Extra 2. Lơ Lửng Như Nghiên Cứu Sinh Năm 2024
Nếu ai đó nói với Huening Kai rằng nghiên cứu dược động học lâm sàng dễ hơn việc hiểu được động học của phòng thí nghiệm, có lẽ cậu sẽ cười đến sặc trà xanh — thức uống mà cậu chuyển sang sau khi nhận ra rằng uống quá nhiều cà phê khiến tay run đến nỗi không cầm được pipet.
Ở tuổi hai mươi lăm, danh sách những điều Kai học được trong phòng lab còn dài hơn cả tên những protein kinase mà cậu phải thuộc cho bài thuyết trình tuần tới. Và không, những điều này không có trong sách giáo khoa nào cả.
Chẳng hạn như:
— Cách để tránh chạm mặt giáo sư Lee Seokmin vào những ngày ông ấy "nhớ Hong Joshua" (thường là vào thứ ba, thứ năm, và bất kỳ ngày nào trời mưa)
— Cách để giải thích với sinh viên khác về việc tại sao phòng lab của họ lúc nào cũng có tiếng thở dài từ góc làm việc của mentor Kim Mingyu
— Và đặc biệt, cách để không vô tình nhắc đến từ "Bỉ" trong bất kỳ cuộc hội thoại nào
"Nghiên cứu sinh là phải biết quan sát," mentor Mingyu từng nói vậy. Và quả thật, Kai đã quan sát được rất nhiều thứ:
1. Cách giáo sư Lee đọc báo cáo:
— Nếu là của Joshua (dù từ Bỉ gửi về): Đọc đi đọc lại 5 lần, gật gù khen "sâu sắc"
— Nếu là của người khác: Đọc lướt, nhăn mặt, "cần chỉnh sửa thêm"
— Nếu là của Kai: "... Mingyu, cậu xem giúp tôi"
2. Những thói quen của mentor Mingyu:
— 9h sáng: Thở dài nhìn ảnh cũ
— 11h trưa: Thở dài nhìn mail từ Bỉ
— 3h chiều: Thở dài vì nhớ ra đã thở dài cả ngày
Kai từng nghĩ rằng việc khó nhất của nghiên cứu sinh là đọc hiểu các paper. Nhưng không, hóa ra là việc hiểu được tại sao phòng lab của họ giống một tập phim drama Hàn Quốc hơn là một nơi nghiên cứu khoa học.
Có những thứ không ai dạy Kai trong các buổi seminar:
— Cách để không cười khi giáo sư Lee vô tình gọi nhầm tên Mingyu thành Joshua
— Cách để an ủi Mingyu mỗi khi anh nhận được thiệp Giáng sinh từ Bỉ (với chữ ký của cả Joshua và... bưu tá)
— Và đặc biệt, cách để tồn tại trong một môi trường mà drama còn phức tạp hơn cả cơ chế dược động học
May mắn thay, Kai có Mingyu — người không chỉ là mentor mà còn là "đồng đội sinh tồn" trong môi trường phức tạp này. Mingyu dạy Kai không chỉ về khoa học mà còn về cuộc sống:
"Em biết không," một ngày Mingyu nói trong lúc họ cùng ngồi sửa số liệu đến tận khuya, "đôi khi không phải cứ có tài năng là được công nhận. Quan trọng là mình có đủ kiên nhẫn để chờ đợi ngày những nỗ lực được đền đáp không."
(Và không, Kai không chắc anh ấy đang nói về nghiên cứu hay về chuyện tình cảm nữa)
Giờ đây, khi ngồi trong phòng lab vắng vẻ của mình, Kai đã học được rằng:
— Sự thiên vị không phải lúc nào cũng là điều tồi tệ nhất (ít nhất nó cho cậu thời gian để làm việc với Mingyu nhiều hơn)
— Đôi khi, người giỏi nhất không phải là người được yêu quý nhất
— Và quan trọng nhất: trưởng thành là khi biết rằng mọi người đều mang trong mình những vết thương riêng
Kai ghi chép lại trong cuốn nhật ký nghiên cứu của mình:
"Ngày X tháng Y năm 2025:
— Thí nghiệm số 27: Thất bại
— Giáo sư Lee: Không nhìn mặt tôi (như thường lệ)
— Mingyu: Thở dài 23 lần (giảm 2 lần so với hôm qua)
— Bản thân: Đang trưởng thành
P/s: Cần mua thêm trà xanh"
Professor Lee có thể không bao giờ công nhận Kai, nhưng điều đó không còn khiến cậu buồn như trước nữa. Bởi vì mỗi ngày, khi ngồi cạnh Mingyu, cùng nhau phân tích số liệu và chia sẻ những câu chuyện không tên, Kai hiểu rằng: đôi khi những bài học quý giá nhất không nằm trong paper hay trong sự công nhận của người khác, mà nằm trong những khoảnh khắc ta học cách chấp nhận và vượt qua nghịch cảnh.
Và này, sau hai năm làm nghiên cứu sinh, Kai đã học được rằng:
— Không phải công thức nào cũng giải được phương trình của cuộc đời
— Không phải nỗ lực nào cũng được đền đáp xứng đáng
— Và không phải mối quan hệ nào cũng đơn giản như phản ứng A + B = C
Nhưng quan trọng nhất, Kai học được rằng: Trưởng thành không phải là việc được tất cả mọi người yêu quý, mà là biết tìm thấy những người thực sự hiểu và ủng hộ mình — như Mingyu, người đã dạy cậu rằng đôi khi, một cái gật đầu khích lệ còn quan trọng hơn cả một lời khen có cánh.
P/s: Nếu có ai đó từ Bỉ đang đọc những dòng này, phòng lab vẫn ổn. Thật đấy. Giáo sư Lee vẫn thường xuyên "vô tình" để hình nền điện thoại là ảnh chụp ở Bỉ, Mingyu vẫn thở dài đều đặn, và Kai... vẫn đang học cách trở thành một nhà khoa học Ấm Áp Như Trà Của Mingyu — dù không phải là một nhà khoa học được yêu thích nhất.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com