Chương 269- Thời gian còn kịp
Đi khoảng 100 mét mới tìm được tín hiệu, mà lúc này khoảng cách thời gian bom nổ chậm còn lại đại khái 18 phút.
Ôn Đề Nhi gấp rút ấn dãy số 110, trong mắt đã nhìn thấy số điện thoại được gọi đi, trên tay bị đau, không biết bị thứ gì đập vào.
Di động mất khống chế bị rơi xuống, không may là, phía sau nàng là dòng sông, di động bị văng ra , rớt xuống sông.
Trong lòng Ôn Đề Nhi run lên, bỗng dưng trừng lớn hai mắt, nhìn nhìn bốn phía.
Không ổn, nàng bị phát hiện rồi .
Có người đang giám sát nàng!
Là người của bọn tổ chức đó sao?
Nhưng mà, chung quanh một người cũng không có.
Cuối đầu nhìn xem tay của mình, nơi bị đánh trúng, đỏ một khối, hơi chút hướng vào bên lề bước một bước, đột nhiên từ trong quần áo nàng rớt ra một cục đá.
Mới vừa rồi, cục đá ném trúng tay nàng!
Rốt cuộc là người nào?
Ôn Đề Nhi không phải là kẻ ngốc, tự nhiên xem sẽ hiểu được dụng ý của đối phương, muốn cảnh cáo nàng đừng xen vào việc người khác, nếu không nàng có thể sẽ bị giết chết.
Nghĩ đến đây, nàng cố tình bày tỏ sự sợ hãi, lộp bộp một tiếng quỳ xuống đất, đối với tứ bề không một bóng người liên tục khấn vái bảy tám cái.
Không biết đối phương thấy được hành động của nàng không, điều may mắn của nàng, người bí mật kia không xuất hiện nữa.
Trong lòng Ôn Đề Nhi tính toán chút thời gian, thời gian của quả bom không còn tới 15 phút.
Làm sao bây giờ?
Mặc kệ, trước rời đi nơi này.
Ôn Đề Nhi từ trên mặt đất bò dậy, khập khiễng đi ở trên đường, bất tri bất giác đã đi vòng lên tới cửa chính của quán tửu lầu Đế Hào.
Nhìn nhìn bốn phía, thoạt nhìn mọi người đều rất là bình thường, có nói có cười, nhưng mà cái quả bom nổ chậm kia ở trong đầu nàng đang đếm ngược, hoảng hốt, nhìn thấy mọi người đều không bình thường.
13 phút sau, ở đây sẽ chết rất nhiều người, mà nàng nếu coi như chuyện gì đều không có phát sinh, nàng có thể sống.
Nếu sống như vậy, cùng với chết có gì là khác nhau?
Nàng không phải là thánh mẫu, nhưng không thể thấy chêt mà không cứu.
Huống chi, một lát nữa trong số người chết, có một người là chồng của nàng.
Kiều Diêm Vương......
Hắn sẽ chết ở bên trong.
Đột nhiên, nàng phát hiện chính tâm mình, lại không nỡ như vậy.
Không nỡ hắn chết, không nỡ hắn rời xa.
Ôn Đề Nhi a Ôn Đề Nhi, ngươi xứng đáng cả đời bị người ta vứt bỏ......
Người ta coi ngươi là công cụ, ngươi lại coi hắn là người nhà.
Luôn là tự mình đa tình.
Nhưng mà Kiều Diêm Vương, anh có biết không? Tôi bây giờ chỉ còn mình anh thôi.
Ôn Đề Nhi một cắn môi dưới, dứt khoát đi vào.
Chân bị trật, nàng không dám đau, dùng bình thường bước chân đi lên lầu hai, tiếp theo là lầu ba.
Khi nàng đi vào phòng hội nghị, bên trong đã ngồi đầy, có chút nhìn giống nhà giàu mới nổi, có chút giống thương nhân, có chút giống lãnh đạo, tất cả các gương mặt nàng đều có ấn tượng, trước khi lại nàng đã nhìn thấy trên mạng, Kiều Diêm Vương cũng ở trong đó
Thời gian còn lại 9 phút, hẳn là còn kịp.
Ôn Đề Nhi định bước vào, nhưng mà bị người ta chặn lại , "Cô là ai? Hội nghị thị trưởng chuẩn bị bắt đầu, người không có liên quan xin mời đi ra."
Ánh mắt của Ôn Đề Nhi bỏ qua người này, hướng nhìn về phía cách đó không xa gương mặt vô biểu cảm của Kiều Thừa Huân, hắn cũng đang nhìn nàng,ntrong mắt mang theo nghi hoặc.
"Tôi là vợ của Kiều Thừa Huân , tôi kiếm chồng của tôi có việc gấp".
Người đó nghe đến tên Kiều Thừa Huân, sao còn dám ngăn trở, lập tức cho đi.
Chân của Ôn Đề Nhi vẫn còn đau, tuy rằng đã cố gắng nhịn xuống, nhưng tướng đi vẫn có chút kỳ quặc.
Cuối cùng cũng đã đến trước mặt Kiều Thừa Huân, duỗi tay giữ chặt cánh tay hắn, khàn giọng nói: "Lầu hai có quả bom định giờ, anh lập tức rời khỏi nơi này, thời gian không còn nhiều."
"Em nói cái gì?"Kiều Thừa Huân nhíu mày nói.
Người phụ nữ này, chẳng lẽ tối hôm qua uống xong rượu đến bây giờ còn không có tỉnh, đầu óc lại hỏng rồi?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com