Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Phiên Ngoại 1: Giấc Mộng Ngọt Ngào

Bạch Đường nhìn sắc màu rực rỡ trước mắt, biết rõ đây chỉ là cảnh trong mộng.

Nơi này vừa quen thuộc vừa lạ lẫm.

Nàng nghĩ mãi không ra, mình đã đến đây bao giờ.

Phía sau có tiếng hắng giọng nhẹ nhàng.

Nhiều khi, ho khan không phải vì cảm lạnh, mà vì muốn tăng cường cảm giác tồn tại.

Thế nhưng, lỗ tai của nàng vô cùng nhạy bén, lập tức nhận ra đối phương là ai.

Ngay cả trong mơ, người này cũng không buông tha nàng.

Bạch Đường xoay người, trong lòng thật sự mừng rỡ.

Bởi vì biết đây không phải là thật, ngược lại nàng rất thả lỏng.

"Thất công tử." Bạch Đường nhỏ giọng, nàng không biết tên y, chỉ biết y là người tốt.

Ánh mắt của Tô Tử Triệt đen láy và sâu hơn người bình thường, khi y chăm chú nhìn ai thì sẽ đặc biệt hấp dẫn.

Y khẽ khàng gạt nhành cây xum xuê trên đầu, trên cành vừa nhú lá non nhẹ nhàng sượt qua mái đầu nàng, râm ran ngứa ngáy.

"Sao ngài lại ở đây?"

"Cô có thể đến, sao ta không đến được?"

Tô Tử Triệt bình thản trả lời.

Bạch Đường sờ trán, trong giấc mộng của mình, vậy mà y vẫn mạnh mẽ như thế, dễ dàng khống chế được tâm tư của nàng.

"Ta đang thưởng trà ở đây, cô đến đúng lúc lắm."

Đây là một lời mời, Bạch Đường nhướng mắt, bày ra dáng vẻ chờ đợi.

Tô Tử Triệt liếc mắt đã nhìn thấu tâm tư của nàng, không có thêm lời thừa thãi, vươn tay nắm chặt bàn tay nàng, dẫn nàng đi về phía trước.

Bước chân y vững vàng, cả người giống như một phong cảnh chuyển động không ngừng.

Bạch Đường nhớ đến lần đầu gặp y ở Dư gia, trong lòng chỉ nghĩ tới món nợ ở nhà, hoàn toàn không nhìn kỹ tướng mạo của y, chỉ có ấn tượng là một công tử quý phái.

Thậm chí, thậm chí, nàng được ăn diện thật đẹp, đưa tới trước mặt y lúc y đang tắm, nàng vẫn đang ngơ ngác nghĩ về ba ngày sau, mình có thể cầm tiền công quay về nhà, cứu người như cứu hoả.

Sau này, lúc gặp lại ở trấn Bình Lương, hai người ngồi trong xe ngựa, khoảng cách thật gần.

Lúc mưa tên bắn ra, nàng có thể nghe tiếng trái tim y đập trong lồng ngực, hoàn toàn không vì gặp ám sát mà thảng thốt hốt hoảng.

Bởi vì có thể nắm hết mọi chuyện sẽ phát sinh trong lòng bàn tay, cho nên không lo không sợ.

Bạch Đường vẫn nghĩ là, cô nương thôn quê gặp gỡ quý nhân, chẳng qua là bèo nước gặp nhau mà thôi.

Không ngờ, ràng buộc với y càng lúc càng sâu, trăm nghìn mối tơ, e là về sau cũng khó giải khai.

Ngay cả khi y nói lời cáo biệt cũng bình thản như vậy.

Có vài chuyện, sẽ không vì đôi ba câu mà thay đổi.

Nàng tham luyến nhìn bờ vai đường cong sau lưng y, xung quanh không có ai khác, nàng có thể nhìn nhiều thêm một chút.

"Ngồi đi." Y vung tay áo, chậm rãi ngồi xuống.

Giữa hai người bày một bộ trà cụ, y tự mình động thủ, nấu phần nước tuyết trên lò, động tác như nước chảy mây trôi.

Đến khi Bạch Đường thu lại ánh mắt lưu luyến không nỡ rơi, có vẻ nàng cũng đã đếm xong số lông mi trên đôi mắt y.

Nàng vụng trộm an ủi mình, nằm mơ thật tốt, muốn làm gì thì làm, không cần sợ mặt đỏ tim run, bại lộ tiếng lòng.

"Uống thử xem."

Thất công tử pha trà, nàng đón lấy chén trà, nhẹ nhàng thổi hai lần, hơi ngửa đầu uống cạn.

Tô Tử Triệt bật cười, nói thêm mấy tiếng: "Chỉ có cô mới nốc ừng ực thế này."

"Nốc ừng ực thì nốc ừng ực, rất đã khát."

"Cô vừa gọn gàng vừa linh hoạt đấy."

Nàng khoát tay một cái: "Nông dân mà, không hiểu những thứ này."

"Cô không giống cô nương nông thôn, không hề giống."

Nói qua nói lại, Tô Tử Triệt lại rót đầy chén trà cho nàng: "Nói thử xem, hương vị trà thế nào?"

"Thơm, nồng, dễ uống."

Y gật đầu: "Cô thích là được."

Bên trong giọng nói mang theo ý cưng chiều, khiến Bạch Đường nghe thấy mà tê dại cõi lòng.

Nàng vô thức lấy tay đè lên ngực mình, sợ mình không kiềm được mà cười thành tiếng.

Hoá ra, trong lòng nàng, Thất công tử lại có vị trí thế này.

Nàng nhất mực không hay biết, hoặc từ đầu đến cuối đều hiểu tường tận, cho nên mới tận lực tránh né.

Ngay cả Vương thị sát vách, vì là hàng xóm cũ, biết chút nội tình, luôn ghét bỏ nàng vì lai lịch không rõ ràng, không cho phép Thạch Đầu ca lui đến quá thân với nàng.

Thân phận Thất công tử ắt sẽ khiến mọi người trầm trồ, cũng hoàn toàn cách biệt một trời so với Thạch gia.

Nói khó nghe một chút, Bạch Đường dẫu sao cũng chỉ là người lưu lạc đến đây, nàng chỉ mong thời khắc trôi qua bình yên.

Mà ở bên cạnh Thất công tử, vĩnh viễn sẽ không có thời điểm thái bình.

Nàng không có gia thế chống lưng, nếu chẳng may có một ngày, y tỏ ra chán ghét, vậy thì kết cục sẽ rất bi thảm, không có đường lui.

Bạch Đường nghĩ, nàng cũng không thèm khát vinh hoa phú quý, điều nàng muốn là có người bên nhau muôn đời[1], đầu bạc răng long.

[1] Nguyên văn là "tế thuỷ trường lưu" (细水长流), tức là khe nước nhỏ chảy mãi thành sông dài, ý chỉ tình cảm tích tụ qua nhiều năm tháng, bên nhau lâu dài.

Nàng buông chén trà xuống, Tô Tử Triệt vươn tay ra, đầu ngón tay nhẹ nhàng nâng cằm nàng lên.

Tư thế này, y hành xử rất bình thản tự nhiên, hoàn toàn không có cảm giác ngả ngớn.

"Để ta đoán thử xem, cô đang suy nghĩ gì vậy?"

Bạch Đường muốn đẩy tay y ra, gương mặt y cách bàn trà rất gần, từng tấc kề sát kề sát.

Luồng khí ấm áp phả vào một bên mặt, cảm xúc thân mật này khiến nàng không nỡ từ bỏ.

Dù sao cũng không phải là thật, dù sao cũng không phải là thật.

Nàng lặp đi lặp lại trấn an bản thân, đánh bạo cúi người xuống, cánh môi ma sát đầu ngón tay y, há miệng cắn xuống.

Cắn thì phải chuẩn, nàng ngậm đầu ngón tay y vào trong miệng.

"Cắn mạnh lên."

"Ngài còn cười!" Bạch Đường không phục, liếc mắt cảnh cáo, mồm mép rất nhanh nhẹn.

"Không sao mà, nuôi thú cưng xinh đẹp, đôi khi cắn chủ nhân cũng là bình thường."

Không nói ra thì thôi, Bạch Đường bị y kích thích, há miệng hít một hơi rồi cắn mạnh, hoàn toàn không kiềm lực.

Quả thật có thể dùng bốn từ "vô cùng hung dữ" để hình dung.

Xem ngài đắc ý thế nào, chốn này là địa bàn của ta, ta mới là người muốn làm gì thì làm!

Bạch Đường cắn xong, nở nụ cười rất đỗi đắc ý, mà y không hề tức giận chút nào, nhìn nét mặt tươi cười như hoa của nàng, dùng ngón tay bị thương ma sát gương mặt nàng, nhẹ nhàng nhéo đôi má phúng phính.

Ngoài xa mấy trăm dặm, Tô Tử Triệt đang đọc sách trong thư phòng.

Ngọn nến trong tay không biết bị ngọn gió từ đâu thổi đến, bấc đèn đột ngột cháy phừng phực, khiến ánh lửa loé lên.

Hắn đưa tay lên miệng, bình thản liếm một cái.

Hắn xuýt xoa một tiếng, sợ ngọn lửa đốt cháy quyển sách, nhanh chóng rụt tay về.

A Lục đứng canh ở bên cạnh vội đến xem xét: "Chủ nhân, người bị thương nặng không?"

Tô Tử Triệt cúi xuống, nhìn đầu ngón trỏ đỏ ửng lên, hắn rất ít khi không cẩn thận như vậy.

Đang êm đang lành ngồi trong nhà, lại bị ánh nến làm phỏng tay.

"Không sao, qua ngày mai là khỏi." Hắn nhìn A Lục đang mờ mịt mông lung. "Sao vậy? Ta cũng đâu trách ngươi."

"Không, không có."

"Vậy ngươi bày vẻ mặt uất ức đó cho ai xem?"

"Chủ nhân, mới vừa rồi, hình như thuộc hạ nghe thấy có tiếng cười."

Tiếng cười vui vẻ rạng rỡ, mười phần êm tai.

Tô Tử Triệt đóng sách, quay đầu lại, bên ngoài cửa sổ, sắc trời hoàn toàn tối đen.

"A Lục, canh mấy rồi?"

"Giờ Ngọ hai khắc."

"Lạ thật, nghe ngươi nói vậy, hình như ta cũng nghe thấy tiếng cười."

Mà tiếng cười này rất thân quen, vừa nghe thấy đã phân biệt được.

Cái tên treo trên bờ môi, bị hắn mỉm cười nuốt vào trong, hương vị cũng như cái tên, dường như rất là ngọt ngào.

Lời editor:
Phiên ngoại này chỉ là phúc lợi tác giả viết cho các fan theo dõi, hoàn toàn không ảnh hưởng đến cốt truyện chính. Mình cũng đăng theo thứ tự chương tác giả đã đăng chứ không đợi hoàn truyện rồi đăng phiên ngoại sau.

Truyện được edit và đăng duy nhất ở Wattpad Ve Sa Lai và vesalai.wordpress.com. Vui lòng đọc ở trang chính chủ để ủng hộ Editor.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com