Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 5: Tô Thịnh Nam

Sau khi xe băng qua đèo núi mấy giờ liền thì tới nơi.

Nhà của Tô Thịnh Nam nằm bên cạnh một con sông, căn nhà nhỏ hai tầng, tường xám ngói đỏ cùng với hàng rào bằng gỗ vây xung quanh vườn nhỏ.

Một căn nhà ở vùng núi như vậy có thể liệt vào dạng khá giả. Thảo nào cha mẹ cô ấy lại có tiền cho cô ấy vào thành phố học.

Tô Thịnh Nam kích động vì gặp cha mẹ, mau chóng nhảy xuống xe, chạy về phía nhà của mình.

Mộc Di Ân và Vu Mộc Duệ cũng xuống xe, đoạn đường khá nhiều đá và hơi dốc nên cô tháo giày cao gót ra, đi chân trần.

Lúc trước huấn luyện, mấy người bọn họ thường xuyên dẫm chân trần chạy bộ buổi sáng, so với đi giày cao gót còn thoải mái hơn nhiều.

Mộc Duệ nhìn đôi chân nhỏ trắng trẻo kia ma sát với đất đá, không nhịn được nhíu mày, lập tức gọi cô lại.

"Chân con gái rất mềm, đi chân trần sẽ dẫm phải những thứ linh tinh. Chị là minh tinh tương lai, chú ý bảo vệ thân thể một chút, mang giày của em đi, em còn đôi dự phòng để trong xe."

"Cảm ơn em, Mộc Duệ." Mộc Di Ân kinh ngạc, lập tức mỉm cười nói cảm ơn.

Đúng là em trai nhỏ ngạo kiều, ngoài mặt làm như không để ý trong lòng lại âm thầm lo lắng.

Cô cong cong môi, thật giống thằng em trai kia của cô.

Mộc Di Ân mang đôi giày vào, bên trong giày còn vương vấn hơi ấm của thiếu niên, cô âm thầm cầu nguyện đối phương đừng có mắc bệnh thối chân, cô chịu không nổi đâu.

Lúc hai chị em đổi giày, Tô Thịnh Nam từ trong nhà lảo đảo chạy ra, trên mặt mang theo lo lắng.

Mộc Di Ân thấy thế bèn hỏi. "Thịnh Nam, em đi đâu đấy?"

"Em đi mua thuốc cho mẹ, chị muốn đi cùng không?"

Tuy thôn họ quê mùa lại vắng vẻ, nhưng trấn dưới kia rất náo nhiệt, người thành phố thỉnh thoảng đều tới đây du lịch, người già thì tới nghỉ dưỡng.

"Không cần đâu, em đi chóng về. Có cần Mộc Duệ đưa em đi không?"

"Không cần ạ."

Mộc Di Ân cười nhìn theo hướng cô bé chạy đi.

Sở dĩ cô không muốn đi theo vì cô biết đây là lúc Tô Thịnh Nam gặp một nam chính khác, cô không muốn phá đám cảnh nam nữ chính gặp nhau. Cô ấy đáng yêu như thế, lại hiếu thảo, phải có người tốt xứng đáng với bản thân chứ.

"Chị muốn đi ăn gì đó không?"

Mộc Duệ đút hai tay vào túi quần, từ chỗ xe đi tới, chân đã thay đôi giày mới. Mộc Di Ân nhìn chân cậu, sau đó gật đầu, bụng cô có cảm giác hơi đói.

Chắc nguyên chủ trên máy bay chưa ăn gì, lúc cô chết cũng chưa kịp ăn no. Cũng may xuyên tới đây, bằng không xuống dưới hoàng tuyền lại trở thành quỷ đói.

Sau khi hỏi đường cha Tô, hai chị em đi bộ xuống thị trấn ở dưới núi.

Đường đi không xa, nhưng hơi vất vả.

"Ăn gì đây?"

Mộc Di Ân phân vân.

Trên thôn vắng vẻ bao nhiêu dưới đây lại náo nhiệt bấy nhiêu. Rất nhiều món ăn được bày bán, nhìn nôm na thì trông có vẻ sạch sẽ.

Vu Mộc Duệ xoay đầu, như nhìn thấy gì, cậu kích động chỉ về phía quán bán kẹo hồ lô đường mà ở thành phố rất ít bán.

Đó là món ăn vặt ngày bé cậu thích nhất.

Vu gia lúc trước sống ở tứ hợp viện.

Cổng chính thường có một bà lão bán kẹo hồ lô đi ngang.

Nhưng ngày bé răng bị sâu, mẹ Vu không cho cậu ăn. Bà nội thấy cậu thèm, lén mẹ mua cho cậu một cái.

Cắn vào lớp đường giòn kia là vị chua ngọt của trái cây, hương vị khi ấy Vu Mộc Duệ vẫn nhớ mãi không quên.

Nhưng bà nội mất sớm, không còn ai lén mua cho cậu nữa.

Lúc răng khỏe rồi, bà lão kia cũng không còn đi ngang.

Cậu kéo áo chị gái, giọng nói run run mang theo phấn khích.

"Chị, chúng ta ăn cái đó đi."

Như nhận thấy dáng vẻ trẻ con không hợp quy củ của mình, Vu Mộc Duệ hắng một tiếng, xấu hổ vờ như không có gì, nhưng lại bất ngờ vì hành động của chị gái.

Mộc Di Ân xoa đầu cậu, hai mắt híp lên cười xinh đẹp. Trẻ con vẫn nên cười và làm nũng với người lớn nhiều một chút.

"Đều nghe em trai của chị. Đi, chúng ta đi ăn kẹo hồ lô."

Vu Mộc Duệ hai má nóng bừng, chậm rãi gật đầu.

Đây là lần đầu cậu dở tính tình trẻ con này trước mặt người khác, mà người này còn là chị hờ của cậu.

Thật ra, có chị cũng khá tốt.

Sẽ được nhõng nhẽo...

Sau khi lượn vài vòng qua các quầy thức ăn mà Mộc Duệ yêu thích, cả hai trở về thôn Điền Tử của nhà họ Tô ở trên núi.

Tô Thịnh Nam thấy thức ăn nóng hổi thơm ngon liền rối rít cảm ơn hai người. Mẹ bị ốm, cha chỉ có thể nấu cháo, hai người không biết cô dẫn khách về, nhiêu đó không đủ cho năm người ăn. Cũng may có Mộc Di Ân tinh ý, hảo cảm về cô trong lòng Tô Thịnh Nam lại tăng thêm mấy phần.

Trời đã khuya, quay về không an toàn, đi trên đèo núi càng không an toàn. Cha mẹ Tô hiếu khách, khuyên hai người ở lại đây qua đêm, hai chị em đành phải đồng ý.

Vu Mộc Duệ gọi báo cho nhà một tiếng. Sau khi nghe mẹ quát một trận, cậu cùng chị cả ngủ ở phòng cho khách của nhà họ Tô.

Ba Tô cảm kích hai người đã chiếu cố con gái, thái độ thập phần khách khí.

Mộc Di Ân trước kia thường xuyên giao tiếp với các vị trưởng bối khi còn ở quân đội, hai người nói chuyện với nhau rất hoà hợp. So với lúc cô nói chuyện cùng Vu Mộc Duệ còn thoải mái hơn rất nhiều.

Quả nhiên cùng người trạc tuổi vẫn dễ bắt chuyện hơn, cô quá không hợp với mấy đứa trẻ.

"Con mới chỉ mười mấy, hai mươi mà nói chuyện cứ như bà cụ non." Mẹ Tô nhìn hai người đánh cờ, dịu dàng nói.

Mộc Di Ân cũng cười, mẹ Tô năm nay bốn mươi hai, nếu là kiếp trước, cô đáng lẽ phải gọi người ta một tiếng chị, bây giờ lại gọi là bác, quá ngượng ngùng rồi.

Đêm đó nhờ những nguyên liệu mà hai chị em mua về, nhà họ Tô nấu một nồi cháo thập cẩm, cả nhà ba người Tô gia cùng hai chị em quây quần bên nhau. Mẹ Tô mới bệnh dậy nhưng lại rất thích náo nhiệt, căn nhà đầy ắp tiếng cười.

Sau khi để hai chị em về phòng ngủ, mẹ Tô dặn riêng với con gái.

"Cô bé kia là người tốt, con nhất định phải biết ơn người ta đó." Mẹ Tô thân thể yếu ớt, tính tình nhu nhược nhưng mắt nhìn người rất tốt.

Chồng bà không phải tên vũ phu như bao kẻ khác, rất yêu thương vợ con, nhưng không có vận khí, cả nhà không phất lên nổi, bữa nay no ngày mai đói. Nhưng mà bà rất hài lòng, cả đời này bà tự hào nhất là cưới được ông và sinh ra cô con gái này.

"Nhất định ạ." Tô Thịnh Nam gật đầu, chắc nịch mà hứa với cha mẹ.

Cùng lúc này ở phòng cho khách.

Vu Mộc Duệ không tiện tắm, cả người vừa rít vừa bẩn, ngủ không được, cứ trằn trọc xoay tới xoay lui.

Mộc Di Ân không bị tiếng động đánh thức.

Lúc trước bọn cô đi hành quân ở rừng ở núi, cả người dính đầy bùn vẫn nhắm mắt ngủ ngon lành.

Vu Mộc Duệ thấy chị ngủ ngon, có cảm giác mất căng bằng, chơi xấu gọi cô.

"Chị, chị ngủ chưa?"

Thú thật có mơ Vu Mộc Duệ cũng chưa từng mơ sẽ được ngủ bên cạnh chị.

Chị cậu thực sự rất xinh đẹp. Mái tóc đen tuyền của chị qua mười mấy năm vẫn được chăm sóc kĩ, không có nhuộm như mấy nữ sinh khác, nếu có khác thì chỉ là chị làm nó xù ở phần đuôi thôi.

Từng đường nét trên khuôn mặt của chị được chúa phát họa kĩ càng, cậu phát hiện bình thường chị không cười nhưng khi cười lên rất hút hồn. Dù khi đứng chỉ bằng vai cậu nhưng lại cao hơn mấy nữ sinh khác nhiều.

Trước kia thấy cô tẻ nhạt, nhưng mà sau khi tiếp xúc mới phát hiện chị mình cực kỳ, cực kỳ tốt đẹp.

Cậu đột nhiên có suy nghĩ nhất định phải giấu chị trong nhà cả đời, ai cũng đừng hòng cướp lấy chị. Kẻ nào dám mang chị đi, cậu sẽ liều mạng với kẻ đó.

Như vậy Vu Tịnh Nhã mới mãi mãi là chị của cậu.

Càng lúc, ý nghĩ này chỉ càng trở nên mãnh liệt chứ chẳng hề cảm thấy kì quái, cho dù cô có là chị gái đi chăng nữa. Đời này cậu nhất định phải bảo vệ cho người con gái này.

"Cậu nhìn đủ chưa? Mau ngủ đi."

Người tưởng rằng đang ngủ lại mở mắt ra hù Vu Mộc Duệ một trận chết khiếp. Cứ như đang làm việc xấu mà lại bị bắt quả tang vậy, thật xấu hổ.

"Chị hỏi này, cậu thích Thịnh Nam phải không?"

Hai mắt Mộc Di Ân cười híp lại xinh đẹp, chọc ghẹo cậu em trai mới biết yêu này.

"Em cũng không biết, chỉ là có chút hứng thú."

Mộc Duệ đỏ mặt đáp. Tô Thịnh Nam đem lại ấn tượng rất khác với các nữ sinh bình thường kia, cứ như có ma chú khiến cậu càng ngày càng chú ý cô vậy.

"Thích thì tiến tới sớm đi, để lâu sẽ có rất nhiều tình địch, Thịnh Nam là một cô gái tốt, sẽ được rất nhiều người yêu mến."

Cô che miệng lại thô lỗ ngáp một cái. Một câu này đổi lại cái nhíu mày của cậu em, Vu Mộc Duệ tò mò.

"Chị ghét cậu ấy lắm mà, sao bây giờ lại khen người ta?"

"Hết ghét rồi, con bé đáng yêu vậy mà."

Mộc Di Ân xoay người, đưa lưng về phía Vu Mộc Duệ, chưa đầy một phút đã nghe tiếng ngáy nho nhỏ.

Điều khiến cậu bất ngờ là trước khi chị cả ngủ, cậu nghe chị nói loáng thoáng rằng đã hết hứng thú với Giai Trạch Dương. Nếu mà là Vu Mộc Duệ lúc trước thì cậu sẽ nói có quỷ mới tin , nhưng bây giờ cậu lại muốn tin tưởng chị.

Cảm giác thật kì quái...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com