Chương 90 [♥︎]
Sau khi tiễn Tae Baek đi, Shin Ho lấy một chai nước từ tủ lạnh mini. Cậu cảm thấy khát lạ thường, có lẽ vì đã uống một lượng rượu lớn sau một thời gian dài không đụng đến.
Shin Ho vốn không mấy hứng thú với rượu bia. Cậu không hút thuốc, cũng không ăn đồ ngọt, sống một cuộc đời xoay quanh công việc và tập thể dục. Không có món ăn nào khiến cậu đặc biệt thích hay ghét. Cậu thậm chí còn chẳng có bạn bè thân thiết, nên cũng chẳng có lý do gì để thích uống rượu. Mỗi lần cấp trên rủ ra ngoài làm vài ly, cậu chỉ nhấp môi rồi viện cớ từ chối.
Nhưng hôm nay thật lạ. Rượu vào rất trôi chảy, thậm chí cậu còn cảm thấy ngon miệng. Cậu không rõ là do bản thân đã thả lỏng sau khi đến một nơi an toàn, bị cuốn theo bầu không khí, hay chỉ đơn giản là vì đã cảm thấy thân thuộc với những người mình mới gặp vào hai ngày trước.
Shin Ho uống cạn chai nước trong lúc dựa vào tường. Cậu bóp mạnh vỏ chai rỗng trong tay thì đột nhiên trông thấy minibar nằm trên nóc tủ lạnh. Trong tầm mắt cậu hiện ra những chai rượu mini nổi tiếng, đậu phộng, đồ ăn vặt và các thanh sôcôla được sắp xếp gọn gàng.
Như bị điều khiển, Shin Ho đưa tay lấy một thanh sôcôla. Nước bọt dâng lên giữa các răng hàm. Lạ thật—cậu như đang thèm đồ ngọt. Có phải cậu đang dần trở nên giống Tae Baek rồi không?
Shin Ho lục lọi trong minibar. May thay, có hai thanh sôcôla. Cậu quyết định để lại một thanh cho Tae Baek.
Shin Ho bóc thanh sôcôla và nhanh chóng ăn hết trong một miếng. Môi cậu vô thức cong lên khi cảm nhận được lớp caramel dẻo kéo dài ở bên trong sôcôla và sự giòn tan của hạnh nhân.
"Ngon thật..."
Cậu lẩm bẩm một mình và chẳng vì lý do gì, liếc nhìn bao bì thanh sôcôla, tự hỏi không biết Tae Baek có thích hay không nữa.
"Á!"
Một tiếng hét ngắn vang lên từ phòng tắm. Là giọng của Tae Baek. Gương mặt của Shin Ho lập tức trở nên nghiêm trọng. Hơi men đang lan tỏa khắp cơ thể cậu đang tan biến trong chớp mắt. Cậu lập tức vớ lấy khẩu súng đang để cạnh bàn và lao về phía phòng tắm.
Cậu lấy vai húc tung cánh cửa, đón chào cậu là một làn hơi nước trắng xóa cùng tiếng nước chảy ào ào.
"...Tae Baek? Cậu ổn chứ?"
Shin Ho chậm rãi bước vào phòng tắm. Cậu bước nhẹ, mắt liên tục đảo quanh, nòng súng theo sát tầm nhìn. Ngay lúc đó, tiếng nước đột ngột dừng lại.
"Hyung."
Một giọng nói nhỏ vang lên từ trong màn hơi nước.
"Cậu ở đâu? Có bị thương không?"
Shin Ho chậm rãi bước về phía giọng nói vừa phát ra. Đúng lúc đó, Tae Baek xuất hiện giữa làn hơi nước dày đặc. Shin Ho hít một hơi sắc bén, mắt mở to khi quan sát khắp cơ thể Tae Baek để tìm dấu hiệu chấn thương.
Tae Baek trông ổn. Không có vết thương hay vết cắn nào trên người cậu. Vì anh đang cười tươi rói như thế, có lẽ cũng không phải bị trượt ngã hay bong gân gì cả. Vậy thì... tại sao...?
Shin Ho hạ súng xuống với vẻ mặt ngơ ngác. Tae Baek ghé sát lại và thì thầm.
"Nước nóng chảy mạnh ghê."
"..."
Hàm của Shin Ho trễ xuống. Cảm giác ngỡ ngàng chỉ kéo dài trong chốc lát. Một cơn bực tức dâng thẳng lên tới đỉnh đầu cậu. Nếu lý trí có lỡ trượt một giây thôi, thì có khi cậu đã phang thẳng báng súng vào gương mặt đẹp trai của Tae Baek rồi. Shin Ho nheo mắt lại, bật ra một câu sắc như dao:
"Đồ điên—"
Nhưng Shin Ho không thể nói hết câu. Tae Baek đã kéo cậu vào một cái ôm bất ngờ. Shin Ho theo phản xạ dang tay ra. Không phải để ôm lại Tae Baek, mà là để đảm bảo khẩu súng trong tay cậu không bị bóp cò ngoài ý muốn.
Rồi Tae Baek lấy ngón cái bật chốt an toàn của súng và nhanh chóng tháo băng đạn ra. Anh ném khẩu súng lên mặt bàn nơi khăn tắm được xếp chồng lên nhau, tất cả đều được thực hiện một cách trơn tru, thuần thục một cách đáng kinh ngạc. Shin Ho chỉ có thể ngơ ngác chớp mắt trước loạt hành động thuần thục mà táo bạo ấy.
Tae Baek siết chặt vòng tay quanh eo Shin Ho.
"Ah, được ở một mình cùng nhau như vầy đã thật..."
Anh lẩm bẩm, vùi mũi vào gáy Shin Ho. Shin Ho nheo mắt lại, trừng mắt nhìn tai Tae Baek. Cậu thấy bực vì Tae Baek lại bày trò như vậy, nhưng nhìn cách anh thể hiện niềm vui rõ ràng đến mức đó, cậu thậm chí không thể giận nổi.
Shin Ho khẽ thở dài qua mũi, rồi tựa trán lên vai Tae Baek.
Mình là người lớn ở đây. Cãi nhau với một đứa nhóc thì được gì chứ?
Hai người cứ thế ôm nhau một lúc. Shin Ho chớp mắt chậm rãi. Khi căng thẳng tan biến, men rượu lại bắt đầu ngấm trở lại. Có lẽ Tae Baek đã nhận ra. Anh lén kéo vạt áo sơ mi của Shin Ho lên. Vạt áo vốn được sơ vin trong quần nay đột ngột bị kéo ra.
"Anh đã ở đây rồi thì tắm chung luôn đi."
Nghe vậy, Shin Ho nhẹ nhàng đẩy ngực Tae Baek ra.
"Cậu tắm trước đi. Tôi sẽ tắm sau. Hoặc tôi có thể sử dụng phòng ở bên cạnh cũng được."
"Sao vậy? Sao anh cứ tìm cách giữ khoảng cách với em hoài thế? Anh muốn ngủ riêng hay tắm riêng á? Em làm phiền đến anh hả? Hay là anh không muốn ở cùng với em?"
Tae Baek hỏi với giọng trầm buồn. Lông mày anh cụp xuống, trán nhăn lại—trông anh thật đau lòng. Nụ cười vừa hiện trên môi cũng vụt tắt ngay lập tức.
Hoảng hốt, Shin Ho vội lắc đầu. Cậu còn vung tay loạn lên, liên tục phủ nhận.
"Không, không phải như vậy... Chỉ là tôi lo cậu Tae Baek sẽ cảm thấy không thoải mái thôi."
"Sao em lại thấy không thoải mái khi ở cùng với anh được chứ?"
"Chuyện đó—"
"Hyung thấy không thoải mái khi ở với em à?"
"Không phải. Hoàn toàn không."
"Vậy thì tắm chung đi."
"Ừm, nghe cũng hay đó, ý tôi là, gì cơ?"
"Đàn ông với nhau thường gắn bó hơn sau khi tắm cùng nhau mà, đúng không anh?"
"..."
Shin Ho lập tức ngậm miệng lại. Dòng suy nghĩ lộn xộn của cậu thật khó mà theo kịp. Cậu thậm chí còn thấy nhức đầu. Khi chớp mắt liên tục, cố gắng hiểu mấy lời của Tae Baek, thì tay anh đã nhanh chóng và lặng lẽ ra tay như một đòn đánh bất ngờ. Trước khi kịp nhận ra, ba chiếc nút áo của cậu đã bị cởi ra từ lúc nào.
Shin Ho hoàn toàn buông xuôi, tay cũng rũ xuống. Cậu ngước nhìn khuôn mặt rạng rỡ, tươi cười của Tae Baek.
Sao cậu ấy lại có thể vui vẻ và hào hứng như vậy nhỉ? Là vì còn trẻ nên cảm xúc mãnh liệt đến thế sao? Trước giờ mình chưa từng nghĩ cậu ấy lại bộc lộ cảm xúc rõ ràng đến vậy khi còn làm việc ở văn phòng.
Shin Ho chăm chú nhìn Tae Baek, khẽ thở dài. Trong đầu cậu bỗng hiện về chuyện đã xảy ra ở nhà thờ. Hình ảnh Tae Baek phấn khích chạy lên sân khấu khi thấy Yeong Ik. Tiếng súng vang lên khắp nơi. Ánh mắt hai người đã trao nhau trong khoảnh khắc thời gian như ngừng lại.
Chỉ cần nhớ lại khoảnh khắc ấy thôi, tim Shin Ho lại trĩu nặng.
Cậu nhẹ nhàng để tay lên má Tae Baek, người đang mải mê cởi nút áo sơ mi. Ánh mắt hai người giao nhau.
"Tae Baek."
"Dạ."
"Giờ tôi sẽ lải nhải trong khoảng ba phút đấy."
"...Hả?"
"Trước khi làm gì, cậu phải suy nghĩ ít nhất ba lần. Dĩ nhiên, khi đang chạy trốn thì đâu có thời gian mà nghĩ, nhưng lúc tấn công thì khác—cậu phải cân nhắc kỹ, quan sát tình huống rồi hãy hành động, chỉ khi chắc chắn mình sẽ không bị thương. Nhất là trong một thế giới như bây giờ, đến bệnh viện cũng chẳng có mà đi nếu bị thương đâu."
"..."
"Nếu cậu cứ liều mạng như lúc lao ra chắn đạn cho Park Yeong Ik như lúc nãy, thì chỉ khiến mình bị giết thôi. Như cậu cũng biết rồi đấy, trúng đạn là có thể chết. Bị bắn vào đầu thì còn may, nhưng nếu trúng vào ngực hay bụng thì... sẽ chết một cách cực kỳ đau đớn."
"..."
"Cho dù tôi có cố gắng cứu hay bảo vệ cậu đến đâu đi chăng nữa, nếu cậu cứ hành động như vậy... thì tôi cũng chẳng thể làm gì được cả. Tôi chỉ có thể... chỉ có thể nhìn cậu chết đi mà thôi."
"Em xin lỗi."
Tae Baek thừa nhận lỗi sai với vẻ mặt rầu rĩ. Trông anh vừa tội nghiệp vừa bất lực, nhưng đây là chuyện cần phải nói rõ. Shin Ho thực sự không muốn thấy anh bị thương, hay tệ hơn là... chết.
Shin Ho cúi mặt xuống gần Tae Baek hơn nữa, cảnh cáo bằng giọng trầm thấp.
"Nếu cậu còn làm vậy một lần nữa..."
"...Anh sẽ bỏ em à?"
Câu nói buông thõng ấy khiến Shin Ho khẽ nhướng mày. Đó là kiểu suy nghĩ gì vậy? Cậu chưa từng tưởng tượng ra khả năng đó. Họ sẽ đi cùng nhau cho tới khi đến được Mokpo. Cậu có thể thề rằng, trừ khi bất khả kháng, cậu sẽ không bao giờ bỏ lại Tae Baek một mình.
"Không."
"..."
"Nếu cậu còn làm vậy nữa, thì tôi sẽ không hôn cậu nữa đâu."
Đôi mắt Tae Baek mở to vì bất ngờ. Anh còn khẽ cắn môi dưới, nhưng khóe miệng lại nhếch lên một chút. Dù vậy, Shin Ho vẫn giữ vẻ nghiêm túc. Cậu giơ ngón trỏ lên, nheo mắt đầy cương quyết, tuyên bố bằng vẻ mặt cứng rắn như mèo con.
"Nghiêm túc đấy. Tôi sẽ không hôn cậu nữa đâu."
Shin Ho thổi mạnh một cái, làm mái tóc trước trán bay lên. Trán cậu lộ ra một thoáng, rồi lại bị tóc che mất.
Tae Baek nhắm chặt mắt lại. Anh cố gắng kìm cơn bão đang cuộn trào trong lòng, nhưng chẳng có tác dụng gì. Cuối cùng, anh không kiềm được nữa mà đẩy mạnh Shin Ho ra sau. Trước khi mông của Shin Ho kịp va vào bồn rửa, Tae Baek đã đỡ cậu lên và nhẹ nhàng để cậu lên trên đó.
Shin Ho chớp mắt chậm rãi nhìn Tae Baek. Mí mắt cậu nặng trĩu, vì men rượu vẫn còn bám lấy cậu đầy ngoan cố.
Đây thực sự, mẹ nó, dễ thương điên.
Tae Baek đưa tay vén tóc mái Shin Ho, để lộ gương mặt sạch sẽ của cậu. Má cậu hôm nay hồng hơn thường lệ một chút, khiến cậu trông đáng yêu đến mức không thể chịu nổi. Áp sát mũi hai người, Tae Baek khẽ thì thầm.
"Hyung à, như vậy không công bằng chút nào. Đáng yêu thế này là gian lận đó."
"...Hả?"
Shin Ho trả lời hơi chậm một nhịp. Lúc càm ràm thì cậu nói năng rõ ràng, nhanh nhạy là thế, vậy mà bây giờ lại mềm nhũn, vai rũ xuống. Thật ra thì cậu đã say từ lâu rồi, nhưng những lúc cần thiết, cậu luôn cố giữ tỉnh táo và kiểm soát bản thân. Còn lúc này, không còn lý do gì để gồng mình nữa, cậu cứ thế thả lỏng, để mặc cơn say xâm chiếm toàn bộ cơ thể.
"Em sẽ hôn anh."
"...."
"Thật đó."
Vừa dứt lời, Tae Baek đã nuốt trọn môi Shin Ho. Shin Ho giật mình trước cú lao vào như bò húc, nhưng rồi nhanh chóng thích nghi. Những nụ hôn của Tae Baek lúc nào cũng đột ngột, bất ngờ như thế này.
Shin Ho vòng tay ôm cổ anh. Hai chân cậu quấn lấy đùi Tae Baek. Thở gấp qua mũi, Tae Baek rút ngắn khoảng cách hơn nữa. Rồi anh luồn lưỡi vào giữa môi Shin Ho.
***
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com