Chương 7.1
Chương 7: Yêu nghiệt Lạc Ly
Không biết là Giang Mạt Hàn đồng ánh mắt với nàng, hay là hắn cố ý tìm phiền toái, cư nhiên lại chọn gian phòng chính mình đã chọn.
Tiêu Dao cảm thấy vô cùng vô cùng không muốn, bởi vì gian phòng này có cửa sổ nhìn tới đối diện là hoa tường vi trắng, nhưng đối phương dù sao trong thân có hoa cổ, muốn trấn an hoa cổ trong thân thể hắn, nhất định phải dùng mùi hoa tường vi trắng làm cho hoa cổ trùng nghĩ đến chính mình vẫn là ấu trùng, ảo giác này, có thể cho hoa cổ trùng ngủ say, Giang Mạt Hàn có thể mất đi một chút đau đớn.
Đáp ứng gia gia hảo chiếu cố tốt Giang Mạt Hàn, tự nhiên không thể vì việc nhỏ ấy mà không vui, Tiêu Dao ra vẻ vô cùng độ lượng ra khỏi phòng, đi tới phòng cách vách, dù sao gần hắn chút, giờ tý châm cứu vẫn tiện hơn.
Thu thập phòng tốt, Tiêu Diêu rất lễ phép gõ cửa phòng Giang Mạt Hàn.
Chi nha một tiếng, viện Sắc Vi hồi lâu không có người ở lại, cửa phòng làm bằng gỗ phát ra thanh âm cổ xưa.
Giang Mạt Hàn hơi hơi nhíu mi, không hờn giận nhìn về phía Tiêu Dao "Có chuyện gì" Thanh âm hắn lạnh như băng đến cực điểm.
"Cũng không có chuyện gì, chính là tới hỏi, ngươi có cần giúp gì không?" Tiêu Dao lễ phép cười, mặc kệ đối phương vẫn lạnh như băng.
Giang Mạt Hàn thản nhiên nhìn về phía Tiêu Dao, ngược lại lạnh lùng nói: "Ta cần giúp đỡ, ngươi liền giúp?"
Tiêu Dao hơi hơi mờ mịt, vốn là xuất phát từ lễ phép, đối phương là người mới tới, cho nên hỏi hắn một chút có cần hay không giúp đỡ, hiện tại hắn hỏi câu như vậy, ngược lại có chút không biết trả lời như thế nào.
"Nếu có gì cần thiết, ta có thể giúp được, ta sẽ tận lực giúp."
Giang Mạt Hàn nghiêng người mời Tiêu Dao vào phòng, chỉ chỉ phòng nói: "Dọn dẹp."
Khẩu khí chỉ huy, làm cho Tiêu Diêu không khỏi nhíu mày, nàng chuyển mâu nhìn quanh phòng, phòng hồi lâu không có người ở, tro bụi trắng xoá chồng chất trên mặt đất, thế này mới nhớ tới , hôm nay sau khi lựa chọn gian phòng này, chính mình vẫn chưa dọn dẹp , không nghĩ tới cuối cùng phòng không phải mình ở, cư nhiên chính mình dọn dẹp !
Thấy Tiêu Dao bất động hồi lâu, thanh âm Giang Mạt Hàn lạnh lùng vang lên: "Là chính ngươi muốn tới giúp, chẳng lẽ không nguyện ý ?"
Tiêu Dao có thể cảm giác được răng nanh của mình cao thấp đều lạnh phát run, hắn rõ ràng là nhờ chính mình giúp, lời nói thế nhưng lại giống cái đại thiếu gia, làm cho trong lòng người ta không hề thoải mái một chút nào ! Tiêu Dao cố gắng ẩn nhẫn tức giận, âm thầm nói với chính mình, chỉ là thu thập phòng mà thôi, cứ giúp đỡ đi vậy , dù sao hắn cũng là cháu trai của gia gia, xem như nể mặt gia gia giúp đỡ hắn một chút !
Một lúc lâu sau...
Tiêu Dao dùng sức lau đi trên trán mồ hôi, mắt liếc về phía ngồi ở bên cạnh bàn Giang Mạt Hàn đang nhàn nhã uống trà , nàng thanh âm cơ hồ run rẩy, là mấy cái răng nanh va vào nhau : "Thu thập đã xong , ta đi đây!"
"Đợi chút."
Tiêu Diao liếc mắt một cái đối phương, cuối cùng nhịn không được, cả giận nói: "Trà, ta đã pha! Phòng, ta đã thu dọn! Giường, ta cũng trải! Vị đại thiếu gia này, ngươi còn muốn thế nào?"
Giang Mạt Hàn hơi hơi nâng mâu nhìn về phía khuôn mặt nhỏ nhắn đang sinh khí của Tiêu Dao, mâu trung mơ hồ hiện lên mỉm cười, vì sao nhìn đến xú xú tiểu tử kia tức giận, trong lòng lại cảm thấy phá lệ thú vị? Chính mình giống như hồi lâu không có cảm thụ như vậy a!
Hắn thản nhiên nói: "Ta đói bụng." (Vịt : .....v_v. Con lạy thánh)
Tiêu Dao ngẩn người, chuyển mâu nhìn về phía ngoài cửa sổ, chắc hẳn là đã đến thời gian ăn cơm , theo bản năng sờ sờ bụng, chính mình do quá mệt mỏi nên đã quên đói bụng.
"Ngươi chờ ở đó!" Tiêu Dao hừ lạnh một tiếng, liền nhanh chóng ly khai.
Nhìn thân ảnh bé nhỏ lại linh hoạt kia rời đi, Giang Mạt Hàn thì thào lẩm bẩm: "Có lẽ, Thần Y cốc không giống mình tưởng nhàm chán."
Tiêu Dao đến phòng bếp lĩnh hai phần đồ ăn , khi đi qua hoa đào viện , một người khách không mời mà đến đập vào mi mắt —— Hoa Lạc Ly!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com