Chương 1
Trong cuộc đời của mỗi người, luôn có một lần muốn làm lại từ đầu. Ví như khi làm lại từ đầu, họ có thể sửa những sai lầm trong quá khứ, yêu thương và trân trọng mọi thứ bên cạnh mình hơn. Húc Phượng hắn cũng vậy, hắn muốn làm lại từ đầu, hắn muốn sửa sai, nhưng không phải để yêu thương, mà là để giết một người.
Bên tai là tiếng gió ù ù, trên đầu là bầu trời đầy sao, cùng ánh trăng sáng trên cao. Ánh trăng sáng rõ như ban ngày chiếu lên hai thân ảnh hắc bạch, hai người đứng đối diện, một ma, một tiên, một trắng, một đen, tưởng chừng như trái ngược, nhưng lại rất hài hòa. Chỉ là trong mắt của họ không có lấy một tia tình cảm, hoàn toàn là căm giận, oán hận.
Trên sườn núi, bên bờ vực thẳm, Xích Tiêu Kiếm đâm xuyên ngực Húc Phượng, càng khiến hắn muốn làm lại từ đầu. Nếu như có thể một lần nữa làm lại, hắn nhất định, nhất định, không tha cho người đối diện mình.
Ca.
Huynh trưởng.
Dạ Thần.
Thiên Đế.
Nhuận Ngọc.
Người này khiến hắn tan nhà nát cửa, khiến hắn không còn người thân.
Điều khiến hắn hối hận nhất đời này, chính là lúc trước không giết chết y.
Nhuận Ngọc chợt mở miệng "Chiến thần cái gì? Ma Tôn cái gì? Thiên chi kiêu tử cái gì? Chẳng phải ngươi luôn bại dưới tay bổn tọa, mãi mãi là một kẻ thua cuộc sao?"
Máu từ miệng trào ra, Húc Phượng vẫn mặc kệ, hắn cười chế giễu "Một kẻ chỉ biết dùng thủ đoạn đê hèn như ngươi, cũng có tư cách nói những câu đó với bổn tọa?"
"Tâm của bổn tọa từng rất trong sạch, bổn tọa trở thành bây giờ, đều do những người luôn tự cho mình là đúng, luôn tự cho mình là trời như các ngươi!" Ánh mắt Nhuận Ngọc cực lạnh "Húc Phượng, nếu có kiếp sau, hy vọng có ta, thì không có ngươi!"
Nhuận Ngọc vừa dứt lời, linh lực cuồn cuộn tích tụ trong tay, một chưởng đánh ra, không hề thương xót hay nương tình, đánh rơi Húc Phượng xuống vực sâu thăm thẳm.
Trước khi mất đi ý thức, Húc Phượng nhìn thấy Nhuận Ngọc cười đến vặn vẹo, không biết đang vui hay buồn, cùng tiếng hét của hắn "Các ngươi chưa từng thương xót ta, ta cũng không thương xót các ngươi. Chết hết đi, tất cả đều chết hết đi, chết hết càng tốt."
(•)
Không biết qua bao lâu, Húc Phượng cảm thấy đầu đau như búa bổ, hắn muốn mở mắt, nhưng đôi mắt nhường như bị khâu lại, không tài nào mở được, bên tai hắn truyền đến một giọng nói, mà giọng nói này vừa phát ra, khiến hắn muốn lập tức ngồi dậy để bóp chết người nọ.
"Kỳ Hoàng tiên quan, cũng đã qua hai ngày rồi, Phượng nhi sao vẫn còn chưa tỉnh?"
Kỳ Hoàng tiên quân "Nhị điện hạ bị ma khí xâm nhập cơ thể, còn bị Xích Tiêu Kiếm làm bị thương, thương thế có phần nghiêm trọng, e rằng còn hôn mê thêm vài ngày."
Họ đang nói gì?
Phượng nhi?
Nhị điện hạ?
Hắn còn là nhị điện hạ khi nào?
Nhuận Ngọc lại gọi hắn là Phượng nhi?
Ma nhập sao?
Húc Phượng kích động mà mở mắt.
"Phượng nhi cái gì? Nhị điện hạ cái gì?"
Nhuận Ngọc "..."
Không phải nói vài ngày nữa mới tỉnh sao?
Kỳ Hoàng tiên quan hổ thẹn ho khụ một tiếng, rồi nói "Có lẽ là thần tính sai, thần xin cáo lui để kê đơn thuốc cho nhị điện hạ."
Nhuận Ngọc gật đầu.
Kỳ Hoàng tiên quan vừa lui ra, Nhuận Ngọc liền quay sang nhìn Húc Phượng, thấy hắn muốn ngồi dậy, y vội đi đến đỡ hắn.
Ánh mắt Húc Phượng lạnh lẽo, vận động linh lực trong người muốn giết Nhuận Ngọc, nhưng vì bị thương quá nặng, nên khi vừa vận động linh lực, liền ảnh hưởng đến vết thương, hắn nhíu mày đưa tay ôm ngực.
Nhuận Ngọc vội hỏi "Phượng nhi, đau sao?" Y đưa tay đến ngực Húc Phượng "Để ta xem."
Húc Phượng hơi ngẩn người.
Nhưng bàn tay Nhuận Ngọc sắp chạm tới ngực hắn, thì Húc Phượng giật mình lạnh lùng hất tay ra, hắn nghiến răng nghiến lợi.
"Cút!"
Nhuận Ngọc ngẩn ra.
Húc Phượng thấy Nhuận Ngọc không rời đi, bản thân lúc này cũng không giết được y, cơn giận bùng phát "Ta kêu ngươi cút, không nghe thấy sao? Ngươi có biết mặt mình khiến người khác chán ghét như thế nào không?" Hắn hét lên "Cút!"
Nhuận Ngọc ngẩn người hồi lâu, đột nhiên mắt đỏ lên, ủy khuất nói "Đệ quát ta à?"
Húc Phượng bị dọa sợ!
Ai đó có thể nói cho hắn biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì không?
Nhuận Ngọc lại sắp khóc khi bị hắn quát sao? Còn dùng giọng ủy khuất như vậy nữa?
Là hắn gặp ma, hay y bị ma nhập?
Hắn quát y thì làm sao? Quát y thì sao chứ? Đâu phải hắn chưa từng quát y? Hắn còn từng đánh y nữa kìa, nhưng chưa từng thấy y ủy khuất như vậy bao giờ.
Húc Phượng buột miệng "Ngươi bị ma nhập à?"
Nhuận Ngọc càng ủy khuất "Phụ đế muốn đệ rèn thêm kinh nghiệm thực chiến, nên mới không cho ta đi cùng đệ. Đâu có ai ngờ được đệ lại bị Cùng Kỳ đánh bị thương ra nông nổi này?" Y nhỏ giọng "Ta cũng đâu ngờ được, tu vi của đệ lại thấp như vậy?"
Nhuận Ngọc rũ mắt "Đệ không đánh lại Cùng Kỳ là do đệ, lại còn giận ta, quát ta."
Húc Phượng càng nghe mặt càng khó coi, rồi như muốn nhảy dựng lên "Nhuận Ngọc! Ngươi đủ rồi đó. Nếu không phải ngươi nhân cơ hội bổn tọa niết bàn mà đánh lén, thì bổn tọa có thể bại dưới tay ngươi sao? Ngươi còn dám giả thần giả quỷ, để cười nhạo tu vi bổn tọa?" Hắn nhìn Tê Ngô cung trong tưởng tượng một lượt, hừ lạnh "Giả cũng thật giống!"
Nhuận Ngọc lắc đầu "Ta không có. Ta đánh lén đệ khi nào chứ? Từ nhỏ tới lớn, ta còn chưa từng mắng đệ, sao có thể đánh đệ?"
Húc Phượng cười trào phúng "Ngươi chưa từng mắng bổn tọa? Chưa từng đánh bổn tọa? Ngươi nói lời này không thấy ngượng miệng sao?"
Nhuận Ngọc không vui nói "Phượng nhi, không được xưng 'bổn tọa' với ca ca mình như vậy. Như vậy rất không có phép tắc có biết không?"
Húc Phượng cực kì tức giận "Ca ca? Ngươi cũng xứng làm ca ca của bổn tọa sao?" Hắn oán hận nhìn y "Nhuận Ngọc, nếu không phải bổn tọa đang bị thương, bổn tọa đã sớm giết chết ngươi rồi. Hôm nay bổn tọa rơi vào tay của ngươi, muốn chém muốn giết tùy ngươi. Còn không thì cút! Đừng ở đây làm chướng mắt bổn tọa!"
Nhuận Ngọc nghe Húc Phượng nói xong, vẻ mặt tràn đầy ủy khuất, mắt đã đỏ càng thêm đỏ, nước mắt không tự chủ được chảy ra.
Húc Phượng nhìn thấy Nhuận Ngọc như thế, cơn giận bị sự hoảng sợ trong lòng dập tắt.
"Ngươi..ngươi..ngươi con mẹ nó, khóc cái gì? Người nên khóc là ta mới phải!"
Hắn từ trước tới chưa từng sợ điều gì, nhưng giờ khắc này lại bị Nhuận Ngọc dọa sợ!
Sợ đến nổi quên xưng 'bổn tọa' với Nhuận Ngọc.
Hỏi hắn sao lại không sợ?
Một khắc trước, hắn còn bị Xích Tiêu Kiếm của y đâm xuyên qua người, bị y tuyệt tình đẩy xuống vực sâu vạn trượng. Một khắc sau, y lại một tiếng "Phượng nhi" hai tiếng "Phượng nhi" Còn ủy khuất, còn rơi nước mắt khi bị hắn nói nặng lời, hắn có thể không sợ sao?
Nhuận Ngọc dùng đôi mắt ngập nước nhìn Húc Phượng, giọng thập phần ủy khuất "Phượng nhi, sao đệ lại nói chuyện với ta như vậy? Đệ bị thương ta cũng rất lo lắng mà? Hai ngày đệ hôn mê, đều là ta chăm sóc đệ, đệ không biết ơn thì thôi, còn đòi giết ta? Dù rằng ta biết đệ đánh còn không lại ta, thì sao mà giết được ta? Nhưng mà đệ nói như vậy, ta vẫn thấy buồn lắm đó."
Húc Phượng "..."
Buồn mẹ ngươi!
Ta mà đánh không lại ngươi á?
Ngươi nói đùa à?
Dù lòng đang gào thét, nhưng Húc Phượng lại không dám mở miệng. Hắn sợ khi mở miệng lại nói sai cái gì đó, khiến Nhuận Ngọc vừa giống Nhuận Ngọc, lại không giống Nhuận Ngọc này, khóc tung nóc Tê Ngô cung thì lại dọa hắn ba hồn bảy phách không còn.
Hắn thề, Nhuận Ngọc này mà không bị đoạt xá, thì cũng bị điên rồi!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com