NT: Hàn Cẩm Khanh 4
Cố Khinh Âm dọn dẹp nhà bếp xong đi ra, thì nhìn thấy Hàn Cẩm Khanh đang dựa vào ghế sô pha, một tay vuốt trán, đôi chân dài duỗi thẳng.
TV lại được bật lên, đang phát bộ phim truyền hình nổi tiếng của Anh mà cô xem lúc nãy. Tiểu tam công khai đến nhà nữ chính làm khách, nữ chính cũng bình tĩnh đối xử chu toàn với cô ta. Trong khi đó người chồng vui vẻ ăn cơm vợ nấu, nhìn hai người phụ nữ tranh đấu như không liên quan đến mình.
Cố Khinh Âm chậm rãi đi tới, đứng cách anh vài bước, nhìn sắc mặt anh, nhẹ giọng nói: "Đàn ông đều thích như vậy sao?"
Hàn Cẩm Khanh nhướng mày nhìn qua, ánh mắt âm trầm thâm thúy, "Cái gì?"
Cố Khinh Âm hếch cằm về phía TV, "Cảm thấy mình cao cao tại thượng, thích xem phụ nữ tranh giành tình cảm."
"Ừm," Hàn Cẩm Khanh khoanh tay trước ngực, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn hoạt bát của cô, "Lại đây."
Anh không phủ nhận?!
Điều này khiến Cố Khinh Âm cảm thấy không thoải mái, dù nói đúng ra là cô gây sự trước.
Tính tình cô nhạy cảm, lại không thích bắt gió bắt bóng, nhưng bây giờ xem ra, có một số tin đồn chưa chắc đã là giả.
"Làm gì?" Giọng điệu của cô có chút không thân thiện.
"Để nhìn em rõ hơn." Anh nhẹ giọng nói.
Anh nghiêng đầu nhìn cô, đường nét khuôn mặt hoàn hảo, một nửa được màn hình TV chiếu sáng, nửa còn lại ẩn trong bóng tối.
Giọng nói của anh giống như tiếng ngâm nga trầm thấp của dàn nhạc, làm rung động màng nhĩ của cô. Rõ ràng ngữ khí không có gì khác bình thường, nhưng Cố Khinh Âm lại nhạy cảm nghe được điều gì đó khác thường.
Cô cắn môi, tim đập nhanh hơn, lúng túng với câu trả lời vừa rồi của anh, hừ nhẹ: "Có gì đẹp đâu, nhìn mãi không chán à?"
Bây giờ khắp nơi đều có mỹ nữ, người đẹp tự nhiên, người phẫu thuật thẩm mỹ. Với điều kiện của anh, muốn loại nào mà không có.
Ngoài miệng nói như vậy, nhưng chân cô vẫn tiến hai bước đến gần anh.
Cổ áo sơ mi của Hàn Cẩm Khanh mở hai cúc, lộ ra xương quai xanh quyến rũ cùng lồng ngực mịn màng, kích thích trí tưởng tượng của người ta.
"Gần một chút." Đôi mắt đen sâu thẳm của anh nhìn cô chằm chằm.
Cố Khinh Âm không thể không tiến thêm một bước, gần như chạm vào mép ghế sô pha, chỉ cần hơi khuỵu đầu gối xuống là có thể chạm vào dép lê của anh.
Hàn Cẩm Khanh không nói lời nào, chỉ yên lặng nhìn cô. Mùi thuốc lá và nước hoa nhàn nhạt trên người anh lại lần nữa quanh quẩn bên chóp mũi cô.
Khoảng cách như vậy, chỉ cần anh duỗi tay ra là sẽ ôm được cô vào lòng.
Trong tình huống này, Cố Khinh Âm vẫn tự hỏi rằng mình chưa đủ can đảm để từ chối anh, hay là vốn dĩ không có quyết tâm để làm thế.
Nhưng anh không vươn tay ra, cô chỉ có thể đứng đơ ra đó, dần dần cảm thấy luống cuống tay chân.
"Nhìn đủ chưa?" Cô không khỏi phá vỡ bầu không khí khó hiểu, "Nhìn đủ rồi thì đứng dậy đi, không còn sớm nữa."
Cố Khinh Âm ngước nhìn chiếc đồng hồ treo trên tường, hạ lệnh đuổi khách vô cùng rõ ràng. Nhưng chỉ cô mới biết câu nói này có bao nhiêu phần xuất phát từ trái tim, hay là để che giấu những suy nghĩ nhỏ nhoi của mình.
Khóe môi Hàn Cẩm Khanh hơi cong lên, ngắm nghía vẻ mặt cau có của cô một hồi, cuối cùng vươn tay ôm lấy eo cô, lập tức kéo cô vào lòng.
Anh nắm lấy bàn tay đang giương nanh múa vuốt của cô, vuốt ve từng đầu ngón tay. Cô cắn môi giãy giụa, nhưng anh chẳng mảy may dao động.
Anh nâng tay cô lên môi hôn, khàn giọng nói: "Anh thấy chưa đủ."
Hơi thở của anh phả vào đầu ngón tay Cố Khinh Âm, khiến trái tim cô khẽ run lên. Cô chịu không nổi ánh mắt chăm chú của anh nên dời tầm mắt đi, "Em không biết hôm nay anh sẽ tới đây."
Anh ngừng hôn, dùng đầu ngón tay mảnh khảnh của mình vén lọn tóc trên má cô ra sau tai.
Mặt Cố Khinh Âm nóng lên, cực nóng, đặc biệt là khi cô nghe thấy tiếng thở của anh kề sát bên tai. Nhịp thở dài dần dần ngắn lại, dần dần nặng nề, giống như mạch nước ngầm mãnh liệt dưới mặt hồ gió êm sóng lặng, có thể tùy ý lôi kéo thể xác và thần trí của cô.
"Anh không có thói quen thông báo trước, hơn nữa," anh ghé sát vào chiếc cổ thon dài ưu nhã của cô, hít một hơi thật sâu, "Anh cho rằng, đây sẽ là một điều bất ngờ."
Khi khóe môi hơi lạnh của anh chạm vào mạch đập nơi cổ cô, cô cảm thấy bụng dưới căng thẳng, không kiềm chế được mà rên rỉ.
"Thật sự đã khuya rồi, " Cố Khinh Âm thở hổn hển, rụt rè nhìn anh, hai mắt ngấn nước, "Em muốn xem ti vi."
Bất ngờ? Thật sự không có.
Hình thức ở chung của cô và Hàn Cẩm Thanh rất quái lạ, không phải cô không nhớ anh sau một thời gian dài xa cách, nhưng một khi anh trở về, quay lại bên cạnh cô, đột nhiên xuất hiện trong căn hộ của cô, cô lại cảm thấy sợ, nói chính xác hơn là hồi hộp, dù trên danh nghĩa họ đã ở bên nhau hơn hai năm.
Đôi mắt đen láy của Hàn Cẩm Khanh nheo lại, ánh mắt từ trên mặt cô chuyển đến màn hình TV, chồng của nữ chính đang hôn thật sâu tình nhân, giọng nói mơ hồ ngắt quãng từ dàn âm thanh được khuếch đại mấy lần.
"Em thích xem cái này?" Anh hỏi.
Cố Khinh Âm biết là anh cố ý, nhưng cô xấu hổ không dám ngẩng đầu lên, hai mắt lấp lóe, "Ừm, khá hay."
Hay hay không hay không phải trọng điểm, trọng điểm là thời gian đã khuya, nội tâm Cố Khinh Âm kêu rên.
Cô đã nhắc nhở rõ ràng như vậy, nhưng anh vẫn tiếp tục làm mơ hồ trọng tâm.
Thanh âm khiến người ta mặt đỏ tim đập cuối cùng cũng ngừng lại, Cố Khinh Âm thầm thở phào nhẹ nhõm, nhưng màn hình TV đột nhiên tối đen.
Ánh sáng trong phòng khách lờ mờ, chiếc đèn sàn màu trắng hình cành cây trong góc tỏa ra ánh sáng vàng nhạt ấm áp.
"Này..." Cô đang định nói thì thấy Hàn Cẩm Khanh cầm điều khiển từ xa trên tay.
Cô có chút ngơ ngác nhìn anh, không phải anh hỏi cô có hay hay không sao, cô đã trả lời là có, sao anh còn tắt đi?
"Anh không thích." Anh đột nhiên nói.
"Anh không thích những chuyện tranh giành tình cảm vô vị đó." Cổ anh hơi ngửa ra sau, tóc mái tán loạn che khuất lông mày. Anh nói tiếp: "Anh càng không có khí lực để thưởng thức. Có thời gian như vậy, anh thích làm việc khác hơn."
Toàn thân Cố Khinh Âm run lên, đầu ngón tay mát lạnh của anh chui vào vạt áo ở nhà rộng rãi của cô, dọc theo eo, nhẹ nhàng chạm vào xương sườn, sau đó bao phủ lên bầu ngực đầy đặn của cô cách bởi lớp vải lụa và ren mỏng.
Đầu óc cô trong nháy mắt trống rỗng, thân thể mẫn cảm đã phản ứng trước. Dòng nhiệt lưu ở sâu trong thân thể dâng trào, từ nơi thầm kín lặng lẽ chảy ra ngoài, quần lót của cô cũng nhanh chóng ướt đẫm.
Anh ngậm lấy vành tai cô, hơi nóng như thiêu đốt xông thẳng vào ốc tai cô, "Em cũng không thích phải không?"
Cố Khinh Âm né tránh, cuối cùng lấy lại chút tỉnh táo, đối diện với ánh và vẻ mặt dù bận nhưng vẫn ung dung, nóng bỏng lại xa cách của anh. Cô căn bản không hiểu ý của anh, nhung vẫn gật đầu như bị mê hoặc, "Uhm..."
"Nếu em cũng đồng ý, sau này đừng để Ninh Phi Nhiên tới đây nữa." Anh nhàn nhạt nói.
Uhm. Uhm? A!
Cố Khinh Âm cảm thấy đầu mình đầy bột nhão, càng ngày càng trì độn.
"Nhưng..." Cô cố gắng co người lại, nhưng không thể thoát khỏi ánh mắt hiểu rõ hết thảy của Hàn Cẩm Khanh. Anh cười ôm eo cô, dùng lòng bàn tay xoa nắn ngực cô thật mạnh, nhũ hoa yếu ớt mẫn cảm nhanh chóng dựng đứng dưới sự đùa bỡn của anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com