Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 4

Từ ngày Nguyệt Hạ tiên nhân biết Húc Phượng dọa giết Nhuận Ngọc thì lòng như lửa đốt. Cho nên vẫn luôn quan sát nhất cứ nhất động của hai người họ. Nhân lúc Nhuận Ngọc không để ý liền lén theo Nhuận Ngọc đến Nam Thiên Môn, chỗ Húc Phượng bị phạt quỳ.

Lão đứng sau một cây cột quan sát tình hình. Lúc đầu Húc Phượng vẫn rất hung dữ với Nhuận Ngọc, nhưng Nhuận Ngọc vừa khóc vừa ôm thì liền mềm lòng ngay.

Nguyệt Hạ tiên nhân thở phào nhẹ nhõm.

Đấy! Tình cảm từ nhỏ lớn lên cùng nhau không phải nói thay đổi thì liền thay đổi.

Chắc chắn Húc Phượng bị độc Cùng Kỳ làm ảnh hưởng, lão già Kỳ Hoàng tiên quan là y thuật chưa tới nên mới coi không ra.

Nguyệt Hạ tiên nhân định đứng dậy đi về phủ, thì liền nghe Húc Phượng nói với Nhuận Ngọc. Ngữ khí chỉ nhẹ nhàng hơn lúc đầu, chỉ không phải ngữ khí thân thiết như lúc trước.

"Ngươi về đi."

Nhuận Ngọc dịu dàng nói "Ta ngồi đây cùng đệ."

Húc Phượng lắc đầu "Không cần đâu."

Nhuận Ngọc nhìn nhìn như quan sát sắc mặt Húc Phượng, rồi nhẹ giọng hỏi "Đệ vẫn còn giận ta đúng không?"

Húc Phượng lắc đầu, cũng không nhìn Nhuận Ngọc mà trả lời "Không."

Nhuận Ngọc vẫn nhìn hắn "Còn nói là không? Rõ ràng là còn giận."

Húc Phượng tuy rằng biết mình không thể xuống tay được với Nhuận Ngọc ở hồng trần này được nữa. Nhưng đối diện với y vẫn khiến hắn có chút bài xích, khiến hắn có chút khó chịu trong lòng.

Thấy Húc Phượng không đáp, Nhuận Ngọc liền khẳng định "Thật sự là còn giận."

Nhuận Ngọc ủ rũ cúi đầu "Đệ thật khó dỗ."

Húc Phượng nghe thế liền nhìn Nhuận Ngọc, hỏi "Ngươi vừa nói gì?"

Nhuận Ngọc mặt càng ủ rũ "Đệ thật khó dỗ."

Đệ thật khó dỗ?

Húc Phượng chưa từng nghĩ một ngày Nhuận Ngọc lại nói câu này với hắn, càng không nghĩ một ngày sẽ được Nhuận Ngọc dỗ dành.

Khoan đã!

Mà hình như nãy giờ là hắn dỗ y thì phải?

Húc Phượng buột miệng "Nãy giờ không phải là bổn tọa dỗ ngươi sao?"

Nhuận Ngọc ngẩng đầu nhìn Húc Phượng, mở to mắt kinh ngạc "Dỗ ta tới khóc đó hả?"

Húc Phượng không nghĩ Nhuận Ngọc lại thẳng thắn như vậy, đang không biết nên trả lời thế nào thì một bóng người vụt tới đứng trước mặt bọn họ. Người nọ đưa tay đỡ trán, vẻ mặt chỉ hận rèn sắt không thành thép.

Húc Phượng nhìn thấy người nọ buột miệng gọi một tiếng "Thúc phụ."

Nguyệt Hạ tiên nhân nghe Húc Phượng gọi, lúc này mới nở nụ cười, đưa tay đỡ cả hai đứng lên "Nào nào, cháu ngoan của lão phu. Mười ngày nữa là sanh thần của ta, ta sợ các tiên đồng lo không chu đáo. Hay là hai đứa đến chỗ lão phu giúp đỡ một tay đi."

Nhuận Ngọc chỉ Húc Phượng "Đệ ấy còn đang bị phạt."

Nguyệt Hạ tiên nhân nắm tay kéo Húc Phượng và Nhuận Ngọc đi "Chuyện này lão phu sẽ nói lại với hoàng huynh. Hai đứa không cần phải lo. Nào nào, giờ đến phủ lão phu đi."

Nguyệt Hạ tiên nhân đưa Húc Phượng và Nhuận Ngọc về phủ của mình thì liền đến tìm Thái Vi nói chuyện.

Thái Vi tức giận nhìn Nguyệt Hạ tiên nhân "Đệ điên rồi sao? Đệ biết rõ Phượng nhi hiện giờ không bình thường còn để Ngọc nhi ở gần nó, nếu như xảy ra chuyện thì làm sao?"

Nguyệt Hạ tiên nhân đáp "Hai đứa nó từ nhỏ lớn lên cùng nhau thì Phượng oa có thể làm gì Ngọc oa chứ?"

Thái Vi thái độ vẫn không hòa hoãn "Chẳng lẽ đệ không biết Phượng nhi từng dọa giết Ngọc nhi à?"

Nguyệt Hạ tiên nhân bày ra vẻ mặt không thể tin nổi nhìn Thái Vi. Thái Vi cứ tưởng Nguyệt Hạ tiên nhân không biết chuyện định nói tiếp, thì nghe Nguyệt Hạ tiên nhân mở miệng "Hoàng huynh, huynh nghĩ Phượng oa đánh lại Ngọc oa à? Nó thì giết được ai mà huynh cứ làm quá mọi chuyện lên như vậy?"

Đồ Diêu nãy giờ im lặng cũng lên tiếng "Bệ hạ, chàng không cần lo lắng như vậy. Húc nhi không làm gì Ngọc nhi đâu"

Tốc Ly nhai xong miếng bánh hoa quế trong miệng, cũng chậm rãi lên tiếng "Bệ hạ, không sao đâu, cứ để hai đứa nó ở cùng nhau đi. Biết đâu nhờ vậy bệnh tình của Phượng nhi sẽ mau khỏi hơn."

Tới thân mẫu của Nhuận Ngọc cũng đã lên tiếng rồi, Thái Vi cũng không thể nói được gì, chỉ đành nhượng bộ.

"Được rồi." Thái Vi nhìn Đan Chu, nghiêm túc nói "Đệ nhớ trông chừng hai đứa đó."

Đan Chu hớn ha hớn hở "Biết rồi biết rồi."

-----

Húc Phượng và Nhuận Ngọc nhìn cả bàn rượu thịt bày ra trước mặt mà không hiểu chuyện gì. Không phải là nói đến phụ giúp chuẩn bị sanh thần sao?

Nguyệt Hạ tiên nhân cười hề hề "Ăn trước rồi làm."

Nhuận Ngọc nghe thế cũng không khánh sáo nữa, gấp một miệng thịt gà bỏ vào miệng.

Húc Phượng đưa mắt nhìn Nhuận Ngọc, thấy y ăn ngon lành, buột miệng hỏi "Ngon không?"

Nhuận Ngọc nghe Húc Phượng hỏi thế tưởng hắn cũng muốn ăn, liền gấp một miếng bỏ vào bát hắn. Cười nói "Ngon lắm."

Húc Phượng cười cười nhìn Nhuận Ngọc, nhưng nụ cười chẳng hề có ý tốt "Đa ta. Nhưng bổn tọa không ăn đồng loại của mình."

Miếng gà kế tiếp định bỏ vào miệng vì câu nói của Húc Phượng mà rơi lại vào bát. Nhuận Ngọc ngượng cười "Xin lỗi. Trước đây thấy đệ hay ăn, tưởng đệ thích."

Húc Phượng thầm mắng Húc Phượng ở hồng trần này một tiếng. Không văn không võ thì thôi đi. Còn thích ăn thịt gà, đúng là một tên chẳng ra gì.

Húc Phượng bóc vỏ một quả nho, đáp "Hay ăn không có nghĩa sẽ thích."

Nhuận Ngọc nhìn Húc Phượng từ tốn bỏ quả nho vào miệng, rồi lại từ tốn lau tay, cũng không thèm nhìn y một cái, mắt liền cảm thấy cay cay. Ý của hắn có phải dù trước đây thích chơi cùng với y, thì không có nghĩa bây giờ cũng thích chơi cùng nữa?

Nguyệt Hạ tiên nhân thấy khóe mắt Nhuận Ngọc đỏ lên, liền đánh vào cánh tay Húc Phượng một cái. Lão trách mắng "Phượng oa, cháu học ai cái thói xưng với ca ca là bổn tọa thế? Xin lỗi đi."

Nhuận Ngọc gượng cười xua tay "Thúc phụ, không sao đâu."

Nguyệt Hạ tiên nhân liếc Húc Phượng một cái "Thấy ca ca thương cháu chưa kìa. Còn mặt nặng mày nhẹ với ca ca?"

Ca ca?

Hình như lâu rồi Húc Phượng cũng quên mất cái danh xưng này.

Húc Phượng nhìn Nguyệt Hạ tiên nhân tức giận thay Nhuận Ngọc cũng có chút buồn cười. Ở hồng trần kia thì thúc phụ một tiếng "Con rồng trắng máu lạnh" hai tiếng "Đồ không có trái tim" Nhưng ở hồng trần này lại rất yêu thương Nhuận Ngọc.

Húc Phượng nhìn Nhuận Ngọc khóe mắt đã đỏ còn cố gượng cười cũng thấy có chút đáng thương. Hắn thở dài trong lòng một cái. Thôi vậy, dù sao Nhuận Ngọc này cũng chưa làm gì, hắn cũng không nên làm khó y quá.

Húc Phượng rót rượu vào ly rồi đưa đến trước mặt Nhuận Ngọc, nhẹ giọng "Xin lỗi."

Nhuận Ngọc nhìn ly rượu, rồi lại nhìn Húc Phượng, do dự không biết làm sao.

Húc Phượng thấy Nhuận Ngọc do dự mãi cũng không nhận ly rượu của mình thì mày hơi nhíu lại. Trong lòng cũng tự nhiên buồn bực. Hắn đã cố bỏ qua sự bài xích trong lòng để chừa cho y một đường lui, vậy mà y lại không nhận ý tốt này của hắn? Được thôi. Không nhận thì không nhận. Hắn cũng không rảnh làm người tốt.

Thấy mày Húc Phượng nhíu lại, sau đó muốn lấy ly rượu về, Nhuận Ngọc không do dự nữa, liền nhanh tay nhận lấy ly rượu.

Hành động của Nhuận Ngọc quá nhanh, khiến Húc Phượng có chút kinh ngạc đưa mắt nhìn y. Liền thấy y mím môi một cái, sau đó một hơi uống cạn ly rượu.

Húc Phượng còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, đã thấy Nguyệt Hạ tiên nhân đột nhiên đứng dậy. Vẻ mặt có chút hoảng sợ, lùi ra sau một cái, đùi gà đang cầm trên tay cũng rớt xuống đất.

Húc Phượng có chút hoang mang, hỏi "Thúc phụ, làm sao vậy?"

Nguyệt Hạ tiên nhân nghiêm túc nhìn Húc Phượng, đáp "Phượng oa, chăm sóc Ngọc oa cho tốt, lão phu có chuyện đi trước đây."

Dứt lời, liền như một cơn gió lao ra ngoài.

"Sầm" một tiếng, cánh cửa cũng đóng lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com