Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

NT: Chuyện phong nguyệt ở huyện Vân Tùng 12

Vào núi, điều khiến Sở Phong lo lắng nhất là việc nghỉ ngơi và ăn uống của Hàn Cẩm Khanh. Gã sai vặt được cử đi hỏi thăm tin tức đúng lúc báo rằng bàn tiệc ở tầng trên cùng của tửu lầu tốt nhất trên núi Vân Tùng, Tiên Nhã Lâu, mới bị huỷ, bây giờ vừa hay có chỗ trống.

Trước đây Sở Phong  cũng đã từng nghe qua mỹ danh của Tiên Nhã Lâu với đồ ăn ngon và kiến ​​trúc tinh xảo. Không chỉ núi Vân Tùng, tửu lầu này còn nổi tiếng khắp Thanh Châu.

Một nơi tao nhã hạng nhất thế này, giá cao khó tìm, đột nhiên lại  có người huỷ bàn trước khi họ đến, Sở Phong cảm thấy nhất định là nhờ bình thường mình thích làm việc thiện tích phúc, nếu không ở đâu ra chuyện tốt như vậy?

Tuy rằng họ chỉ cần tiết lộ danh tính thì bất kỳ tửu lầu nào cũng sẽ phải dành ra nhã gian tốt nhất để tiếp đãi. Nhưng Tướng gia đã đặc biệt ra lệnh, chuyến đi này không được quấy rầy bất kỳ ai, nên đương nhiên họ  phải tuân theo, nhất định không được chọc giận ngài.

Chỉ là Tướng gia xuất môn thì vẫn không thể thiếu quy tắc và sự phô trương nên có, đây đúng là cái khó cho những kẻ làm người hầu như bọn họ. Nhưng hiện tại phiền toái đã được giải quyết,  khóe miệng Sở Phong suýt chút nữa kéo đến tận mang tai.

Tâm tình của y rất tốt, liền hỏi gã sai vặt kia một câu, "Có biết ai huỷ bàn không?" Quá đúng lúc, y thực sự phải cảm ơn người ta.

Gã sai vặt vội vàng gật đầu, "Chưởng quầy nói là Minh sư gia."

Sở Phong cười, ngoáy ngoáy lỗ tai, "Ngươi đang nói ai?"

"Minh sư gia, người từ huyện phủ."

"Ồ, là hắn à," khuôn mặt trắng nõn của Sở Phong co quắp, "Vì sao lại huỷ?"

"Cụ thể thì không biết, chỉ nghe chưởng quầy nói là ban đầu Minh sư gia muốn tiếp đãi một nhân vật quan trọng. Tiểu nhân đoán có lẽ người đó không quý trọng cơ hội này."

Nhân vật quan trọng? Sở Phong cười nhạo một tiếng.

Minh Tiểu Hạc đang đứng ngồi không yên trong huyện phủ, bỗng hắt xì một cái rõ to.

Tầng cao nhất của Tiên Nhã Lâu rất yên tĩnh và tao nhã, có một lò đồng mạ vàng tỏa hương thơm, xung quanh điểm xuyết kỳ hoa dị thảo, rèm che bằng lụa mỏng tung bay, lan can làm từ bạch ngọc.

Đứng dựa vào lan can nhìn ra xa, mây cuộn mây buông, xung quanh là núi, tùng bách xanh ngắt, sơn tuyền đổ xuống. Cúi đầu nhìn xuống, có thể thu hết khung cảnh trên núi Vân Tùng vào trong đáy mắt, biển người tấp nập, vô cùng náo nhiệt.

Hàn Cẩm Thanh mặc bộ trường bào màu tím nhạt, chất vải mềm mại óng ánh, thắt lưng ngọc rộng hai ngón tay quấn quanh eo. Một vài sợi tóc được cố định bằng trâm cài ngọc tím, phần còn lại xõa ra sau lưng, mượt như tơ lụa.

Hắn dựa vào chiếc trường kỷ hoa lệ đặt bên cạnh  lan can, tay bưng chén trà men ngọc, nhẹ nhàng nhấp một ngụm trà, hờ hững liếc qua phong cảnh núi non, tùy ý hỏi: "Đó là nơi nào?"

Tiểu nhị đứng chờ bên cạnh là người thông minh, nhìn theo ánh mắt hắn, mỉm cười nói: "Bẩm đại nhân, đó là cầu An Đình. Theo phong tục ở đây, nếu ngài có ý trung nhân thì có thể đến đó thả đèn hoa đăng vào lễ Thất Tịch. Như thế, ngài và người thương sẽ có nhân duyên mỹ mãn."

Biểu cảm trên khuôn mặt tuấn tú của Hàn Cẩm Khanh không thay đổi, vẫn mang theo chút lãnh đạm như cũ, nhướng mày, nhàn nhạt nói: "Thật sao?"

Tiểu nhị gật đầu thật mạnh.

Trong lòng Sở Phong suy tư,, tròng mắt xoay chuyển, nói: "Nếu đại nhân muốn đi thả đèn......"

"Ta nói muốn đi sao?" Hàn Cẩm Khanh liếc nhìn y một cái, ánh mắt lạnh lùng cảnh cáo.

"Vâng, vâng, vâng, tiểu nhân đáng chết, đại nhân chưa nói gì cả. Đi lại cả ngày, chắc là đại nhân cũng đói bụng rồi, chi bằng dùng bữa trước?" Sở Phong cung kính cúi đầu.

Tuy nhiên, còn một nguyên nhân khác khiến khung cảnh trên cầu An Đình hôm nay nhộn nhịp hơn bình thường rất nhiều.

Hôm nay, Vương Nguyệt Nga, thiên kim nhà Vương Trung Hải - người giàu nhất huyện Vân Tùng, đứng trên đài cao ba tầng bên cạnh cầu An Đình, chuẩn bị ném tú cầu chọn rể hiền. Nhà họ Vương xuất toàn lực, cảnh tượng hàng trăm người, có nam nữ già trẻ đang xem náo nhiệt và thiện nam tín nữ đến bên cầu thả đèn hoa đăng, vô cùng ấn tượng. Có thể nói đây là sự kiện chưa từng có trên cầu An Đình.

Vương Nguyệt Nga này tuy chỉ là con gái của một thương nhân, nhưng lại được giáo dưỡng cực tốt, thông minh lanh lợi, từ nhỏ đọc đủ thứ thi thư, cầm kỳ thư họa không gì không giỏi, lại đi theo phụ thân ra bên ngoài mở mang tầm mắt, nên mắt cũng cao hơn đầu. Vì vậy, khi nàng ấy đến tuổi thành thân, những kẻ đến cầu hôn suýt chút nữa đã đạp hỏng cửa nhà họ Vương, nhưng đều không thành công.

Thấy con gái không chịu lấy chồng, Vương Trung Hải nóng lòng nhưng cũng không thể làm gì, dù sao ông cũng hy vọng con gái có thể lấy được người mình thương.

Nhưng không ngờ Vương Nguyệt Nga lại đột nhiên nói với ông rằng sẽ ném tú cầu vào ngày lễ Thất Tịch để chọn chồng. Ông phản đối, bởi vì phương thức tung tú cầu quá phô trương và vội vàng, và không tin chỉ cần gặp mặt một lần là có thể tìm được một vị hôn phu thích hợp.

Nhưng cuối cùng ông vẫn không thắng nổi những lời năn nỉ ỉ ôi của Vương Nguyệt Nga, đành phải đi chuẩn bị.

Cố Khinh Âm kéo Thượng Quan Dung Khâm chậm rãi đi về phía cầu An Đình, hai người vừa nói vừa cười, vì ngoại hình xuất chúng nên khó tránh khỏi thu hút sự chú ý của những người xung quanh và những tiếng xì xào bàn tán.

Dường như Cố Khinh Âm không hề nhận ra điều đó, thấy sắp đến cầu An Đình, nàng càng thêm vui mừng.

"Ý Chi, nhìn bên kia đi," nàng chỉ vào đài cao cách đó không xa, hưng phấn nói: "Chúng ta đi xem được không?"

Mặt mày nàng sinh động, trong mắt là ánh nắng vàng óng, tỏa sáng rực rỡ. Thượng Quan Dung Khâm mỉm cười, sao hắn có thể từ chối một Cố Khinh Âm như vậy.

Hai người nắm chặt tay nhau, chen vào dòng người. Lúc này, trong đám người truyền đến một trận hoan hô nhiệt liệt, khiến người ta đinh tai nhức óc.

"Ném đi, ném đi, Vương tiểu thư muốn ném tú cầu!" Có người hô to, cảm xúc của mọi người tăng vọt lên.

Cố Khinh Âm còn chưa nhìn rõ chuyện gì đang xảy ra, chỉ cảm thấy có thứ gì đó đập vào mặt mình. Nàng quay đầu đi theo bản năng, vật đó vô tư rơi vào trong ngực Thượng Quan Dung Khâm.

Cố Khinh Âm quay lại nhìn, mí mắt giật giật, thì ra là một quả tú cầu!

Thượng Quan Dung Khâm vốn đang bảo vệ cho Cố Khinh Âm, nhưng lại bắt nhầm tú cầu.

Hắn sững người tại chỗ, nhìn tú cầu đẹp đẽ trong ngực, lần đầu tiên khuôn mặt thanh nhã thoát tục hiện lên vẻ hoang mang.

Tiếng la ó từ đám đông ngày càng lớn hơn, thậm chí đã có vài nam tử mạnh mẽ tiến về phía họ.

Cố Khinh Âm định thần lại trước, đang định nắm tay Thượng Quan Dung Khâm đi ra ngoài, nhưng xung quanh đều là người thích hóng chuyện, vở kịch hay sắp mở màn, sao nhân vật chính có thể dễ dàng rời đi như thế được?

"Vị huynh đài này, huynh đã bắt được tú cầu của Vương tiểu thư, sao có thể bỏ đi luôn được?"

"Chúng ta đều nhìn thấy rồi, bây giờ mà huynh rời đi thì chính là phụ lòng Vương tiểu thư."

"Đúng vậy, đúng vậy, phụ lòng Vương tiểu thư!"

Những người đột nhiên ồn ào không biết từ đâu đến, Cố Khinh Âm hung hăng trừng mắt nhìn bọn họ, trong lòng lo lắng, lại không biết làm sao thoát ra khỏi vòng vây.

Vương Trung Hải và Vương Nguyệt Nga đứng trên đài cao có thể nhìn thấy rõ, người bắt được tú cầu có dung mạo tuấn tú, phong thái điềm đạm, dù ở khoảng cách xa nhưng chỉ cần liếc mắt nhìn một cái vẫn có thể nhận ra trong đám đông, như hạc giữa bầy gà.

Nhìn vẻ mặt của con gái, Vương Trung Hải biết nàng nhất định rất thích nam nhân này, nên quay đầu lại nói vài câu với thuộc hạ.

Cố Khinh Âm và Thượng Quan Dung Khâm đang giằng co với đám đông, thì quản gia của nhà họ Vương đã từ trên đài cao đi xuống mời.

Thượng Quan Dung Khâm  khẽ cau mày, xem xét tình hình hiện tại, quay đầu nháy mắt với mấy tên thị vệ bị đám người chặn lại, nhẹ giọng thì thầm bên tai Cố Khinh Âm: "Nàng đi ra ngoài trước, ta nói chuyện rõ ràng với họ rồi sẽ tới tìm nàng."

Dù sao đón được tú cầu từ cô nương nhà người ta trước mắt bao người, nếu như rời đi không một lời giải thích, thật sự sẽ khiến người ta mất mặt.

"Ý Chi......" Cố Khinh Âm lo lắng nhìn hắn, đôi mắt trong veo tràn đầy lo lắng. Nàng cảm thấy hắn sắp bị người khác cướp mất rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com