Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

1 / 2

SƯƠNG CHIỀU NÃO NỀ

----------------------------------


Câu chuyện giữa Lộc Hàm và Ngô Thế Huân bắt đầu từ năm 1926.

Năm đó, vào khoảng độ tháng Giêng, Lộc Hàm vừa thăm họ hàng ở Thiên Tân về, anh xách rương hành lý ọp ẹp của mình xuống xe lửa, rời khỏi nhà ga. Anh gọi một chiếc xe kéo tay rồi báo địa chỉ đến cho người kéo xe.

Tuy là ngày đông nhưng làn da ngăm đen vì nắng hè của người đàn ông kéo xe lực lưỡng vẫn không thấy rút đi, lại có lẽ mới kéo xe chưa lâu cho nên dù rất gắng sức nhưng kỹ thuật lại không quá tốt, một đường xóc nảy lắc lư, đợi đến chỗ hẹn, Lộc Hàm đã có cảm giác nôn nao muốn ói. Hệt như cúi đầu nhìn xuống không phải là mặt đất bằng phẳng mà là con sông lớn sôi trào từng đợt sóng, mắt hoa lên y như thấy sao trời giữa ban ngày, hoảng hốt tựa như không ai đỡ một cái thôi là sẽ bước chân vào trong làn nước, ngã nhào.

Anh thở dài đứng vững, lấy lại dáng vẻ nhã nhặn nghiêm túc ngày thường, Lộc Hàm vẫn nhẹ nhàng nói cảm ơn với người kéo xe, trả tiền, cũng bổ sung thêm một tiếng "Năm mới an khang". Ai ngờ người kéo xe kia lại đáp lại bằng tiếng thở dài ngao ngán "Haiz...!", rồi sau đó trước khi xoay người rời đi, ném cho kẻ không thức thời như anh một câu "Thời buổi loạn lạc, sang năm mới cũng chẳng đào đâu ra bình yên!" sau đó thì không nói thêm lời nào nữa.

Lộc Hàm nhìn người kéo xe đi xa, nghe bên tai thanh âm ồn ào hỗn loạn, nhất thời ngây ra một lát, cuối cùng xoay người bước lên thềm đá chỗ quán rượu náo nhiệt bên cạnh.

1926, năm Dân quốc thứ mười lăm, cũng chính là năm mà anh được giới thiệu tới một gia đình thuộc tầng lớp quyền quý làm gia sư.

Người giới thiệu Lộc Hàm là đàn anh khóa trên mà anh quen khi còn đi học, lớn hơn anh chừng ba tuổi, là một người đối nhân xử thế rất thông minh cũng rất khôn khéo. Lộc Hàm tuy không phải kiểu người giống anh ta nhưng tài năng của anh vẫn được anh ta ngưỡng mộ.

Đàn anh này họ Lý, tên Kính Đình, là tổng biên tập của một toà soạn lớn, khi tự giới thiệu anh ta thường xuyên dùng mấy lời kiểu như "Kẻ hèn này họ Lý, Lý trong Lý Bạch, tên Kính Đình, là Kính Đình trong 'Tương khán lưỡng bất yếm, duy hữu Kính Đình sơn".(*) Chỉ thế thôi liền biết trình độ cuồng nhiệt của anh ta đối với vị Thi tiên năm xưa tới mức nào, mà Lộc Hàm thì vẫn âm thầm phỏng đoán cái tên Kính Đình này thật ra là do bản thân anh ta khi lớn lên tự sửa, về phần vốn tên khai sinh là gì thì anh cũng không biết và cũng không định hỏi nhiều.

(*) Trích trong bài thơ Độc tọa Kính Đình sơn của Thi tiên Lý Bạch

Ngày đó, Lý Kính Đình ngồi ở bàn trên lầu hai quán rượu chờ anh. Kích động chào hỏi anh, kích động chộp lấy rương hành lý của anh đặt ở một bên, động tác mãnh liệt hệt như khi người kéo xe chạy vào khúc quẹo ban nãy, rồi sau đó liền trực tiếp nói vào chủ đề chính.

Lộc Hàm nghe đối phương hết lời tâng bốc Ngô gia có bao nhiêu của cải, có bao nhiêu quyền cao chức trọng, anh chỉ thầm rũ mắt kiên nhẫn lựa chọn tin tức có ích với mình mà âm thầm nhớ kỹ, thỉnh thoảng chỉ khẽ đáp lại hoặc gật đầu, bữa cơm qua đi, anh lại hoàn toàn không nhớ rõ hương vị của mỗi món ăn là như thế nào.

Nói thật thì anh có hơi lo lắng.

Tuy rằng làm gia sư riêng cho thiếu gia nhà giàu là điều rất nhiều người cầu còn không được, nhưng chuyện lớn đột nhiên tới quá bất ngờ, lại chống cự không nổi dụ hoặc, bị một cuộc điện thoại của Lý Kính Đình cứ thế gọi về, Lộc Hàm vẫn có vài phần lo sợ.

Anh không biết mình rốt cuộc có thể đảm nhiệm hay không, cũng không biết tính tình mấy cậu ấm cô chiêu nhà giàu thế nào, so với đám học trò lễ độ ngoan ngoãn của anh đến tột cùng sẽ chênh lệch bao nhiêu.

Sau bữa cơm, Lộc Hàm trở về nhà mình.

"Công việc chính của cậu sẽ không bị ảnh hưởng gì đâu, cứ vài ngày tới biệt thự của nhà họ Ngô một chuyến mà thôi." Trong đầu anh đều là những lời vừa rồi đàn anh đã nói, "Yên tâm đi, anh đảm bảo cậu làm ở Ngô gia, lương lậu so với tổng biên như anh đây còn cao hơn gấp nhiều lần!"

Lúc ấy, Lộc Hàm chỉ do dự khẽ gật đầu.

Được rồi, tựa hồ cũng chỉ như thế mà thôi, thời thế bây giờ không yên ổn, người bên ngoài kia chút tiền bạc thôi cũng đã khó tìm, anh không chỉ có thể giảng dạy ở trường Trung học mà còn có thể đồng thời kiêm chức gia sư cho gia đình có tiền, loại cơ hội thế này sao có thể dễ dàng bỏ qua? Không bằng trước cứ làm thử, ít nhất...... cứ dạy thử một tháng xem sao?Ít nhất cứ dạy thử một tháng, đây là ý tưởng khi ấy của Lộc Hàm. Mà khi đó anh làm sao cũng không nghĩ tới sau này sẽ phát sinh đủ chuyện. Khi đó anh chỉ là thấp thỏm, lo lắng xem mình có năng lực dạy dỗ thiếu gia nhà họ Ngô hay không, với tài ăn nói của Lý Kính Đình chỉ sợ là đã thổi phồng anh lên tận mây trước mặt người của Ngô gia. Nếu thật sự là như vậy, chờ lúc anh 'hữu danh vô thực' rớt xuống khỏi đám mây, trời biết sẽ có bao nhiêu thảm hại.

Bất đắc dĩ len lén thở dài, anh rảo bước tiến vào cổng lớn nhà mình, đi chào cha mẹ bên kia.

Buổi tối đầu tiên khi trở về thủ đô, anh chính là ôm ấp thấp thỏm mà ngủ, cơm tối ăn mà không rõ vị, cha mẹ hỏi thăm chuyện tới Ngô gia dạy học anh cũng chẳng thể nói rõ ràng. Vốn ngay cả anh còn bị cái tin bất ngờ chóng vánh này làm cho mờ mịt thì sao có thể giải thích cặn kẽ cho người nhà?

Sau bữa cơm, anh không có tâm tình đọc sách như thói quen mọi khi, phỏng đoán hôm sau chỉ là gặp mặt mà thôi nên cũng không cần soạn bài, dặn đứa em trai Lộc Nghệ Hưng sáng hôm sau gọi anh dậy sớm một chút, miễn cho đến muộn, liền tắm rửa rồi đi ngủ.

Đường xa mệt nhọc khiến anh rất nhanh chìm vào giấc ngủ, mở mắt ra đã là sáng ngày hôm sau, khi anh bị tiếng huyên náo ngoài cửa sổ đánh thức thì trời còn rất sớm, không đợi em trai gọi rời giường anh đã tự mình tỉnh dậy mặc quần áo, rửa mặt. Sau khi đeo kính thì anh tự ngắm bản thân trong gương treo trên giá đựng chậu rửa mặt.

Gầy nhưng vóc dáng cũng không phải thấp bé, khung xương cùng gương mặt đều mang nét đặc trưng của người được sinh ra ở Bắc Kinh; sắc mặt hơi vàng, ước chừng có thể tự giễu tuy là thư sinh nhưng cũng không phải 'kẻ mặt trắng' đi; tóc mềm mại được chải chỉnh tề, không đến mức làm mất mặt người đọc sách; đôi mắt tự nhận là không đặc biệt đẹp hay xấu, dù sao cũng đều bị cặp kính mắt che lấp, ai mà chú ý đẹp hay xấu cơ chứ?

Thầy giáo dạy học không quan trọng xấu đẹp, quan trọng trong đầu có cái gì là đủ rồi.

Nghĩ như vậy, anh giật giật tay áo áo dài, sửa sang lại cổ áo, trước tiên chào hỏi cha mẹ đã thức từ lâu, nói chính mình sẽ ăn điểm tâm trên đường liền mang mấy thứ cần khi ra ngoài hằng ngày, lại nhìn thoáng qua đồng hồ rồi mới ra khỏi nhà.

Tới tiệm bán đồ ăn sáng gần đó ăn qua loa vài thứ, lại gọi một chiếc xe kéo tay, anh đặc biệt dặn dò đừng chạy quá nhanh liền trực tiếp ngồi xe tới nhà họ Ngô ở phố lớn Tây Tứ.

Nơi đó thật sự có thể nói là "nhà", hoặc, căn bản chính là "tòa nhà".

Người kéo xe nói cho anh, từ ngõ nhỏ này chạy tới, toàn bộ đều là tường ngoài của nhà họ Ngô, rẽ qua rồi đi thêm một đoạn, lúc nào thấy hai cánh cửa sơn son thì mới đến cổng nhà họ.

Cổng là hai phiến cửa rất lớn, cửa sơn đỏ không dính một hạt bụi, vây quanh là bức tường màu xám, nơi có thể nhìn thấy thì được chạm trổ hoa văn trên nền đá rất tinh xảo, nơi nhìn không thấy thì không biết dài tới tận đâu, không biết có bao nhiêu tôi tớ trong nhà, toàn bộ những thứ nhìn thấy được và những điều nhìn không thấu, tổ hợp lại với nhau, bị hai phiến cửa sơn son dày cộm ngăn cách với bên ngoài.

Một giây đó anh đã nghĩ, ước chừng đây hẳn là khoảng cách giữa gia đình quyền quý và những hộ bình dân, nhìn thoáng thì có vẻ cũng chẳng quá xa xôi nhưng kỳ thật lại xa tận cuối chân trời.

Đứng ở cổng, anh tận lực khiến bản thân không mất thể diện mà hướng mắt tìm kiếm bên trong nhưng rất nhanh liền nghe thấy một tiếng hỏi thăm.

"Anh tìm ai?" Giọng nói kia hỏi như thế.

Theo tiếng nhìn lại, là một người đàn ông trung niên vóc dáng khá cao, xem trang phục hẳn là người gác cổng, tư thái cung kính lễ độ nhưng trong thần sắc lại lộ ra chút cao ngạo của tôi tớ nhà giàu.

Vẻ cao ngạo kia duy trì liên tục, mãi đến khi Lộc Hàm cung kính đưa ra thư giới thiệu của Lý Kính Đình thì người nọ mới rõ ràng đổi sang biểu tình khiêm tốn.

Kiểu khiêm tốn bất thình lình như vậy duy trì đến tận khi 'giao' anh cho quản gia.Quản gia mặc một thân áo dài đen, nom có vẻ cực kỳ ổn trọng, ước chừng khoảng sáu mươi tuổi, giọng nói không quá cao. Nhìn một lần thư giới thiệu của Lộc Hàm, mặt ông ta mang theo nụ cười không sâu không cạn, nâng lên cổ tay được xắn chỉnh tề, ý bảo anh cùng đi.

"Thầy Lộc, mời vào bên trong."

Nghe được những lời này, anh mới tạm thời vơi đi cảm giác xa cách ngàn dặm, đáp lại bằng nụ cười nhẹ, Lộc Hàm theo ông quản gia đi dọc hành lang tiến vào nhà.

Vào trong mới thật sự cảm giác được sự xa hoa của tòa nhà này, vừa dùng dư quang đánh giá những viên đá lưu ly chạm trổ rồng phượng vừa cẩn thận cất bước, anh chăm chú nghe ông quản gia giới thiệu.

"Lão gia nhà tôi nhiều năm tung hoành thương trường mới có được của cải như hôm nay, những điều này thầy chắc đã biết. Có điều lão gia tuy là thương nhân nhưng cực kỳ tôn sư trọng đạo, luôn luôn ngưỡng mộ văn sĩ. Lý tiên sinh giới thiệu thầy chẳng phải là tổng biên của nhật báo Thiên Giang đó sao, ngài ấy qua lại với lão gia chúng tôi tương đối nhiều, hai người thường uống trà phẩm rượu bình văn, châm biếm thế đạo, cũng coi như là bạn vong niên (*). Con trai trong Ngô gia ít, chỉ có hai thiếu gia, đại thiếu gia Ngô Thế Huân và nhị thiếu gia Ngô Tịnh Hán, giữa còn có bốn vị tiểu thư. Chắc hẳn Lý tiên sinh cũng đã nói qua với thầy rồi, thầy sẽ dạy học cho nhị thiếu gia." Nói tới đây, quản gia hơi tạm dừng một lúc, bước chân cũng chậm một nhịp, thoáng nhìn Lộc Hàm một cái, tựa hồ đang do dự có nên nói tiếp lời phía dưới hay không, có điều cuối cùng đáp án hiển nhiên là có "Thầy Lộc, tôi vốn không nên lắm miệng nhưng...... về nhị thiếu gia, có chuyện muốn nhắc thầy trước một tiếng."

(*) Bạn vong niên: bạn bè thân thiết mà không câu nệ tuổi tác.

Trong lòng Lộc Hàm thoáng khẩn trương, cũng cùng chậm lại bước chân, nhìn quản gia đợi đối phương nói tiếp.

"Chẳng là...... chỗ này của nhị thiếu gia......" Nâng ngón tay chỉ bên trái khuôn mặt mình, quản gia lại đè thấp âm lượng thêm một chút "Có một vết sẹo."

"Vết sẹo?"

"Vâng, vết sẹo này là điều cấm kỵ của cậu ấy, chút nữa Thầy Lộc gặp nhị thiếu gia nhớ rõ đừng nhìn chằm chằm vào nó. Nhị thiếu gia bình thường là người sáng sủa hiểu chuyện, nhưng chỉ riêng vết sẹo này thì tuyệt đối tối kị."

"Tôi nhất định chú ý, cám ơn quản gia Tôn đã nhắc nhở." Lộc Hàm nhanh chóng gật đầu đáp ứng, trong lòng tự nhủ bản thân chớ phỏng đoán lung tung.

Chẳng qua, may mắn không phải chuyện gì quá mức nghiêm trọng, vết sẹo mà thôi, không nhìn tới là được, mình chỉ tới dạy học chứ cũng không phải bác sĩ, huống chi thân ở loại gia đình thế này, cấp bậc lễ nghĩa phải dè chừng hơn gấp năm gấp mười lần cũng là điều đương nhiên.

Chỉ có điều nên nói là đáng tiếc sao? Những điều Lộc Hàm nghĩ trước khi nhìn thấy cậu hai của Ngô gia đã hoàn toàn biến đổi khi ngẫu nhiên gặp gỡ một người khác, tất cả đều như trúng tà vậy, phảng phất tựa như giọt nước rớt rơi trong nắng, chỉ vài giây ngắn ngủi liền tiêu thất không còn vết tích.

Một chuỗi tiếng còi ô tô từ ngoài cửa truyền đến, theo sát đó là tiếng người gác cổng lấy lòng tiếp đón. Lộc Hàm theo bản năng quay đầu nhìn, chỉ thấy từ ngoài tường đá lấp lánh, một bóng dáng cao lớn đang tiến vào.

Bên trong chiếc áo khoác da rộng mở là một thân âu phục màu đen phẳng phiu, khi cởi mũ dạ xuống mái tóc đen ngắn được vuốt keo gọn gàng cũng không hề có dấu hiệu bị rối, đường cằm nam tính cường tráng, cặp mắt mảnh dài lạnh lùng, khóe miệng hơi hơi rũ xuống, dù cho khi mở miệng nói chuyện cũng không có chút tươi cười, ngược lại hai chân mày khe khẽ nhíu lại.

Người đàn ông đó ước chừng ba mươi mấy tuổi, dáng người cao ngất, anh tuấn bức người. Hắn vừa đi vừa hút thuốc, rồi sau đó tùy tay cởi áo da đang khoác hờ trên vai vung ra phía sau. Người gác cổng vội vàng tiến lên tiếp đón lấy, không dám có nửa giây ngập ngừng.

Quản gia vừa thấy người tới, tựa hồ nháy mắt quên mất sự tồn tại của Lộc Hàm, vội vàng đi tới khom người chào, thái độ nói chuyện cực kỳ cung kính: "Đại thiếu gia, cậu về rồi? Trên đường chắc vất vả lắm."

Người kia hút một hơi thuốc, phun ra làn khói mỏng manh, chỉ dùng chất giọng trầm thấp "Ừ" một tiếng liền theo hành lang bước nhanh vào bên trong.

Sau đó, ngay lúc thoáng qua người Lộc Hàm, người kia khẽ buông mắt, ánh mắt tựa như đang nhìn hoa cỏ mọc ven đường đảo qua người thầy giáo đang có chút bối rối không biết làm sao, cũng tại khoảnh khắc bốn mắt nhìn nhau, đôi con ngươi sắc bén như chim ưng hút lấy tầm mắt của anh.

2

Lộc Hàm chưa từng gặp qua người đàn ông nào như vậy.

Bất kể dung mạo hay khí chất đều không chứa một chút cảm giác nhu hòa nào.

Đó là một con người không có độ ấm......

Nhưng khi ấy anh lại không thể tưởng tượng được, chính mình sẽ ở thời gian ngắn ngủi như thế giống hệt như con mồi bị người đàn ông băng giá này vây bắt.

Một khắc bốn mắt nhìn nhau kia, trong lòng tựa như bị nắm giữ, dù cho lập tức vội vã chuyển dời tầm mắt, cung kính hơi hơi nghiêng người lễ độ cho đến khi người đàn ông kia không để ý đến anh nữa mà cất bước tránh ra, trong lòng vẫn là cảm giác tim đập thình thịch.

Mà loại tình huống này, không chỉ đơn giản cứ như vậy liền kết thúc.

Dưới sự chỉ dẫn của quản gia, anh đi tới phòng khách nhà chính. Ở đó, anh trông thấy Ngô nhị thiếu gia — học sinh của anh và còn có cả Ngô lão gia đang chậm rãi đi tới.

Ngô lão gia mặc một thân áo gấm màu đen, trên tay chống gậy dài làm từ gỗ đàn hương, bước chân có hơi chậm, nhìn qua thân thể của ông cũng không quá cường tráng nhưng nét mặt vẫn luôn biểu lộ ra vẻ uy nghiêm của chủ nhà, chậm rãi đi đến trước ghế mây ngồi xuống, ông nhìn về phía thiếu niên đứng cách đó không xa khẽ vẫy tay.

Thiếu niên dung mạo thanh tú nhanh chóng đi lên trước, đứng ở bên cạnh ông, thấp giọng kêu một tiếng "Cha."

"Ừ." Ông đáp lời, rồi sau đó nhìn Lộc Hàm trước mặt "Đây hẳn là Thầy Lộc?"

"Vâng là tôi, Ngô lão gia, chào ngài." Cung kính chào hỏi, khóe môi anh khẽ khách khí cười nhẹ "Là tổng biên Lý Kính Đình của nhật báo Thiên Giang giới thiệu tôi đến giúp thiếu gia học tập."

"Phải.... Kính Đình xem như là bạn vong niên của tôi." Cười khẽ, ông kéo tay con trai, vỗ vỗ mu bàn tay gầy gò của cậu "Thằng nhỏ Thiên Diểu này đầu óc cũng khá lắm nhưng nó chỉ đam mê mấy cái công thức toán học của người Tây, ngữ văn thì lại có phần đuối sức. Kính Đình nghe tôi nhắc tới chuyện này liền bảo cậu ta có đàn em rất có thành tựu trong văn học, lúc này mới tìm đến Thầy Lộc."

"Ngài quá khen." Anh cười lúng túng, vội xua tay "Tôi cũng chỉ là học được đôi chút thôi, không dám xưng hai chữ 'thành tựu'."

"Thầy Lộc chớ khiêm tốn, mấy bài viết đăng trên báo của thầy Kính Đình cũng đã cho tôi xem qua. Câu chữ quả thực vô cùng cứng cáp sắc bén, ngay cả mấy mẫu truyện ngắn thiên về cuộc sống thường ngày cũng không vô vị chút nào."

Được khích lệ không ngớt như vậy lại bị đôi mắt nhìn như ôn hòa kỳ thật có thể nhìn thấu kẻ khác kia đánh giá mình, Lộc Hàm càng thêm bối rối, nhất thời không có ngôn từ khiêm tốn nào để mà ứng đối.

Lúc này giải vây cho anh là nhị thiếu gia từ nãy đến giờ vẫn luôn ngoan ngoãn không nói một lời đứng ở bên cạnh Ngô lão gia. Thiếu niên thanh tú lấy lí do muốn trao đổi riêng với Thầy Lộc, bằng không cha sẽ mãi lải nhải dong dài, cậu vội cứu Lộc Hàm khỏi hoàn cảnh xấu hổ. Nhị thiếu gia mang theo Lộc Hàm đã hơi hơi ướt mồ hôi sau lưng, rời khỏi nhà chính đến phòng sách ở dãy nhà sau.

Người hầu bưng trà đến lại xoay người rời đi, trong phòng giờ chỉ còn hai người. Lộc Hàm và đối phương coi như hòa hợp thoải mái mà trò chuyện, sau đó cực lực tránh nhìn đến vết sẹo trên mặt kia.

Vết sẹo lộ ra rất rõ ràng, nhất là khi xuất hiện trên gương mặt trắng nõn của thiếu niên. Lộc Hàm buộc bản thân không suy đoán nguyên nhân gây ra vết sẹo, mà là dồn lực chú ý tập trung vào công việc, nên làm sao để khiến vị nhị thiếu gia quyền quý này cải thiện được thành tích học tập.Hàn huyên ước chừng mười lăm phút, Lộc Hàm chấm dứt đề tài. Lần đầu tiên tới gặp mặt không nên ở lại quá lâu, nắm sơ qua thứ hạng của đối phương cũng như đại khái tính tình cũng là đủ rồi. Vì thế, anh tìm thời cơ thích hợp đưa ra đề nghị trở về trước để chuẩn bị chương trình học.

"Thầy định đi luôn sao?" Nhị thiếu gia nhìn qua đồng hồ được chế tạo thủ công phức tạp trên bàn thủy tinh bên cạnh, gương mặt ghi rõ vẻ quyến luyến "Thầy Lộc, ít nhất ở lại ăn bữa cơm đã."

"Sao có thể được." Bất đắc dĩ mỉm cười, Lộc Hàm đứng lên, khe khẽ đẩy kính mắt "Nào có ai lần đầu tiên đến thăm liền quấy rầy lâu như vậy."

"Không quấy rầy mà, chỉ là thêm một bộ bát đũa thôi."

"Nhị thiếu gia đối xử với mọi người khoan hậu tự nhiên sẽ không cảm giác phiền hà, nhưng đối với thầy thì thật sự mất thể diện người đọc sách lắm." Vừa cười lắc đầu vừa thầm mặc niệm trong lòng, trăm ngàn đừng tiến thêm một bước giữ lại nữa, Lộc Hàm xách cặp ngày thường vẫn mang theo lên lớp, làm ra tư thái dù có thế nào cũng nên đi về.

Thiếu niên ảo não thất vọng, có điều vẫn sáng sủa tự tìm đường ra cho mình. "Thế thì chuyện ăn cơm để lần sau vậy, giờ để em tiễn thầy ra cổng."

"Không cần đâu, tự thầy đi được rồi." Lộc Hàm muốn từ chối nhưng ai ngờ đối phương lại thò tay kéo tay áo anh, đồng thời dùng tay kia chỉ ra hướng cửa.

"Đi thôi, cứ để em tiễn thầy, không phải sợ thầy lạc đường trong nhà đâu, chủ yếu là nếu em không tiễn tới cửa, cha mà biết nhất định sẽ mắng chết em, nói em không biết tôn sư trọng đạo, gỗ mục không thể đục nên hình ~~"

Nhìn dáng vẻ đối phương lắc lư cái đầu giả cách nói chuyện của mấy ông già, Lộc Hàm thiếu chút nữa cười ra tiếng. Anh cảm giác mình khá thích vị nhị thiếu gia sáng sủa hoạt bát này, bắt đầu nhịn không được tưởng tượng ra khung cảnh thoải mái vui vẻ ngày sau khi phụ đạo cho cậu nhóc. Vốn ai mà không thích trò chuyện với người sáng sủa cơ chứ, không có ngang ngược lỗ mãng, không tỏ vẻ kẻ có tiền không coi ai ra gì, có thể giáo dục ra đứa trẻ như vậy, phải nói Ngô lão gia coi như đã cực kỳ để tâm.

"Đúng rồi, nhị thiếu gia, có câu này không biết thầy có thể hỏi không?" Lộc Hàm ra khỏi phòng sách, cùng thiếu niên sóng vai dọc theo hành lang hướng về dãy nhà trước.

"Thầy cứ hỏi."

"Thầy nghe quản gia nói nhị thiếu gia tên là 'Bằng', nhưng lúc nãy lão gia gọi không phải tên này, đây là vì sao?"

"À, cái này sao ~" Tựa hồ là thở phào cực kỳ nhẹ nhõm, vừa rồi trong mắt thiếu niên cất giấu đầy vẻ lo lắng, giống như sợ đối phương sẽ hỏi vấn đề gì đó không dễ trả lời, lại cười xán lạn nói tiếp "Em tên là Ngô Tịnh Hán, nhưng bởi vì ngày sinh của em trong Ngũ Hành thiếu thủy nên cha liền mời tiên sinh đoán chữ lấy cho em cái tên 'Thiên Diểu' này. Chỉ có ở nhà mới gọi em thế, bên ngoài đều gọi tên em hoặc là 'Nhị thiếu gia' hay 'Hán thiếu gia' gì đó. Thực ra, em rất thích cái tên 'Thiên Diểu', Thầy Lộc, về sau thầy cũng gọi em như vậy được không?"

"Việc này......"

"Quyết định như vậy nha~" Cao hứng phấn chấn giống như nhóc bướng bỉnh cứng rắn đòi kẹo trong tay người lớn vậy, cứ thế trực tiếp quyết định phương thức xưng hô cho người khác, Ngô Tịnh Hán chỉ cái cổng mặt trăng(*) bên kia sân "Thầy Lộc, đi qua đó là có thể thông đến hoa viên, lần sau thầy tới em sẽ dẫn thầy đi xem, trong hoa viên có nhà kính ấm áp, có người tặng cha em mấy giống cây miền Bắc, khi nở hoa đẹp lắm."

"Ừ, nếu không quấy rầy vậy lần sau thầy sẽ xem." Hiện tại cảm giác bên cạnh mình xác thực là một thằng nhóc mới lớn, Lộc Hàm gật đầu vui vẻ đáp ứng.

Sau đó, trước khi Ngô Tịnh Hán kịp nói câu 'Sao lại phiền được' ra khỏi miệng, trước khi tươi cười của Lộc Hàm còn chưa tiêu tán, trong tầm mắt nhìn về phía cổng mặt trăng của hai người, một dáng hình cao lớn đột nhiên xuất hiện.

Là người đàn ông toàn thân âu phục màu đen.

Lập tức sửng sốt, cũng không chỉ mình Lộc Hàm. Mà còn có Ngô Tịnh Hán.

Tay cậu vội vã rút về, vừa rồi thiếu niên còn đang nói cười nháy mắt hệt như biến thành người khác, biểu tình lập tức ủ dột hơn rất nhiều. Cậu đứng tại chỗ hai tay buông thõng hai bên, hơi hơi cúi đầu, khẽ chào người kia một tiếng "Anh cả".

Ngay cả ngữ điệu cũng thay đổi......

Nếu là người hầu thấy đại thiếu gia thì kinh sợ, cung kính cũng là chuyện bình thường, nhưng anh em ruột với nhau mà cũng câu nệ như vậy.....

Không phải rất kỳ quái sao?

Theo bản năng, Lộc Hàm cũng vội khẽ gật đầu tỏ ý chào hỏi với người đàn ông đối diện. Mà đối phương vẫn không nói một lời, không nhanh không chậm đi tới, đến trước mặt hai người mới dùng giọng nói vô cùng trầm thấp, giống như có thể áp đảo mọi người, hỏi một câu: "Thiên Diểu, đây là thầy giáo sẽ dạy ngữ văn cho em?"

"A... dạ, anh, đây là thầy Lộc Hàm, là do chú Kính Đình đề cử đến." Vội vàng giới thiệu, Ngô Tịnh Hán nâng tay giới thiệu cho Lộc Hàm người anh cả của mình "Thầy Lộc, đây là anh của em, Ngô Thế Huân."

"Đại thiếu gia, chào anh." Vẫn không dám ngẩng cao đầu, Lộc Hàm lúng túng chào hỏi người đối diện, cảm thấy còn xấu hổ hơn cả khi gặp mặt lúc vừa vào cửa.

Anh đợi đối phương lên tiếng, đợi một lát vẫn không nghe được lời nào, nhịn không được ngước mắt lên, lại đối diện với ánh nhìn xoáy sâu như đang đánh giá anh của người nọ. Trong lòng anh chợt bối rối, cái loại cảm giác bị nắm giữ một lần nữa ập tới, Lộc Hàm hơi chút hoảng loạn lại sợ nóng lòng tránh né sẽ nhận lấy sự khinh thường của đối phương. Do dự nhiều lần, dù lòng sắp sôi trào không xong nhưng ánh mắt anh vẫn duy trì trạng thái đối diện với người nọ như cũ.

"Sau khi tốt nghiệp Đại học Bắc Kinh tôi vẫn dạy ngữ văn ở trường trung học. Lần này là học trưởng Lý giới thiệu tôi tới đây chỉ dạy cho nhị thiếu gia chút kiến thức. Ngô lão gia đã có lòng coi trọng, tôi nhất định tận tâm tận lực."

"Giáo viên trung học?" Phát hiện đối phương dám đấu mắt với mình, người đàn ông cao lớn nheo mắt lại "Xin hỏi là trường trung học nào?"

"Ban đầu là trường công lập Đệ Tam, hiện tại là trường Hối Văn."

"Hối Văn sao....." Dường như rất có hứng trí mà nâng tay sờ sờ cằm, Ngô Thế Huân không tiếp tục dò hỏi Lộc Hàm, ngược lại nhìn về phía Ngô Tịnh Hán thấp hơn hắn không ít, tay thò qua, sờ lên vết sẹo mà ông quản gia dặn dò trăm triệu lần không được nhìn cũng không được đả động tới "Thiên Diểu, hai ngày nay trời nổi gió, nơi này còn đau không?"

Ngô Tịnh Hán chấn động toàn thân nhưng dẫu muốn trốn cũng không dám trốn, chỉ thấp giọng đáp hai chữ "Em ổn" liền không nói thêm gì nữa.

Lộc Hàm thấy khóe miệng Ngô Thế Huân khơi mào một nụ cười nhẹ không rõ nghĩa rồi sau đó thanh âm tràn ngập cảm giác áp bách liền tiến vào lỗ tai anh "Không còn sớm nữa, em đưa Thầy Lộc ra cổng đi, lát vào nhà chính có vài món đồ chơi mang từ Thiên Tân về, em chọn trước, còn lại thì cho đám Thục Ngưng."

"Vâng, cám ơn anh cả. Vậy em đi trước." Giống như rốt cuộc tìm được lí do đường hoàng để trốn, Ngô Tịnh Hán gật đầu với Ngô Thế Huân, sau đó nhẹ nhàng đẩy đẩy Lộc Hàm, ngay sau khi anh nói một câu "Tạm biệt", cậu liền mang theo vẻ hấp tấp lại không dám biểu hiện quá vội vàng, dẫn thầy giáo còn đang khó hiểu quan hệ giữa hai anh em sao lại khách sáo như thế về phía cổng lớn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com

Tags: #sl