Chương 58: Sinh ra
Edit by Náppu
*
"Ngao ô..."
Ban đêm, ánh trăng treo cao, rừng rậm phủ thêm một tầng ánh sáng mỏng màu bạc.
Lâm Kiều mở mắt, nhìn phía ngoài cửa sổ.
Dylance lập tức thay đổi hình thái đứng dậy.
"Tộc sói xảy ra chuyện gì?" Lâm Kiều hỏi, có một con sói phát ra tiếng tru lảnh lót xa xăm, tiếng kêu không bi thương, còn có chút ý vị sung sướng.
Alkin cũng ngồi xổm bên người Lâm Kiều, mặt lông xù thò qua liếm liếm bụng hắn.
Lâm Kiều được hắn nhắc nhở bừng tỉnh đại ngộ, kinh ngạc hỏi: "Ấu tể sinh rồi?"
Dylance gật đầu: "Là Saul đang kêu."
Lâm Kiều tính tính thời gian, cách lần trước gặp mặt Danny đại khái đã mười ngày, đã tới ngày sinh hắn dự tính, Saul nghe ra rất vui vẻ, hẳn là sinh sản thuận lợi.
Thật sự là quá tốt.
"Ngày mai chúng ta đi tộc sói nhìn xem."
Lâm Kiều bò dậy, lấy ra một nửa số trứng từ giỏ mây nhóm giống cái tặng, lại lấy một miếng da chim cánh cụt đổi từ bộ lạc chim ác, còn có một vỏ sò sắc thái mỹ lệ, chừng này làm lễ vật còn có chút thiếu, hắn nhìn về phía Alkin: "Ngày mai đi bắt mấy con cá."
Trong trí nhớ của hắn, Danny rất thích ăn cá, cá cùng với lòng trắng trứng, rất thích hợp để ăn sau khi sinh.
"Grào."
Alkin đáp ứng một tiếng, nhảy xuống ngậm đuôi hắn kéo đến cạnh giường đất.
"Em sắp khỏe rồi." Động tác sắp xếp của Lâm Kiều nhanh hơn, bò đến trên giường đất.
Dylance lấy ra một vại thuốc mỡ: "Bôi một ít thuốc rồi ngủ tiếp."
Vại thuốc mỡ này là Dylance ủy thác bộ lạc chim ác mang đến, Alkin bắt ba con hươu sừng, còn lấy một con heo rừng giống đực thành niên rơi vào bẫy rập để trao đổi, heo rừng thành niên hương vị vẫn ngon, nhưng quý ở rất khó bắt, cho nên vại thuốc mỡ này coi như giá cả sang quý, ngửi thấy mùi tanh nồng đậm, Lâm Kiều suy đoán là dùng loài cá nơi biển sâu nào đó làm ra, sau khi bôi lên, miệng vết thương của hắn lành rất mau, vết rách ở lưng ngắn ngủn ba ngày đã lập tức kết vảy.
Lâm Kiều biến thành cáo đỏ nằm xuống trên da thú.
Dylance dùng lòng bàn tay mềm mại cẩn thận giúp hắn bôi thuốc mỡ, biến thành báo tuyết dùng đuôi cuốn hắn vào trong ngực.
Alkin một lần nữa leo lên đệm da thú, đầu dựa gần chân trước Lâm Kiều.
Luca bị Alkin đẩy tới trong góc, tiếng kêu của tộc sói rất có lực xuyên thấu cũng không thể đánh thức hắn, hẳn là do mấy ngày nay tinh thần quá mức căng thẳng, Lâm Kiều đau lòng nhìn hắc báo, chuẩn bị ngày mai lại dỗ dành mèo đen nhỏ kia.
Tiếng kêu vui mừng của tộc sói dừng lại, Lâm Kiều một lần nữa đi vào giấc ngủ.
Trong bóng đêm, chỉ có Dylance mở to mắt nhìn chăm chú bạn lữ, bởi vì hắn là người gác đêm hôm nay.
*
"Anh!" Lâm Kiều lớn tiếng kháng nghị, chân sau bám chặt mép giỏ mây không muốn bị bỏ vào.
Hắn hôm nay muốn đi thăm Danny, căn bản không muốn bị người khác thấy nằm trong giỏ mây.
Luca nhẹ nhàng cắn chân sau của hắn.
"Anh anh!"
Dylance nhìn mà buồn cười, sờ sờ đầu Lâm Kiều trấn an: "Được rồi, giỏ mây rất thoải mái, nhanh vào đi thôi."
Alkin mặt không biểu tình, tay hữu lực xuyên qua dưới nách nâng thân thể Lâm Kiều thả vào giỏ mây.
Cáo lông đỏ, buồn bực từ bỏ giãy giụa, bốn cái móng vuốt hướng lên trời, sống không còn gì luyến tiếc nằm trên da thú mềm mại, ngay sau đó, giỏ mây bị da thú mỏng thông khí che đậy lên, hắn xuyên thấu qua khe hở nhìn ra bên ngoài, nhìn thấy ba con mèo lớn đang âm thầm quan sát.
Ai, Lâm Kiều thở dài, từ khi hắn bị thương đã được nghiêm khắc chăm sóc, mỗi ngày chỉ có thể ở trong phòng, lúc ánh mặt trời tốt nhất buổi chiều chỉ có thể dưới giám thị của nhóm mèo lớn phơi nắng, giải quyết vấn đề sinh lý của cáo cũng phải có ít nhất hai gã mèo lớn cùng đi, không biết thời điểm nào nhóm mèo lớn mới có thể thoát khỏi bóng ma lo lắng hắn bị thương, khôi phục bình thường.
Giỏ mây bị ngậm lên, ổn định vững chắc đi tới hướng bộ lạc tộc sói.
Sau lưng Luca chở lễ vật cho tộc sói, Dylance cầm nhánh cây buộc một chuỗi cá đang mở lớn miệng.
Nhà Saul xây càng cao lớn hơn, còn có một gian phòng khách to rộng chuyên dùng cho tộc sói tụ tập "Mở họp", lúc này bên trong hoặc ngồi xổm hoặc nằm mười mấy con sói.
Sói đen hình thể hoàn mỹ nhất ngậm ấu tể đứng giữa bầy sói.
Nhìn thấy bọn họ, Saul ngẩng đầu đi tới, đặt ấu tể trong lòng bàn tay Dylance.
Lâm Kiều dùng đầu đẩy ra da thú, tiểu sói con được đặt bên cạnh hắn.
"Anh!" Lâm Kiều hưng phấn kêu, vật nhỏ này quá đáng yêu!
Hiện tại sói con thoạt nhìn giống một con cún nhỏ, béo tròn nằm bò trên da thú, hai mắt còn chưa mở, lông tơ mềm xốp còn mang theo mùi sữa.
Lâm Kiều dùng chóp mũi đỉnh đỉnh đầu nhóc.
"Chúc mừng các anh, ấu tể rất cường tráng, đây là lễ vật Lâm Kiều chuẩn bị."
Saul nhận lấy lễ vật nói cảm ơn với bọn họ, mang theo mấy người đi vào phòng trong.
Danny đang nằm trên da thú, sinh xong, hình thể của cậu có vẻ càng nhỏ hơn.
Dylance ôm Lâm Kiều cùng ấu tể ra đặt trên giường đất.
Tiểu sói con ngao ô một tiếng bò tới hướng mẫu thân, Lâm Kiều cũng thò lại gần liếm liếm đầu Danny.
Danny suy yếu ngẩng đầu cọ cọ Lâm Kiều.
Hai con cáo lông đỏ giao lưu cảm tình xong, Dylance đem cáo đỏ hình thể lớn hơn một vòng bỏ vào giỏ mây, tạm biệt về nhà.
Lâm Kiều dọc theo đường đi đều nghĩ tới sói con kia, thật đáng yêu, muốn nuôi.
Hắn không có chú ý, ba con mèo lớn nện bước phá lệ nhẹ nhàng, Luca cùng Alkin đều phát ra tiền khò khè sung sướng, trên mặt Dylance cũng mang theo ý cười.
Bởi vì Danny sinh, nghĩa là nhà bọn họ cũng sắp có ấu tể ra đời.
Những ngày được chăm sóc rất nhanh trôi qua, Lâm Kiều mỗi ngày đều không cần nhọc lòng, ba con mèo lớn thay phiên đi săn, thu thập cỏ khô, Alkin cùng Luca nghiêm túc phụ trách nuôi gà nuôi thỏ, chuồng gà cùng chuồng thỏ đã tràn đầy, Luca thậm chí bắt mấy con vịt đặt trong chuồng gà, rất dở khóc dở cười.
Dylance dốc lòng chế tạo các loại mỹ thực, Lâm Kiều cảm thấy mình lại béo thêm một vòng, cái bụng lúc hình thú giống một quả cầu, nện bước nặng nề hơn rất nhiều.
Sáng sớm hôm nay, hắn ăn xong cá thơm ngào ngạt, đang nằm trên giường đất ăn quả dại, bụng dưới đột nhiên đau đớn làm hắn không kịp phòng ngừa kêu ra tiếng.
"Anh!"
Luca ở một bên dựng lỗ tai, nôn nóng kêu meow meow.
Lão hổ cho gà ăn ở sân sau, vừa mới nhổ lông một con gà rừng kiệt ngạo khó thuần, đang đe dọa bầy gà, nghe thấy tiếng đệ đệ báo nguy, nhanh chóng chạy vào trong phòng.
Dylance đang làm thịt khô không rảnh lo tắt đống lửa, hóa thành hình thú từ cửa sổ bay vào phòng trong.
Đau đớn ở bụng Lâm Kiều cũng không ngừng lại, kiếp trước làm nam nhân hắn cũng không biết, đây là cái gọi là đau đẻ.
Dylance cùng Alkin nhảy lên giường đất, ba con mèo lớn đảo quanh Lâm Kiều, trong cổ họng phát ra tiếng gầm nhẹ.
Nơi đau nhức đột nhiên trào ra nước ấm nóng, Lâm Kiều cuối cùng cũng nhận ra mình sắp sinh.
"F716, có thể cung cấp trợ giúp sinh sản không?"
"Thỉnh ký chủ bảo trì bình tĩnh, thả lỏng thân thể, dựa theo hệ thống nhắc nhở hành động."
Lâm Kiều thay đổi thành nhân loại hình thể lớn hơn, kéo da thú che lại hạ thân, cắn môi nhẫn nhịn đau đớn.
Dylance vừa ngửi được khí vị đầu tiên là cứng đờ, ngay sau đó hắn thay đổi hình thái ôm lấy bạn lữ trấn an.
"Đừng sợ, bọn anh đều ở đây, em phải tận lực thả lỏng thân thể, hít sâu."
Trán Lâm Kiều đã che kín mồ hôi tinh mịn, hắn dùng sức nắm lấy tay Dylance, gật gật đầu.
Dylance nhìn về phía Alkin: "Anh phụ trách canh gác."
Alkin gầm nhẹ đáp lại.
Luca cũng nhận thấy được Lâm Kiều sắp sinh, hắn thay đổi hình thái lấy ra nước mật hoa đặt bên người Lâm Kiều, dùng ngón tay chấm lên đút vào trong miệng bạn lữ.
Mật ong rất nhanh tan ra, một dòng nước ấm từ dạ dày khuếch tán, kỳ dị làm dịu đau đớn của Lâm Kiều.
Hắn thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục ăn.
Bụng co rút kịch liệt vài cái, có đồ vật gì đó theo nơi sinh sản của hắn đi xuống, hệ thống cũng bắt đầu cung cấp chỉ đạo sinh sản, Lâm Kiều phối hợp dùng sức, một con hổ nhỏ ướt dầm dề bị màng thai bao lấy dừng trên đệm da thú dưới thân hắn.
Alkin ngửi được khí vị đầu tiên, hắn thò lại gần cẩn thận liếm màng thai của ấu tể, trong cổ họng tràn ra tiếng gầm nhẹ kỳ quái, ngậm ấu tể đến trong tầm tay Lâm Kiều.
Vật nhỏ còn chưa mở mắt, da lông ướt sũng, mở miệng phát ra tiếng "A a ô ô".
Lâm Kiều dùng ngón tay điểm điểm đầu nhỏ của nhóc, tươi cười xán lạn.
Dylance cũng lộ ra tươi cười, đặt trên trán Lâm Kiều một nụ hôn: "Là ấu tể hổ con rất cường tráng, trước nghỉ ngơi một chút, chờ có sữa là có thể cho nó ăn."
Luca đối với việc ấu tể không phải hắc báo có chút mất mát nho nhỏ, nhưng hắn rất nhanh khôi phục lại, hôn gương mặt Lâm Kiều: "Kiều Kiều sinh hổ nhỏ thật đáng yêu, anh sẽ chăm sóc nó thật tốt!"
Alkin dùng đầu to cọ cọ ngực Lâm Kiều, mắt thú màu vàng tỏa sáng lấp lánh, liếm đi mồ hôi trên trán hắn.
"Hiện tại muốn ăn cái gì không? Muốn uống nước không?" Dylance ngửi mùi máu tươi trong không khí "Em cần ăn nhiều hơn."
Lâm Kiều lắc đầu, ôm lấy hổ con, vật nhỏ này cư nhiên nhẹ như thế, phỏng chừng cũng chỉ có một kí, móng vuốt, cái đuôi, lỗ tai tất cả đều bình thường, tiếng kêu to lớn vang dội, hắn nhẹ nhàng thở ra.
Dylance nâng lên lưng Lâm Kiều: "Anh đổi mới da thú một chút."
Lâm Kiều kinh ngạc, hắn lập tức phản ứng lại Dylance đây là đang cho rằng chỉ có một ấu tể này, trên thực tế, còn có một ấu tể báo tuyết chờ được sinh ra.
"Không cần, em cảm giác còn một đứa."
"Còn một đứa!" Luca hoan hô, mắt lục tràn ngập chờ mong, hắn biến thành hình thú dùng đệm thịt chấm mật hoa đưa tới bên miệng Lâm Kiều, cái đuôi lấy lòng lắc lư.
Việc này làm cho Lâm Kiều buồn rầu, nên giải thích đứa còn lại không phải hắc báo thế nào đây?
Dylance kinh ngạc đối diện với Alkin, tộc đàn mèo lớn của bọn họ rất ít nghe nói đồng thời mang thai hai ấu tể, đây là sự thật sao!
Dylance nhẹ nhàng vuốt ve bụng dưới của Lâm Kiều cảm nhận.
Alkin cúi người dán lỗ tai trên bụng bạn lữ, giây tiếp theo, mắt thú màu vàng không thể tưởng được trợn to, cùng với tiếng hổ gầm trầm thấp chứa đầy kinh ngạc.
Dylance đẩy ra đầu to của Alkin: "Đừng làm loạn, trước rửa sạch thân thể cho hổ con."
Alkin nằm xuống, đặt ấu tể của hắn trên chân trước, cẩn thận liếm láp.
Ấu tể báo tuyết sinh ra thuận lợi hơn nhiều, Lâm Kiều không biết là do hiệu quả của mật hoa hay là do hình thể của ấu tể báo tuyết, sinh ra không quá mức đau đớn.
Dylance nhìn ấu tể màu lông hoa râm hỗn tạp trên da thú, biến thành hình thú, phá lệ phát ra tiếng đề máy vui sướng, thật cẩn thận liếm láp dơ bẩn trên lông tiểu báo tuyết, ngậm nhóc đến trong tầm tay bạn lữ.
Lâm Kiều nhận lấy cẩn thận kiểm tra, giống tiểu lão hổ, là một ấu tể cường tráng, hắn hoàn toàn thả lỏng, xụi lơ trên da thú.
Luca nôn nóng chờ đợi, nhìn thấy màu lông ấu tể thất vọng gầm nhẹ một tiếng, lỗ tai dán trên bụng bạn lữ cẩn thận nghe ngóng, nơi đó không còn tiếng tim đập của ấu tể thứ ba, nước mắt cơ hồ trong nháy mắt trào ra khỏi mắt lục.
Các ca ca đều đang liếm láp ấu tể của mình, chỉ có hắn, một con báo lẻ loi, đến bạn lữ cũng nhắm mắt lại không chú ý tới hắn đang tuyệt vọng nức nở rơi nước mắt.
Luca xoay người nhảy xuống giường đất, một đường chạy đi, chui vào hầm ngầm trữ vật.
Các ba ba mới đang đắm chìm trong vui sướng vì hai ấu tể sinh ra cùng với lo lắng cho bạn lữ, không có người nào chú ý tới một con báo đen đang trốn ở trong động gào khóc.
Các ấu tể được đặt trên da thú mềm mại, Alkin phụ trách giám sát, Dylance biến thành nhân loại tẩy rửa thân thể cho Lâm Kiều, đổi mới da thú.
Trong quá trình này, đầu ngực Lâm Kiều cư nhiên nhanh chóng lớn lên, sữa nóng sung túc từ núm vú tràn ra, tản mát ra mùi hương ngọt ngào mê người.
Thời điểm sắp cho ấu tể ăn, Lâm Kiều uống một ít nước sạch, có chút không được tự nhiên nói: "Các anh trước đi ra ngoài một chút."
"Grào." Alkin không muốn rời đi.
Dylance vỗ vỗ lưng Alkin: "Cùng em ra ngoài."
Cuối cùng dưới kiên trì của Lâm Kiều, lão hổ vằn cố chấp cuối cùng cũng lưu luyến từng bước rời đi.
Lâm Kiều biến thành hình thú nằm bên cạnh hai ấu tể.
Thị lực cùng thính lực của các ấu tể đều rất kém, hai cục lông nhỏ ô ô mút mút tới trong lòng ngực hắn, đợi đến khi tìm được đầu vú phồng lên mới an tĩnh lại, ngậm vào trong miệng ăn sữa, dùng sức đến lỗ tai nhỏ đều đang run rẩy.
Lâm Kiều mở miệng cáo, cái đuôi bông xù đặt trên người các ấu tể, trái tim mềm mại đến không thể tưởng tượng.
Chờ cho ăn xong, Lâm Kiều thay đổi hình thái đặt ấu tể trên da thú, mới đột nhiên nhớ tới còn một con hắc báo chẳng biết đi đâu.
"Dylance," Lâm Kiều nôn nóng, "Nhìn thấy Luca không?"
Lâm Kiều cảm thấy áy náy, chỉ lo cho ấu tể, xem nhẹ hắc báo, anh ấy nhất định đau lòng sắp hỏng rồi, không biết trốn ở nơi nào khóc, nghĩ đến khiến cho trái tim rất đau.
Dylance vỗ vỗ sau lưng Lâm Kiều: "Đừng lo lắng, anh đi tìm."
Alkin phụ trách thủ vệ an nguy của bạn lữ cùng ấu tể.
Dylance biến thành hình thú ngửi ngửi, khí vị của Luca rất gần, hắn còn mơ hồ nghe thấy tiếng nghẹn ngào của đệ đệ ngốc.
Thanh âm đến từ hầm ngầm bên cạnh nhà.
Dylance rất ít khi đặt chân đến nơi đó, sợ làm dơ lông, nhưng lúc này hắn không chút do dự tận lực nằm phục người xuống chui vào.
Trong hầm ngầm tối tăm, Luca nằm trên núi tạp vật, khóc đến nâng không nổi đầu.
Không gian hầm ngầm còn tính là lớn, Dylance thay đổi thành hình thái nhân loại ngồi xuống sờ sờ đầu Luca: "Không khóc, Lâm Kiều rất lo lắng cho em, nhanh đi tìm em ấy."
"Grào... Ô ô... Meow" Luca dùng chân trước che mặt, tiếp tục khóc lớn.
Dylance khuyên bảo nửa ngày, sợ Lâm Kiều quá mức lo lắng, nhấc sau gáy Luca kéo ra cửa động, tới cái lỗ nhỏ hẹp, biến thành hình thú từ phía sau đẩy hắc báo ra bên ngoài.
Luca trốn đi khóc sướt mướt, nhưng cũng không đại biểu hắn không muốn bạn lữ an ủi.
Chờ từ hầm ngầm chui ra, hắn bước nhỏ từng bước đi vào trong phòng.
Dylance trực tiếp cắn lỗ tai hắn kéo đến phía trước.
Lâm Kiều nằm nghiêng trên da thú, trên mặt mang theo tươi cười nhu hòa nhìn chăm chú ấu tể, Luca chậm rãi tới gần, ghé vào cạnh giường đất cụp tai nhìn lén.
"Luca." Lâm Kiều nhìn thấy đỉnh đầu báo đen, vui mừng gọi.
Dylance ý bảo Alkin ra ngoài cùng hắn, để lại không gian cho đệ đệ ngốc.
"Luca, lại đây."
Báo đen lộ ra toàn bộ đầu, lỗ tai cụp về phía sau, mắt lục ngập nước mắt, nâng lên một chân trước, chần chờ đứng tại chỗ.
Lâm Kiều thả nhẹ thanh âm: "Mèo con, đến đây đi."
Luca nhảy lên, ngồi xổm ở nơi cách Lâm Kiều một bước, ngực phập phồng, còn đang khụt khịt.
Hắc báo thích khóc, nhưng chưa bao giờ chật vật giống như hôm nay, lông dưới hai hắn đều ướt, cái mũi cũng ướt dầm dề, toàn thân trên dưới dính không ít bùn đất.
Lâm Kiều đau lòng ôm hắn vào trong lòng ngực: "Được rồi không khóc nữa, có phải bởi vì không có ấu tể hắc báo cho nên mới khóc không?"
Luca bị chạm vào chuyện đau lòng, nước mắt tràn ra giống chuỗi hạt châu bị đứt dây.
"Được rồi, báo báo của chúng ta đừng ủy khuất, ấu tể hắc báo chỉ là sẽ sinh ra muộn một chút, giống như anh, làm đệ đệ."
Hắc báo động động lỗ tai, ô ô nghẹn ngào hai tiếng.
"Chờ kỳ động dục lần sau của em, để anh giao phối đầu tiên được không?" Lâm Kiều tiếp tục dỗ mèo đen khóc thút thít.
Luca không trả lời, ngược lại lão hổ ẩn thân dưới cửa sổ phát ra tiếng gầm nhẹ bất mãn.
Lâm Kiều lớn tiếng nói: "Alkin!"
Đại lão hổ trốn dưới bệ cửa sổ, chỉ lộ ra cái tai.
Lâm Kiều dùng da thú lau mặt cho hắc báo khóc càng thêm lợi hại: "Em bảo đảm, lần sau nhất định cho anh làm đầu tiên, nhóc con hắc báo nhất định sẽ có, cho nên không khóc được không?"
Luca rõ ràng dao động, hắn trộm đánh giá các ca ca ngoài cửa sổ, Alkin cùng Dylance đều không phát ra âm thanh phản đối.
Lâm Kiều tiếp tục khuyên giải: "Không phải nhóc con hắc báo thì anh không thích sao?"
"Meow."
Hai nhóc con lông tròn cũng phát ra tiếng kêu.
Lâm Kiều ôm nhóc con trong lòng bàn tay để hắn ngửi: "Anh xem, bọn nhỏ về sau sẽ là ca ca của nhóc con hắc báo, được không?"
Luca cúi đầu liếm liếm hai ấu tể, lại liếm liếm cánh tay Lâm Kiều.
Lần này hắc báo siêu khó dỗ, Lâm Kiều dùng thủ đoạn cả một đời cũng không thể làm hắn thấy tốt hơn, quả thực sầu đến muốn rụng lông.
Cảm giác ngực phồng lên làm hắn nảy ra ý tưởng: "Mèo con, muốn ăn sữa không?"
Tầm mắt Luca nhìn thẳng về phía bộ ngực Lâm Kiều, liếm môi, chân trước không chịu khống chế dẫm trên đệm da thú.
Lâm Kiều hướng dẫn từng bước: "Chỉ có anh cùng ấu tể được ăn, bọn họ đều không có cơ hội, nói cách khác, anh có thể ăn sữa cũng có thể có ấu tể hắc báo, anh là mèo con may mắn nhất."
Luca chuyển chuyển mắt cẩn thận nghĩ, hắn cũng sẽ có nhóc con hắc báo, giống các ca ca, nhưng các ca ca sẽ không được cho phép uống sữa.
Mèo đen nhỏ giống như đã xác định con mồi, nhắm chuẩn núm vú hồng nhạt của Lâm Kiều, a ô một tiếng nhào lên.
-Hết chương 58-
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com