4
Fedro từ trong gương toilet nhìn thấy bóng của Boss thì liền biết phiền phức đến rồi.
Hắn xoay người, thừa dịp Ngô Thế Huân còn chưa mở lời, liền mau chóng giải thích.
"Boss, ta cùng Lộc Hàm không hề có một chút quan hệ, thật sự."
Ngô Thế Huân mặt không hề cảm xúc mà nhìn Fedro một trận, khiến cho hắn đổ mồ hôi lạnh.
"Tại sao?"
Fedro bị câu hỏi không đầu không đuôi làm cho đầu óc có chút mơ hồ, có điều chỉ cần liên tưởng đến quan hệ của Lộc Hàm cùng Boss, hắn cũng có thể đoán ra đại khái.
"Boss, có lẽ, ngươi nên thử tìm hiểu Lộc Hàm một chút."
Đại khái, ngươi là thích anh ta đi.
Có điều câu nói này, coi như cho Fedro một trăm lá gan, hắn cũng không dám nói ra khỏi miệng.
"Boss hiểu chứ?"
"Ừm..." Nhìn Boss tựa hồ rơi vào trầm tư, Fedro mau mau cáo từ lách người mà chạy.
Dã thú một khi đã rơi vào ái tình, thì những người xung quanh không nên lại gần vẫn là thượng sách.
Ngô Thế Huân trở lại thư phòng, lập tức gọi Sutherland đem báo cáo điều tra liên quan tới Lộc Hàm mang đến.
Từng tờ từng tờ - lật lên cuộc đời người đàn ông kia, Ngô Thế Huân càng xem càng nổi nóng.
"Giữa anh ta với Hứa Ngôn Tịch đã xảy ra chuyện gì?" Đem xấp tài liệu dày đặc vứt trên bàn, hắn bỗng nhiên không còn tâm tình tiếp tục xem nữa.
"Chủ nhân ngài cần biết, Lộc Hàm đã từng là lão đại Hồng Kông, vốn cùng Lôi Khiếu - đệ đệ cùng mẹ khác cha tranh cướp địa bàn đại lục Trung Quốc thất bại, nên mới chạy trốn tới nước Mỹ."
"Hứa Ngôn Tịch chính là người của Lôi Khiếu. Hắn lợi dụng Lộc Hàm yêu thương hắn, ẩn núp cạnh anh ta mà trợ giúp Lôi Khiếu. Cuối cùng bởi vì sự phản bội của người này, Lộc Hàm mới thất bại."
"Tại sao Lộc Hàm không giết hắn?"
Sutherland cười cười: "Chủ nhân, nếu như không ngại, ta cũng muốn hỏi ngài một vấn đề."
"Lộc Hàm cũng là ba lần bốn lượt làm ngài tức giận, vậy tại sao ngài không giết anh ta?"
Nghe xong, Ngô Thế Huân dùng ánh mắt kỳ quái nhìn tổng quản.
"Hiện tại không cần phải để ý quá khứ Lộc Hàm, nếu như chủ nhân muốn anh ta để ý ngài nhiều một chút, thì ngài nên tôn trọng anh ta."
"Ta không rõ phải thế nào mới gọi là tôn trọng anh ta." Trong từ điển của Ngô Thế Huân, ngoại trừ mạnh mẽ cướp đoạt, thật sự không có từ "tôn trọng".
Sutherland có chút lúng túng ho khan: "Vậy thế này, nếu như chủ nhân muốn làm gì, trước tiên nên hỏi anh ta có đồng ý không, như vậy sẽ tốt hơn rất nhiều."
"Thật sự?" Ngô Thế Huân đối với lời khuyên của tổng quản vẫn ôm hoài nghi.
"Thật sự."
Nở nụ cười ấm áp, nhìn thủ lĩnh thiên tài của gia tộc Willis, lão tổng quản cảm giác như nhìn đứa con của mình vậy.
Vừa ra khỏi thư phòng, Ngô Thế Huân liền nhận được một phần chi lễ bất ngờ.
Fedro cùng Lộc Hàm hẹn buổi trưa đi bơi, có điều bởi vì sự việc phát sinh ở sân bắn lúc sáng sớm làm Fedro bỏ đi ý định ấy, hắn cũng không có ngốc mà dám cùng Boss tranh cướp tình nhân.
Fedro đánh bạo nói thân thể mình không khỏe, thỉnh cầu Ngô Thế Huân thay thế hắn đến điểm hẹn.
Đối với chuyện này hắn hiển nhiên đặt cược đúng chỗ, Ngô Thế Huân vừa vặn thiếu hụt cớ đi gặp Lộc Hàm - mới sáng sớm hôm nay bị hắn đánh một quyền, liền vui vẻ đáp ứng.
Lúc hắn đi tới bên cạnh hồ bơi thì Lộc Hàm đã ở bên trong vùng vẫy.
Dưới đáy nước Lộc Hàm mơ hồ cảm giác được trên bờ có người tới gần, còn tưởng là Fedro, liền đột nhiên ló đầu ra túm lấy chân người phía trên kéo xuống nước.
Ngô Thế Huân không ngờ tới anh sẽ lớn mật như thế, không đề phòng liền bị kéo xuống nước.
Thời điểm hắn chìm xuống, rốt cuộc Lộc Hàm mới nhìn rõ người kia là ai.
Anh kinh ngạc buông tay ra, nhưng thân thể lại bị Ngô Thế Huân ôm chặt.
Ở bên trong nước không cách nào nói chuyện, đã qua lúc lâu không có ngoi lên để thở, Lộc Hàm bắt đầu khó chịu, nhưng Ngô Thế Huân vẫn không chịu buông tay.
Hai người ở bên trong nước dây dưa một trận, Ngô Thế Huân cũng phát hiện anh thật là có chút không chống đỡ nổi, mới vội vàng đem người nổi lên trên mặt nước.
Thật vất vả hô hấp lại, Lộc Hàm ho một trận, rồi mới ngẩng đầu nhìn hắn: "Sao ngươi lại ở đây?"
Anh vì người này xuất hiện ở hồ bơi cảm thấy có chút kỳ quái.
"Fedro có việc không đến được." Ngô Thế Huân vừa nói, vừa đem áo ướt đẫm trên người kéo ra.
"Ngươi không mặc gì?" Lộc Hàm có chút kinh ngạc, nhìn thân thể trần truồng của đối phương.
"Có gì không đúng sao?" Trong nhà mình lõa thể, hắn không cảm thấy có gì không đúng.
Nghĩ đến tác phong cởi mở của nước Mỹ, Lộc Hàm nghẹn lời, lập tức dời tầm mắt định leo lên bờ. Anh không có hứng thú cùng Ngô Thế Huân có quá nhiều tiếp xúc.
Chưa kịp lên bờ, cánh tay anh đã bị giữ chặt.
Quay đầu lại, Ngô Thế Huân đứng ngay phía sau.
Ánh đèn xuyên thấu qua nước phản xạ trên khuôn mặt Ngô Thế Huân, chiếu rọi ra từng đường ánh sáng trong trẻo, mái tóc dài trên ngực vừa mới thấm nước, từng sợi một tản ra. Từng giọt thủy châu óng ánh trượt qua gò má, có vài giọt men theo khóe môi khẽ nhếch.
Ánh mắt Ngô Thế Huân thường ngày tràn ngập nguy hiểm cùng cảnh giác, mà lúc này nhìn Lộc Hàm lại cực kỳ nhu hòa, hai con ngươi màu ngọc lục bảo tỏa ra ánh sáng lộng lẫy.
Lộc Hàm bỗng nhiên ý thức được, người trước mắt này, ngoại trừ thân phận bối cảnh doạ người, kỳ thực so với mình còn nhỏ hơn vài tuổi.
Mà vẻ bề ngoài dễ dàng làm người ta có cái nhìn khác, hẳn trước kia đã mang đến cho Ngô Thế Huân không ít phiền phức, cũng khó trách sẽ tạo nên tính tình lạnh nhạt xa cách của hắn.
Lộc Hàm đối diện với Ngô Thế Huân đang ngẩn ra, Ngô Thế Huân bỗng nhiên kề sát lại, khí tức ấm áp thổi bên cổ anh.
"Hàm, ta muốn hôn ngươi, có thể không?"Lộc Hàm kinh ngạc, trừng lớn hai mắt: "Ngươi đang hỏi ý kiến ta ư?"
Ngô Thế Huân không trả lời, dùng ngón tay cái khẽ ma sát lên môi anh.
"Nếu ta nói không được thì sao?" Lộc Hàm buồn cười hỏi ngược lại.
Ngô Thế Huân nhíu nhíu mày.
Mới vừa rồi Sutherland đã nói, tốt nhất trước khi làm gì nên hỏi Lộc Hàm có nguyện ý hay không, thế nhưng Sutherland chưa nói cho hắn biết, nếu như Lộc Hàm không đồng ý thì nên làm gì.
"Nếu ngươi nói không muốn, ta vẫn sẽ hôn ngươi." Hắn nói xong, liền đem môi kề sát môi Lộc Hàm.
Không giống với dĩ vãng điên cuồng xâm lược, hắn nhẹ nhàng mút lấy môi Lộc Hàm, dùng đầu lưỡi một lần lại một lần - lướt qua hàm răng vẫn đang đóng chặt của đối phương.
Lộc Hàm cố ý không phối hợp, muốn xem dáng dấp người này tức đến nổ phổi.
Ngô Thế Huân ở phương diện này xác thực rất thiếu kiên trì, mấy lần không được đáp lại, hắn tựa như chơi xấu lẩm bẩm: "Ta muốn đi vào."
Lộc Hàm thở dài, lúc này mới hé miệng ra.
Đầu lưỡi Ngô Thế Huân lập tức xâm nhập vào miệng Lộc Hàm, hai tay chăm chú giữ đầu đối phương, để anh hoàn toàn không có cách nào lảng tránh nụ hôn của mình.
Cảm giác được ngón tay của hắn từ lưng mình di chuyển, lướt qua phần eo thon, chậm rãi mò xuống dưới, Lộc Hàm lập tức ngăn cản động tác của hắn.
"Nếu như ngươi còn muốn hỏi ý kiến ta, hôm nay ta thật sự không muốn làm." Ngữ khí rất nghiêm túc, nhưng anh cũng không biết lời từ chối có tác dụng với nam nhân này không.
Ngô Thế Huân yên lặng nhìn anh, không lên tiếng, mấy chục giây sau liền xoay người lên bờ.
Cầm lấy áo tắm sạch sẽ mặc vào, bị cự tuyệt, Ngô Thế Huân không quay đầu lại, liền ly khai bể bơi.
Sau đó, tất cả mọi người đều cảm nhận được chủ nhân đang tức giận.
Bảo tiêu đổi trạm gác sai người, cơm nước không hợp khẩu vị, quần áo là (ủi) không đủ phẳng...
Hết thảy chuyện vặt vãnh mà thường ngày Ngô Thế Huân không quản, cũng làm cho hắn nổi trận lôi đình, ăn cơm được một nửa liền vứt dao nĩa tiến vào trong thư phòng không ra.
Đám người ở nhà chính kêu khổ thấu trời, lúc xế chiều Fedro vẻ mặt căng thẳng đi hỏi Lộc Hàm rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Lộc Hàm nhún nhún vai, không có trả lời vấn đề của hắn.
Fedro hai tay tạo thành chữ thập, năn nỉ nói: "Bất luận làm sao, xin nhờ ngươi, nếu không chúng ta đều không có cách nào làm việc."
Cái nhìn ai oán của mọi người làm Lộc Hàm toàn thân đều nổi da gà, thật không có cách nào, anh không thể làm gì khác hơn là gõ cửa thư phòng.
"Ai?"
Giọng nói nam nhân rõ ràng mang theo khó chịu từ sau cửa truyền đến, Lộc Hàm phỏng chừng hắn đang bất mãn.
"Là ta."
Nghe được âm thanh Lộc Hàm, Ngô Thế Huân lập tức đứng dậy mở cửa.
"Ngươi không phải không muốn cho ta làm sao? Tới nơi này làm gì?"
Lộc Hàm đối với Ngô Thế Huân "thẳng thắn chính trực" mà cảm thấy đau đầu: "Ngoại trừ việc làm tình, ngươi không thể nghĩ tới những chuyện khác sao?"
"Ta còn có thể nghĩ tới chuyện gì khác, ta hiện tại duy nhất nghĩ tới, chính là muốn tiến vào bên trong cơ thể ngươi."
Cảm thấy cái đề tài này không thể tiếp tục nữa, Lộc Hàm liếc nhìn hắn vẫn cột tóc, phát hiện tựa hồ còn có chút ướt nhẹp: "Ngươi từ hồ bơi lên còn chưa tắm rửa?"
"Không có tâm tình." Thuận miệng trả lời một câu, Ngô Thế Huân ngồi trở lại trên ghế làm việc, mở ra hồ sơ trên bàn.
Nhưng Lộc Hàm không mắc bẫy, đem hắn kéo lên: "Đi theo ta."
Bị anh lôi kéo vào phòng ngủ, Ngô Thế Huân còn tưởng Lộc Hàm hồi tâm chuyển ý, sau khi cửa đóng lại, lập tức đem anh ấn ở trên cửa mà hôn.
Dùng tay đem môi nam nhân ngăn lại, Lộc Hàm ra dáng chủ nhà: "Ngươi động dục còn chưa đủ sao, mau theo ta vào phòng tắm."
Ngô Thế Huân hiếm thấy nghe lời mà tiến vào bồn tắm lớn có hệ thống massage, Lộc Hàm đổ một chút dầu gội đầu ra tay, gội đầu cho hắn.
Được người nhẹ nhàng xoa đầu, Ngô Thế Huân tuy không nói gì, nhưng nét mặt cứng ngắc lập tức nhu hòa đi mấy phần.
Chẳng biết vì sao, Lộc Hàm đột nhiên cảm giác nam nhân này vốn là ông trùm khét tiếng của nước Mỹ cứ như chưa trưởng thành, hơn nữa còn thích làm nũng như một đứa trẻ.
"Tại sao lại chán ghét người khác chạm vào ngươi?" Rốt cuộc anh đem nghi vấn trong lòng hỏi ra.
Ngô Thế Huân im lặng một lúc mới mở miệng.
"Người đàn bà sinh ra ta, là gái bán hoa người Nga."
"Ân?" Không biết Ngô Thế Huân vì sao phải nhắc tới mẹ của hắn, Lộc Hàm hồi lâu không phản ứng lại.
"Trước bảy tuổi, cái người được gọi là cha còn chưa biết đến sự tồn tại của ta, ta sống cùng bà ta."
"Có những người đàn ông theo bà ấy về nhà, có không ít kẻ đối với ta hứng thú. Từ lúc ấy, ta liền bắt đầu chán ghét người khác chạm vào."
Ngô Thế Huân bỗng nhiên xoay người lại nhìn Lộc Hàm, sau đó dùng giọng điệu rất nghiêm túc nói: "Có điều, ta không chán ghét ngươi đụng chạm."
undefined
Lộc Hàm không ngờ hắn bỗng nhiên chuyển đề tài, không cẩn thận làm bọt trên tay dây vào mắt hắn. Ngô Thế Huân lập tức nhắm mắt lại, nhưng vẫn bị dính không ít, nước mắt lập tức chảy ra.
"Mau dùng nước rửa."
Lộc Hàm mở vòi hoa sen rửa đi bọt trắng xung quanh mắt hắn. Thời điểm Ngô Thế Huân lần nữa mở mắt ra, anh phảng phất như bị chìm vào một đôi mắt xanh sẫm tựa bảo thạch dưới đáy hồ.
Đầu óc Lộc Hàm trống rỗng, bất tri bất giác mà nhẹ nhàng hôn lên.
Trên môi truyền đến xúc cảm mềm mại, ấm áp. Ngô Thế Huân đối với Lộc Hàm đột nhiên "ôm ấp nhớ nhung" mà cảm thấy kinh ngạc.
Lộc Hàm hôn Ngô Thế Huân một hồi, đối phương thế nhưng không phản ứng chút nào, anh bỗng phát hiện chính mình thất thố, lập tức muốn tránh ra.Nhưng phản ứng của anh sao có thể nhanh hơn Ngô Thế Huân? Chưa kịp lui về phía sau nửa bước, anh liền bị hắn mạnh mẽ kéo vào bồn tắm rộng lớn.
"Này, ngươi..."
"Gọi tên của ta."
Lộc Hàm cả người ướt nhẹp nhìn Ngô Thế Huân có chút điên cuồng, vẫn không có mở miệng.
Hắn dùng hai tay nâng mặt Lộc Hàm lên: "Phía đông là hướng mặt trời mọc, còn Hàm - ngươi như là mặt trời của ta..."
"Nếu ngươi đồng ý cho ta ra vào nhà chính tự do, ta có thể đáp ứng yêu cầu của ngươi."
"Ngươi muốn chạy trốn?" Ánh mắt Ngô Thế Huân bỗng trở nên nguy hiểm.
"Không, ta đáp ứng ngươi, tuyệt đối không chạy trốn."
"Được." Ngô Thế Huân không chút do dự mà đáp ứng: "Nhớ kỹ đừng bao giờ có ý định phản bội ta."
Đạt thành giao dịch, Lộc Hàm nâng khóe môi, thấp giọng hô loạn tên của hắn.
Ngô Thế Huân xưa nay chưa từng có kích động như thế, từ khi diệt hết kẻ địch mà ngồi lên vị trí Boss của gia tộc Willis, hắn cũng chưa từng có cái cảm giác này. Cả tâm hồn như bị âm thanh của người kia lấp kín, tế bào toàn thân đều sung sướng muốn reo lên.
Ngón tay Lộc Hàm xuyên qua mái tóc dài màu vàng óng nhàn nhạt, anh ân cần múc một chút nước xối cho sạch hết bọt trắng còn lại.
Ngô Thế Huân bỗng nắm lấy tay Lộc Hàm, kéo anh về phía mình.
Lộc Hàm theo bản năng dùng tay chống đỡ thân thể, nhưng gáy lại bị nam nhân giữ chặt, đôi môi liền bị đoạt đi.
Trải qua khoảng thời gian rèn luyện, kỹ xảo hôn của Ngô Thế Huân tiến bộ thần tốc, lưỡi dò tìm khắp mọi ngõ ngách trong khoang miệng Lộc Hàm.
Hơi thở nóng bỏng lan truyền lẫn nhau. Khuôn mặt thiên sứ của Ngô Thế Huân ở trước mắt phóng to, Lộc Hàm hơi mở mắt, liền nhìn thấy vẻ mặt say mê của nam nhân.
"Ân, đủ rồi, tiếp tục chơi nữa liền phát hỏa..."
Anh còn chưa nói hết, liền cảm giác thân thể nhẹ bẫng, trong nháy mắt cả người bị xoay ngược lại, bị cầm cố ở trong góc bồn tắm. Từng giọt nước theo sợi tóc chảy xuống, có thể nghe rõ từng tiếng tí tách nhỏ vang lên trong không gian yên tĩnh.
Đem môi gần kề bên tai Lộc Hàm, âm thanh Ngô Thế Huân khàn khàn, lại tràn ngập bá đạo: "Ta muốn ngươi, không cho từ chối."
Tay Lộc Hàm theo phần lưng uốn lượn của Ngô Thế Huân mà xoa xoa, nhẹ nhàng chạm vành tai hắn, ngón cái cùng ngón trỏ xoa bóp theo quy luật, anh nhẹ giọng bất đắc dĩ nói: "Ngươi tốt nhất nhẹ chút cho ta."
Nghe được câu nói này, Ngô Thế Huân tuy rằng hiếm thấy - hơi hơi nghe lời anh, nhưng sự thật thì hoàn toàn ngược lại.
Quần áo Lộc Hàm hầu như là ở giây tiếp theo liền bị xé rách, khác biệt với người da trắng, da dẻ mạch sắc mang theo ánh mặt trời thấm chút nước, như có như không - tỏa ra một loại mùi vị mê hoặc.
Lộc Hàm dựa lưng vào thành bồn, đem hai tay khoát lên trên thành, hô hấp có chút gấp gáp, cơ bắp hoàn mỹ trên lồng ngực phập phồng lên xuống.
Ngô Thế Huân phát hiện hạ thân đã trướng đến phát đau, như sắp nổ tung. Nhưng hắn vẫn cứ nắm lấy bàn tay Lộc Hàm, nằm sấp trên người anh, đem môi kề sát ở trên mu bàn tay anh.
Hai thân thể khác màu da ở trong bồn tắm điên cuồng quấn quýt, mặt nước theo động tác thân thể hai người mà không ngừng lan ra từng làn sóng to nhỏ.
Mượn sức nước, Ngô Thế Huân dễ dàng đem thân thể Lộc Hàm nâng lên, cố định cái mông lại, đem chính mình hoàn toàn chôn vào trong cơ thể nóng rực kia.
Thân thể bị nước ấm áp bao trùm, lại có một con cự thú nóng bỏng trong cơ thể tàn phá, hưng phấn theo nhiệt độ bốc hơi mà nhanh chóng truyền tống về não bộ, trước mắt Lộc Hàm như có từng chùm ánh sáng trắng nổ tung, huyền ảo lộng lẫy.
Đem bạch trọc bắn vào trong cơ thể Lộc Hàm, tính khí Ngô Thế Huân có chút mềm nhũn lui ra, chất lỏng màu trắng đục lập tức theo động tác của hắn tràn vào trong nước.
Lộc Hàm bụng không tự chủ hơi co giật, tựa hồ là phải đem dị vật trong cơ thể đẩy ra.
Ngô Thế Huân đem Lộc Hàm đang nhắm chặt hai mắt thở dốc mà ôm trong lồng ngực, bàn tay từng chút từng chút - mô phỏng theo động tác vừa nãy của anh, nhẹ nhàng xoa xoa lưng anh.
Lộc Hàm đem cằm tựa lên vai Ngô Thế Huân, đối với động tác rõ ràng lấy lòng của nam nhân mà cảm thấy buồn cười.
Nếu để cho đối thủ trên bàn đàm phán nhìn thấy Boss gia tộc Willis dĩ nhiên cũng có lúc làm ra chuyện như này, đại khái đều sẽ trợn mắt há mồm đi.
Dưới thân, đặc biệt là phần eo bủn rủn đến lợi hại, như thế nào đi nữa anh cũng hơn Ngô Thế Huân mấy tuổi, tuy rằng nói năm tháng không tha người nào nhưng dùng những lời như vậy hình dung Lộc Hàm thì tựa hồ có hơi không thỏa đáng. Ở phương diện thể năng, thực sự anh không cách nào cùng Ngô Thế Huân tuổi trẻ tráng niên mà so được. Huống chi Ngô Thế Huân sinh hoạt thường ngày cấm dục khiến hắn ở phương diện này như mở cửa ngăn hồng thủy, đã để xảy ra thì không cách nào mà ngăn cản.
Ngâm mình trong nước ấm, Lộc Hàm có chút hỗn loạn, bỗng nhiên phát hiện mình được người ôm lên từ trong nước.
Đã có người hầu hạ, anh cũng lười cử động.
Cảm giác lưng dán lên chăn đơn mềm mại, ý thức Lộc Hàm hiếm hoi còn sót lại không nhiều, anh nghĩ: Rốt cuộc có thể nghỉ ngơi. Ai biết vừa nghĩ vậy, anh liền phát hiện đầu gối của mình bị người mở ra, một cái tay ở hạ thể của anh xoa nhẹ.
Giẫy giụa mở mí mắt nặng trĩu, liền nhìn thấy Ngô Thế Huân chen vào giữa hai chân của mình, đồng thời ba ngón tay đã đi vào bên trong hậu huyệt còn chưa kịp khép lại.
"Ngươi đừng tiếp tục, ách a..."
Chưa kịp nói xong, Ngô Thế Huân đã nhanh chóng rút ngón tay ra, tính khí đang dâng trào lần thứ hai đỉnh vào trong cơ thể anh.
"Ngươi còn chưa xong a..."
Không phóng đãng như trong phòng tắm, thái độ Ngô Thế Huân khác thường, ở trong cơ thể Lộc Hàm chậm rãi mà sâu xa - đưa đẩy.
"Ngươi..." Mới phun ra một từ, môi anh liền bị bao trùm. Hết thảy thần kinh đều tập trung vào rung động trong cơ thể. Tốc độ xuyên xỏ rất rõ ràng so với trước còn muốn kéo dài tới sáng.
"... Ân a... Ngươi, ngươi có để cho người sống hay không?" Anh ngoài miệng oán giận, nhưng không thể không thừa nhận được ôn nhu đối xử thế này tựa như cơn gió xuân ấm áp, so với cướp đoạt thì được làm đến là thoải mái.
Rốt cuộc, Lộc Hàm cũng không biết Ngô Thế Huân ở trong cơ thể mình dằn vặt bao lâu, liền mơ mơ màng màng mà ngủ thiếp đi.
Sáng sớm, Sutherland nhẹ nhàng gõ cửa, lúc bước vào gian phòng ông chủ, liền thấy trong lòng Ngô Thế Huân, cùng với chăn nhung trắng như tuyết lộ ra một mái tóc màu đen.
Xưa nay không nghĩ tới có người có thể ở trong phòng chủ nhân qua đêm, lão tổng quản trợn to mắt, kinh ngạc vừa định thốt lên, lại bị một cái ánh mắt của Ngô Thế Huân ép xuống.
Tổng quản già đời Sutherland nhanh chóng khôi phục thái độ bình thường, đè thấp âm lượng, cung kính nói: "Ông chủ, đã tới giờ ăn sáng."
Ngô Thế Huân xuống giường, không hề để tâm thân thể mình trần truồng ở trước mặt tổng quản, trái lại rất tỉ mỉ mà đắp kín chăn cho Lộc Hàm, bảo đảm thân thể của anh sẽ không lộ ra mảy may, sau mới mặc áo choàng vào.
"Đừng làm ầm ĩ, để anh ta ngủ đủ giấc."
Ngô Thế Huân nói xong, đi vào phòng tắm.
"Đúng rồi, từ hôm nay trở đi, anh ta có thể tự do ra vào nhà chính."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com