Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 12

Chương 12: Bắn chết

Mà lúc này, cơ thể Tập Nhã run rẩy chui vào chăn bông, cô trong chăn bông ấm áp đang từ từ sưởi ấm cơ thể mình mà ngủ thiếp đi. Đâu biết rằng bản thân trong miệng bọn đàn ông kia bị nói đến hăng hái thế nào.

Hôm sau. Ngoại trừ đêm đầu tiên mất ngủ. Những ngày sau đó, Tập Nhã luôn là người đầu tiên chui ra khỏi chăn để chuẩn bị bữa sáng cho mọi người.

"Hôm nay là sandwich phải không?" Câu hỏi đột ngột từ phía sau khiến Tập Nhã giật nảy người.

"Xin lỗi." Dường như không nghĩ rằng Tập Nhã dễ bị giật mình đến vậy.

Khi Tập Nhã quay đầu lại, điều đầu tiên cô chú ý đến chính là mái tóc vàng óng ả. Sau đó là một nụ cười rạng rỡ tỏa nắng. Tập Nhã không thể định nghĩa rõ từ đẹp trai.

Nhưng cô cảm thấy người đàn ông trước mặt đang tỏa sáng rực rỡ.

"Không sao." Tập Nhã lắc đầu, tiếp tục cắt các món ăn phụ trên tay. Cô cần cố gắng hoàn thành trước khi mọi người thức dậy. Dù sao họ cũng là một đội dị năng giả có sức ăn đáng kinh ngạc.

"Kỹ thuật dùng dao của em cũng rất tốt. Là học từ chị gái sao? " Cố Trạch nghiêng người sang một bên, khen ngợi Tập Nhã.

"Đúng vậy. Chị gái của tôi nấu ăn rất ngon." Tập Nhã một bên trả lời, một bên vẫn không ngừng thao tác thuần thục như nước chảy mây trôi. Cô ấy dường như đã quá quen thuộc với căn bếp nhỏ bé này.

"Vậy thì em có học được món tủ nào chưa? Không biết bọn anh có may mắn được ăn thử không nhỉ?"

"Tôi không có món tủ nào. Trước đây, căn cứ có giới hạn về nguyên liệu. Chị gái tôi không thể dạy nó mặc dù chị ấy cũng rất muốn." Cố Trạch rất giỏi trong việc dẫn dắt chủ đề. Tập Nhã vì thế cũng vô thức nói rất nhiều.

"Cái này nhìn rất ngon, anh có thể ăn thử được không?" Tập Nhã nhìn mấy quả cà chua nhỏ mình đang rửa, gật đầu rồi đưa cho Cố Trạch.

"Anh vẫn chưa đánh răng." Cố Trạch vô tội mở to mắt, há há miệng. Này có chút không hợp lý. Nhưng Tập Nhã đương nhiên lại không chú ý tới, dường như cô chỉ xem là một việc nhỏ không đáng kể.

Thấy người kia đưa ra yêu cầu, cô chính là tự hiểu theo ý mình, đưa quả cà chua đến miệng của Cố Trạch. Mà Cố Trạch cũng không lấy làm lạ với hành động kì quái của cô, liền thuận theo ý của Tập Nhã.

Tuy nhiên, cử chỉ có vẻ thân mật này đã bị Du Viêm Hiên vừa xuống lầu nhìn thấy.

"Chậc."

Dù không nói thêm gì nhưng trong lòng Du Viêm Hiên lại cảm thấy vô cùng khó chịu. Có vẻ trong mắt anh, những gì anh vừa nhìn thấy thật kinh tởm. Nếu Cố Trạch muốn chơi, anh cũng không muốn tham gia.

Tuy nhiên sau khi thấy Du Viêm Hiên đi xuống, Tập Nhã cùng Cố Trạch cũng ít nói chuyện hơn, thay vào đó bắt đầu tập trung làm bữa sáng.

Sau bữa sáng, công việc của "người dọn dẹp" ngày hôm nay thuộc về Cố Trạch. Công việc của "người dọn dẹp" là đảm bảo rằng chiếc xe sẽ không bị thây ma tấn công khi đang chạy. Đảm bảo giữ được bọn chúng ở một khoảng cách an toàn để có thể kiểm soát được.

Trong quá trình dọn dẹp, miễn là không gặp phải thủy triều xác chết lớn. Khả năng điều khiển dị năng chính xác cùng với vũ khí của bản thân sẽ phải thao tác liên tục. Tuy vất vả, nhưng vẫn có thể dễ dàng hoàn thành trong một buổi sáng.

Nhưng mà, Cố Trạch ngày hôm nay không có lập tức rời đi. Mà bước đến chỗ của Tập Nhã đang chuẩn bị đứng dậy dọn dẹp. Hành động này có chút đột ngột. Bởi vì mấy ngày nay, ngoại trừ nói chuyện với Ngụy Chính Thanh. Hầu như mọi người đều coi Tập Nhã như là không khí. Cô vì thế cũng tự sắm cho mình một vai diễn "không khí" trong đội. Cố Trạch lúc này lại như vậy, không cần nói cũng biết...

"Đội trưởng, em ấy cũng đã vào đội được một thời gian. Ngay cả khi em ấy không có dị năng, cũng nên chỉ em ấy cách dùng súng. Ít nhiều thì em ấy cũng có thể tự bảo vệ mình, phòng khi có trường hợp bất trắc xảy ra." Mặc dù Cố Trạch đứng trước mặt Tập Nhã, nhưng lời nói lại là nói cho đội trưởng nghe.

Mâu Hành đương nhiên là không phản đối: "Được. Vậy hai người các cậu đi đi. Chú ý an toàn."

Đi thôi." Cố Trạch trực tiếp nắm tay, kéo Tập Nhã đang không biết làm sao ra khỏi cửa xe.

Đây là lần đầu tiên Tập Nhã rời khỏi xe sau gần mười ngày. Đứng trên mặt đất, cô vẫn còn chút hoang mang, đôi mắt híp lại có phần chưa thích ứng kịp.

"Giữ chặt." Cố Trạch vừa nói, liền một cái, bế Tập Nhã nhảy lên nóc xe.

Chờ một lúc lâu, chiếc xe cả đêm chưa nổ máy bắt đầu khởi động. Điều kỳ lạ liền xảy ra, lũ thây ma trước đó vẫn quanh quẩn làm ngơ gần chiếc xe, bỗng chốc kích động đến điên cuồng. Giống như một miếng thịt tươi rơi vào tay bầy chó dữ. Lũ thây ma xấu xí ghê tởm xung quanh đều lao vào chiếc xe như tham gia một cuộc đấu vật.

"Ban đêm là thời điểm chúng ta nghỉ ngơi. Chính là Tống quản gia đã sử dụng dị năng không gian, ngăn lại hơi thở của người sống bên trong xe. Tuy nhiên cả đêm như vậy tốn rất nhiều dị năng. Nên có lúc sẽ không thể hoàn toàn ngăn được hơi thở lọt ra ngoài, hoặc đôi lúc ngoài ý muốn dị năng bị giảm đi sức mạnh. Vì thế cả đêm dài như vậy cũng sẽ khiến không ít bọn thây ma kéo tới." Cố Trạch nói khi cách bọn thây ma gần nhất là một bước chân dài.

"Em sợ sao?" Cố Trạch cười hỏi.

"Sợ." Tập Nhã nuốt nước bọt. Đối mặt với đám thây ma dày đặc đang nhìn chằm chằm hai người bọn họ, miệng chúng đầy nước miếng hôi thối. Tim cô đập nhanh liên hồi.

"Vậy anh sẽ tạo áp lực cho em trước, để em thích nghi với môi trường." Chưa kịp nói xong, lòng bàn tay rộng của Cố Trạch liền xuất hiện một lực đạo lạnh lẽo. Tập Nhã bên cạnh rùng mình một cái, hít vào không khí đều là khí sương lạnh giá..

"Bang!" Sau khi Cố Trạch búng ngón tay, khí lạnh giống như một dũng sĩ biến thành những lưỡi kiếm băng sắc bén như bông tuyết, tản ra xung quanh trung tâm của chiếc xe. AOE xuất hiện trên một khu vực rộng lớn, hoàn thành việc phá hủy một khu vực nhỏ.

"Tống quản gia!" Cố Trạch trên nóc xe gọi lớn một tiếng.

Đáp lại anh là một rương đạn đến tiếp viện, cùng với một bên súng trường Fn Scar chuyên dùng trong chiến đấu, đường kính 7.62mm, tầm sát thương 500m. Một bên là súng lục Beretta 92F, với vận tốc 7m/s, tầm sát thương 50m. Hai thanh đều được trang bị ống giảm thanh, có thể khống chế toàn bộ động tĩnh trên đường đi.

"Đúng là quản gia! Thật là hiểu ý." Cố Trạch nhặt lên thanh Beretta 92F trên mặt đất nói: "Lại đây thử xem."

Tập Nhã nghe lời lại gần Cố Trạch, lấy súng lục cầm trong tay.

"Tay trái cầm lấy thân súng. Giữ tay cầm súng bằng tay phải. Ngón cái áp vào phần cao nhất phía sau tay cầm của súng. Giữ chặt cổ tay phải để cố định. Hmm ...!cô gái thông minh." Cố Trạch khen ngợi Tập Nhã không chút do dự.

"Hai chân dang rộng bằng vai, đầu gối hơi khuỵu, hơi ngả người về phía trước, giữ cơ thể thoải mái. Mấu chốt là phải ổn định, truyền trọng tâm, cân bằng và thoải mái. Cánh tay phải hơi cong như thế này. .. Đẩy súng ra ngoài ...!Cánh tay trái cong hơn. Kéo súng vào trong ...!Thế này ...!" Cố Trạch ôm Tập Nhã từ phía sau, giúp cô điều chỉnh tư thế. Trong khi Tập Nhã thì hệt như một con rối giật dây mặc cho Cố Trạch điều khiển.

Nhưng sau vài câu nói, trên con đường vừa được dọn dẹp sạch sẽ lại xông lên một con thây ma da thịt bong tróc.

"Đừng nhắm ở khoảng cách gần như vậy. Di chuyển một chút. Được rồi. Bây giờ bắn đi." Cố Trạch cúi đầu, kề miệng vào tai Tập Nhã thì thầm, luồng khí nóng phả vào tai, khiến Tập Nhã rùng mình một cái. Hai người ở sát bên nhau. Cố Trạch có thể cảm nhận rõ ràng cơ thể Tập Nhã đang run rẩy và hơi thở nặng nhọc của cô. Nhưng bàn tay nhỏ bé anh đang nắm lại truyền đến một sự quyết tâm mãnh liệt. Ngón trỏ của anh lập tức bóp cò: "Đoàng."

Cách đó không xa, đầu của con tang thi với cái miệng đầy máu vỡ nát. Óc cùng máu văng tung tóe. Cơ thể vẫn còn tung tăng nhảy nhót của nó rơi xuống đất như một vũng bùn. Sau đó liền bị chiếc xe chạy qua nghiền nát.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com