38 - End.
Đứng trước cửa nhà, Doãn Hạo Vũ chần chừ rất lâu, một tay nắm chặt tay Châu Kha Vũ, một tay đặt trên tay nắm cửa. Mất một lúc, cậu mới chuẩn bị tâm lý xong, hít một hơi thật sâu, mở cửa ra.
Bố mẹ Doãn đang ngồi cạnh nhau trên sofa ngoài phòng khách. Không biết vì sao, Doãn Hạo Vũ đột nhiên nhớ đến 2 năm trước, vào ngày mẹ phát hiện mối quan hệ của cậu và Châu Kha Vũ, mẹ cũng ngồi ở đó, không bật đèn, chờ cậu về nhà. Trái tim cậu bất giác run rẩy.
Cả hai bước vào nhà, Doãn Hạo Vũ vẫn nắm chặt tay Châu Kha Vũ không buông, như thể muốn được anh tiếp thêm chút dũng khí đối mặt với cơn "bão táp mưa sa" sắp đến.
Châu Kha Vũ cúi đầu chào bố mẹ Doãn.
"Cô chú, cháu đã về rồi ạ."
Mẹ Doãn nhìn thấy hai người nắm tay nhau, ánh mắt không giấu nổi sự kinh ngạc, còn chưa kịp lên tiếng, thì Doãn Hạo Vũ đã cất tiếng nói.
"Bố mẹ, con có chuyện muốn nói. Con và anh ấy đang ở bên nhau."
Ngừng một lát, cậu lại tiếp tục.
"Hai năm trước, bọn con không chia tay nhau. Con cũng chưa từng nói là con đã chia tay anh ấy. Mẹ cũng không hỏi. Vậy nên, không thể tính là con nói dối mẹ được. Mẹ, đã hai năm trôi qua, con không biết suy nghĩ của mẹ đã thay đổi hay chưa, liệu bây giờ mẹ đã chấp nhận bọn con hay chưa. Nhưng, hôm nay, điều con muốn nói với mẹ là tình cảm của bọn con sẽ không thay đổi."
Châu Kha Vũ nãy giờ vẫn im lặng, lúc này mới tiếp lời cậu.
"Cô chú, cháu thật lòng yêu Hạo Vũ. Nếu như cô chú đã để cháu được làm anh trai của Hạo Vũ suốt những năm qua, thì liệu cháu có thể có một thỉnh cầu quá đáng nữa không ạ? Xin cô chú hãy cho cháu cơ hội được ở bên và chăm sóc Hạo Vũ suốt quãng đời còn lại."
Không chỉ bố mẹ Doãn, Doãn Hạo Vũ cũng bị câu nói cuối cùng của anh làm cho kinh ngạc. Cậu quay sang, mở to mắt nhìn anh, như muốn hỏi ý của anh là gì, thì mẹ Doãn đã lên tiếng.
"Kha Vũ, Hạo Vũ, bố mẹ cũng có chuyện muốn nói với hai con. Bố mẹ đã suy nghĩ rất kĩ rồi. Trước đây, mẹ phản đối mối quan hệ của hai đứa, là vì muốn tốt cho các con. Nhưng mà, hai năm trôi qua, bây giờ mẹ đã biết, muốn tốt cho hai đứa, thì nên để hai đứa ở bên nhau."
Lần này Doãn Hạo Vũ còn ngạc nhiên hơn, hết nhìn bố lại nhìn mẹ, như không thể tin nổi hạnh phúc lại đến quá bất ngờ như thế. Bố Doãn lại tiếp lời.
"Kha Vũ, chú đã nhìn con lớn lên. Con đối với Hạo Vũ như thế nào, không cần nói, cô chú cũng đều biết. Giao Hạo Vũ cho con, cô chú cũng rất yên tâm."
Châu Kha Vũ, cũng như Doãn Hạo Vũ, nghe được những lời này của bố mẹ cậu thì cực kỳ xúc động.
"Cô chú, cảm ơn cô chú đã tin tưởng giao Hạo Vũ cho cháu."
"Đến lúc này rồi mà vẫn còn gọi 'cô chú' à?"
Mẹ Doãn cất tiếng trêu chọc anh. Châu Kha Vũ cũng cười rất tươi, tay vẫn nắm chặt tay Doãn Hạo Vũ, nói.
"Bố mẹ, con nhất định sẽ chăm sóc cho Hạo Vũ thật tốt!"
Đến tận khi anh và cậu đã xuống dưới sân chung cư rồi, Doãn Hạo Vũ vẫn chưa thể tin nổi những gì vừa xảy ra. Cậu không ngờ được bố mẹ đã thông suốt, lại chấp nhận thỉnh cầu của Châu Kha Vũ dễ dàng đến thế. Cậu ngơ ngác bị anh nắm tay kéo xuống dưới nhà, tâm trí vẫn lơ lửng chưa trở lại.
Khi Doãn Hạo Vũ vẫn đang chìm trong những suy nghĩ miên man, Châu Kha Vũ đã kéo cậu quay về thực tại.
"Hạo Vũ, em còn nhớ lời hứa cùng nhau trưởng thành của chúng ta không?"
Cậu nhìn anh, híp mắt cười.
"Có chứ, tất nhiên là em nhớ rồi."
"Thật ra, hôm đó anh vẫn chưa nói hết."
Ngừng một lát, anh lại tiếp lời.
"Hạo Vũ, anh còn muốn được cùng em già đi nữa."
Doãn Hạo Vũ nhìn anh, hai mắt đã rưng rưng. Cậu không ngờ anh lại nói ra lời này, vào lúc này. Nhất thời chưa kịp phòng bị đã bị anh làm cho cảm động không nói nên lời.
Châu Kha Vũ đưa tay lên cổ cậu, nhẹ nhàng kéo sợi dây chuyền bằng bạc của cậu ra, trên đó lồng chiếc nhẫn đôi ba vòng của anh và cậu. Anh tháo nó xuống, lại tháo cả chiếc trên cổ anh. Đoạn, anh đặt chiếc nhẫn của mình vào tay cậu.
Doãn Hạo Vũ vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, đã thấy anh quỳ một chân xuống. Anh rút từ trong túi áo ra một xấp thẻ ngân hàng, thêm sổ đỏ, còn có cả chìa khóa xe, đều nhét vào tay cậu. Doãn Hạo Vũ bị bất ngờ, khó khăn lắm mới cầm được hết.
Rồi, anh hít một hơi thật sâu, nói với cậu. Doãn Hạo Vũ cảm thấy được cả sự run rẩy trong giọng nói của anh.
"Hạo Vũ, vốn là anh nghĩ, cầu hôn thì nhất định không thể thiếu nhẫn được. Nhưng mà, chiếc nhẫn này lại rất có ý nghĩa với anh và em. Trước đây cũng đã nói là đặt cọc ở chỗ em. Lần này, không chỉ nhẫn, anh muốn giao cả cuộc đời của anh cho em. Ở đây là toàn bộ những gì anh có, thêm bản thân anh nữa, đều giao hết cho em."
Ngừng một lát, dường như Châu Kha Vũ đang lấy dũng khí, anh mới tiếp lời.
"Hạo Vũ, em có đồng ý lấy anh không? Chúng ta cùng nhau già đi, được không em?"
Doãn Hạo Vũ lúc này, hai hàng nước mắt đã giàn giụa bên má. Cậu nhìn vào mắt anh, gật đầu.
"Kha Vũ, em đồng ý. Sau này, chúng ta sẽ cùng nhau già đi."
Châu Kha Vũ nghe được lời chấp thuận của cậu, giây phút ấy giống như có được cả thế giới. Trong lòng ngập tràn hạnh phúc, anh run run đeo nhẫn vào ngón áp út cho cậu. Rồi anh đứng dậy, Doãn Hạo Vũ cũng đeo nhẫn vào tay cho anh, cậu mỉm cười.
"Sau này, chúng ta không cần phải giấu nhẫn nữa rồi."
Châu Kha Vũ cũng cười với cậu. Đúng thế, chúng ta sau này không còn cần che giấu bất kỳ điều gì nữa.
Không cần che giấu cảm xúc thật của mình ở trước mặt nhau.
Càng không cần che giấu tình yêu của chúng ta trước ánh mắt của người khác.
Chúng ta đã cùng nhau đi qua những mùa xuân hoa nở khắp chốn.
Chúng ta đã cùng nhau đi qua những mùa hạ ánh dương rực rỡ.
Chúng ta đã cùng nhau đi qua những mùa thu lá vàng bay bay.
Chúng ta đã cùng nhau đi qua những mùa đông tuyết rơi ngập trời.
Và, chúng ta sẽ còn cùng nhau đi qua thật nhiều, thật nhiều mùa xuân, mùa hạ, mùa thu, mùa đông như thế nữa.
Chúng ta đã cùng nhau trưởng thành.
Và, chúng ta sẽ cùng nhau già đi.
Chúng ta của những năm tháng tuổi trẻ đã cùng nhau trải qua biết bao hỉ, nộ, ái, ố.
Chúng ta của hiện tại đã nắm tay nhau đi đến bến đỗ hạnh phúc.
Chúng ta của sau này sẽ ở bên nhau mãi mãi.
"Chúng ta"
Đối với cả Châu Kha Vũ và Doãn Hạo Vũ, dường như là cụm từ đẹp đẽ nhất trên đời.
Chúng ta là một, và sẽ không bao giờ chia xa.
Sẽ không có một Doãn Hạo Vũ thứ hai mà Châu Kha Vũ nguyện dùng cả sinh mệnh của mình để bảo vệ, chở che.
Cũng sẽ không có một Châu Kha Vũ thứ hai mà Doãn Hạo Vũ nguyện dùng tất cả sự dịu dàng của mình để sưởi ấm trái tim.
"Chúng ta" là duy nhất.
nothing like us.
-End-
----------------------------
Patrick đã từng nói trong video chúc mừng sinh nhật tuổi 19 của Châu Kha Vũ rằng: "Daniel, em hi vọng có thể cùng anh trưởng thành".
Với mình, nó giống như một lời hứa hơn là một lời chúc. Vì vậy, mình đã ấp ủ ý tưởng về bộ truyện này từ câu nói đó.
Lời hứa "cùng nhau trưởng thành" ở trong truyện này là thật, lời hứa "cùng nhau già đi" của Châu Kha Vũ, các bạn cứ xem như là một chút mộng mơ của người viết truyện đi.
Châu Kha Vũ và Doãn Hạo Vũ trong 'nothing like us' đã cùng nhau trải qua tuổi thơ, tuổi thanh xuân và sau này là cả tuổi già nữa.
Viết về quá trình trưởng thành của hai đứa thực sự rất khó đối với mình, vì bản thân mình cũng không thể nhận là đã "trưởng thành" hoàn toàn được. Giống như lời Hạo Vũ nói với Kha Vũ: "Trưởng thành không phải đích đến, mà là một hành trình. Ngày hôm nay em sẽ trưởng thành hơn ngày hôm qua một chút. Ngày mai có lẽ cũng sẽ trưởng thành hơn ngày hôm nay một chút...", mình nghĩ là không chỉ mình, mà cả hai em, và rất nhiều Thính giả ở đây, cũng đang loay hoay trên hành trình "trưởng thành" của chính mình.
Tuy vậy, mình hy vọng, cả Châu Kha Vũ và Doãn Hạo Vũ, mình hay các bạn, đều có thể tận hưởng quá trình ấy.
Dù có khó khăn, sợ hãi hay vấp ngã, chúng ta đều sẽ ổn thôi.
Mong rằng các bạn đã tìm thấy niềm vui, hoặc một sự an ủi nào đó về tâm hồn, dù chỉ một chút thôi, khi đọc truyện của mình.
Cảm ơn các bạn vì đã dành nhiều tình cảm cho 'nothing like us' đến vậy. Mỗi lượt like, hay comment của các bạn đều là động lực rất lớn để mình hoàn thành chiếc fic này.
Mình sẽ gửi tặng đến các Thính giả đáng yêu đã kiên nhẫn đọc đến đây thêm 2 ngoại truyện đại học của Song Vũ, để bù đắp cho trái tim các bạn vì đã bẻ lái hơi khét.
Cảm ơn các bạn rất nhiều.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com