01.
01.
[...]
Trong việc viết tiểu thuyết, chúng ta cần dùng từ ngữ một cách khắc chế. Kiểu, bạn cần phải có những thứ thật độc đáo, lạ lùng để thể hiện cái cá tính quái đản của bạn, làm người khác nhớ tới.
Nhưng mà, bạn cũng cần tiết chế nó, vì thực tế, dù cá tính đến đâu cũng nên có giới hạn, điểm dừng đó sẽ là yếu tố quyết định bạn là một cá thể riêng biệt, hay là một kẻ dị dạng lạc loài.
Olivine cắn cắn đuôi bút, nghĩ về những gì mình nên viết.
Đúng vậy, em là một y sĩ lang bạt khắp năm châu bốn bể, đi nhiều đến nỗi chẳng còn nhớ nổi mình đến từ đâu nữa. Nhưng bên cạnh việc cứ tất bật đuổi theo những chuyến đi dài đảo lộn ngày đêm, em còn cố gắng tìm cách cân bằng lại cảm xúc cho mình bằng cách viết lách.
Thế là một tiểu thuyết gia vô danh ra đời như thế đấy.
Hôm nay em cũng muốn viết gì đó, ầy, nhưng vấn đề là em đang cực kì rối rắm.
Việc tự nhiên trở thành nhân vật chính trong bí mật nghiêng trời lật đất của hoàng đế một nước nó không đơn giản và tầm thường tẹo nào, Olivine thừa nhận, bản thân đang cực kì hoảng loạn.
"Mặt em xanh xao lắm đấy, em nên soi gương." Lúc nói cái câu đấy, Quincy, vâng, chính là vị hoàng đế Olivine chỉ vừa mới quen hôm qua - đang nằm nghiêng người trên cái tháp quý phi lót lông thú, ngáp dài nhàn nhã đút nho cho người bạn chồn tuyết của mình.
Olivine đánh rơi cái bút trên tay.
"Em biết, ngài không cần phải nhắc. Nếu ngài là em lúc này, em thề là mặt ngài sẽ không chỉ xanh thôi đâu."
Hãy tưởng tượng một chút, bạn, được thái hậu mời vào cung điện để chữa bệnh (liêt dương- thái hậu bảo thế) cho hoàng đế, nhưng bằng một cái cách kì diệu (hay quái dị) nào đó, bạn trèo lên người hoàng đế và bị hoàng đế chơi cho tàn cả người- chờ một chút!
Olivine ngộ ra.
Thực tế những gì diễn ra với em hình như cũng là một phương pháp chưa bệnh? Ồ, hoàng đế lúc cưỡi trên người Olivine nhiệt tình lắm nha, người anh em vừa to, vừa dài, vừa khỏe, vừa dai sức, không hề liệt- ài, mà có khi là chưa từng bị liệt đâu, chẳng qua là hoàng đế cương không nổi với phụ nữ thôi, nên thành ra thái hậu hiểu lầm...
Mẹ ơi, trọng điểm trôi xa quá rồi, vấn đề bây giờ là, nếu thái hậu biết được đứa con trai vàng bạc mà bà ấy cưng như trứng mỏng, hết lòng kì vọng sẽ lấy vợ và sinh cho bà những đứa cháu trai cháu gái đáng yêu để kế thừa gia nghiệp - bây giờ lại được khám ra là chả có bệnh gì, chẳng qua là đồng tính luyến ái sương sương thôi hà...
Rồi, xong luôn, dễ có khi Olivine bị mang ra chém đầu thị chúng cũng không chừng.
Trèo lên người hoàng đế mà đòi có kết cục tốt à, từ cổ chí kim chưa từng có tiền lệ.
Olivine suy sụp tinh thần.
"Hoàng đế, em hỏi cái này với."
Quincy nhét quả nho xanh vào mồm Topper, hai má nó phồng lên như hai cái bóng. Rồi hắn nghểnh cổ, chớp mắt nhìn Olivine, chờ đợi.
"Có hai vấn đề em muốn hỏi."
Lông mày Quincy nhướng lên, mặt kiểu: Có gì nói mau, ông đây rất bận.
"Thứ nhất," Olivine cúi xuống nhặt cái bút mình đánh rơi, "Con chồn đó là chồn tuyết, vì sao nó lại có mặt ở đây?"
Xin lỗi, nhưng Olivine thực sự không thể không hỏi vấn đề này. Mạc Đô, vâng, cái quốc gia này nằm giữa sa mạc.
Một con chồn tuyết được nuôi giữa sa mạc, mà nhìn qua nó còn có vẻ cực kì khỏe mạnh là đằng khác...
Quincy xách cổ thú cưng của mình lên, trỏ vào nó: "Topper?"
Ài, hóa ra tên nó là Topper.
Quincy: "Nó là chồn tuyết hả?"
Khóe miệng Olivine giật một cái.
Quincy: "Chồn tuyết là con gì?"
Giờ đến cả khóe mắt Olivine cũng giật theo.
À, hóa ra vốn dĩ hoàng đế cũng không biết mình đang nuôi một động vật có vú chỉ sống ở vùng băng giá...
"Chồn tuyết là con mà ngài đang cầm đấy... em đã từng đến vài quốc gia ở bắc mỹ, chúng thường sinh sống trong những khu rừng có khí hậu lạnh."
Mạc Đô ở giữa sa mạc, tất nhiên rồi, ban ngày nơi này nóng chết m-
"Ồ." Quincy cũng không có vẻ gì là quá tiếp thu, thả Topper xuống, lại tiếp tục ngáp dài.
Olivine từ bỏ chủ đề cũ, đổi câu hỏi: "Được rồi, còn câu hỏi thứ hai... vì sao mắt ngài thâm quá vậy?"
Quincy nhìn Olivine, mí mắt như sắp sụp xuống đến nơi, rõ là bộ dạng buồn ngủ chết đi được.
Olivine: "..."
Hoàng đế Mạc Đô thiết triều vào lúc mặt trời lên tới đỉnh, tức là giữa trưa. Bây giờ là tám giờ sáng, Olivine đang trốn trong phòng Hoàng đế suy nghĩ về cuộc đời bế tắc của mình. Trong lúc thả hồn lung tung, em đột nhiên để ý đến quầng thâm mắt rất rõ ràng của Quincy. Theo lý mà nói, giờ thiết triều của Mạc Đô khá muộn, Quincy nhìn cũng không giống người bận rộn chính vụ đến mức thức khuya dậy sớm gì hết, thế thì vì lý do gì mà hắn lại cứ như thiếu ngủ lâu ngày vậy?
Chẳng lẽ-
"Ngài nghiện hả?"
"..."
Quả nho Quincy định đưa cho Topper giữa chừng rơi xuống đất cái bộp.
Olivine chớp mắt, hai người nhìn nhau.
"..."
Giới quý tộc Mạc Đô rất thịnh hành trào lưu hút cần sa trong những buổi thịnh yến xa hoa, cần sa được coi như là một chất kích thích để giải phóng tâm trí và tìm kiếm sự vui vẻ sâu thẳm, dù nó chỉ là cảm giác được thêu dệt nên trong những ảo tưởng vô thực, người ta vẫn thích và mê đắm hương vị của nó. Olivine là thầy thuốc, dĩ nhiên em hiểu nhiều về cần sa hơn so với những quý tộc coi nó như báu vật.
Loại cây đó có thể gây ra ảo giác kéo dài, chứng mất ngủ và nặng hơn là rối loạn tâm lý, hoang tưởng, suy giảm trí nhớ hay nhiều hệ quả nghiêm trọng khác.
Mà nhìn tình trạng quầng thâm của hoàng đến hiện tại thì cũng không khác mấy tên nghiện hút bao nhiêu...
"Tôi không..." Quincy còn đang định phủ nhận, Olivine đã cắt ngang: "Tuy hút cần sa đem lại khoái lạc tạm thời, nhưng dùng về lâu về dài sẽ có hại rất lớn cho sức khỏe. Em kiến nghị ngài nên thay đổi thói quen, thay thế nó bằng cái khác."
Quincy nhìn vẻ nhiệt tình bừng bừng sức sống trên gương mặt xinh đẹp của Olivine, ánh mắt em sáng như ngọc quý, sạch sẽ mà kiên định.
Hắn nhìn, cứ như thể đã bị thôi miên.
"Thay bằng cái gì?"
Olivine khoanh chân trên ghế, gõ gõ bút lên bàn mấy cái, có vẻ như đang suy nghĩ.
Sau một lúc, trước ánh mắt cá chết đầy mong chờ của Quincy, Olivine chốt hạ.
"Chịch đi."
"...?"
Quincy thấy đầu hơi váng.
Hắn suýt thì ngã từ trên ghế quý phi xuống.
Olivine không hề cảm thấy mình nói năng có gì không ổn, em giải thích: "Tình dục rất tốt cho sức khỏe tinh thần, đặc biệt là nam giới trong độ tuổi của ngài. Khoái cảm tình dục mang lại có thể thay thế hoàn toàn thuốc phiện, ngoài ra nó có thể khiến ngài có giấc ngủ sâu và ngon hơn, tinh thần sảng khoái nữa, tiện lợi còn tiết kiệm, rất hợp lý."
Quincy nghe xong, nửa ngày không nói được câu nào.
Olivine thì cứ ngồi khoanh chân cắn cắn bút, chốc lại viết mấy chữ, chốc lại ngẩng lên.
"Chịch ai?"
Một câu hỏi không đầu không đuôi. Olivine cũng chẳng để tâm lắm, đáp theo bản năng: "Em nè."
Quincy tí nữa thì cắn phải lưỡi.
Olivine thấy hoàng đế im lặng hơi lâu, bấy giờ mới ngẩng đầu lên, nhìn sang: "Không thì ngài còn muốn chịch ai, ngài có cương được với phụ nữ đâu... Đêm qua ngài sung sức với em thế mà, em đánh giá cao năng lực tình dục của ngài, em tình nguyện giúp ngài cai nghiện, miễn là thời gian em ở đây ngài bao em ăn ở, trả lương theo ngày là được, chúng ta thương lượng giá cả hợp lý đi."
"Em là y sĩ hay là kĩ nam?" Quincy không biết nên bày ra cái vẻ mặt gì bây giờ, thú thật là hắn đang rất hoang mang.
Olivien không tổn thương vì câu hỏi này của hoàng đế, em không có thủy tinh tâm như thế đâu, "Ngài nghĩ rằng em bán thân hả? Thế thì em nói cho ngài biết, cơ thể này chỉ có hoàng đế mới mua được, hàng giới hạn chất lượng cao, ngài mua không?"
Quincy mất luôn khả năng ngôn từ.
Olivine cong môi, nghiêng đầu lại, tóc mái xõa xuống che đi ánh sáng trong đôi mắt màu lục bảo.
"Giữ em lại để chữa bệnh, em có thể giúp ngài giấu chuyện này với thái hậu. Ngài hẳn là không muốn thái hậu biết ngày thích đàn ông nhỉ? Nếu không để ý đến cảm nhận của thái hậu, ngài đã tự nói ra từ lâu rồi, đâu có để bà ấy đi khắp nơi tìm người đến xem bệnh cho ngài làm gì chứ."
Olivine suy nghĩ kĩ rồi, em cảm thấy đây là một cuộc trao đổi có lời.
Quincy nhìn Olivine một lúc, sau đó đứng dậy.
Olivine còn chẳng kịp phản ứng cái gì cả, người đã bị hoàng đế bế bổng lên. Tương quan hình thể của em và hoàng đế chênh lệch quá lớn, sức lực cũng chẳng bằng, cứ thế mà bị hoàng đế bắt nạt không chống cự lại được tí ti nào.
Cánh tay Quincy quấn lấy cái eo nhỏ, cố định Olivine trên người mình. Olivine cũng rất biết cách phối hợp, tay chân vắt hết lên người hắn, ôm chặt còn hơn gấu koala.
"Không mua."
"Hả?"
Olivine ôm cổ Quincy, gương mặt của hai người gần trong gang tấc, em dường như có thể nghe được cả tiếng cơ ngực phập phồng và nhịp tim đều đặn của người đàn ông này.
"Ngài chê em à?" Olivine hơi bất mãn, dẩu môi lên.
"Không phải." Quincy chỉ đáp ngắn gọn hai chữ, sau đó đã sấn tới, ngậm lấy cái miệng nhỏ của Olivine.
Olivine than thở trong đầu, rối rắm đuổi theo nụ hôn cuồng nhiệt của hoàng đế, ngoan ngoãn đưa lưỡi ra cùng hắn dây dưa quấn quýt. Tiếng nước ướt át giao hòa hâm nóng bầu không khí, Topper ôm tai lon ton chạy ra ngoài, hai cái con người đang vồ vập lấy nhau kia đã hoàn toàn quên béng mất vẫn còn sự tồn tại của nó trong cái phòng này.
Môi lưỡi âu yếm, mềm mại và cuồng nhiệt, nóng bỏng và ngọt gắt, Olivine thấy đầu óc dần dần tê liệt, mơ hồ níu chặt áo Quincy.
Hoàng đế hôn rất dịu dạng và thành thục, cảm giác chỉ có phê hơn chứ không có phê nhất. Olivine từng chơi thuốc phiện rồi, cũng không sướng bằng cái này. Lúc rời ra khỏi nụ hôn thất điên bát đảo, Olivine thở dốc rũ mi nhìn sợi chỉ bạc nối dài giữa hai người, môi bị nghiền đến tê rần không khép lại nổi, lưỡi mềm đưa một nửa ra ngoài, cằm nhỏ nhầy nhụa nước bọt.
Quincy liếm láp xung quanh khóe môi Olivine, từ tốn và cẩn thận. Tiếng thở trầm thấp nặng nề quẹt qua gò má nóng hầm hập của Olivine, làm trái tim trong lồng em ngực đập đứt cả phanh.
"Không chê em." Quincy tiếp tục chủ đề ban nãy. "Không mua, em không phải đến bán. Tôi muốn em ở lại, không phải vì trao đổi lợi ích, mà chỉ vì tôi thôi."
[...]
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com