Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 7.2


Tiếp theo chương 7


Hoa Lạc Ly tuổi chừng mười hai mười ba tuổi một thân áo dài hồng sa, làn da tuyết trắng, môi hồng như son, hoa đào bay lả tả, cánh hoa dừng ở đầu vai hắn, làm xuất hiện một bộ dáng xinh đẹp.


Hoa Lạc Ly ôm trong lòng một con mèo béo trắng như tuyết, mèo cực kì linh mẫn, tiểu xảo nhĩ hơi hơi động, đôi mắt màu lam hướng Tiêu Dao đứng ở xa xa.


Tiêu Dao vừa thấy tiểu miêu béo này, toàn thân không khỏi đánh một cái rùng mình.


Dùng tốc độ ánh sáng chạy đi, vừa nhấc được cái chân, một trận gió theo bên tai xẹt qua, hắn đã muốn ngăn ở trước người nàng .


Hoa Lạc Ly tà cười gợi lên khóe miệng , khuôn mặt trẻ con dù chưa thành hình, cũng đã yêu nghiệt làm cho người ta mất hồn, thanh âm mê hoặc mang theo một tia vô lại 

"Xú sư đệ, sư huynh lớn lên giống con hổ ăn thịt người sao? Vì sao vừa thấy sư huynh ngươi đã liền bỏ chạy rồi ?"


Xú sư đệ ba chữ làm cho Tiêu Dao thực không thích, nhưng là lại bất đắc dĩ phản bác, nàng hơi hơi nheo lại ánh mắt, đồng dạng tà tà gợi lên khóe miệng:  "Sư huynh giống như con giun trong bụng Tiêu Dao, cư nhiên có thể đoán được Tiêu Dao nghĩ đến cái gì! Xác thực như thế, Tiêu Dao cảm thấy sư huynh lớn lên giống con hổ ăn thịt người, không thích , cho nên nhìn thấy ngươi, liền muốn chạy đi!"


Nàng nói trắng ra, luôn làm cho Hoa Lạc Ly không nói được cái gì, nhưng cũng rất là thích, bởi vì đấu võ mồm với nàng tốt lắm !


Hoa Lạc Ly nhẹ vỗ về đầu tiểu miêu béo trong lòng, khẽ cười nói: "Thật không hiểu vì sao, ngươi lớn lên như thế xấu xí, mèo của ta vẫn như cũ thích ngươi." Nói xong, hắn buông tay ra , tiểu miêu béo quả nhiên một chút sau liền lẻn đến, quấn quýt ở bên mắt cá chân Tiêu Dao, giống như đang làm nũng.


Tiêu Dao khóe miệng không khỏi run rẩy một chút, dưới chân tiểu miêu béo bám người nếu không phải Hoa Lạc Ly nuôi, có lẽ chính mình sẽ thực thích, dựa vào bộ dáng béo béo như cục bông đều khiến người người thích .


Gặp Tiêu Dao không nói lời nào, Hoa Lạc Ly hơi nhu nhu ánh mắt, nhướng mày, nhìn về phía trong tay Tiêu Dao hai phần đồ ăn, nhíu mi hỏi: "Đưa cơm cho người mới tới sao ?"


Tiêu Dao gật gật đầu, mâu trung hiện lên một tia tức giận, nàng cơ bản không nghĩ ở trong này với Hoa Lạc Ly nói nhiều cái gì, chính là dưới chân tiểu phì miêu bám người quấn quít lấy chính mình, không cho chính mình đi.


Tiểu miêu béo này làm sao có thể thích mình , rõ ràng chính là Hoa Lạc Ly làm cho tiểu miêu béo ngăn trở chính mình!


"Ngươi cùng hắn ăn cơm?" Hoa Lạc Ly hỏi tiếp, ngữ khí bình tĩnh làm cho người ta đoán không ra hắn đang nghĩ gì trong bụng .


Tiêu Dao gật đầu, không kiên nhẫn nói: "Đồ ăn đều đã nguội , phiền toái ngươi đem con mèo đáng ghét này ôm đi đi!"


Hoa Lạc Ly khó khi nào thỏa hiệp, cư nhiên lại ôm lấy con mèo nhỏ.


Tiêu Dao hơi hơi kinh ngạc, mới vừa đi hai bước, liền phát hiện có người theo sát phía sau, nàng giận trừng nói: "Ngươi đi theo ta làm cái gì!"


"Ta với các ngươi cùng nhau ăn!" Hoa Lạc Ly khóe miệng giơ lên một chút cười cực kì quỷ dị.


Tiêu Dao không khỏi nhíu mày, muốn đuổi đối phương đi, nhưng đối phương lại lấy lý do, nói thân là đồ đệ của cốc chủ Thần Y cốc, theo lý khách nhân cần phải đi chiêu đãi.


Trở lại viện Sắc Vi , Tiêu Dao gõ vào cửa phòng Giang Mạt Hàn, lại không có ai mở cửa, "Chẳng lẽ không có sao ? Giang Mạt Hàn, ngươi không ở trong đó sao?". Chờ thật lâu, trong phòng vẫn như cũ không hề có động tĩnh.


Đang lúc Tiêu Diêu tính rời đi , Hoa Lạc Ly lại tiến lên một bước, một cước trực tiếp đá mở cửa, Tiêu Dao vừa muốn mắng Hoa Lạc Ly thô lỗ, đã thấy trong phòng Giang Mạt Hàn cư nhiên đang nhàn nhã uống trà!


Tiêu Dao hùng hổ đi nhanh vào nhà, đem cặp lồng cơm dùng sức đặt ở trên bàn, nhíu mày chất vấn nói: "Vì sao ngươi không mở cửa ?"


Giang Mạt Hàn liếc mắt nhìn nhìn người phía sau Tiêu Dao , âm thanh lạnh lùng nói: "Nếu là một mình ngươi, ta sẽ mở ."


Câu trả lời này làm cho Tiêu Dao có chút buồn bực, hiển nhiên Giang Mạt Hàn không ra mở cửa không phải là do không thích mình.


Hoa Lạc Ly hơi hơi nheo lại ánh mắt, mắt xếch hẹp dài phá lệ nhếch lên, hắn gợi tà lên khóe miệng, cười tà nói: "Xem ra ta là khách không mời mà đến!"


Lúc này Hoa Lạc Ly vẫn như cũ ở trước cửa, vẫn chưa bước vào trong phòng, Giang Mạt Hàn chỉ coi hắn là không khí, cũng không đi để ý tới hắn.


Tiêu Dao cảm thấy một làn không khí lạnh như băng, lựa chọn trầm mặc xem diễn.


Hoa Lạc Ly vừa có ý định muốn bước qua cửa , Giang Mạt Hàn đột nhiên giương lên ống tay áo, một cỗ gió lạnh theo ra , cửa liền muốn gãy rạp , Hoa Lạc Ly phản ứng cực nhanh, phi thân một cái, nháy mắt còn đang ở trước cửa phòng, chớp một cái liền khinh công vào trong nhà, đứng ở trước mặt Giang Mạt Hàn.


"Hô!" Hoa Lạc Ly ra vẻ thở dài mỏi mệt, nhướng mi tà cười nói: "Xem ra, ngươi có vẻ chán ghét ta?"


"Ân." Giang Mạt Hàn vô cùng thẳng thắn.


Hoa Lạc Ly ý cười càng đậm, híp mắt nói: "Ngươi quả thực rất trực tiếp! Không ngại nói cho ngươi biết, ta cũng không thích ngươi!" ( Miu: Khụ ~ đừng ai nghĩ thích kiểu kia nha ~ amen ! )


"Một khi đã như vậy, cần gì phải vào phòng của ta ." Giang Mạt Hàn lạnh lùng nhìn Hoa Lạc Ly, mâu trung mơ hồ mang theo một cỗ sát khí nồng đậm.


Hoa Lạc Ly xoa xoa đầu tiểu miêu béo trong lòng, mắt nhìn về phía Tiêu Dao, cười mê hoặc nói: "Bởi vì ta cảm thấy món đồ chơi xú sư đệ này, tựa hồ bị ngươi đoạt đi rồi!"


Tiêu Dao mặt đen lại, gầm nhẹ nói:"Ta không phải là món đồ chơi của ngươi."


Giang Mạt Hàn đột nhiên nhìn về phía Tiêu Dao, Tiêu Dao thình lình run lên một chút, nếu như chính mình không có nhìn lầm, hắn trong mắt là cái gì? Là thương hại với đồng tình!


"Không được nhìn ta như vậy!" Tiêu Dao từ tận đáy lòng không hề thích ánh mắt này, nó tựa hồ như nhắc nhở chính mình, chính mình là kẻ yếu, là một đứa bé xấu xí, lại không có thân nhân – là một kẻ đáng thương.


Giang Mạt Hàn hơi hơi thu hồi ánh mắt, ngược lại nhìn về phía Hoa Lạc Ly, Tiêu Dao là đồ đệ của ông chú, đối phương lại gọi Tiêu Dao là xú sư đệ, vậy hắn cũng chắc là đồ đệ của ông chú. Nghe gia gia nói qua, Thần Y cốc mặc dù có rất nhiều cực học y thuật, nhưng ông chú thu đồ đệ lại chỉ có ít ỏi mấy người, trừ bỏ nghĩa tôn mà ông chú thu, mấy người khác thân phận đều không đơn giản, có lẽ đều tôn quý như mình.


Giang Mạt Hàn lạnh giọng hỏi:  "Ngươi là ai." Tuy rằng là hỏi, hắn lại lấy khẩu khí lạnh như băng, giống như là chất vấn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com