1
Sói lớn & Thỏ nhỏ]
Giang Hành vừa kết thúc lịch quay, vội vã quay về căn hộ với Phái Ân. Vừa mở cửa đã thấy thỏ nhỏ đang ngồi co ro trên sofa, ôm gối, đôi mắt to tròn lấp lánh ánh nước.
“Anh Ân” – giọng cậu dịu đi mấy phần, mang theo chút nũng nịu vô thức – “Anh giận em thật à?”
Phái Ân liếc em một cái, hừ nhẹ:
“Anh chờ em cả buổi tối hôm qua, cuối cùng em cũng chẳng gọi. Còn không thèm nhắn một câu.”
Giang Hành bước nhanh tới, ngồi xuống cạnh anh, ánh mắt khẩn thiết như con sói bị bỏ rơi:
“Em xin lỗi… hôm qua quay muộn quá, điện thoại lại hết pin. Em biết anh chờ, mà lúc về đến nơi thì anh ngủ mất rồi.”
Thấy đôi tai thỏ nhỏ gần như cụp xuống, Giang Hành vội lấy từ túi ra hộp bánh ngọt :
“Em mua cho anh bánh anh thích nhất này. Anh đừng giận em nữa, nhé?”
Phái Ân nhìn hộp bánh, môi cong cong, nhưng vẫn cố làm bộ nghiêm:
“Đừng tưởng vậy là xong. Anh còn chưa tha đâu.”
Giang Hành cúi sát, kề vai vào, giọng trầm thấp nũng nịu:
“Vậy… anh muốn phạt em sao cũng được. Miễn là anh đừng bỏ em.”
“…” – Phái Ân đỏ cả vành tai, ngập ngừng một lát rồi nhỏ giọng:
“Phạt… thì tối nay em phải ôm anh ngủ.”
Lời vừa dứt, Giang Hành không đợi thỏ nhỏ kịp phản ứng, đã cúi đầu vùi mặt vào hõm vai mềm mại kia.
“Anh Ân thơm quá…” – giọng em khàn đi, hơi thở nóng rực phả lên vành tai hồng hồng.
“…” – Phái Ân nghẹn lời, vành tai ửng đỏ.
Sói lớn cúi đầu, để cằm mình cọ nhẹ lên mái tóc mềm mại, thỉnh thoảng lại hít sâu một hơi, cứ như muốn khắc sâu hương vị của thỏ nhỏ vào tận xương tủy.
Không khí mập mờ dần lan, hơi thở hai người quấn vào nhau.
Giang Hành khẽ cúi đầu, như không hề cho anh một giây thở, nghiến lấy đôi môi nhỏ mềm mại, cắn mút đến ửng đỏ, như muốn cắn nát rồi nuốt trọn.
Nụ hôn đầu vừa dứt, Giang Hành chẳng cho anh kịp thở đã nghiêng đầu, thô bạo cắn mút môi đỏ, đầu lưỡi bá đạo xông vào, gần như đoạt sạch từng ngụm hơi thở ngọt ngào của thỏ nhỏ.
“Ưm… Giang Hành… em… mạnh quá … ưhh…” – giọng Phái Ân đứt quãng, vừa trách vừa run, đôi tay yếu ớt chống lên ngực em chẳng khác nào mèo cào, hoàn toàn vô lực.
Sói lớn bật cười khàn khàn, mạnh mẽ khóa chặt cổ tay anh áp xuống sofa, thân hình rắn chắc đè sát như muốn nghiền nát thỏ nhỏ dưới thân:
“Anh càng khóc, càng run rẩy… em càng muốn nuốt trọn anh .”
Phái Ân đỏ bừng cả mặt, nước mắt lấp lánh, giọng nhỏ như mèo kêu, run rẩy nghẹn ngào:
“Anh… thở không nổi… hứ… nhẹ thôi… hứccc…”
Giang Hành điên cuồng, cắn mút môi anh tay cũng không yên phận mà lần mò khắp cơ thể thỏ nhỏ , giọng khàn đặc khẽ vang lên :
“Muốn em dừng? Anh phải nói như thế nào ”
Thỏ nhỏ toàn thân run bắn, bàn tay co chặt lấy áo em, ánh mắt mơ hồ ướt át. Cuối cùng, trong cơn nghẹn ngào, tiếng gọi bật ra đứt quãng như rên khóc:
“… ch… chồnggg… ơi… dừnggg…”
Giang Hành khựng lại một thoáng, rồi gần như gầm khẽ, đôi mắt đỏ ngầu như thú săn mồi, hơi thở nóng rực thiêu đốt môi anh:
“Anh… vừa gọi em là gì?!”
Phái Ân run lẩy bẩy, cắn môi không dám lặp lại.
Sói lớn nghiến răng, cúi xuống cắn mạnh vành tai đỏ hồng, giọng khàn trầm như mệnh lệnh:
“Gọi lại! Không thì đừng trách em !”
“Ưm… hức… Giang Hành… chồng… chồng ơi…” – Phái Ân bật khóc nức nở, giọng run rẩy mềm nhũn, càng nũng nịu càng khiến sói lớn mất kiểm soát.
Ngay lập tức, Giang Hành như phát cuồng, siết chặt anh trong ngực, hôn cắn cuồng dã đến mức thỏ nhỏ mềm oặt, cả người chỉ còn biết run rẩy, yếu ớt gọi “chồng” trong vòng tay đầy chiếm hữu của con sói lớn đang điên cuồng này.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com