Chương 323 - 326
323. Nhân sinh chân thật.
"Chiến đội trưởng đi tuần phòng rồi!"
Động tác kéo ghế dựa của Vân Đào rất nhẹ nhàng, hắn sợ đánh thức Oa Oa đang ngủ trên giường. Sau khi kéo ghế đến trước mặt An Nhiên cách một khoảng khá xa mới ngồi xuống nói:
"Cậu ta bảo tôi đến đây bảo vệ cho cô."
"Ha? Anh ta hào phóng như vậy à?"
An Nhiên nghe Vân Đào nói xong thì cảm thấy khá kinh ngạc, ban đầu cái người mà đề phòng Vân Đào giống đề phòng kẻ địch kia là ai vậy, hiện tại lại muốn để Vân Đào bảo vệ cô sao? Chiến Luyện muốn làm gì đây?
Vân Đào không trả lời cô mà chỉ cười cười, nói:
"Hôm nay cô tới tìm tôi là có việc đúng không?"
"Đúng vậy, có việc."
An Nhiên phản ứng lại, gật gật đầu, ngồi xuống mép giường, vẻ mặt nghiêm trọng nói:
"Tiểu Bạc Hà, đứa nhỏ kia.... có chút vấn đề, tôi đã mang cô bé đi bệnh viện kiểm tra, trong tử cung có một dị vật mà công cụ chữa bệnh hiện tại ở thôn Thiết Ti này không thể xác định được đây có phải là u nang hay...."
Nghe vậy, tức khắc mặt Vân Đào trầm xuống, không đợi An Nhiên nói hết, hắn hỏi:
"Mang thai đúng không?"
Bệnh trạng của Tiểu Bạc Hà, thích ngủ, nôn khan, giống như đúc khi vợ hắn mang thai, kết hợp với lời nói của An Nhiên. Trong tử cung của Tiểu Bạc Hà có dị vật, vậy có thể xác định chắc chắn đó là mang thai.
Cho nên, ngay sau đó hắn chém đinh chặt sắt nói:
"Cô vội vã đến tìm tôi như vậy là muốn tôi đưa ra chủ ý đúng không? Nếu là tôi, thân là người từng trải sẽ đưa ra lời khuyên là cái thai kia không thể để lại."
"Nhưng mà ..... Bác sĩ nói, tiểu cầu của cô bé rất thấp, thiếu máu nghiêm trọng, hiện tại với điều kiện chữa bệnh như này không thể phẫu thuật, sẽ có nguy hiểm chảy máu ồ ạt."
Suy nghĩ của đàn ông khác hoàn toàn với phụ nữ. An Nhiên cũng cảm thấy Tiểu Bạc Hà còn rất nhỏ, nếu thật là mang thai thì .... dẫu sao thứ trong bụng cô bé thật sự là một sinh mệnh....
Còn nữa tuy rằng không thích hợp để sinh nó ra nhưng bác sĩ Triệu đã nói, nếu Tiểu Bạc Hà phẫu thuật thì sẽ gặp phải nguy hiểm lớn như thế nào sao.
Như vậy, còn không bằng chờ mong dị vật ở trong bụng kia là đứa nhỏ, sau đó sinh hạ ra....
Nhưng Vân Đào lại lắc đầu, không có do dự như An Nhiên, nói:
"Không có điều kiện thì cũng phải tạo ra điều kiện. Cô nghĩ lại đi, Tiểu Bạc Hà mới bao nhiêu tuổi, nếu sinh cái thai trong bụng ra, để cô bé tự nuôi hay tặng cho người khác? Nếu mang tặng cho người khác thì dưới một xã hội như này có ai muốn nhận đây? Nếu không đưa đi để chính Tiểu Bạc Hà nuôi lớn, vậy khi cô bé trưởng thành hiểu chuyện có hận đứa nhỏ ấy hay không, có hận thế giới này hay không?"
"Nhưng...."
"Không có nhưng nhị gì cả."
Vân Đào nâng tay lên, xoa xoa khuôn mặt có chút mệt mỏi, nói ra lời thấm thía với An Nhiên:
"An Nhiên, cô phải hiểu, thế giới này thật sự rất tàn khốc. Nó sẽ khiến cho mỗi người sống không bằng chết, nếu cô là mẹ ruột của cô bé, cô sẽ đưa ra lựa chọn như thế nào với chính con gái ruột của mình?"
An Nhiên cúi đầu rũ mắt xuống, trong nội tâm chỉ biết thở dài, cô có thể nói gì đây.
Con người sống trên đời này sẽ có rất nhiều lựa chọn, đi thêm một bước là sống không bằng chết, lùi về một bước là huyền nhai vạn trượng, không thể bay lên trời, không thể chui xuống đất, đây mới là nhân sinh chân thật!
Vấn đề còn lại bây giờ đó là phải tìm được một bệnh viện lớn có hoàn cảnh tốt, tìm được bác sĩ khoa sản có kỹ thuật vượt qua thử thách, nan đề này có thể xin Chiến Luyện hỗ trợ giúp đỡ giải quyết mà thôi.
"Đúng rồi, còn một việc nữa."
Vân Đào nhìn An Nhiên, tiếp tục nói:
"Hiện tại trong thôn Thiết Ti đang thống kế dị năng của mỗi người, bọn họ chia dị năng giả thành 3 loại lớn."
"3 loại lớn?"
"Một là dị năng giả lực lượng, hai là dị năng giả có thuộc tính ngũ hành, còn lại là dị năng giả có năng lực đặc thù."
-------------------
324. Phân loại dị năng.
Một cái thôn Thiết Ti nho nhỏ đã thu lưu rất nhiều người sống sót đến từ quanh đó, những người này có thể chạy thoát ra được từ đàn tang thi thì hầu như mỗi người đều đã trở thành dị năng giả mà dù không phải đi nữa, bọn họ cũng được người mang dị năng bảo vệ. Cho nên với dân số mấy ngàn, mấy vạn người trong một cái thôn thì số lượng dị năng giả chắc chắn sẽ nhiều hơn so với người bình thường.
Hơn nữa đại đa số người bình thường đều là người bản địa, họ vốn sống ở trong thôn Thiết Ti.
Khi mà có nhiều dị năng giả như vậy, con người sẽ bắt đầu tự hỏi, tại sao dị năng của tôi lại khác với bạn, đến tột cùng khác nhau ở đâu vậy, ai giỏi hơn, ai mạnh hơn và cấp bậc phân chia như thế nào?
Vì vậy, bọn họ căn cứ vào kết quả thống kê, cuối cùng cũng rút ra được một vài tổng kết từ những dị năng mà con người thức tỉnh. Hầu hết mọi người thức tỉnh dị năng lực lượng, và có rất ít người thức tỉnh dị năng có thuộc tính 'ngũ hành'. Trong hơn 1000 dị năng giả mới xuất hiện 1 người có thuộc tình ngũ hành, như vậy cũng đã vượt ngoài mong đợi.
Mà dị năng giả có năng lực đặc thù thì lại càng ít, nếu so sánh sự khác nhau giữa 2 loại dị năng đặc thù và dị năng thuộc tính ngũ hành thì dị năng giả ngũ hành có thể khống chế kim mộc thủy hoa thổ, còn dị năng giả mang năng lực đặc thù lại thức tỉnh những loại dị năng không xác định, lung tung rối loạn.
Thực ra bọn họ chưa từng gặp người nào mang năng lực đặc thù cả, chẳng qua chỉ nghe truyền miệng rằng có loại dị năng đó mà thôi.
Vân Đào giải thích cho An Nhiên, thấy vẻ mặt nghiêm túc của cô, hắn thở dài nói:
"Đương nhiên đây vẫn chỉ là khái niệm do vài người trong thôn đưa ra mà thôi, cụ thể như thế nào còn phải nghiên cứu, hoặc tìm những nhà khoa học ưu tú để đưa ra đáp án chính xác. Mà thời gian sẽ quyết định tất cả, tôi chỉ muốn nói cô rằng, dị năng giả hệ mộc ở trong thôn hay bất cứ một đoàn đội sống sót nào đều là nhân tài quý giá cần bảo vệ."
"Cái gọi là bảo vệ, chẳng phải sẽ giống như người phụ nữ kia một khi bị phát hiện là bị mang đi hay sao? Bọn họ sẽ giam lỏng cô ấy đúng không?"
An Nhiên không thể chấp nhận cách đối xử với dị năng giả hệ mộc của thôn Thiết Ti này. Vừa rồi cô nhìn thấy người phụ nữ ấy không ngừng giãy giụa trong vòng kìm kẹp của 2 người quân nhân nọ. Cô ấy không ngừng quay đầu lại nhìn đứa con của mình, nhưng thái độ của 2 người nọ thì sao, họ dùng sức lực mạnh mẽ lôi kéo, ép buộc cô ấy rời đi.
Thái độ cư xử của thôn này với dị năng giả hệ mộc, khác biệt một trời một vực so với nhóm người ở trạm xăng dầu, tốt xấu gì thì đám người kia vẫn còn có lễ ngộ với cô. Khi cô đưa ra điều kiện, gã xăm hình vẫn tận lực thỏa mãn.
Không giống với người ở nơi này, phái 2 người lính tới lôi kéo bắt bớ, dùng thái độ như với phạm nhân, thật sự không thể chấp nhận được.
Chợt sau lưng An Nhiên toát ra một tầng mồ hôi lạnh. Trước đó, lúc vào thôn, có người phát một bảng biểu cho cô để điền thông tin. Bên trên có hỏi dị năng của cô là gì? Có sở trường đặc biệt gì không? Lúc ấy do tâm tình của cô không tốt, không muốn trả lời mấy câu hỏi đó cho nên đã điền vào toàn bộ gạch đầu dòng là không có! không có!
May mắn là cô điền 2 chữ 'không có', bằng không người hôm nay bị bắt đi là cô rồi. Người sẽ phải chia lìa với Oa Oa cũng là cô đấy.
"Cô biết trong thôn này có một dị năng giả hệ thủy chứ?"
"Hệ thủy?"
An Nhiên ngẩng đầu lên, gật gật, cô từng nghe Chiến Luyện nhắc tới, anh còn nói chỉ cần cho người kia tinh hạch, là có thể đổi nước.
"Đêm qua bị 'cướp' đi rồi."
Vân Đào mang theo Hằng Hằng ở khu 1, nắm bắt được tin tức nhanh chóng hơn nhiều so với An Nhiên, thấy vẻ mặt kinh ngạc của cô, hắn ngưng trọng tiếp tục nói:
"Có những việc quá đen tối chắc chắn Chiến Luyện sẽ không nói cho cô biết. Tối qua, một đoàn đội người sống sót đã xông vào nhà của dị năng giả hệ thủy kia, trong lúc hỗn loạn bắt cóc người nọ đi. Vì vậy hiện tại khi phát hiện ra một người hệ mộc ông Đường Kiến Quân đã lập tức phát lệnh mang đi để 'bảo vệ' người này."
-------------------------
325. Biến chiến tranh thành tơ lụa
"Trên đời này, cũng không chỉ có một người hệ mộc...."
An Nhiên nghe Vân Đào nói vậy chỉ biết lẩm bẩm trong miệng, giờ cô nên nói gì mới tốt đây. Bởi vì mạt thế đánh úp quá bất ngờ, tất cả mọi người trở tay không kịp, tất cả đều là lần đầu tiên trải qua, không hề có bất cứ kinh nghiệm gì để đối mặt với những biến cố, những tình huống đang xảy ra. Nhìn từ bên ngoài thì thôn Thiết Ti có vẻ khá tốt nhưng nội bộ bên trong lại đang loạn thành một nồi cháo.
Một dị năng giả hệ thủy có thể trắng trợn táo bạo thu tinh hạch để bán nước cho người khác, người này đùa giỡn quá mức phải không? Kết quả gặp phải tình huống bị một đoàn đội người sống sót xông vào tận nhà bắt cóc đi. Đội ngũ kia không cướp nước mà là cướp người! Bởi vì chỉ cần có người trong tay thì còn cần phải tiêu phí tinh hạch để mua nước hay sao?
Thôn Thiết Ti mất đi một dị năng giả hệ thủy là tổn thất cực kỳ nghiêm trọng, rất nhiều lãnh đạo cao tầng trong thôn ví dụ như Chiến Luyện hay Lạc Phi Phàm, họ có năng lực thu nhặt tinh hạch, cho nên mới có tinh hạch dư thừa để mua thêm chút nước.
Vì vậy, ông Đường Kiến Quân một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng. Giờ, trong thôn lại phát hiện ra một dị năng giả hệ mộc, cho nên đã trực tiếp mang đi, cắt đứt toàn bộ liên hệ của người này với bên ngoài. Như vậy những đoàn đội người còn sống kia cũng không gây rối gì được nữa.
Tâm tình An Nhiên trầm trọng, cô gật đầu đã biết Vân Đào muốn biểu đạt điều gì. Lời không cần nói hết ra, chỉ cần đến điểm dừng là hiểu.
Nói chuyện xong với An Nhiên, Vân Đào đi ra ngoài tự thu dọn một gian phòng cho hắn và Hằng Hằng ở. Hai đứa nhỏ kia còn đang ngồi ở bóng râm của khu nhà, lặng lẳng nhìn phong cảnh nơi xa, không biết chúng ngồi đó nói chuyện gì hay suy nghĩ cái gì.
An Nhiên yên lặng ngồi trong phòng nhìn Oa Oa đang say ngủ, suy nghĩ về những điều mà Vân Đào nói.
Đột nhiên, cô nhớ đến đám dây thường xuân trong phòng tắm kia. Điều đó thật sự quá nguy hiểm, rồi cô lại nhớ về thái độ của Chiến Luyện hôm nay. Không biết vì sao sau khi thấy được cảnh ngộ của vị dị năng giả hệ mộc ấy, Chiến Luyện đã biến chiến tranh với Vân Đào thành tơ lụa, còn đưa người về đây để bảo vệ cô. Vậy là anh đã biết điều gì đó phải không?
Cô hít sâu một hơi, sắc trời bên ngoài dần dần tối mà trong lòng cũng hỗn loạn không thể tìm ra manh mối gì.
Ngoài cửa phòng, Vân Đào đã gọi Hằng Hằng về giúp hắn đun nước. Hắn định dùng chút vật tư đang có sẵn để làm cho mọi người một bữa cơm tối. Dưới ánh sáng vựng ám trong gian phòng nhỏ, An Nhiên đứng dậy, mới xoay người vài vòng, thì Oa Oa đã tỉnh lại. Cô lại đặt mông ngồi xuống mép giường thấy cô nhóc đi tiểu nên đã đổi bỉm cho bé con.
Đúng lúc này Chiến Luyện đẩy cửa đi vào, cô đang bận rộn chỉ liếc mắt nhìn anh một cái, không nói gì.
"Vừa rồi bác sĩ Triệu nhờ người nói cho anh rằng bà ấy đã tìm được bác sĩ thích hợp, ngày mai anh sẽ khởi hành đi tìm vật tư trong huyện. Ở kia có vài cái bệnh viện lớn, đến lúc đó chúng ta cùng đi."
Vừa vào cửa, Chiến Luyện đã sắp xếp xong hành trình cho ngày mai, hiện tại anh vẫn là đội trưởng đội bảo an khu 4. Ngày mai toàn thôn sẽ xuất phát đi tìm vật tư ở trong huyện thành, anh một mình mang một nhánh đội ngũ, tự di chuyển vào huyện thành, tới lúc đó trong quá trình tìm vật tư, anh sẽ hướng đội ngũ của mình về nơi có bệnh viện.
Về phần bác sĩ Triệu và vị bác sĩ được đề cử kia, Chiến Luyện sẽ bảo Lạc Phi Phàm đến đón, còn mấy người Tiểu Bạc Hà, An Nhiên, Oa Oa và Vân Đào sẽ đi theo đội ngũ của anh, đi theo anh.
An Nhiên đổi bỉm cho Oa Oa xong thì ôm đứa nhỏ từ trên giường lên, nhíu mày nhìn Chiến Luyện đã nằm vật ra trên giường của mình, hỏi:
"Vì sao chúng ta không mang thuốc men và thiết bị chữa bệnh trở về, mang theo nhiều người như vậy đến huyện thành không phải quá phiền toái hay sao?"
Không nói việc cô phải ôm theo đứa nhỏ đi mà theo ý của Chiến Luyện còn muốn đem Vân Đào, Hằng Hằng, Tiểu Bạc Hà đều lôi kéo đến huyện thành. Mà còn có cả bà Triệu Thiến Dung đã 70 tuổi chân cẳng không tiện cũng muốn lôi kéo đến huyện thành nữa.
----------------------
326. Anh không nói cho em biết đấy!
Tang thi ở huyện thành chắc chắn sẽ nhiều như ly nước được rót đầy, sao lại phải phiền toái như vậy.
Còn không bằng Chiến Luyện kéo theo một đội tinh binh cường tướng với quần áo vũ trang nhẹ nhàng đầy đủ xung phong ra trận, đi nhanh về nhanh lấy thuốc men và thiết bị phẫu thuật trở về.
Trong ánh sáng vựng ám, Oa Oa cựa quậy trong lồng ngực An Nhiên, đầu nhỏ củng củng vào ngực cô. Bé con muốn ăn sữa rồi nhưng An Nhiên ngại Chiến Luyện đang ở trong phòng, xấu hổ khi phải vén áo cho cô nhóc bú sữa. Cho nên, trong lòng cô chỉ muốn nhanh chóng nói cho xong mọi chuyện với anh, để anh đi ra ngoài.
Chiến Luyện đang thoải mái nằm trên giường nghe thấy cô hỏi vậy thì mới ngồi dậy, ở phía sau cô, nhìn vào gáy của cô nhỏ giọng nói:
"Thôn Thiết Ti này không an toàn, chúng ta phẫu thuật cho xong ở huyện thành, không trở về thôn này nữa."
An Nhiên ngồi ở mép giường, đột nhiên quay đầu lại, nhìn Chiến Luyện, trong đôi mắt cô hàm chứa một tia quang mang kinh ngạc, sau khi dừng lại một chút cô mở miệng hỏi:
"Vì sao?"
"Em nói đi, vì sao?"
Ánh sáng chợt lóe lên trong mắt Chiến Luyện, xẹt qua một tia ý cười hài hước, rồi anh lại nằm xuống giường, hai tay gối sau đầu, mím môi không nói chỉ nhìn cô.
Dưới ánh nhìn chăm chú ấy của anh, trong lòng cô nhảy dựng lên, trên mặt hiện ra chút sợ hãi, hỏi:
"Có phải anh đã biết gì hay không?"
"Biết cái gì chứ?" Chiến Luyện hỏi lại, không nói rõ ràng, cứ như vậy mà nhìn An Nhiên, giống như đang trêu đùa cô vậy. "Anh nên biết gì à?"
"Anh!" An Nhiên có chút bực bội, ôm dựng Oa Oa đang quấy rối trước ngực mình lên. Cô đứng dậy nhìn Chiến Luyện.
"Anh đã biết cái gì thì nói rõ đi. Anh nói đi, có phải anh đã biết tôi là dị năng giả hệ mộc hay không?"
Chắc hẳn cô được xem là dị năng giả hệ mộc đúng không.
Chiến Luyện không nói lời nào, vẫn nằm trên giường gối hai tay sau đầu.
"Anh biết từ lúc nào?" An Nhiên khẳng định thái độ kia của Chiến Luyện, không thể nghi ngờ rằng anh đã biết.
Chiến Luyện đang nằm trên giường chợt nhỏm người ngồi dậy. Anh nhìn Oa Oa trong lòng ngực cô bắt đầu mếu máo thì thở dài, chỉ đành đứng dậy đi đến bên người cô. Nhìn vẻ mặt nghi hoặc không thể hiểu được của cô, đột nhiên anh cúi đầu, khom lưng, dán vào tai cô, nhỏ giọng nói:
"Anh không nói cho em biết đấy!"
Sau đó nở nụ cười vô lại, vòng qua người An Nhiên và Oa Oa, mở cửa phòng đi ra ngoài.
Vốn dĩ anh tính ăn vạ trong gian phòng này nhưng anh thấy cô nhóc nhà anh muốn ăn sữa, mà An Nhiên lại ngại ngùng không cho bé con bú sữa khi anh ở đây. Bị nhịn đói chính là công chúa của anh đấy, vì vậy chẳng còn cách nào khác chỉ có thể đi ra.
Ha, trước khi đi còn muốn trêu chọc cô một chút.
An Nhiên tức giận, quay đầu trừng mắt nhìn anh, chỉ chờ anh đóng cửa phòng vào, lúc này mới ngồi xuống mép giường, vén áo lên cho Oa Oa bú sữa.
Cô vừa cho bé con bú vừa nhớ lại người phụ nữ hệ mộc ban ngày kia, hình như bị chính chồng mình tố giác. Sau đó lại bị người của ông Đường Kiến Quân mang đi, cô lại nghĩ về Chiến Luyện. Không biết vì sao trong lòng lại cực kỳ chắc chắn rằng anh sẽ không tố giác cô đâu.
Chắc chắc như vậy, hẳn là điều này đến từ sự tín nhiệm đối với anh.
Nếu Chiến Luyện không cần bán đứng để cô đổi lấy vinh hoa phú quý, vậy cô cũng không cần thiết phải giải thích nhiều với anh làm gì.
Tuy rằng cô có thể giục sinh cây cối hoa cỏ, nhưng đối với những hiểu biết của người bên ngoài về khái niệm dị năng giả hệ mộc thì năng lực của cô lại cách xa vạn dặm. Dù sao Chiến Luyện cũng không cần cô phải giục sinh rau dưa gạo hay trái cây gì, mà anh chỉ thích chọc chọc cô tức giận hừ, vậy cô cần gì phải giải thích nhiều chứ?
-----------------------
(・o・)(・o・)(・o・)
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com