Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 6 Lớp 1-A (1)

Chương 6 Lớp 1-A (1)

.
.
.
---

[14:00. Ngày 1 tháng 9 năm 305 lịch Elmanar]

Tôi dần tỉnh lại sau khi ngủ một giấc kể từ lúc trở về từ Hollis.

"Ummmm..." tôi vươn vai, kéo giãn cơ thể. Một cảm giác sảng khoái tràn vào cơ thể tôi.

Ngồi dậy, tôi thẫn thờ nhìn trần nhà.

...

"Giờ mình làm gì tiếp nhỉ?" Tôi lẩm bẩm.

'Có vẻ mình nên tập luyện một chút vậy'. Tôi quyết định sau một hồi suy nghĩ.

Tôi không hẳn là muốn trở nên mạnh mẽ hơn. Tôi không có mục tiêu cao cả gì để có động lực mà rèn luyện sức mạnh cả. Tôi chỉ cảm thấy cơ thể tôi quá yếu đuối, điều đó sẽ cản trở tôi rất nhiều. Nên tôi sẽ rèn luyện bản thân một chút.

Trước kia, khi còn là Đặng Minh Nhật, tôi không có mục tiêu, không có ham muốn gì về tập luyện cơ thể. Cộng thêm cơ thể đầy bệnh tật, tập thể dục làm tôi cảm thấy như sắp đăng xuất khỏi thế giới đến nơi vậy. Thế nên tôi đã quen với một cơ thể ốm yếu mà không đoái hoài gì đến thể dục thể thao.

Nhưng ở thế giới này thì khác, tôi cần cải thiện cơ thể nếu tôi muốn tiếp tục ở lại Hollis trong 3 năm tới. Tôi cũng cần một số sức mạnh nhất định nếu muốn quan sát nhóm nhân vật chính. Ý tôi là, phải có sức để bảo mệnh...

Dàn nhân vật chính là mấy cục nam châm thu hút rắc rối, nguy hiểm. Nếu tôi muốn quan sát họ gần hơn, tôi phải có một ít sức để bảo toàn cho cái mạng nhỏ này.

Dù biết rất nhiều mánh khoé để giữ mạng vì tôi biết trước tình tiết trong tương lai. Nhưng tôi vẫn cần một ít sức mạnh mới dễ dàng áp dụng các mánh khoé đó.

Nói chung, đi tập luyện thôi. Cơ thể này chắc chắn tốt hơn nhiều so với cơ thể gốc của tôi. Tập luyện hẳn không tệ như tôi nghĩ đâu.

---

Đéo, đéo đâu. Tôi sai rồi. Nó mệt vãi.

Cảm giác vẫn như cứt. Không khá khẩm hơn kiếp trước là bao.

Không đúng, tốt hơn nhiều đấy chứ, nhưng nó vẫn như cứt thôi. Tôi ghét cảm giác này.

Không hiểu sao tôi cứ thấy cơ thể mình khá nặng nề mặc cho sự thật là tôi nhìn rất ốm.

---

[Một lúc trước]

Bây giờ tôi đang ở công viên. Cũng như công viên ở thế giới cũ, ở đây có một số công cụ tập luyện.

Tôi bắt đầu với việc chạy quanh công viên.

Với 500m đầu tiên, tôi vẫn thấy ổn. Nhưng từ 1km về sau, tim tôi thắt chặt và hơi thở tôi dồn dập không ngừng. Tầm nhìn tôi mờ dần và tôi cảm giác có thể ngã xuống bất kì lúc nào.

"C-Cái thân thể này t-tệ đến mức n-nào vậy?"

Tôi ngừng lại, tay chống lên đầu gối và tôi bắt đầu hít thở dồn dập. Đầu tôi quay cuồng và chân thì run rẩy không ngừng.

Tôi bắt đầu quan ngại về chỉ số Sức bền của tôi. Có khi sức bền F- được hiển thị trên bảng trạng thái là do thế giới này không có hạng thấp hơn. Nếu có, chắc chắn sức bền của tôi sẽ còn thấp hơn F- nhiều.

"Khốn nạn thật..." tôi cố gắng bắt lại nhịp thở, loạng choạng bước đến băng ghế và ngồi xuống. Chống hai khuỷu tay lên đầu gối. Mất một lúc tôi mới cảm thấy tốt hơn.

---

[Hiện tại]

"Muốn bỏ cuộc quá..." tôi ngước lên, một cảm giác choáng nhẹ xẹt qua đầu tôi.

"Ách!"

Trong một khoảnh khắc, cả cơ thể tôi như có một tia điện nhẹ xẹt ngang. Một cảm giác tê tê len lỏi khắp mọi ngóc ngách của thân thể.

Nó không kéo dài quá lâu. Thực tế mọi thứ diễn ra rất nhanh. Nó làm tôi không thể nhận thức được chuyện gì xảy ra.

Tôi đờ người ra trong một khắc. Cảm giác cứ như ai đó vừa tắt điện thoại và mở nó lại nhanh chóng vậy. Và ở đây tôi là cái điện thoại đó.

"...Chuyện quái gì vừa xảy ra vậy?"

Tôi hoang mang, đưa tay lên ôm mặt và bắt đầu suy nghĩ về việc xảy ra trước đó.

Sau một lúc, tôi vẫn không nghĩ ra được. Tôi quyết định không nghĩ tới nữa. Chắc do tôi mệt quá nên bị vậy thôi.

Tôi đứng dậy khỏi băng ghế và bước đi. Tôi định chạy theo đường cũ về điểm xuất phát rồi cút về nhà sớm hơn dự tính. Tôi không muốn tập luyện nữa đâu, cảm giác thật tồi tệ.

Có lẽ tôi sẽ tập luyện nhẹ nhàng trước rồi tính sau.

---

"Huh?"

Sau khi chạy được một quãng, chắc tầm hơn 500m. Tôi thấy có gì đó không đúng.

Tôi dừng lại và cúi đầu nhìn chằm cơ thể mình.

"Không còn mệt như lúc nãy nữa?"

Tôi có chút loạn nhưng tôi nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. Đứng đó ngẫm nghĩ, tôi cuối cùng hiểu vì sao.

'Sự đồng bộ cơ thể..."

Chắc chắn là nó. Dù gì cơ thể này cũng không phải của tôi. Điều khiển nó đương nhiên sẽ khó khăn rồi.

Có vẻ như quãng đường chạy lúc nãy đã giúp linh hồn tôi và cơ thể mới này đồng bộ tốt hơn.

Một nụ cười mãn nguyện mở ra trên mặt tôi. Tôi tiếp tục chạy.

"Có lẽ tập luyện cũng không tệ như thế..." tôi lẩm nhẩm.

---

Một lúc sau, tôi cuối cùng cũng trở về điểm xuất phát ban đầu. Vì không còn cảm giác mệt đến chết đi sống lại như lúc nãy. Tôi quyết định nghỉ ngơi một tí rồi tiếp tục rèn luyện thân thể.

Tôi thử hít đất, đu xà đơn và thử một số công cụ luyện tập khác. Nó khả quan hơn những gì tôi nghĩ.

Càng tập, tôi cảm giác cơ thể tôi dần dần nhẹ hơn một chút. Bấy giờ tôi mới tin tưởng hơn vào Thể lục F- của tôi. Dù rất mệt mỏi nhưng cảm giác nhẹ nhàng đó đã kích thích tôi tiếp tục luyện tập. Tôi muốn hoàn toàn làm chủ thân thể này.

Cứ như thế, tôi điên cuồng tập luyện ở công viên cho đến khi mặt trời lặn mất.

---

[19:00. Phòng trọ của Danz]

Tôi lê cái thân tàn đầy mệt mỏi về phòng. Mở cửa và tôi ngã về phía trước một cái phịch xuống đất.

Cả cơ thể tôi nằm dài trên sàn nhà. Tôi chửi thề.

"Má nó...mệt vãi l luôn"

Tôi cứ nằm yên đó hơn 10 phút trong khi cửa phòng vẫn mở, có vài người đi ngang qua và nhìn tôi bằng ánh mắt kỳ lạ.

"Mẹ ơi anh này bị gì vậy?" Một cô bé hỏi mẹ mình.

"Đừng nhìn" người mẹ nhẹ nhàng nói với cô con gái và nắm tay cô bé rời đi thật nhanh.

"Ha ha ..." tôi cười trừ, mép môi và đầu lông mày tôi giật giật.

Rồi cuối cùng tôi cũng đứng dậy. Đóng cửa lại, tôi quyết định giải quyết cái cơ thể bốc mùi mồ hôi của mình.

"Đi tắm đã nào"

---

Sau khi tắm xong, tôi nằm sõng soài trên giường.

Sắp xếp lại những gì xảy ra trong hôm nay. Một cảm giác vui vẻ tràn ngập trong tâm trí tôi.

Tôi đã được gặp những nhân vật chính mà tôi yêu thích ở khoảng cách gần.

Chứng kiến sự hùng vĩ của học viện Hollis.

Tận mắt nhìn thấy Ranker top 3 của nhân loại.

Và trên hết, cảm giác vận động hết sức mà lâu rồi tôi mới được trải nghiệm.

Thực sự đã rất rất lâu rồi kể từ khi tôi thực sự rèn luyện cơ thể.

Tôi đã từng hối hận vì bản thân bỏ bê sức khoẻ, dẫn đến bệnh tật quấn thân. Nhưng rồi tôi đã quen với nó, quen với cơ thể yếu đuối, tôi không còn thiết tha với rèn luyện thân thể nữa.

Nhưng bây giờ, tôi cuối cùng cũng tìm lại được niềm vui khi cải thiện bản thân. Một cảm giác thoả mãn len lỏi toàn thân tôi.

Mỉm cười, tôi chạm tay lên BracePhone và liếc xem đồng hồ trên đó.

"Còn sớm...mới hơn 8 giờ có tí..."

Dù biết còn sớm nhưng buổi tập luyện đã bòn rút toàn bộ năng lượng tích luỹ của tôi.

"Chắc mình nên ngủ sớm để chuẩn bị tinh thần cho buổi học đầu tiên vào ngày mai vậy..."

Mí mắt tôi nặng trĩu và tôi một lần nữa thiếp đi.

---
.
.
.

Tác giả đây. Rất xin lỗi vì đã câu chương. Nhưng không viết hết ra tôi lại cảm thấy thiếu thiếu. Rất khó chịu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com