6. Băng Phong Chiến Ca
Ưu Ni Kim Na (Yuni Gina) nghe thấy tiếng hát trong ánh hoàng hôn, tiếng hát đó vang khắp những khu rừng, vang ra biển lớn, những mảnh đất phủ đầy tuyết, và cả nơi những binh sĩ kiên cường nơi lạnh lẽo.
Tiếng hát truyền đến từ nơi ở của Diệp Cách Nhĩ (Jeager), anh ta đang gảy Thất Huyền Cầm, mắt đưa về ánh mặt trời đang hạ xuống ở trời Tây, bài hát hát về Tổ quốc của tất cả mọi người.
Diệp Cách Nhĩ chỉ là 1 nhạc sư bình thường, anh ta thậm chí còn không biết sử dụng chiếc dao găm cơ bản nhất, nhưng vị Lãnh chủ của bọn họ lại luôn e dè anh ta. Hắn ta (lãnh chủ) phái Ưu Ni Kim Na đến, họ vọng cô ấy có thể trông coi đôi tay và khối não của vị nhạc sư này thay cho mình.
Dưới sự giám sát của Kim Na, Diệp Cách Nhĩ nửa bước khó thoát, anh ta chỉ có thể đi đổi vật phẩm hoặc bánh mì, nhưng cũng phải có binh lính đi theo, và cũng không ai có thể đến phòng khách nhà anh để trò chuyện ca hát nữa. Kim Na cũng kinh ngạc trước sự yên tĩnh của anh ta, anh ta bắt đầu gảy đàn trong ngục cấm, và hát như anh đã từng.
Tiếng đàn giống như tiếng nước chảy của suối trong mùa hè, tiếng hát lại phảng phất như Bách Linh của mùa đông đến sớm. Anh ta hát về mảnh đất trắng xóa, hát về rừng cây trắng tuyết, anh ta cũng hát về chiến tranh trên mảnh đất quê hương, và cả cô Sơn nữ buổi sớm.
Những người nghèo khổ nghe thấy hi vọng và ngày mai trong tiếng hát của anh, nhưng những kẻ ác lộng quyền lại bị tiếng hát tuyệt vời mang đến sự sợ hãi vô hình m. Còn Kim Na thì sao ??
Cô ấy, dưới ánh hoàng hôn, nghe thấy quê hương mình, ở 5 vạn thước ngoài kia, ngôi làng nhỏ đã bị biến mất trong khói lửa chiến tranh.
Cô rõ ràng đang trông chừng Diệp Cách Nhĩ, nhưng lúc này đã rời mắt khỏi, nước mắt lặng lẽ rơi xuống.
"Anh đúng là một thiên tài." Cô nói với Diệp Cách Nhĩ.
"Đừng liên thủ với Đảng Cách Mạng, đừng hủy hoại bản thân mình." Diệp Cách Nhĩ cảm ơn cô, nhưng chưa bao giờ nghe lời khuyên đó.
Tiết tấu của anh đi còn nhanh hơn những đám mây tuyết của mùa đông, từ chốn không người của Thiết Thâm Lâm (khu rừng sắt) đến nơi phồn thịnh nhất của Bạch Thạch Thành (thành Đá Trắng), người người đều đang hát bài ca tự do của anh.
Ý quyết của Lãnh chủ đã thay đổi: "Bức hại Diệp Cách Nhĩ sẽ khiến cho người dân phẫn nộ, nhưng để anh ta sống, ác mộng của giới quý tộc sẽ không biến mất được."
Trong vòng 1 đêm, cảnh sát bí mật đã bắt đi rất nhiều nhà thơ trẻ, Diệp Cách Nhĩ thì mất tích. Có người bảo anh ta đã trở thành nhạc công cung đình, cũng có người bảo anh đã bán bạn cầu vinh. Hành khúc mới nhất của quân đội đã ghi tên của anh, đó chẳng phải là chứng cứ rõ ràng nhất sao?
Công việc của Kim Na đã kết thúc, nhưng cô vẫn nhớ về vị thi nhân đã mất tích. Ngày nghỉ, ma sai quỷ khiến đã đưa đẩy cô trở về nơi ở của Diệp Cách Nhĩ, ở phía ngoài ngôi nhà thấp bé là đội binh lính trang bị đạn dược của cô. Cô ấy cho bọn binh lính rời khỏi, xông vào nhà của Diệp Cách Nhi. Phòng anh đầy rẫy vết tích của sự lục lọi, còn cô ấy thì nhặt lại những nhạc phổ và mật thư của anh, và trong đó, cô lại phát hiện 1 bức ảnh thiết kế cô chưa từng thấy.
"Tặng cho Ưu Ni Kim Na, và mảnh đất đầy tuyết của tôi."
Anh đúng là một tên ngốc! Nếu Kim Na không quay lại, vinh dự của anh há chẳng phải bị bọn vô liêm sĩ kia chà đạp sao? Kim Na cẩn thận cất món quà của anh, rồi nghe thấy tiếng gõ cửa ở phía sau, tiếng kêu là khoa trương hòa của tiếng súng đạn vang lên. Kim Na tay chống lên bàn đứng dậy, mặt lạnh tanh. Cô ấy đã hiểu: cô canh chừng Diệp Cách Nhĩ, nhưng có nhiều hơn những cặp mắt trông chừng cô. Tiếng chuông hôm nay vang lên dành cho những thanh niên bị mất tích, ngày mai, cả thành trì này sẽ chôn cùng bọn người bất lương kia.
Cô lặng lẽ tháo đai súng ngang eo, rồi tự giam bản thân ở 1 góc tủ. Với khả năng chiến đấu của mình, súng pháp tinh chuẩn, cô có thể tự thoát thân, sau đó cô sẽ mang theo hi vọng trong lòng của Diệp Cách Nhĩ, mang theo ngọn lửa một lần nữa đốt lên trên mảnh tuyết này.
Trong 1 buổi chiều ngắn ngủi, Kim Na từ 1 Thiếu úy của Bạch Thạch Thành trở thành 1 tội phạm bị truy nã. Cô đi trong đêm gió như đao cắt, tự hỏi bản thân, cái giá này có đảng hay không? Chỉ cần bây giờ cô trở về quỳ trước Lãnh chủ nhận tội, có thể Cô vẫn lấy lại được vinh quang mà cô đã mất.
Không, đó là nỗi nhục nhã, cô không có sai, những người đã hi sinh đó cũng không sai.
Họ chỉ có 1 tội danh duy nhất, đó là tình yêu sâu đậm với mảnh đất giá lạnh này.
Kim Na tìm thấy chiến hữu của Diệp Cách Nhĩ, công khai bài thơ cuối cùng và việc bị hại của anh. Sự hi sinh của vị nhạc sự trong sự sâu thẳm của đau khổ dấy lên sự phẫn nộ, hệ thống chính trị được duy trì từ sự sợ hãi đã bị bứt phá.
Mọi người dùng nông cụ để tiến đến chân thành, cấm vệ quân ngăn bọn họ lại. Sự việc đã đến lúc này, cuộc thi phối đồ đã trở thành tia hi vọng cuối cùng cứu vớt chúng (chính quyền).
Những người dân phẫn nộ thì có chấp thuận hay không? Sự ổn định này bị phá hủy bởi những người lãnh đạo, bọn chúng phải trả giá cho những điều này.
Lãnh chủ độc ác lại đứng trên thành lầu cười to. Quân đội của Vương triều phía Bắc đã xuất phát, dùng vũ lực đoạt lấy chính quyền sẽ bị triều đình trừng trị, mà sức của nông dân đứng trước lực lượng cấm vệ quân làm sao có đường thắng. Hắn nhất định sẽ thắng.
Giấc mơ của hắn ta đẹp vậy sao?
Rồi sau đó, tại Bạch Thạch Thành đã lưu lại 1 truyền thuyết.
Có một con ngựa rẽ cát chạy đến, mang đến cho Bạch Thạch Thành 1 ánh sáng đã lâu không thấy. Trên ngựa, 1 vị tướng quân, mặc bộ chiến bào do chính người yêu đã mất thiết kế, giọt sáng đầu tiên của lưu hạ ảnh lên ngay sau ngọn cờ của cô. Cô dẫn theo 1 đội quân mới, người dân cũng theo sau 1 cách không tự chủ hướng về Tuyết Quốc (quốc gia phủ đầy tuyết).
Đây là câu chuyện ở Bạch Thạch Thành của Vương Quốc Bờ Bắc.
Còn về việc làm sao ta lại biết những chuyện này?.....
Gió Bắc đang vang lên khúc ca của vị Thi nhân kia, cô không nghe thấy sao????
Thời gian đen tối đã đi qua, chuyện xưa Bạch Thạch Thành vẫn còn được một số người nhớ tới.
Ở buổi tối dài nhất mùa đông ấy, có một con tuấn mã rẽ cát mà đến, vì Bạch Thạch Thành mang đến ánh sáng đã lâu không thấy. Vị tướng quân mặc trên mình chiến giáp do người yêu tặng, giọt sảng đầu tiên của lưu hạ ánh lên ngay sau ngọn cờ của cô. Nàng dẫn theo 1 đội quân mới, người dân cũng theo sau 1 cách không tự chủ hướng về Tuyết Quốc – nơi đã lâu mới có ánh sáng mặt trời.
Vì kỷ niệm Bạch Thạch Thành thắng lợi 110 năm, bảo tàng chiến tranh Bờ Bắc mở ra nhật ký của Diệp Cách Nhĩ (Jaeger). Mà chúng ta hôm nay đây, chỉ sợ cũng chỉ có thể qua đôi câu này mà phỏng đoán chuyện xưa của Ưu Ny Kim Na (Yuni Gina) tướng quân cùng vị thi nhân kia.
7 tháng 12 năm 561,
Đọc 3 quyển đầu tiên [Băng cực liệt vương truyền].
Trời mùa đông rất là lạnh, than củi không đủ dùng, nhưng ta vẫn ở trong nhà.
Binh lính của Lãnh Chúa thật đáng hận, trừ phi bọn chúng có thể giống như......
Vị sĩ quan cao ngạo lãnh đạm lại mỹ lệ kia.
12 tháng 1 năm 562
Ta vậy mà không đoán được ngài.
Ngài như sương mù trong Tuyết trắng, là một câu đố chuyên dáng.
20 tháng 1 năm 562
Sáng tác [Phong nghiệp tụng], ước chừng 1500 chữ.
Đám học giả giả mạo lại phát biểu bậy bạ về án văn công kích.
Đám ô hợp! Nhưng ta không thể không phụng bồi cho đến cuối cùng.
25 tháng 7 năm 562
A, Diệp Cách Nhĩ, mày thật ngu xuẩn...
Nếu ta có thể tiên đoán được ngày hôm nay, thì nên ở trong lớp thiết kế nghiêm túc một chút.
17 tháng 2 năm 562
Thiết kế còn chưa hoàn thành, Nàng đã đi rồi.
18 tháng 2 năm 562
Không cần bi thương, cũng không cần phẫn nộ.
Tất cả đau khổ đều sẽ qua đi,
Thời gian tốt các cuối cùng cũng đến.
20 tháng 2 năm 562
Cho dù trong người các ngươi không chảy dòng máu bẩn thỉu
Thì cũng không rửa sạch được....
Tại sao phải là ngài đây?
Nếu lúc đầu tôi vĩnh viễn không biết ngài. Cũng không nhất định phải giải thích vụng về như thế này.
Thế nhưng ở trong mắt ngài, vì cái gì tôi lại phát hiện nước mắt thương xót... Cùng hoa lửa mê người? Tôi nguyền rủa quyền lực trên vai người. Cũng nguyền rủa cây bút điên cuồng trong tay này...
...Dừng ở đây thôi! Tất thảy đều đã quyết định.
Nhưng tôi như thế nào vẫn âm thầm hy vọng khẩn cầu trước đồng tuyết lăng liệt cùng ôn nhu?
...
Bên trên là câu chuyện đằng sau của bộ trang phục Băng Phong Chiến Ca, đây cũng là 1 trong 7 bộ trang phục được các gamer tôn vinh là chị đại vì độ khó chế tạo cùng thang điểm khu thi đấu cao ngất.
6 bộ trang phục còn lại bao gồm Dải Ngân Hà, Giai Nhân, Bài Ca Thời Gian, Bạch Anh Luyến Ca, Grace và Truyền Thuyết Cổ Đại.
Bạn đã có cho mình những bộ trang phục nào trên này rồi và đã biết gì về nó chưa nào? Chờ đợi phần tiếp theo nhé!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com