13.
Sáng Chủ nhật.
Doãn Hạo Vũ hôm nay rủ Châu Kha Vũ đi chơi. Mới sáng sớm, nhưng tâm trạng anh đã rất tốt. Dù chẳng hứng thú gì với khu vui chơi, nhưng mà dành một ngày cuối tuần cùng với Hạo Vũ thì Châu Kha Vũ cảm thấy cũng không tồi.
Châu Kha Vũ chờ Doãn Hạo Vũ ở dưới sân chung cư. Một lúc thì thấy cậu từ trong chạy ra. Hôm nay, cậu mặc một chiếc hoodie xanh rất đáng yêu. Mái tóc trên đầu có vài sợi không yên phận hơi vểnh lên. Châu Kha Vũ đưa tay vuốt tóc cho cậu, cất tiếng nói.
"Chạy chậm thôi, có ai đuổi em đấy à?"
"Không được, muộn mất rồi! Chắc họ chờ lâu lắm rồi."
"Họ?"
Châu Kha Vũ còn chưa được nghe câu trả lời đã bị cậu kéo đi.
Khi đến khu vui chơi rồi, Châu Kha Vũ mới hiểu, "họ" là ai. Vương Chính Hùng và Hồ Diệp Thao đang đứng ở đó chờ hai người, không khí rõ ràng rất gượng gạo.
Doãn Hạo Vũ mặc kệ Châu Kha Vũ ở phía sau, vội chạy đến chỗ họ.
"Để mọi người chờ lâu rồi, thật ngại quá!"
"Không sao, không sao. Anh với Thao Thao cũng vừa đến."
Nói rồi, Vương Chính Hùng lại thấy gọi "Thao Thao" có vẻ không ổn lắm, lén liếc nhìn biểu cảm của Hồ Diệp Thao, nhưng thấy cậu cũng không có thái độ gì, chỉ hỏi Doãn Hạo Vũ.
"Mình tưởng hôm nay cậu rủ một mình mình đi chơi?"
"À, tại Châu Kha Vũ cứ đòi đi theo ấy. Mình sợ đi 3 người thì cậu sẽ mất tự nhiên, nên tiện thể rủ anh Hùng đi cùng luôn. Càng đông càng vui mà!"
Doãn Hạo Vũ cười hì hì giải thích. Hồ Diệp Thao ôm một bụng khó hiểu, cảm thấy chẳng phải có thêm Vương Chính Hùng sẽ càng mất tự nhiên sao? Nhưng cũng không nói gì.
Châu Kha Vũ ở bên này thì cảm thấy không cam lòng chút nào. Rõ ràng là cậu rủ anh đi chơi, anh vốn còn tưởng là "thế giới hai người", cuối cùng lại mọc ra thêm hai người này, đã vậy còn bị cậu nói thành "kẻ bám đuôi".
"Là em rủ..."
Châu Kha Vũ chưa nói hết câu, Doãn Hạo Vũ đã bịt miệng anh lại.
"Mình mau vào chơi thôi! Còn đứng đây nữa thì đến tối luôn mất!"
Vương Chính Hùng đã nhanh nhẹn đi mua một đống xu mang đến. Cả bốn người cùng đi vào khu vui chơi, quyết định chia thành 2 đội, đội thua sẽ phải mời kem đội còn lại. Trò đầu tiên là ném bóng rổ.
Châu Kha Vũ và Vương Chính Hùng so tài ở lượt chơi đầu tiên. Thực sự là ngang tài ngang sức. Kết quả là Châu Kha Vũ nhỉnh hơn Vương Chính Hùng 3 quả. Anh vừa quay đầu, chờ nghe Doãn Hạo Vũ khen, thì đã thấy cậu quay về phía hai người kia, còn chẳng thèm nhìn anh lấy một cái.
"Uầy, anh Hùng chơi bóng rổ giỏi quá đi! Thiếu may mắn một chút thôi! Thao Thao, cậu nói xem có đúng không?"
Hồ Diệp Thao bị cậu hỏi đột ngột thì cũng hơi mất tự nhiên, chỉ ậm ậm ừ ừ.
Trong khi đó, ở bên này, có một người nào đó đã đen mặt. Người thắng rõ ràng là anh cơ mà?
Lượt thứ hai là Doãn Hạo Vũ và Hồ Diệp Thao. Cả hai người trước giờ đều chưa từng chơi bóng rổ. Thật ra, cũng chỉ là máy trò chơi, không cần nghiêm túc như chơi trên sân. Nhưng, Doãn Hạo Vũ lại cảm thấy, khó khăn lắm mới có thể sắp xếp được một buổi hẹn cho Vương Chính Hùng và Hồ Diệp Thao, một cơ hội cũng không thể bỏ lỡ được. Vì vậy, cậu ở một bên, nói Châu Kha Vũ hướng dẫn cho mình, một bên lại bảo với Hồ Diệp Thao.
"Mình có 'Châu lão sư' rồi, cũng không thể để cậu 'một mình một ngựa' được. Vậy thì không công bằng chút nào. Để đội trưởng đội bóng rổ trường chúng ta dạy cho cậu, được không?"
Nói rồi còn nháy mắt ra hiệu với Vương Chính Hùng. Anh ta cũng hiểu ý liền tiến đến, hướng dẫn Hồ Diệp Thao. Chỉ có Châu Kha Vũ ở bên này là không hay không biết gì những chuyện đang diễn ra.
Kết quả là Hồ Diệp Thao ném được nhiều hơn Doãn Hạo Vũ 7 quả.
"Thầy giỏi nên trò mới giỏi đó. Thao Thao giỏi lắm!"
Doãn Hạo Vũ rõ ràng là bị thua, vậy mà trông hình như còn vui hơn cả người thắng. Châu Kha Vũ nghe cậu nói thế, mặt đã đen nay càng đen hơn. Sắp biến thành than tới nơi rồi. Không biết hôm nay cậu ăn nhầm cái gì, một câu khen Vương Chính Hùng, lại một câu khen Vương Chính Hùng. Sau lưng cậu chỉ còn thiếu một cái đuôi vẫy vẫy nữa thôi.
Trò tiếp theo là trò bắn súng. Lần này Doãn Hạo Vũ và Hồ Diệp Thao chơi trước. Châu Kha Vũ dù trong lòng không vui chút nào, vẫn "nhiệt tình" chỉ dạy cho cậu. Một ngày làm "Châu lão sư", cả đời phải làm "Châu lão sư" thôi. Ai bảo anh đã làm "Châu lão sư" của cậu chục năm nay rồi?
Châu Kha Vũ chỉnh tư thế cầm súng cho Doãn Hạo Vũ, nhưng cậu làm mãi cũng không đúng. Anh đành vòng tay qua vai, gần như ôm trọn cậu trong lòng, giúp cậu tìm vị trí đặt súng. Hơi thở của Châu Kha Vũ gần trong gang tấc, Doãn Hạo Vũ dường như có thể nghe thấy cả tiếng tim anh đang đập trong lồng ngực. Mặt cậu nóng lên, tai cũng đỏ. Trái tim không yên phận, cứ đập thình thịch. Doãn Hạo Vũ không biết những cảm giác này là gì, cũng cảm thấy bối rối, liền hơi đẩy anh ra một chút.
Châu Kha Vũ bị cậu né tránh, tất nhiên là càng không vui hơn, nhưng cũng không nói gì, đành đứng im một bên quan sát cậu chơi.
Doãn Hạo Vũ và Hồ Diệp Thao bất phân thắng bại, chỉ đành dựa vào kết quả trận đấu của Vương Chính Hùng và Châu Kha Vũ.
Kỹ năng bắn súng của Vương Chính Hùng thực sự không tồi, chỉ có điều, so với Châu Kha Vũ, thì vẫn còn kém một chút.
Châu Kha Vũ bắn hạ mục tiêu rất nhanh, không hề trượt phát súng nào. Chỉ còn một điểm bắn cuối cùng. Vương Chính Hùng, thì rất tiếc, đã bắn trượt 1 phát rồi.
Lượt cuối này, nếu Châu Kha Vũ bắn trúng thì phần thắng sẽ thuộc về đội của 2 anh em cậu. Doãn Hạo Vũ cảm thấy, giờ phút quyết định như thế này, phải ra tay giúp đỡ người anh em đang khổ sở gây ấn tượng với crush kia mới được. Vì vậy, khi Châu Kha Vũ chuẩn bị bóp cò, cậu đã đẩy tay anh một phát.
Hiển nhiên, Châu Kha Vũ bắn trượt. Vương Chính Hùng thì đã thành công với điểm bắn cuối cùng.
Kết quả hòa. Nhưng do game trước đội của Doãn Hạo Vũ đã thua rồi, nên kết quả chung cuộc là đội Hồ Diệp Thao thắng. Chẳng hiểu sao, Doãn Hạo Vũ cười còn tươi hơn cậu ta.
"Tiếc quá, thua mất rồi! Anh Hùng, môn nào anh cũng chơi giỏi thật đấy. Cùng đội với anh ấy thật yên tâm, đúng không Thao Thao?"
Vương Chính Hùng gãi gãi đầu, cảm thấy Doãn Hạo Vũ hình như có hơi "làm quá", sợ sẽ phản tác dụng, liền lên tiếng "chữa cháy".
"Đâu có, đâu có. Mấy đứa đều chơi giỏi mà."
Châu Kha Vũ, ở bên này, mặt và chiếc áo hoodie đen, gần như không thể phân biệt nổi nữa rồi. Thế nhưng, ba người kia, chẳng một ai mảy may để ý đến anh cả.
Sau khi đội Châu Kha Vũ mời kem xong, Doãn Hạo Vũ rút máy ảnh film của cậu ra để chụp cho cả đám một tấm. Rồi lại bảo Vương Chính Hùng và Hồ Diệp Thao đứng vào chụp một kiểu. Hồ Diệp Thao cảm thấy rất ngại, muốn từ chối nhưng cậu lại bảo.
"Mỗi đội chụp một tấm làm kỉ niệm đi. Mình và Châu Kha Vũ cũng chụp!"
Nghe Doãn Hạo Vũ nói vậy rồi, cậu ta cũng không tiện từ chối nữa. Thế là, Doãn Hạo Vũ thu hoạch được ba tấm ảnh. Trước khi tách nhau ra, cậu còn lén dúi tấm ảnh đôi kia cho Vương Chính Hùng, dặn dò.
"Anh Hùng, bạn em giao cho anh đấy nhé! Anh nhớ đưa cậu ấy về nhà cẩn thận!"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com