải nghĩ đến người khác đang đi lại trên đường chứ.

Nàng trẻ tuổi, đi đứng cũng xem như nhanh nhẹn, nếu đụng phải một lão nhân hay hài tử thì sẽ thế nào, nếu có người bị thương thì phải làm sao!

Nàng trừng mắt liếc nhìn người kia, không ngờ lại là một gương mặt quen thuộc.

"A Lục!"

"Ngũ Nương, à, không phải, Tiểu Bạch Đường." A Lục cũng không xuống ngựa, từ trên cao cúi đầu xuống nhìn nàng.

Láo xuợc thật, ai cho ngươi cái quyền hô loạn gọi bậy vậy, Thất công tử thanh thế lớn, bối cảnh quyền uy nên nàng không dám so đo, không có nghĩa là ai cũng có thể đặt biệt danh cho nàng, muốn gọi gì là gọi.

"Ta họ Bạch, không phải họ Tiểu."

A Lục thấy nàng tức giận đến hai gò má phình lên, nhớ đến chủ nhân thi thoảng sẽ nhắc đến nàng, sau đó kèm theo lời bình chỉ có bốn chữ, có phần thú vị, trước giờ đều như thế.

Lúc trước gặp mặt hắn vẫn không thấy như vậy, về sau nghiền ngẫm, cô nương này đúng là không giống ai, có vẻ độc nhất khó có được.

"Huynh ở đây, hẳn ngài ấy cũng đến rồi!" Bạch Đường nghĩ đến Thất công tử có khả năng đang ở gần đây, tâm trạng có chút lo lắng.

"Không có, chủ nhân vẫn đang ở quận Tuân Lăng, ta đến lấy vài thứ, trùng hợp gặp cô."

A Lục xoay chuyển ánh mắt, nhìn thấy Thạch Vĩnh Ngôn đang đứng bên cạnh Bạch Đường.

Nam nhân này là ai, mặc y phục vải thô, có vẻ rất cảnh giác, giống như bất kỳ lúc nào cũng có thể nhào lên cho hắn một quyền, không giống loại người hiền lành.

Cùng lúc đó, Thạch Vĩnh Ngôn cũng đang quan sát A Lục, quần là áo lượt, tuấn mã khí thế, đây là vị công tử ca nhà ai sao?

Nghe Bạch Đường nói chuyện với hắn, dường như không phải vậy, phía trên hắn còn có một vị chủ nhân.

Chẳng lẽ, đầu óc Thạch Vĩnh Ngôn xoay chuyển rất nhanh, vị chủ nhân này chính là vị quý nhân mà Minh ca kiêng kỵ lại muốn cầu cạnh?

Tiểu Bạch Đường, ba chữ này đặc biệt khó chịu, Thạch Vĩnh Ngôn hừ lạnh một tiếng, lui về sau nửa bước, vững vàng đứng cạnh Bạch Đường.

Đây là dáng vẻ phòng bị, cũng là một cử chỉ tuyên bố.

A Lục nhìn là hiểu ngay, hắn chống cằm, thầm nghĩ, chẳng lẽ nam nhân này là nhân tình của Bạch cô nương?

Bạch cô nương còn nhỏ tuổi, nhưng ở đây là thôn quê, cũng không thể nói trước được, mấy chuyện chưa đến cập kê đã định thân đều có khả năng xảy ra.

Nếu chủ nhân biết Bạch cô nương đã định thân thì không biết sẽ có phản ứng gì, A Lục hơi xấu xa nghĩ.

"A Lục, nếu huynh có việc bận thì đừng chậm trễ, mời đi trước."

Bạch Đường vẫy tay chào hắn, dù sao hắn không có ý định xuống ngựa, tức là thật sự có việc phải đi.

Kết quả, nàng vừa nói dứt câu, A Lục liền tung người nhảy xuống, hai chân vững vàng chạm đất.

"Chủ nhân vẫn chưa biết những chuyện này."

"Hả, biết cái gì?"

"Không biết cô nương nhanh như vậy đã có chủ."

Hai hàng lông mày của Bạch Đường gần như nhíu lại, A Lục, huynh biết ăn nói không vậy, Thất công tử chủ nhân của huynh có biết huynh thích xen vào chuyện của người khác như thế này không?

Cái gì không nên nói thì đừng nói, đạo lý đơn giản như vậy, huynh có biết không hả?

"Cái gì có chủ cái gì không có chủ chứ, huynh ấy là hàng xóm nhà ta."

Bạch Đường cảm thấy, trước mặt A Lục, nàng càng bôi lại càng đen, tốt nhất cứ đem người này đuổi đi là hợp lý nhất.

"Cô nhớ đó, nếu không được chủ nhân đồng ý, cô không được tự tiện quyết định đâu."

A Lục hài lòng nhìn gương mặt Bạch Đường co giật một cái, đây là dấu hiệu nàng sắp nổi giận, hắn biết rõ nàng có lá gan này.

Cô nương này trước giờ vốn có dáng vẻ như ăn gan hùm mật gấu cơ mà.

Cũng coi như tiện thể cảnh cáo nam nhân bên cạnh nàng một chút, nếu chỉ là hàng xóm, vậy tốt nhất đừng có ý nghĩ không an phận.

Dù sao, hắn không thể phỏng đoán được toàn bộ tâm tư của chủ nhân, song hắn có thể khẳng định một chút, tạm thời chủ nhân không muốn thấy Bạch Đường ỷ ôi đòi lập gia thất.

Một khi gả cho người khác, vậy thì còn làm gì được?

Khối ngọc bài không chữ kia là ngài bảo hắn đưa cho cô nương, một người đưa, một người nhận, chẳng khác gì ngấm ngầm cùng thừa nhận.

"Ta quyết định cái gì là chuyện của ta, ngài ấy là chủ nhân của huynh, không phải chủ nhân của ta, ta ở nhà của mình, ăn cơm nhà mình, lão nhân gia ngài ở tận quận Tuân Lăng xa xôi, còn nhàn rỗi muốn quản ta sao?"

A Lục nhìn nàng, thầm oán thán, đừng có nói là quận Tuân Lăng, cho dù là ở tít Hoàng thành, chủ nhân muốn quản ai là có thể quản người đó, có ai dám phản kháng!

"Được, nói tới đây thôi, cô nương là người thông minh, nên biết phải làm thế nào." A Lục đã đạt được mục đích, lại trèo lên lưng ngựa, dây cương căng lên, nhanh nhẹn phóng tới.

Để mặc cho Bạch Đường ở đằng sau tức đến xì khói, nàng quay đầu nhìn, thấy Thạch Đầu ca nhìn mình đăm đăm, giống như đang chờ nàng giải thích.

Không giải thích, e là không xong.

Truyện được edit và đăng duy nhất ở Wattpad Ve Sa Lai và vesalai.wordpress.com. Vui lòng đọc ở trang chính chủ để ủng hộ Editor.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com