Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

20.

Lễ kỉ niệm 60 năm thành lập trường.

Doãn Hạo Vũ thay đồ diễn xong, đang ngồi trong phòng chờ sau khán đài. Hôm nay, cô giáo còn đặc biệt tô cho cậu hai má hồng to đùng, trông rất buồn cười. Khi cậu đang ngồi ngẩn người nghĩ đến việc lát nữa Châu Kha Vũ sẽ phải lên diễn "cảnh hôn" cùng Chu Mẫn, thì một cánh tay đã quàng qua vai cậu.

"Ồ, cũng giống đấy!"

Là Châu Kha Vũ. Cậu vốn đã không vui, nghe anh nói thế thì bĩu môi.

"Anh đang chê em xấu đúng không?"

"Không có, rất đáng yêu mà!"

Châu Kha Vũ dễ dàng xoay đầu cậu lại, véo hai má cậu, ép cậu nhìn vào mắt anh. Khoảng cách rất gần. Tim Doãn Hạo Vũ đập thình thịch, thình thịch, tưởng như sắp nổ tung đến nơi. Có lẽ phải cảm ơn hai cái má hồng kỳ quặc này đã giúp cậu không bị anh phát hiện mặt cậu đang đỏ lên.

Mà, ở bên kia, Chu Mẫn từ đầu đến cuối đều quan sát từng cử chỉ của hai người họ.

Cô giáo bước vào phòng thay đồ, gọi cả nhóm.

"Lớp 11-3, chuẩn bị lên sân khấu nhé."

Doãn Hạo Vũ vội vàng "thoát" ra khỏi tay anh, lảo đảo đứng lên.

"Anh cũng mau chuẩn bị đi. Em ra trước đây."

"Cảnh của em gần cuối mà, em vội cái gì?"

Châu Kha Vũ nói với theo, nhưng cậu đã biến mất ngoài cửa rồi.

Đến lượt Doãn Hạo Vũ lên diễn rồi, cậu vẫn không thấy bóng dáng Châu Kha Vũ đâu. Cảnh của anh cũng sắp đến rồi mà. Nhưng cậu không có thời gian suy nghĩ, vội vàng lên sân khấu.

Hôm nay, Chu Mẫn ra tay "tàn nhẫn" thật, đẩy cho cậu một phát ngã lăn lóc. May mà bộ đồ quả táo này cũng thật êm. Doãn Hạo Vũ hết cảnh thì lồm cồm bò dậy đi vào trong cánh gà. Vì bộ đồ cosplay trên người cậu hơi nặng, lại bị ảnh hưởng của cú ngã lúc nãy, cậu hơi loạng choạng một chút. Hai chân dính vào nhau, liền ngã xuống.

Một cánh tay đưa ra đỡ cậu, nhưng có lẽ do cân nặng của cậu cộng với bộ đồ này, trọng lượng quá lớn, người kia cũng không đỡ nổi. Cả hai cùng ngã xuống đất. Doãn Hạo Vũ theo đà đè lên người đó.

Đúng lúc đó, có lẽ là do sự cố, đèn vụt tắt, cả hội trường ồ lên.

Lực ngã của cậu rất mạnh, Doãn Hạo Vũ cảm thấy đầu mình đập vào đầu người kia. Một xúc cảm mềm mại chạm vào môi cậu. Là môi?

Cậu hốt hoảng chống tay lên vai người đó, ngẩng đầu lên.

Đèn sáng.

Doãn Hạo Vũ mở to mắt, cảm tưởng con ngươi cậu cũng sắp rơi ra ngoài đến nơi.

Ở bên dưới cậu, lúc này, là Châu Kha Vũ.

Doãn Hạo Vũ thất kinh, mở miệng hỏi anh.

"Sao anh lại ở đây? Vậy còn...?"

Cậu nhìn ra bên ngoài, đằng sau tấm rèm kia chính là sân khấu. Doãn Hạo Vũ không nhìn được những gì đang diễn ra bên ngoài, nhưng cậu có thể nghe thấy lời dẫn truyện.

"Từ đó, công chúa và hoàng tử sống hạnh phúc bên nhau mãi mãi."

Rồi tiếng vỗ tay vang dội cả hội trường.

Doãn Hạo Vũ quay đầu lại, nhìn anh khó hiểu. Châu Kha Vũ thấy vẻ mặt của cậu, không nhịn được khóe miệng cũng khẽ nâng lên.

"Anh nói với cô, hôm nay anh bị cảm cúm, không muốn lây cho bạn diễn..."

Doãn Hạo Vũ lúc này mới lờ mờ hiểu ra. Châu Kha Vũ ngừng một chút, lại nói.

"Nhưng hình như, cuối cùng vẫn 'lây cảm' cho người khác mất rồi."

Cậu nghe thấy lời này của anh, mới chợt nhớ lại sự cố ban nãy, nỗi ngại ngùng dâng lên khiến cậu luống cuống đứng dậy, chỉ muốn "bỏ trốn" thật nhanh. Cậu vờ như không có gì xảy ra, chỉ buông lại cho anh một câu em đi thay đồ đây rồi biến mất.

Ở trên sân khấu, nghe tiếng vỗ tay, Chu Mẫn liền mở mắt ra, thấy gương mặt được phóng đại trước mắt mình không phải Châu Kha Vũ mà là một người khác, kinh ngạc mở to mắt.

"Chú lùn" Trương Tinh Đặc đứng một bên, nhìn thấy toàn bộ cảnh tượng đó, phải cố gắng lắm mới không cười phá lên.

Sau sự việc hôm ấy, Doãn Hạo Vũ hình như luôn tránh mặt anh. Buổi sáng, cậu đi học còn sớm hơn cả anh. Đến lớp cũng toàn ngồi lỳ ở chỗ mình, nói chuyện với ba người kia. Anh có đi ra thì cậu vẫn mải "buôn dưa", vờ như không thấy anh.

Châu Kha Vũ không rõ trong lòng Doãn Hạo Vũ đang nghĩ gì, anh cũng không dám hỏi. Hôm đó, ở sau cánh gà, hai người đã hôn nhau.

Dù lúc đó, xung quanh tối om, nhưng Châu Kha Vũ biết mình không nhầm. Anh cũng biết, Doãn Hạo Vũ rõ ràng biết tình huống lúc đó như thế nào. Có điều, cậu quyết vờ như không có gì xảy ra. Vậy nên, anh chỉ đành im lặng.

Thực ra, Châu Kha Vũ cũng rất sợ. Mặc dù việc xảy ra ngày hôm ấy quả thật là một sự cố, nhưng Châu Kha Vũ đối với Doãn Hạo Vũ thì không phải. 

Châu Kha Vũ biết, anh thích cậu.

Không rõ bắt đầu từ lúc nào, anh đã phát hiện ra điều đó. Có lẽ là từ khi anh cảm thấy khó chịu lúc nhìn cậu đùa giỡn với những bạn nam khác. Có lẽ là từ khi anh phát hiện ra cậu càng lớn càng đáng yêu, sợ rằng sẽ bị người khác bắt đi mất. Hoặc, có lẽ như một lẽ tự nhiên, kể từ khi Doãn Hạo Vũ bước vào thế giới của anh, đã định rằng trong trái tim anh sẽ không còn chỗ cho một người nào khác nữa.

Châu Kha Vũ không biết Doãn Hạo Vũ nghĩ gì. Liệu cậu có cảm thấy giống như anh không? Liệu anh ở vị trí nào trong lòng cậu? Liệu có thể chấp nhận được chuyện anh thích cậu hay không? Có lúc, Châu Kha Vũ đã nghĩ, giá như anh chưa từng phát hiện ra sự thật này, để có ở bên cạnh cậu lâu thật lâu, với tư cách anh trai thúi của cậu, một cách thật tự nhiên.

Thế nhưng, Châu Kha Vũ biết, anh không làm được. Càng ngày anh càng hiểu rõ tình cảm của mình. Sự cố đó lại xảy ra ngay vào lúc này, khi Châu Kha Vũ vẫn chưa biết phải mở lời với cậu như thế nào. Anh sợ rằng bắt cậu đối diện với việc này một cách bất ngờ như vậy sẽ khiến cậu hoảng hốt mà chạy trốn khỏi anh. Có lẽ cách tốt nhất là thuận theo tự nhiên.

Vì thế, dù nhận ra sự bất thường của Doãn Hạo Vũ, anh cũng vờ như không biết. Hôm nay, lúc tan học, Châu Kha Vũ vẫn đi đằng sau Doãn Hạo Vũ như thường lệ, giữ khoảng cách một bước chân với cậu, không ai nói với ai câu nào.

Doãn Hạo Vũ cúi đầu, đếm gạch dưới chân, không biết đang nghĩ gì. Bỗng, có người hét lên.

"Cẩn thận!"

Cậu bị giật mình, theo quán tính ngẩng lên, liền thấy một chậu cây rất lớn từ trên tầng cao rơi xuống. Doãn Hạo Vũ không kịp suy nghĩ gì, chỉ theo phản xạ giơ tay lên đầu, ngồi thụp xuống.

"Rầm!"

Cậu nghe thấy tiếng va đập rất lớn. Những mảnh vỡ của chậu cây và đất rơi tứ phía. Nhưng, Doãn Hạo Vũ không hề cảm thấy đau đớn. Cậu mở mắt ra, liền thất kinh vì cảnh tượng trước mắt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com