Chương 12: Giọt Nước Mắt Của Quyền Lực
Kế hoạch của Lâm Diệp Chi, dù chậm rãi và tinh vi, đã bắt đầu hé lộ những vết nứt trong lớp vỏ bọc kiên cố của Doãn Mặc Đình. Những câu hỏi khéo léo về quá khứ, những lời gợi mở về nỗi sợ bị bỏ rơi, và sự vâng lời "hoàn hảo" của Diệp Chi đã khiến Doãn Mặc Đình dần mất cảnh giác. Cô ấy tin rằng Diệp Chi đã chấp nhận sự kiểm soát của mình, và chính sự an tâm đó lại tạo ra cơ hội cho Diệp Chi tiếp cận sâu hơn vào tâm hồn cô.
Diệp Chi không ngừng tìm kiếm thông tin về liệu pháp tâm lý, đặc biệt là những trường hợp liên quan đến ám ảnh kiểm soát và hội chứng sợ bị bỏ rơi. Cô ấy đọc ngấu nghiến từng bài báo, từng nghiên cứu, hy vọng tìm ra một chìa khóa để giải thoát cho cả hai. Cô ấy biết rằng, chỉ khi Doãn Mặc Đình đối mặt với những vết thương lòng của mình, cô ấy mới có thể thoát khỏi sự chiếm hữu bệnh hoạn này.
Một buổi tối, khi Doãn Mặc Đình đang làm việc trong phòng sách, Diệp Chi nhẹ nhàng bước vào. Cô bé mang theo một tách trà hoa cúc ấm nóng mà cô ấy tự tay pha. Doãn Mặc Đình ngẩng đầu lên, ánh mắt cô ấy dịu đi khi nhìn thấy Diệp Chi.
"Dì làm việc khuya vậy ạ?" Diệp Chi hỏi, giọng cô ấy nhẹ nhàng, đầy quan tâm.
Doãn Mặc Đình khẽ gật đầu, đưa tay nhận tách trà.
"Công việc có chút bận rộn. Nhưng ta vẫn luôn dõi theo con."
Ánh mắt cô ấy vẫn giữ sự chiếm hữu, nhưng giờ đây nó không còn quá đáng sợ nữa.
Diệp Chi ngồi xuống ghế đối diện, ánh mắt cô ấy nhìn vào bức ảnh cũ trên bàn làm việc – bức ảnh chụp Doãn Mặc Đình khi cô ấy còn trẻ, đứng một mình giữa một buổi tiệc sang trọng, ánh mắt cô độc và lạc lõng.
"Dì ơi, con thấy bức ảnh này... Dì có vẻ buồn lắm."
Doãn Mặc Đình nhìn vào bức ảnh, rồi thở dài.
"Lúc đó ta còn rất trẻ, và ta đã rất cô đơn. Luôn luôn cô đơn."
Giọng cô ấy trầm hẳn xuống, mang theo một nỗi buồn sâu thẳm.
"Dì có muốn kể cho con nghe về những chuyện cũ không?"
Diệp Chi hỏi, giọng cô ấy đầy khuyến khích.
"Có lẽ, nếu dì nói ra, dì sẽ cảm thấy nhẹ nhõm hơn."
Doãn Mặc Đình im lặng một lúc lâu. Ánh mắt cô ấy nhìn xa xăm, như thể đang quay ngược thời gian. Cuối cùng, cô ấy bắt đầu kể, giọng cô ấy lúc đầu còn ngập ngừng, nhưng rồi dần dần trôi chảy hơn. Cô ấy kể về tuổi thơ bị bỏ mặc, về sự kỳ vọng quá lớn từ gia đình, về mối tình đầu tan vỡ đã để lại vết sẹo quá lớn trong trái tim cô. Cô ấy kể về cảm giác bị phản bội, bị bỏ rơi, và nỗi sợ hãi tột cùng rằng cô ấy sẽ mãi mãi cô độc.
"Ta đã từng tin rằng, nếu ta đủ mạnh mẽ, đủ thành công, sẽ không ai có thể làm tổn thương ta nữa. Sẽ không ai có thể rời bỏ ta,"
Doãn Mặc Đình nói, giọng cô ấy run rẩy.
"Nhưng... ta vẫn sợ hãi. Ta vẫn sợ hãi sự cô độc."
Diệp Chi lắng nghe một cách chăm chú, từng lời của Doãn Mặc Đình như những mảnh ghép hoàn chỉnh bức tranh về người phụ nữ quyền lực này. Cô ấy nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay lạnh giá của Doãn Mặc Đình, siết chặt.
"Dì không cô đơn đâu, dì Mặc Đình. Con ở đây mà. Con sẽ không bao giờ bỏ rơi dì."
Giọt nước mắt đầu tiên lăn dài trên gò má Doãn Mặc Đình. Đó là những giọt nước mắt của sự yếu đuối, của nỗi đau bị chôn giấu bấy lâu, của một người phụ nữ quyền lực đã tìm thấy được sự đồng cảm và thấu hiểu. Diệp Chi nhẹ nhàng ôm lấy Doãn Mặc Đình, vỗ về cô ấy như một đứa trẻ.
Sau đêm đó, mối quan hệ của Doãn Mặc Đình và Diệp Chi bắt đầu thay đổi một cách tinh tế. Doãn Mặc Đình vẫn giữ sự kiểm soát, nhưng giờ đây nó đã được pha loãng bằng sự yếu đuối và nỗi khao khát được chữa lành. Cô ấy bắt đầu tìm kiếm sự an ủi ở Diệp Chi, không chỉ là sự chiếm hữu thể xác, mà còn là sự kết nối tâm hồn.
Diệp Chi tận dụng những khoảnh khắc này để nhẹ nhàng gợi ý về việc tìm kiếm sự giúp đỡ chuyên nghiệp.
"Dì ơi, con đọc được rằng, có những người chuyên giúp mình vượt qua những nỗi sợ hãi như vậy. Có lẽ, nếu dì nói chuyện với họ, dì sẽ cảm thấy tốt hơn."
Doãn Mặc Đình ban đầu từ chối, ánh mắt cô ấy thoáng qua sự đề phòng.
"Ta không cần ai giúp cả. Ta có con rồi."
"Con biết dì có con,"
Diệp Chi nhẹ nhàng nói.
"nhưng con muốn dì được hạnh phúc thật sự. Con muốn dì không còn phải sợ hãi điều gì nữa."
Sự kiên nhẫn và lòng thấu hiểu của Diệp Chi đã dần lay chuyển Doãn Mặc Đình. Cô ấy bắt đầu suy nghĩ về những lời của Diệp Chi. Nỗi đau và sự cô độc đã gặm nhấm cô ấy quá lâu, và giờ đây, có một con đường để thoát khỏi nó.
Cuối cùng, Doãn Mặc Đình đã đưa ra một quyết định mà không ai ngờ tới. Cô ấy chấp nhận tìm kiếm sự giúp đỡ chuyên nghiệp. Doãn Mặc Đình không nói thẳng ra rằng cô ấy sẽ đi trị liệu, mà chỉ nói rằng cô ấy sẽ "tìm hiểu thêm về cách quản lý cảm xúc tốt hơn". Diệp Chi biết, đó là một bước tiến quan trọng. Cô ấy đã gieo được hạt mầm của sự thức tỉnh vào tâm hồn Doãn Mặc Đình.
Những buổi trị liệu đầu tiên của Doãn Mặc Đình diễn ra một cách kín đáo. Cô ấy vẫn giữ thái độ đề phòng, nhưng dần dần, với sự hướng dẫn của chuyên gia tâm lý và đặc biệt là sự động viên không ngừng của Diệp Chi, Doãn Mặc Đình bắt đầu mở lòng. Cô ấy kể về tuổi thơ, về mối tình đầu, về nỗi sợ hãi bị bỏ rơi. Mỗi lần như vậy, Diệp Chi đều ở bên cạnh, lắng nghe không phán xét, nắm chặt tay Doãn Mặc Đình, như một lời khẳng định rằng cô bé sẽ không rời đi.
Tuy nhiên, quá trình trị liệu không hề dễ dàng. Có những lúc, Doãn Mặc Đình sẽ lại bộc lộ sự chiếm hữu mạnh mẽ, sự ghen tuông nếu Diệp Chi nhắc đến bất kỳ ai khác ngoài cô ấy. Những đêm như vậy, Diệp Chi sẽ phải đối mặt với cơn giận dữ, nỗi sợ hãi của Doãn Mặc Đình, nhưng giờ đây, Diệp Chi không còn im lặng và vô hồn nữa. Cô ấy học cách đối phó, học cách trấn an Doãn Mặc Đình bằng lời nói và cử chỉ, thay vì chỉ là sự phục tùng.
Vào những đêm đó, Doãn Mặc Đình thường tìm đến Diệp Chi, ôm chặt cô ấy vào lòng, như muốn tìm kiếm sự an ủi và trấn an. Nụ hôn của Doãn Mặc Đình sẽ đầy khao khát và chiếm đoạt, nhưng giờ đây Diệp Chi cảm nhận được một sự yếu đuối ẩn sâu trong đó, một nỗi sợ hãi cần được xoa dịu. Diệp Chi sẽ không còn kháng cự hoàn toàn nữa, mà sẽ đáp lại những cử chỉ đó một cách chậm rãi, vừa để trấn an Doãn Mặc Đình, vừa để khẳng định sự hiện diện của mình, rằng cô ấy vẫn ở đây, vẫn muốn giúp Doãn Mặc Đình.
Doãn Mặc Đình sẽ vuốt ve làn da của Diệp Chi, đôi khi cô ấy sẽ cắn nhẹ vào vai Diệp Chi, một cử chỉ đầy tính chiếm hữu nhưng giờ đây lại pha lẫn sự phụ thuộc.
"Con là của ta, Diệp Chi. Con sẽ không rời đi."
Giọng cô ấy khàn đặc, đầy sự lo lắng.
Diệp Chi sẽ nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc Doãn Mặc Đình, thì thầm:
"Con không rời đi đâu cả, dì Mặc Đình. Con ở đây. Con sẽ luôn ở bên dì."
Quá trình chữa lành của Doãn Mặc Đình mới chỉ bắt đầu, và con đường phía trước còn rất dài. Nhưng Diệp Chi biết rằng, cô đã mở ra một cánh cửa. Cô đã thắp lên một tia sáng trong địa ngục của Doãn Mặc Đình, và cả trong chính mình. Tình yêu cấm kỵ của họ, giờ đây, không còn chỉ là sự giam cầm, mà đã bắt đầu mang theo một ý nghĩa mới: sự chữa lành và sự cứu rỗi.
💌 Cảm ơn bạn đã đọc đến tận cuối chương nhaaa!
Nếu bạn thấy truyện hay hay một xíu, nhớ để lại bình luận, thả tim hoặc bình chọn ủng hộ mình nhéee 🥺💖
Mỗi lượt tương tác của bạn là vitamin tinh thần giúp mình có thêm sức mạnh để viết tiếp những chương sau thiệt hấp dẫn đó~ ✨
Thương lắm luôn á, hẹn bạn ở chương kế tiếp nhaaa<333333333 🐰📚
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com